Tiếng nói đột nhiên vang lên, làm miệng cười của Sumitobi lập tức cứng lại, Sumitobi vừa ôm suy nghĩ rằng không thể nào, nhất định là nghe nhầm, vừa chậm rãi nhấc tay khỏi hai mắt.
Tuy rằng ánh mặt trời rất chói mắt, nhưng Sumitobi vẫn thấy được nụ cười quen thuộc, cùng với nốt ruồi bên khóe mắt, hình như đều rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Dù nhìn kiểu gì, cũng đúng là Atobe.
Sumitobi sửng sốt, hoảng sợ, bật dậy khỏi ghế dài, lại bởi vì bị mất thăng bằng, nên bị ngã xuống khỏi ghế dài, trực tiếp ngã xuống đất.
Ngay cả Atobe cũng không nhịn được muốn treo ba cái vạch đen lên đầu, Atobe khoanh hai tay lại, tự tin cười, nói: “Một ngày không gặp, cậu trở nên càng thêm không hoa lệ, hm?”
Sumitobi ngồi dậy, nặn nặn cánh tay bị ngã đau, giật mình nhìn Atobe, hoàn toàn quên đứng dậy, chỉ kinh ngạc hỏi: “Cậu… sao cậu lại ở đây?!”
“Bổn đại gia đã nói là muốn đi hẹn hò với cậu, sao lại không xuất hiện ở đây chứ?” Atobe hất tóc, tay khẽ xoa nốt ruồi nhìn Sumitobi từ trên xuống dưới một lần: “Không lẽ cậu nghĩ bổn đại gia sẽ không tìm thấy cậu ở đâu trong Kanagawa sao? Bổn đại gia không thể từ vệ tinh tư nhân xác nhận vị trí của cậu sao, hm?”
Vệ tinh tư nhân? Đến tột cùng thì nhà thiếu gia này nhiều tiền đến mức nào thế?! Sumitobi không nhịn được âm thầm lải nhải…
Thấy Sumitobi ở trước mặt anh mà lại thất thần, Atobe khó chịu nhíu nhíu đầu lông mày, vươn tay kéo Sumitobi lên: “Được rồi, bây giờ đi hẹn hò!”
Nghe Atobe nói vậy, Sumitobi mới nhớ tới Atobe muốn đi hẹn hò, không lẽ tên này nói thật à? Làm sao bây giờ…
Đúng lúc, Yukimura cầm hai chai nước uống, đi vào sân Tennis, gương mặt vốn tràn ngập tươi cười lập tức cứng lại, là Atobe! Vì sao lại là Atobe?!!!
Tận lực làm mình bình tĩnh trở lại, Yukimura cầm đồ uống bước nhanh về phía hai người kia.
“Thật khéo, Atobe, sao cậu lại tới đây?” Yukimura mỉm cười nói, thành công thu hút ánh mắt của Sumitobi đang nhìn Atobe chuyển đến anh.
“Yukimura?” Atobe kinh ngạc thấy Yukimura xuất hiện, ánh mắt dạo qua một vòng giữa Sumitobi và Yukimura, mở miệng hỏi: “Sao vậy? Hai cậu đang hẹn hò?”
Atobe dứt lời, Sumitobi và Yukimura song song sửng sốt, đồng thanh nói: “Không phải, chỉ là đi ra ngoài chơi thôi!”
“Thế à, vậy thì bổn đại gia mang Sumitobi đi!” Atobe nói xong, vươn tay giữ chặt tay trái Sumitobi, mang chiêu bài mỉm cười của anh, kéo Sumitobi định rời đi.
Yukimura tay mắt lanh lẹ, vội vàng kéo tay phải Sumitobi, khiến Atobe dừng lại, cũng thành công làm Sumitobi ngẩn người.
“Thật ngại quá, Atobe, Sumitobi không thể đi theo cậu rồi, tớ đã đáp ứng chú Watanabe phải mang Sumitobi về, nếu một mình tớ trở về thì sẽ bị mẹ tớ mắng” Yukimura vẫn ôn hòa cười, cầm lấy tay Sumitobi rất chặt, Sumitobi có thể rõ ràng cảm giác được độ ấm trên tay Yukimura.
Tuy rằng biết Yukimura đang nói dối, nhưng khi Sumitobi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Atobe, vẫn bất giác gật gật đầu, cô cứ cảm thấy hình như ánh mắt Atobe có thể nhìn thấu hết thảy, mỗi khi Atobe vươn tay xoa nốt ruồi khóe mắt, không hiểu sao cứ làm Sumitobi khẩn trương lên, cho nên không muốn một mình ở cạnh Atobe, mà chỉ cần có Yukimura ở bên, Sumitobi sẽ cảm thấy rất yên tâm…
“Hm? Thế thì không còn cách nào khác rồi…”
Nghe Atobe nói vậy, Yukimura nhẹ nhàng thở ra, nghĩ là Atobe bỏ cuộc, ai ngờ Atobe chỉ dừng một chút, nói tiếp: “Vậy thì Yukimura cũng cùng đi luôn đi!”
