Lần thứ hai về Thiên giới, Trọng Dạ không nghĩ tới, không có tiên nữ nghênh tiếp còn chưa tính, còn rối một nùi. Thiên binh thiên tướng chết như rạ, chỉ đứng ở Nam Thiên Môn thôi, cũng thấy được sự tổn hại nặng nề.
"Lúc ta đi, Nam Thiên Môn náo nhiệt thế nào, các thần tiên xếp hàng đưa tiễn. Tuy là tám phần mười đều mong ta nhanh hạ phàm, nhưng cũng không đến nỗi quạnh quẽ như vậy, xung quanh toàn mùi máu tanh." - Trọng Dạ nhìn lướt qua những cái xác. Ở Nhân giang lâu ngày, nàng đã nhiễm cái thứ gọi là ân tình, ấy mà cũng là do bị ép về thôi. Thần tiên thì cần quái gì mấy thứ tình cảm tào lao ấy? Nàng không phải là Phật, từ bi không nổi.
"Cuộc chiến này không ai có thể trốn được. Êm ả nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có chuyện. Ta phải đi tìm Tử Hà, mong rằng em ấy không có chuyện." - Tôn Ngộ Không nhảy vào Nam Thiên Môn trước, chạy đi.
Trọng Dạ nhìn dáng vẻ Tôn Ngộ Không bậc cười, đời đúng là không có gì chắc chắn. Con khỉ đó dù trở thành Đấu Chiến Thắng Phật nhưng vẫn ở cùng với Tử Hà. Phim ở Nhân giới còn bảo họ vui buồn lẫn lộn, ai ngờ được hai người đang sống rất tốt.
"Tôi biết Diệt đang ở đâu, hắn đang ở Thiên Ma giếng." - A Tát Khắc Tư ở kế bên nói. Tuy ông không rành Thiên giới bằng Trọng Dạ, nhưng cảm nhận em trai là chuyện nhỏ. Hơn nữa, Diệt cũng không che giấu vị trí, chắc hắn đang chờ họ tới.
"Thiên Ma giếng....cũng biết chọn chỗ thật." - Đó là nơi ở của Ngạo Hàn, cũng là nơi Ngạo Hàn chết.
Hiện tại A Tát Khắc Tư đang cùng phe với họ, không tin cũng không được. Ba người tới Thiên Ma giếng.
Diệt không phải tự nhiên hận anh trai mà chọn ở Thiên Ma giếng, vì đây là con đường duy nhất về Ma giới, có thể thuận lợi đưa quân sang Thiên giới. Với lại, nếu có chuyện gì xảy ra, trốn cũng nhanh.
Lấy Thiên Ma giếng làm trung tâm, xung quanh toàn là chiến trường. Nơi này vốn là nơi đẹp nhất Thiên giới, chỉ trong một ngày đã bị phá hủy. Diệt đúng là có bản lĩnh làm người khác tức giận.
"Tôi đang đi giết em trai anh, đến lúc đó anh phải làm sao? Nếu anh nhẹ dạ ngăn cản tôi, thì anh chính là chướng ngại lớn nhất." - Đang đi trước, Trọng Dạ vẫn chưa hiểu. Người nàng yêu có thể trở mặt đâm nàng một đao, nên nàng không hoàn toàn tin tưởng A Tát Khắc Tư. Hơn nữa, nàng đang đi giết em trai ông ấy.
"Chỉ cần anh không hùa theo hắn trở mặt với em là được rồi, cũng sẽ không ngăn cản em." - A Tát Khắc Tư muốn Trọng Dạ yên tâm. Nếu ông muốn đối phó với Trọng Dạ, cũng sẽ không giúp cô ấy lấy Trấn Ma Kiếm. Đệt!
"Nếu đến lúc đó anh muốn cản tôi, thì anh sẽ trở thành kẻ thù của tôi." - Trọng Dạ nói, mất lòng trước được lòng sau. Đúng là 1000 năm trước họ có quen biết, nhưng không nói lên có thể nhường nhịn.
"Thế, A Tư Lam. Em tính sao?"
"Lúc đó tính."
Trọng Dạ không trả lời thẳng, nhưng không nói là sẽ giết A Tư Lam. Bởi vì, nàng còn do dự sao? Rõ ràng em ấy đã giết nàng không chút do dự.
Nghĩ nhiều cũng vô dụng, tâm trạng đôi khi sẽ thay đổi, chi bằng tới đâu tính tới đó.
Họ đã bước vào bãi chiến trường, thần ma đánh nhau loạn xạ. Nhưng dù cát bụi mù mịt, vẫn nhìn thấy rất rõ cả ba. Tôn Ngộ Không liếc mắt đã nhìn thấy bà chằn lửa nhà mình, Tử Hà tiên tử đang đánh rất hăng say, anh lập tức bay qua. A Tát Khắc Tư lại chú ý kẻ cầm đầu, rõ ràng chính hắn là người tạo ra chiến tranh, nhưng đang rất an nhàn đứng đó nhìn.
"Đã lâu không gặp, anh trai thân yêu." - Đứng trên đầu con ma thú to lớn, Diệt cười, mở lời chào A Tát Khắc Tư. Cả hai gương mặt rất giống nhau, nhưng Diệt so với A Tát Khắc Tư trẻ hơn.
Cảnh tượng này cũng giống lúc cả hai lần đầu gặp nhau, nụ cười của Diệt rất ấm áp. Nhưng lúc này, A Tát Khắc Tư đã không còn nhận ra người trước mặt, vẫn là nụ cười đó, nhưng tại sao lại lạnh lùng tàn nhẫn, mang theo khí thế muốn hủy trời diệt đất. Diệt còn giống ma vương hơn cả ông.
"Hai từ 'anh trai' ta thật không gánh nổi, ngươi tiêu diệt xong Thiên giới sẽ giết ta sao?" - A Tát Khắc Tư lạnh lùng nhìn Diệt. Hắn đã từng ngây thơ, cho nên ông mới tin tưởng, để rồi bị tổn thương. Vì ông gián tiếp gây ra cái chết của Ngạo Hàn, nên ông chưa từng tha thứ cho bản thân. Nếu không phải ông bất cẩn, để Diệt có thể giả thành ông. Nếu chuyện đó không xảy ra, thì mọi việc đã không thành như vậy.
"Từ khi ngươi giả thành ta, để làm Ngạo Hàn hiểu lầm rồi phải chết, thì chúng ta không còn quan hệ nào nữa. Ta không có người em như ngươi, mặc kệ công hay tư, hôm nay ta sẽ tính hết những món nợ này với ngươi."
Diệt nghe thấy câu, "chúng ta không còn quan hệ", thì ánh mắt đau thương. A Tát Khắc Tư thật không biết, sự đau thương của Diệt là thật hay giả vờ. Trước giờ, sự hiền lành và tốt bụng của hắn đều là giả sao? Vậy có thể hắn đang giễu cợt ông.
Trọng Dạ cầm Trấn Ma Kiếm chưa hành động, thì ma vương đại nhân đã muốn thanh lý môn hộ rồi.
Ma vương đại nhân muốn đích thân ra tay, Thiên giới tự động tách ra để họ tự giải quyết mâu thuẫn. Cuộc chiến thần ma xem như nghỉ giữa hiệp.
Có điều, A Tư Lam đã ra tay trước Diệt, cầm Lai Hủy chắn trước mặt A Tát Khắc Tư. A Tư Lam lúc này không còn là con gái đáng yêu của ông nữa, toàn thân một màu đen, với đôi cánh màu đỏ. Lúc này, mới đúng là hình tượng ác ma trong mắt con người.
"Ta không cho ngươi tới gần phụ thân đại nhân." - A Tư Lam lạnh lùng nói. Nàng gọi người phía sau là cha, nhưng lại giơ kiếm chém giết cái người đã nuôi dưỡng nàng hơn 1000 năm. Nghe thật tức cười.
Đây là lần đầu tiên A Tư Lam nói chuyện với A Tát Khắc Tư kiểu này. Rõ ràng là cùng một người, nhưng cái gì cũng thay đổi, thậm chí quan hệ của họ nàng cũng quên hết. Chỉ điều này thôi, đã làm A Tát Khắc Tư đau lòng.