• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
“Nhưng Sumitobi, cậu phải biết rằng, không phải tất cả những người trân quý đều là bạn bè…”

Sau khi trở lại phòng, Sumitobi vẫn suy nghĩ lời nói của Yukimura rốt cuộc có ý gì, không phải người trân quý đều chỉ là bạn bè, Sumitobi không ngủ được, Yukimura biết rõ cô không hiểu, nhưng nghiễm nhiên không định nói rõ ràng với cô, chẳng lẽ Atobe nói đúng, cô không hiểu gì hết?

Aiz aiz, không nghĩ ra…

Sumitobi cứ thế ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, nhưng ngày hôm sau Takagi Akina không đến, cho nên không ai đánh thức cô, Sumitobi cứ thế ngủ thẳng giữa trưa, mới bị tiếng đập cửa đánh thức, Sumitobi mặc áo ngủ xoa tóc mơ mơ màng màng rời giường đi mở cửa, chưa kịp nhìn thời gian. Yukimura đứng ở ngoài cửa do trong bữa ăn trưa không thấy Sumitobi đâu, có chút lo lắng nhưng khi thấy Sumitobi vẫn còn buồn ngủ, anh ngây người. Sumitobi nhìn thấy Yukimura, sửng sốt một hồi lâu, mới định thần lại, nhớ tới dáng vẻ mình bây giờ, nhanh nhóng đóng sầm cửa, sau đó Yukimura nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng thay quần áo xột xột xoạt xoạt, cùng với tiếng bước chân vội vội vàng vàng đi tới đi lui của Sumitobi…

Qua một hồi lâu, cửa phòng Sumitobi mới lại được mở ra, lần này Sumitobi đã rửa mặt, mặc chỉnh tề như thường xuất hiện trước mặt Yukimura, bao gồm vẻ đỏ ửng trên gương mặt cũng rất rõ ràng, Yukimura thế mới hậu tri hậu giác “Xì” cười ra tiếng, phát hiện cuộc sống có Sumitobi luôn tràn ngập lạc thú, Yukimura thậm chí phát hiện số lần mình không nhịn được cười càng ngày càng nhiều.

Đồng dạng, Sumitobi cũng phát hiện số lần mình mất mặt trước Yukimura càng ngày càng nhiều, nghe thấy tiếng cười của Yukimura, Sumitobi cúi đầu bắt đầu tìm lỗ chui, nhưng sàn nhà Atobe được làm rất tốt, không tìm được cái nào…

Yukimura chú ý tới cử động của Sumitobi, không nhịn được muốn trêu chọc cô, vì thế mở miệng nói: “Sumitobi, ừm, chào buổi trưa, nên đi ăn cơm trưa…”

Sumitobi lúc này xấu hổ vạn phần, thật là, sao nhà Atobe, một cái lỗ cũng không có?!

Yukimura thấy Sumitobi cúi đầu thấp hơn, không tiếp tục trêu cô nữa, giữ chặt tay Sumitobi, bay thẳng đến nhà ăn, vừa đi vừa nói: “Tối hôm nay, Atobe sẽ phái xe đưa chúng ta trở về, ba giờ chiều, huấn luyện sẽ chấm dứt, sau khi nghỉ ngơi lập tức đều tự trở về phòng thu dọn đồ, qua cơm chiều là xe đến, Sumitobi ăn xong cơm trưa có thể sớm thu dọn một chút, không nên để đến cuối lại luống cuống tay chân!”

“Ừ…” nghe kĩ lời Yukimura nói, Sumitobi thường thường gật gật đầu, ánh mặt trời giữa trưa chiếu qua ngọn cây, lưu lại ánh sáng loang lổ, xuyên qua cửa sổ, ánh mặt trời ngẫu nhiên cũng sẽ chiếu xạ đến Yukimura và Sumitobi, chiếu xạ đến trên tay hai người đang nắm chặt nhau, Yukimura nhìn bóng hai người dưới chân, không nhịn được lại nắm tay Sumitobi thật chặt, rất muốn như vậy thẳng đến tận cùng thế giới…

