Lúc trước, Dương Tử Khiêm vốn chẳng cần thức thần, vì cô ấy kiên quyết nên anh cũng không từ chối. Ngoài mặt là thức thần, nhưng Dương Tử Khiêm chẳng sai bảo gì Dương Tử San, những vụ án bình thường, anh tự mình giải quyết. Với Dương Tử San, anh luôn xem cô ấy như một cô gái bình thường. Bây giờ, cả hai trở thành người yêu, cũng là thuận theo tự nhiên. Chỉ là, lần này đụng phải phiền phức quá lớn, Dương Tử San cố ý muốn giúp đỡ, hơn nữa cô là người thích hợp nhất đối phó với quỷ nước.
"Cô ấy đối phó với Đố Phụ Tân Thần, đúng là việc nhỏ như con thỏ!" - Trọng Dạ cứ ngồi đó mà xem, họ muốn giải quyết thì nàng không cần phí sức.
Trong Bách Quỷ, Đố Phụ Tân Thần cũng xem là rất lợi hại. Tu hành hơn ngàn năm, oán khí lại rất nặng, tâm cũng rất ngoan cố. Nhưng hải yêu Dương Tử San đã tu hành một nghìn năm, chỉ riêng việc này thôi cũng đè chết nó rồi. Huống chi, lại đấu trong nước, cô ấy quay nó như dế. Sau khi cô ấy vào nước, liền tụ nước vào lòng bàn tay, tạo thành lốc xoáy, cuốn Đố Phụ Tân Thần bay thẳng lên mặt nước. Tiếp theo, Dương Tử San vẩy đuôi cá, quất mạnh nó văng lên bờ.
Trước khi ba người bao vây, Trọng Dạ lập tức đứng chặn trước mặt họ.
"Cảnh sát, có thể nể mặt tôi. Tôi có chút chuyện muốn hỏi nó." - Trọng Dạ cười nói, đặt biệt khách sáo.
Linh Nhiên bị thái độ của Trọng Dạ làm giật mình, không thể phản ứng, Dương Tử Khiêm thì làm động tác xin mời. Dù sao cũng đã lôi được Đố Phụ Tân Thần lên bờ, bọn họ có nhiều người, còn có kết giới, nó không thể chạy thoát. Nên cũng để mặc Trọng Dạ muốn làm gì làm.
Đố Phụ Tân Thần bị đuôi cá của Dương Tử San cắt trọng thương, ngã trên đất chưa thể ngồi dậy. Sắc mặt nó trắng bệch, tóc trãi dài vẫn còn đọng nước, cả người như được quấn chặt bên trong tóc. Trọng Dạ đi tới, ngồi xuống trước mặt nó.
"Bách Quỷ Địa Ngục tại sao ba lần bốn lượt nhắm vào ta? Chắc không phải là trùng hợp đâu nhỉ, các ngươi có mục đích gì?"
"Không có liên quan đến ngươi." - Đố Phụ Tân Thần giật giật đôi môi trắng, giọng nói có vẻ tức giận.
"Khách sáo một chút ngươi không chịu, cần phải chơi hành hạ ngươi mới nói phải không?" - Trọng Dạ bắt đầu nổi điên, lòng bàn tay tạo lửa, đánh thẳng vào người nó. Đố Phụ Tân Thần đau đớn kêu lên.
Linh Nhiên nghe giọng nó thét gào mà lạnh cả sống lưng. Có thần tiên nào ác vậy không? Nói cô ấy không phải ác ma ai thèm tin. Liếc nhìn hai đàn anh, đàn chị bên cạnh, không chịu ngăn cản, mà cứ đứng đó xem trò vui. Linh Nhiên thật sự nghi ngờ, bọn họ có phải là phe ác không? Nàng có một tinh thần đầy nghĩa khí, một cô gái tốt lại xui xẻo vào nhầm đội.
"Đừng có lãng phí thời gian của mọi người, cứng miệng thì chỉ chịu khổ thêm thôi. Cứ thoải mái mà nói đi."
"Ha ha, coi như ta có nói, thì ngươi cũng không thả ta." - Đố Phụ Tân Thần làm dáng vẻ, ngươi có thể làm được gì ta. Không phải nó trung thành, mà chính là bà đây không thích, thì đừng có hòng.
"Ít nhất, ngươi chết không đau đớn." - Trọng Dạ vuốt môi, cười nham hiểm nhìn phát lạnh. Nàng nhẫn nại cũng có giới hạn, hết lần này đến lần khác đều bị chúng khiêu khích. Hơn nữa, lại không biết được ý đồ của chúng, nên càng làm Trọng Dạ khó chịu.
"Đã nói rồi, không có dính gì đến ngươi. Tự nhiên đến nhân gian phá hoại, không phải ngươi lấy giúp người làm niềm vui sao?"