Một câu, làm Sumitobi và Yukimura ngây ngẩn cả người, cùng nhau đi? Thế là thế nào…
Nhìn thấy phản ứng của hai người, Atobe lại tự tin cười, giải thích: “Bổn đại gia không thích tay không mà về, hôm nay nhất định phải đi hẹn hò với Sumitobi, cho nên Yukimura cũng cùng đi luôn đi!”
Yukimura ngẩn người, rốt cuộc Atobe có ý gì, sao lại gọi cả mình cùng đi.
Hình như Atobe nhìn thấu suy nghĩ của Yukimura, đi đến bên cạnh Yukimura, vươn tay vỗ vỗ bả vai Yukimura, dùng tiếng nói chỉ có hai người nghe thấy, nói nhỏ bên tai Yukimura: “Để cho chúng ta đánh với nhau một trận đấu công bằng đi…”
Nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Atobe, Yukimura nhíu nhíu mày, tay đang nắm Sumitobi không khỏi nắm rất chặt, có chút lo lắng nhìn Sumitobi, Sumitobi cũng bởi vì cảm giác được Yukimura lo lắng, nên đang nghi hoặc nhìn anh, nhìn vào mắt Sumitobi, Yukimura chỉ có thể miễn cưỡng cười cười.
“Atobe, cậu dự định đi đâu?” Không thể cự tuyệt lời khiêu chiến của Atobe, Yukimura mở miệng hỏi.
Nghe Yukimura nói vậy, Atobe biết anh hỏi vậy là xem như đã tiếp nhận khiêu chiến của mình, anh tươi cười kiệt ngạo bất tuân, Atobe quay đầu nhìn Sumitobi, hồi đáp: “Đi chơi công viên giải trí thế nào?”
Tuy rằng là đang trả lời Yukimura, nhưng Atobe rõ ràng là đang hỏi ý kiến của Sumitobi. Sumitobi nghe Atobe nói vậy, lập tức sôi trào lên, công viên giải trí! Nơi mà kiếp trước cô muốn đi nhất cũng là nơi không thể đi nhất…
Cô đã quen việc này đều để Yukimura quyết định, Sumitobi lóe đôi mắt đầy sao nhìn Yukimura. Chú ý tới vẻ mặt Sumitobi, Yukimura hơi buồn cười, thấy Sumitobi hình như rất chờ mong, Yukimura gật đầu đáp ứng.
Thấy hai người đều không có ý kiến gì, Atobe búng tay một cái, lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi xe hơi của gia đình, sau đó ba người lên xe, chạy về phía công viên giải trí…
Công viên giải trí trong ngày cuối tuần nên có rất nhiều người, cho nên không có vẻ yên ắng thường ngày, lúc đi ngang qua tàu cao tốc, luôn có thể nghe thấy nhiều tiếng thét chói tai.
Rikkaidai nghỉ lễ, nên không chỉ có Yukimura và Sumitobi đến chơi, mà ca Marui cũng đã sớm hẹn Kuwahara cùng tới chơi công viên giải trí.
Đối mặt đám người rộn ràng nhốn nháo cùng với nhiều tiếng thét chói tai trong công viên giải trí, Marui nắm hai tay, kích động tuyên bố: “Được, mục tiêu hôm nay là mười que kem ốc quế!”
Trên trán Kuwahara rơi xuống mấy giọt mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ nói: “Này này, cậu đến công viên giải trí chỉ vì ăn thôi sao?”
Thấy Kuwahara bất đắc dĩ, Marui một tay chống nạnh, một tay dựng thẳng lên ngón trỏ, còn nghiêm túc đắc ý nói với Kuwahara: “Cậu không biết à, kem trong công viên giải trí là ngon nhất trần đời đấy!”
Nói đến đây, Marui dừng một chút, lại lộ ra vẻ mặt tiếc hận, tiếp tục nói: “Đáng tiếc Hyoutei đi học, nếu không thì có thể gọi Jirou tới để cậu ấy nếm thử, hiếm khi có người bao…”
“Này này! Cậu có biết mấy lời cậu nói làm lòng người ta lạnh ngắt không thế?!!” Kuwahara cũng không phải lần đầu tiên bị Marui ‘hố’, cho nên không có phản ứng gì quá lớn, bởi vì anh luôn rất rõ tính cách của cậu hợp tác của mình.
Có vẻ như Marui rất thích đùa Kuwahara, nhìn Kuwahara phản ứng như vậy, vẫn cảm thấy chưa đủ, còn phải cố gắng nữa, vì thế tiếp tục nói: “Aiz aiz… Đi chơi với một người không hiểu mỹ thực như Kuwahara quả thật rất thất vọng đau khổ quá!”