Sumitobi cũng mới nhớ ra hôm nay đã là ngày cuối cùng của kì huấn luyện, tối nay sẽ trở về nhà, vậy chẳng phải tối hôm nay sẽ lại giống hồi vừa nghỉ hè, ngày nào cũng soạn tin nhắn bỏ vào thư mục nháp, từ lần trước nhắn tin nhắn nhầm người, Sumitobi càng thêm kiên định rằng tin nhắn là không thể nhắn đi…

Cứ thế, hai người mang tâm sự riêng đến nhà ăn, Sumitobi thành thật đi sang bàn trường Shitenhoji, ngày hôm qua chỉ là vì làm Takagi Akina phiền lòng bởi chuyện Yukimura, không thể bình tĩnh suy nghĩ vấn đề, cô mới cố ý đi bàn Rikkaidai, đây là phương pháp Oshitari đề suất…

Nhưng sau đó…

“Watanabe Sumitobi, đời này tôi chỉ xin cậu lúc này… Đừng làm Akina quá khổ sở không thể chịu đựng nổi, tâm tình của cậu ấy đối với Yukimura, tôi là người hiểu biết nhất…”

Sumitobi nhớ tới sau khi Takagi Akina rời phòng Atobe, bởi vì phòng cô và Sato Mika rất gần, cho nên hai người cùng nhau về phòng, khi gần mở cửa, tay Sumitobi đã đặt lên nắm cửa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Sato Mika sau lưng, làm Sumitobi cứng đờ, trong lòng lập tức tràn ra đủ loại cảm xúc, tuy rằng không rõ là tư vị gì, nhưng Sumitobi rất rõ ràng, sự ràng buộc giữa Sato Mika và Takagi Akina rất sâu, có thể làm Sato Mika bỏ mặt mũi xuống đến xin cô…



“Tôi hiểu rồi…” Sumitobi nói xong, lập tức đẩy cửa ra vào phòng, Sumitobi đột nhiên có chút hâm mộ Takagi Akina, có người bạn cho dù bị thương tổn, nhưng vẫn luôn ở bên cậu ấy, kiếp trước cô luôn ốm đau, người bạn thân nhất là người bệnh chung phòng luôn thích kể chuyện ma, nói ra thì thật đau lòng…

Thấy Sumitobi đang ngẩn người, Yukimura trực tiếp bắt lấy bàn tay đang chậm rãi rời lòng bàn tay anh, kéo Sumitobi ngồi xuống bàn Rikkaidai, thẳng đến khi ngồi xuống, trong tầm mắt Sumitobi xuất hiện Marui đang thổi kẹo cao su, mới phản ứng lại là mình đã bị Yukimura kéo đến bàn Rikkaidai…

Sumitobi có một tật cổ quái, kiếp trước, lúc nhìn thấy người khác thổi kẹo cao su là tay luôn ngứa, muốn chọc vỡ kẹo cao su, trên thực tế, Sumitobi cũng bất tri bất giác làm thế, ngay tại lúc mọi người Rikkaidai cầm lấy chiếc đũa đang chuẩn bị cướp đồ ăn, “Bộp” một tiếng hấp dẫn bọn họ chú ý, ngay sau đó là Marui kêu thảm thiết…

“A a!! Kẹo cao su dính vào mắt rồi! Kirihara, mau giúp anh lấy ra…” Marui vung tay lung tung, cuối cùng ôm vai Kirihara đang ngồi bên cạnh mình. Kirihara vừa nghe thấy thế, sửng sốt, nhìn chằm chằm kẹo cao su dính dính trên mặt Marui, nuốt nước bọt sau đó nhích lại gần Niou: “Không, toàn nước bọt thôi…”

Kirihara và Marui cùng với Sumitobi như vậy làm Yukimura lại không nhịn được bật cười “Xì” một tiếng, Sumitobi thế mới biết mình gây họa, nhìn Marui, miệng biến thành hình “O”, những người khác của Rikkaidai đều giật giật khóe miệng, đảo mắt qua Yukimura tươi cười sáng lạn và Sumitobi thơ ngây ngốc nghếch một vòng, đều có suy nghĩ nhất trí…

Hai người kia tuyệt phối!!!!