"Chà, xem ra cũng dữ dằn thật. Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Trọng Dạ bị thái độ của Đố Phụ Tân Thần chọc tức, đứng lên, nhấc chân, điên cuồng giẫm đạp. Linh Nhiên đầy tinh thần trọng nghĩa, dùng sức kéo Trọng Dạ lại, còn quay đầu nhìn hai đồng nghiệp cầu cứu.
"Hai anh chị thật sự đứng nhìn cô ấy ngược đãi phạm nhân à?"
Bằng!
Một tiếng súng vang lên, không khí đột nhiên yên tĩnh. Thế nhưng, lần này là Linh Nhiên nổi điên.
"Này!! Anh không thể nổ súng bắn chết phạm nhân như vậy! Cảnh sát cũng phải có lòng thông cảm chứ!" - Linh Nhiên hét lên, muốn xông tới đánh Dương Tử Khiêm vừa nổ súng. Lúc này, thì Trọng Dạ tốt bụng ngăn nàng lại. Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tháp phù đồ!
"Bắn chết....không phải bớt việc hơn à? Dù sao cũng chả hỏi được cái gì. Hiệu suất lần này rất cao, vụ án cũng đã kết thúc, mọi người cực khổ rồi, tan ca thu đội! San San, chúng ta đi ăn khuya." - Dương Tử Khiêm cất súng, ôm Dương Tử San đã biến trở lại thành người. Khi trở thành người, Dương Tử San hoàn toàn khác xa bộ dáng hung hãn vừa chiến đấu lúc nãy.
Linh Nhiên khẳng định, anh ta vào đội này không phải vì linh lực cao cường, đạo thuật tinh thông. Mà vì những tội phạm đụng phải toàn là quỷ quái, nên chẳng cần lôi về sở cảnh sát, cứ bắn chết là xong. Dương Tử Khiên vốn là cấp trên siêp cấp sợ phiền phức, lại thích xài vũ lực, hoàn toàn không có nhân tính. Linh Nhiên đột nhiên cảm thấy, nên cân nhắc chuyện đổi tổ.
"A, phải rồi. Nhớ ngày mai viết báo cáo!" - Dương Tử Khiêm quay đầu nhắc nhở Linh Nhiên. Làm Linh Nhiên muốn nhào đến cắn chết anh, nhưng cô ấy bị Dương Tử Hi nắm cổ áo lôi đi.
Buổi tối bên hồ, gió khá lạnh. Trọng Dạ đứng đó, tự nhiên thèm thuốc, tốc chiến tốc thắng, nhưng cũng có chút khó chịu. Ngày hôm nay chuyện xảy ra đã đủ, từ sớm đến tối chưa một phút nghỉ ngơi. Nàng cũng không tức giận, vì hành động của Dương Tử Khiêm. Nhìn thái độ của nó, thì có hỏi thêm cũng chẳng được gì, chỉ tổ tốn thời gian. Lại trở về thế bị động, án mạng có thể sẽ tiếp tục xảy ra, xem ra phải điều tra lại từ đầu.
A Tư Lam vốn định âm thầm đi theo giúp đỡ Trọng Dạ, giữa đường bị nữ ác quỷ Ngao Quế Anh chặn đường. Ở trong Bách Quỷ, nó và Đố Phụ Tân Thần có quan hệ tốt nhất, hơn nữa tính cách yêu ghét rõ ràng. Biết A Tư Lam muốn đi đối phó Đố Phụ Tân Thần, nên nó vừa xuất hiện đã ra tay với A Tư Lam.
Đây là lần đầu tiên, A Tư Lam gặp con quỷ trong Bách Quỷ muốn giết nàng, làm nàng bị hồ đồ rồi. Bọn chúng rốt cuộc là muốn gì? Một mặt thì giả vờ nói rằng cùng phe với nàng, một mặt thì ra tay giết nàng? Mà thôi, chuyện đó cũng không quan trọng, những gì trở ngại thì cứ diệt nó đi là xong.
A Tư Lam là một ác ma không có nhân tính, nhưng bề ngoài thì rất lương thiện. Với những người không gây tổn hại cho nàng, còn giúp đỡ nàng, thì nàng sẽ xem họ liệt vào danh sách người tốt, đồng thời cũng không tổn thương họ. Nhưng cũng không biểu hiện rằng, A Tư Lam là một cô gái ngây thơ. Ở Ma giới, nàng từng giúp Sư Âm tìm hoa Diễm Ma, khi gặp những quái vật cản đường, nàng cũng lạnh lùng chém giết. Chỉ là bề ngoài của nàng, khiến người ta thấy nàng có vẻ yếu đuối thôi.
"Trọng Dạ là người ta yêu, ta tuyệt đối không cho phép ai tổn thương chị ấy." - Nét mặt A Tư Lam cực kỳ nghiêm túc.
A Tư Lam giang rộng đôi cánh ác ma sau lưng, lao thẳng về trước, tay đâm sâu vảo cơ thể Ngao Quế Anh. Nó tạm thời chưa tan thành mây khói, nở nụ cười.
"Ma thì cuối cùng vẫn là ma, lòng tốt là thứ không cần thiết. Cứ tiếp tục như vậy đi, rồi ngươi sẽ trở lại là chính mình."
Ngao Quế Anh nói xong, thì liền hóa thành tàn tro. Thế nhưng, câu nói ấy đã làm A Tư Lam rơi vào sự đau đớn. Nàng yêu một người ghét ác ma, ghét tính cách hung tàn, giết người không chớp mắt của ác ma, mà nàng chính là ác ma. A Tư Lam thu hồi cánh, ôm đầu gối ngồi trên đất.
"A Tư Lam? Sao lại chạy ra đây?" - Giải quyết xong chuyện tình, Trọng Dạ lái xe về, thì nhìn thấy một người ngồi bên đường, nhìn rất giống A Tư Lam. Nàng ngừng xe, đến gần, quả nhiên là A Tư Lam.
A Tư Lam nhìn thấy Trọng Dạ về, kích động nhào tới ôm chặt chị ấy.
"Em không thấy chị, em rất lo. Em không muốn ngồi chờ ở nhà."
"Hôm nay, cô bị đã chịu nhiều sợ hãi rồi, tôi sẽ ở bên cạnh cô. Nhưng đã không sao rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong, rất nhanh thôi sau này cũng sẽ không còn chuyện gì nữa." - Trọng Dạ an ủi, án mạng liên tiếp xảy ra, chắc làm A Tư Lam sợ. Thế nhưng, cô ấy lại lo lắng cho sự an nguy của nàng, thật sự làm nàng cảm động. Đôi lúc cô ấy làm những việc rất kỳ lạ, nhưng vẫn là một cô gái yếu đuối.
"Trọng Dạ, chị có ghét em không?" - A Tư Lam đột nhiên hỏi.
"Cô bị ngốc à? Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này, tôi tại sao lại ghét cô? Hơn nửa đêm, cô còn lo lắng, chạy đi tìm tôi. Bạn bè như vậy, tôi quý trọng còn không hết."
A Tư Lam cười vui vẻ: "Vậy, chúng ta hiện tại có thể gọi là bạn rất thân. Cũng nên đổi xưng hô thân thiết hơn, tiểu Đào nói khi thân thiết phải có cách gọi đặt biệt. Sau này, em gọi chị là A Dạ nhé!"
"Cô không có gì học, tự nhiên đi học Đào Tuyết Ương đặt nickname làm gì? Nghe cứ như người thân thích."
"Em thấy được mà, A Dạ."
"Này này, tôi không đồng ý cô gọi tôi như vậy."
"Chúng ta về nhà đi, A Dạ."
"Này.....hzai, bỏ đi."
Trọng Dạ đầu hàng, cứ mặc tình cho A Tư Lam gọi thế nào thì gọi. Ba tháng trước, nàng chưa từng nghĩ đến xuống trần, lại có một người bạn tốt như vậy. Đại khái, ở Thiên giới, chưa từng có cô gái nào dám làm bạn với Trọng Dạ. Sau khi Trọng Dạ tốt nghiệp, nhất định sẽ thường xuyên đến thăm người bạn tốt A Tư Lam.
Ngày đó, liên tiếp xảy ra hai án mạng, nhưng đội điều tra đặc biệt làm việc hiệu suất rất cao, tối đó đã giải quyết xong. Cái đội này chưa từng đem tội phạm về sở, cũng chẳng có cảnh sát nào hi vọng nhìn thấy quỷ quái ra vào sở cảnh sát. Nói chung, bọn họ giải quyết xong, nộp báo cáo, nếu không còn án mạng nào giống thế xảy ra thì coi như kết án.
Phá án hiệu suất cao, hoàn toàn được xây dựng trên nền tảng dẫm vào vết xe đổ. Với điều kiện, vừa xảy ra chuyện, bọn họ lập tức phải có hướng điều tra. Nếu như không giải quyết từ ngọn, thì sẽ làm không xong những vụ án tương tự. Nhưng, có người còn sốt ruột hơn bọn họ.
"Các ngươi có ai liên lạc với người của Địa Phủ không? Nghe nói cô em có quan hệ rất tốt với Thôi Ngọc nhỉ?" - Trọng Dạ nói muốn điều tra, đương nhiên phải hỏi người của Địa Ngục, nơi gần Bách Quỷ nhất. Nhưng vì nàng đang thi, không thể tự mình đi xuống Địa Phủ, đành chạy đến hỏi Đào Tuyết Ương cách liên lạc. Cô em này có quan hệ rất tốt với Phán Quan Thôi Ngọc.
"Trước đây, cậu ấy có cho em số điện thoại, nhưng em chưa từng thử. Để em gọi xem." - Đào Tuyết Ương nói xong, thì cầm điện thoại bấm, 12 con số 0.
---------------
Đố Phụ Tân Thần : hiện thân từ lòng đố kỵ của phụ nữ.