Nói xong câu đó, Marui thấy Kuwahara kinh ngạc trợn trừng mắt, vừa lòng gật gật đầu. Ai ngờ Kuwahara lại nâng tay lên run rẩy chỉ chỉ phía sau Marui.
Bởi vì góc độ nên Marui còn tưởng rằng Kuwahara chỉ mình, vì thế nhìn mình từ trên xuống dưới, nghi hoặc hỏi: “Tớ làm sao à? Sao cậu lại là lạ thế?”
Mắt thấy Marui chậm hiểu, Kuwahara không nhịn được trực tiếp dùng hai tay ôm lấy đầu Marui, chuyển đầu anh sang một bên: “Ý tớ là nhìn bên kia kìa!!”
Marui xoay đầu, tròng mắt cũng gần như trừng ra, nhìn theo ánh mắt Marui, chỉ thấy Atobe, Sumitobi và Yukimura song song đi vào công viên giải trí.
Khóe miệng Marui run rẩy cố gắng cười, nói: “Này này, Kuwahara, có phải tớ thấy được ảo giác hay không vậy, sao tớ lại thấy đội trưởng, Atobe còn có thám tử Watanabe đi với nhau…”
Kuwahara bất đắc dĩ lườm Marui một cái: “Hai người cùng sinh ra ảo giác sao?”
“Vậy nơi này đúng là chơi công viên giải trí à? Có phải chúng ta đi nhầm không?”
“Không đi nhầm…”
Được Kuwahara khẳng định mấy cái đáp án, Marui giơ chân, chỉ vào phương hướng ba người không nhịn được lớn tiếng nói: “Thế… thế kia là thế nào thế, ba người hẹn hò sao?!!”
Bởi vì Marui nói quá lớn, nên Yukimura và Sumitobi đều nghe thấy, cùng nghi hoặc nhìn về phía tiếng nói phát ra, nhưng nhìn quanh một hồi lâu cũng không thấy người quen.
Kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác?
Chú ý tới hành động của hai người, Atobe nhíu mày, mở miệng nói: “Hm? Làm sao thế?”
“Không có gì…” Yukimura xấu hổ cười cười với Atobe, sau đó lại nhìn về phía vừa rồi, ban nãy hình như anh đã nghe thấy tiếng của Marui, sau khi xác định không nhìn thấy người quen, Yukimura mới bước đi theo Atobe vào công viên giải trí…
Đợi đến khi ba người đi xa, bên kia, trong cây cối có hai cái đầu toát ra, trên mái tóc Marui còn dính hai lá cây, thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng Marui không để ý được nhiều như vậy, vỗ vỗ ngực: “Phù ~, vừa rồi nguy hiểm thật…”
Trên đầu Kuwahara lại treo lên ba cái vạch đen: “Đây là nhờ ai ban tặng chứ?!”
Phủi lá cây trên đầu xuống, đứng lên, phủi phủi tro bụi trên người, Marui nhìn phương hướng nhóm Yukimura rời đi, lẩm bẩm: “Này này, đây chính là tin tức lớn đấy…”
Kuwahara đột nhiên căng thẳng, một dự cảm xấu bỗng trồi lên, sau đó, quả nhiên, Marui nói…
“Này, Kuwahara, chúng ta đi theo dõi bọn họ đi!”
Kuwahara tiếp tục đen mặt, lá gan Marui khi nào thì lớn vậy, ngay cả đội trưởng cũng dám theo dõi, nếu bị đội trưởng phát hiện, hậu quả… anh nghĩ cũng không dám nghĩ…
Ai ngờ Kuwahara còn chưa kịp nói ra, đã bị Marui kéo đi rồi, đi vội về phía nhóm Yukimura vừa rời đi…
“Mình cậu đi đi!”
“Kuwahara, cậu là hợp tác của tớ mà, đương nhiên phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu chứ!”
“Đấy là đội trưởng đấy, cậu cho là mình đang theo dõi Kirihara sao?!”
“Ừ thì phải huấn luyện sự ăn ý của chúng ta chứ!”
Kuwahara hoàn toàn bị bại bởi sự cứng đầu của Marui, khóc không ra nước mắt đi theo Marui…
Chỉ có thể hi vọng mình may mắn không bị đội trưởng phát hiện!
Spoi:
“Yukimura, cậu thích cái tên kia đúng không, hm?” Atobe đi thẳng vào vấn đề, làm Yukimura ngẩn người, nhưng nhanh chóng định thần lại, ánh mắt lại nhìn Sumitobi đang trò chuyện về kẹo đường với chú bán hàng.
“Tớ thừa nhận, vậy còn cậu?” Yukimura không tính giấu diếm Atobe, cẩn thận như anh, nếu đã hỏi như vậy, tự nhiên là đã nhận ra, vậy thì anh cũng không có gì tất yếu phải trốn trốn tránh tránh.