Trong tiếng cười, Marui nghiêng ngả lảo đảo đến bồn rửa của nhà ăn để rửa sạch mặt, vừa đi vừa oán giận mình đâu có đắc tội Sumitobi, thế mà vẫn còn đứng về phía cô…

Marui lúc quay lại, thay đổi chỗ ngồi với Kirihara vì Sumitobi không ngừng xin lỗi, anh thề không bao giờ ăn kẹo cao su trước mặt Sumitobi nữa…

Cơm trưa sung sướng ăn xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, câu lạc bộ Tennis đã đi huấn luyện hết, Yukimura chậm một trước vì đưa Sumitobi về phòng, Sumitobi trở lại phòng, không vội vã thu dọn đồ, mà là đến ban công hóng gió biển, muốn ghi nhớ kĩ hình ảnh của biển mà cô đã ngắm mấy ngày nay vào trong đầu.

Đứng ở ban công một hồi lâu, Sumitobi mới vào phòng thu dọn đồ, kỳ thật nguyên nhân Sumitobi không vội là vì cô không mang nhiều đồ, cho nên dọn đồ rất nhanh chóng.

Sumitobi thu dọn đồ xong, thật sự không tìm thấy việc gì làm nữa, Takagi Akina không ở đây, cô không dám một mình đến sân Tennis, đột nhiên cảm thấy sao mà Takagi Akina không ở cạnh lại bất tiện như thế…

Ngay tại lúc Sumitobi nhàm chán định lấy điện thoại ra chơi trò chơi, cửa phòng bỗng vang “cộc cộc” hai tiếng, có người đang gõ cửa, nhưng sẽ là ai đây?

Mang theo nghi hoặc, Sumitobi đứng dậy khỏi giường đi mở cửa, khi nhìn thấy Sato Mika đứng ở ngoài cửa, cô ngẩn người.

“Cậu… có chuyện gì à” thấy Sato Mika muốn nói lại thôi, Sumitobi sững sờ, mở miệng đầu tiên.

Thấy Sumitobi mở miệng trước, Sato Mika cũng không còn gì băn khoăn, tổ chức ngôn ngữ, nói: “Cũng không có gì, chỉ là muốn đến nói tiếng cám ơn cậu, hôm nay huấn luyện đã kết thúc, về sau phỏng chừng không gặp lại cậu nữa, tôi là người mặc dù có cừu tất báo, nhưng có ân cũng biết báo đáp…”

Nghe Sato Mika nói vậy, Sumitobi cười cười, thái độ của Sato Mika tuy cường ngạnh, nhưng Sumitobi có thể cảm nhận được tấm lòng của cô, Sumitobi cảm thấy vậy là đủ rồi, có một số việc, đã đi qua thì cứ để nó đi…

“Takagi thế nào rồi?”

Sato Mika không dự đoán được Sumitobi lại hỏi chuyện Takagi Akina, cũng ngẩn người, lập tức định thần lại, gật gật đầu với Sumitobi: “Cậu ấy đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, bây giờ rất tốt…”

“Vậy à…” Sumitobi đột nhiên rất cảm khái, nhìn mảnh biển sau ban công ngoại, thì thào hỏi Sato Mika: “Đúng rồi, lần trước cậu nói cậu tới nơi này không phải vì muốn nói với tôi bộ mặt thật của Takagi Akina, vậy cậu tới làm gì?”

Không dự đoán được Sumitobi lại nhớ rõ được chuyện này, Sato Mika ngẩn người, cười nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh lại lặng lẽ mở ra: “Tôi tới là thể bắt lấy thứ mình muốn…”

“Vậy cậu đã lấy được chưa?” Dự đoán được Sato Mika sẽ không nói là tới lấy cái gì, Sumitobi cũng không có hỏi kĩ, chỉ hỏi một câu.

“Đương nhiên là lấy được!” Sato Mika đắc ý cười, nhưng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét giống trước kia, ngược lại trở nên có chút hoa lệ chói mắt: “Watanabe Sumitobi, cảm giác bị tôi vượt qua thế nào, nếu không phục, thì đi hiểu rõ ràng xem, chính mình muốn cái gì!”

Đi hiểu rõ ràng xem chính mình muốn cái gì… Nghĩa là sao?

Nhưng Sato Mika không cho Sumitobi cơ hội hỏi, đã xoay người sải bước rời đi, chi lưu lại cho Sumitobi một bóng dáng tiêu sái…

Sumitobi nhìn Sato Mika biến mất ở góc hành thang, đột nhiên thoải mái mỉm cười, thôi, không nghĩ nhiều nữa, hi vọng về sau chúng ta có duyên gặp lại, Sato Mika!

Tích tích

Di động của Sumitobi đột nhiên vang lên, Sumitobi mở di động ra, nhìn thấy tên Watanabe Koji, cô ngẩn người, sao bố lại gọi tới thế, lại là lúc này nữa?

Sumitobi ấn phím nghe, đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.

Trong điện thoại truyền đến tiếng Watanabe Koji: “Mosey Mosey? Sumitobi à?”

Sumitobi nghe thấy giọng nói vĩnh viễn mang sức sống của Watanabe Koji, không nhịn được cười gật gật đầu, nhưng nhanh chóng nhớ ra Watanabe Koji đang ở đầu kia gọi điện thoại, không nhìn thấy, vì thế mở miệng nói: “Là con, bố có chuyện gì ạ?”

“Sumitobi, bố và Sumisaku cùng với gia đình bạn bố đi du lịch, bởi vì không biết chừng nào thì con trở về, cho nên con ở nhà giữ nhà, nhưng bố có nhờ người chăm sóc con rồi, Sumitobi ở nhà cứ yên tâm nhé!”

Sumitobi nghe xong, cười đáp ứng, Watanabe Koji lại dặn dò mãi “Có việc thì nhất định phải gọi điện thoại cho cậu ấy, bố đã để phí sinh hoạt một tuần trong ngăn kéo phòng con”, thế mới yên tâm tắt điện thoại, nghe tiếng tít tít trong điện thoại, Sumitobi tắt điện thoại, cô cực kỳ hưng phấn, cô đã sớm muốn thử cảm giác ở nhà một mình rồi, Sumitobi giống như trẻ con vậy, ôm gối đầu tha hồ nhàu nát…

Sau đó cơm chiều qua đi, Yukimura đến phòng Sumitobi giúp Sumitobi xách hành lý, lúc đến cửa bỗng bị Atobe thần bí lôi đi, Yukimura bảo Sumitobi lên xe chờ anh, rồi cùng Atobe nói chuyện một hồi lâu, Atobe mới thả Yukimura đi, Sumitobi ngồi ở trên xe, mắt sắc liếc thấy Sato Mika đang tựa vào cạnh cửa, Sumitobi vẫy vẫy tay với Sato Mika, Sato Mika hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay lưng đi, làm cái gáy Sumitobi trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh…

Yukimura ngồi xuống bên cạnh Sumitobi, ô tô chậm rãi khởi động, huấn luyện ngày hè đã xong, Sumitobi đột nhiên có chút luyến tiếc, ngoài cửa sổ, Shiraishi và người Shitenhoji vừa ngoắc cô, vừa bảo Sumitobi lần sau có cơ hội nhớ đến Osaka chơi.

Sumitobi gật gật đầu, thấy Atobe xa xa đang đứng phía sau mọi người, Atobe chú ý tới ánh mắt Sumitobi, liền nhìn lại Sumitobi, khóe miệng lại gợi lên độ cong kiệt ngạo bất tuân, Sumitobi sửng sốt, sau đó xoay người ngồi ổn, ngay tại lúc Atobe nghĩ Sumitobi sẽ không quay đầu lại, lại phát hiện Sumitobi đột nhiên lại quay đầu lại, khoát tay áo với anh, còn nói với anh…

Cẩn thận nhin hình miệng Sumitobi, Atobe đọc ra lời Sumitobi muốn nói.

“Cảm ơn cậu, Atobe-kun!”

Lần này Atobe sửng sốt, nhưng Atobe nhanh chóng cúi đầu, thật là, lộ ra biểu cảm như vậy, thật không hoa lệ…

Nhưng nếu cẩn thận một chút, sẽ gặp nhìn thấy khóe miệng Atobe giơ lên một độ cong nhu hòa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK