"Mọi người nói Ngạo Hàn kia là ai vậy? Còn có, các người là người gì thế?" - [Hoặc không phải người]. Lương Tịnh Nhân đứng cạnh Sư Quả, nhỏ giọng hỏi.
Từ khi Lương Tịnh Nhân nghe thấy giọng nói phụ nữ bên tai, thì cô bé đã không còn tin vào khoa học nữa. Cái gì mà quái lực loạn thần là đồ giả, nhưng trước mặt cô bé là cái gì đây? Quái vật vẽ trên sách thì đang bay tứ tung trên đầu, người đàn ông có cánh xông vào nhà, ôm cô bé bay khắp nơi. Lại thêm vừa nhìn thấy bọn họ đánh nhau, nếu ai dám nói trên đời này không có ma quỷ, thì cô bé sẽ là người đầu tiên phản đối.
"Ông ấy là ma vương. Cậu nên đứng cách xa một chút, đừng để ông ấy làm hại cậu." - Sư Quả chỉ vào A Tát Khắc Tư. Dù ông ấy là cha của A Tư Lam, nhưng vì Thủy Mặc Thừa ghét ông, nên cô bé cũng ghét theo. Hơn nữa, Lương Tịnh Nhân là người bình thường, không nên dính đến những người này.
Thật ra thì Lương Tịnh Nhân cũng đã biết rõ thân phận của A Tát Khắc Tư, chỉ là muốn xác nhận thôi. Ông ấy xông vào nhà cô bé, còn cướp luôn nụ hôn đầu của cô bé. Từ nhỏ đến lớn, đến tay con trai cô bé còn chưa từng nắm, tự nhiên bị người ta cưỡng hôn. Giờ trái tim bé nhỏ vẫn còn đập thình thịch đây.
A Tát Khắc Tư trị cận thị cho Lương Tịnh Nhân, nên cô bé không cần đeo kính nữa. Khi tháo bỏ cặp đít chai nặng nề kia, thì gương mặt xinh đẹp của cô bé liền hiện rõ. Cô bé chỉ mới mười mấy tuổi, khí chất khác xa Ngạo Hàn. Nhưng vì gương mặt của hai người quá giống nhau, nên khó trách ai cũng nghĩ hai người có liên quan.
"Mình thấy ông ấy sẽ không tổn thương mình." - Trực giác của Lương Tịnh Nhân bảo rằng, A Tát Khắc Tư không phải người xấu. Dù ông ấy nhìn cô bé sẽ nghĩ đến người khác, người ông ấy tìm không phải cô bé. Nhưng trước đó ông ấy đã không làm gì, còn đưa cô bé đến đây. Nên cô bé tin, ông ấy sẽ không hại mình.
"Ác ma luôn gạt người, cậu không nên để ông ấy lừa. Ông ấy không làm gì cậu chứ?" - Sư Quả vẫn lo lắng cho người bạn cùng lớp, dù sao cậu ấy cũng lần đầu gặp những thứ này.
Lương Tịnh Nhân nhớ tới cái hôn kia, đỏ mặt, lắc đầu.
"Cô bé giống với Ngạo Hàn cũng là có nguyên nhân." - A Tát Khắc Tư giải đáp nghi vấn trong lòng mọi người. Ông là người rõ nhất, nhưng khi nhìn thấy Lương Tịnh Nhân, ông vẫn tự lừa dối bản thân, cho rằng cô bé chính là Ngạo Hàn. Nếu như có thể, ông rất muốn được ôm cô ấy, hôn cô ấy một lần nữa.
Năm đó, khi A Tát Khắc Tư và Ngạo Hàn yêu nhau, cùng nhau chăm sóc một tiên cây ở gần Thiên Ma giếng. Tiên cây kết ra trái, quả của cây có linh khí, sẽ sinh trưởng theo ý nguyện của người chăm sóc. Lương Tịnh Nhân chính là quả của tiên cây năm đó mà hai người cùng chăm sóc, sau khi trưởng thành xuống trần đầu thai. Đây chính là nguyên nhân tại sao, linh hồn của cô bé hoàn toàn sạch sẽ. Cô bé có quan hệ với Ngạo Hàn, nhưng cô bé không phải Ngạo Hàn.
Lương Tịnh Nhân nhìn dáng vẻ thất vọng của A Tát Khắc Tư, không biết tại sao trong lòng đau nhói, càng lúc nhìn ông càng quen mắt. Nhưng không phải vì đã từng gặp qua ở kiếp này, mà giống như quen nhau từ kiếp trước. Nếu theo lời bọn họ nói, cô bé là tiên quả chuyển kiếp, thì đúng là kiếp trước họ đã từng gặp nhau. Cho nên, cô bé mới thấy A Tát Khắc Tư rất thân quen.
"Được rồi, được rồi. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, đầu tiên là dọn dẹp cái mớ hỗn độn này đã. Có biết cái đám Thần Thú đó cứ bay tứ tung như vậy, sẽ gây hậu quả thế nào không hả? Nếu ông còn biết bản thân là ma vương, thì làm ơn dọn dẹp lại Ma giới dùm đi." - Sư Âm đã tới giới hạn, không rảnh rửa tai nghe cả đám người kể về một người chết đã hơn 1000 năm. Không lảng phí thời gian, nàng kéo Đào Tuyết Ương ham vui về nhà.
Những người còn lại nhìn nhau, Trọng Dạ nhìn chằm chằm A Tát Khắc Tư, ý muốn nói rằng có chuyện cần "tâm sự mỏng", A Tát Khắc Tư gật đầu. Đang muốn đi, thì A Tư Lam ôm Trọng Dạ, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "A Dạ, dù có xảy ra chuyện gì, chị nhất định phải tin em."
Trọng Dạ đã quen với hành động ôm ấp, âu yếm này của A Tư Lam. Nhưng em ấy đột nhiên ôm nàng, rồi nói nhỏ nhẹ như thế, nàng vẫn chưa quen. Trọng Dạ đã từng xem A Tư Lam là kẻ thù, nhưng vẫn làm ngược lại lời nói, lại tiếp tục tin tưởng em ấy. Lại thêm hiện tại hai người đang yêu nhau, nên thần kinh của em ấy vô cùng mẫn cảm. Trọng Dạ xoa đầu A Tư Lam: "Dù xảy ra chuyện gì, chị sẽ luôn tin em." - Sau đó, nàng rời khỏi cùng A Tát Khắc Tư.
Khi Trọng Dạ xoay người đi, rời khỏi cái ôm của A Tư Lam. Thì ngay lập tức, gương mặt hiền hậu của A Tư Lam trở nên lạnh lẽo, đôi mắt biến thành màu đỏ, nhếch miệng cười.
Lương Tịnh Nhân nhìn bóng lưng hai người rời đi, cô bé đi chậm theo. Thủy Mặc Thừa vẫn ở bên cạnh, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn cô bé, cũng bước theo, nhưng bị Sư Quả kéo lại, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh. Cô bé muốn nói đó không phải là Ngạo Hàn, tại sao anh vẫn không chịu từ bỏ? Tại sao không chịu nhìn cô bé, người đang ở cạnh anh lúc này.
"Cha ruột của A Tư Lam là người bị nhốt ở Thần Ma Chi Lâm phải không?" - Hai người rời đi, Trọng Dạ mở miệng trước.
"Em đang quen với A Tư Lam sao?" - A Tát Khắc Tư hỏi ngược lại. Lúc nãy, ông đã quan sát thấy ánh mắt của hai người, đủ biết quan hệ của cả hai. Có thể A Tư Lam yêu Trọng Dạ lại là chuyện tốt.
"Điều tôi hỏi, anh cũng không cần trả lời, dù sao tôi cũng đã biết đáp án rồi. Anh phải nói thế nào với A Tư Lam đây? Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, không biết em ấy có chịu đựng nỗi hay không đây." - Nếu đã lựa chọn ở cạnh A Tư Lam, thì Trọng Dạ sẽ dốc toàn lực bảo vệ em ấy, không để em ấy bị tổn thương. Nhưng có quá nhiều thứ không thể nói ra, buộc nàng rơi vào tình thế rất khó xử. Hay là ích kỷ một chút, cứ quăng hết lên đầu A Tát Khắc Tư đi, nàng phụ trách an ủi A Tư Lam là được rồi.
"Xem ra câu hỏi của anh cũng có đáp án rồi, A Tư Lam có thể ở bên em cũng tốt. Không ngờ rằng 1000 năm sau, chúng ta có thể gặp lại, em còn trở thành người yêu của con gái anh. Cuối cùng, em cũng biết yêu là như thế nào rồi." - A Tát Khắc Tư cười. Cô bé lúc xưa, hay chạy theo bọn họ hỏi "tình yêu là gì?", bây giờ đã lớn rồi. 1000 không gặp, không ngờ khi gặp lại thì quan hệ thay đổi thế này, cuộc sống đúng là kì diệu.
"Đừng có ở đó chiếm tiện nghi. Tôi là người yêu của A Tư Lam, chứ không có quan hệ gì với anh." - Trọng Dạ từ chối quan hệ.
"Bất quá, anh có thể yên tâm giao A Tư Lam cho em. Đầu tiên, đừng cho con bé biết chuyện của Diệt, cũng không được cho con bé đến Thần Ma Chi Lâm. Nếu để họ gặp nhau, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Được rồi, anh cũng nên đi làm tròn trách nhiệm của một ma vương, trở lại dọn dẹp một lúc đã."
"Ma giới có ma vương như anh, đúng là bất hạnh." - Trọng Dạ châm biếm.
"Trước khi đi, nhiều chuyện một chút." - A Tát Khắc Tư lập tức trở thành ma vương biến thái cười, nhìn Trọng Dạ hỏi: "Em với con gái anh, phát triển tới bước nào rồi?"
Bị A Tát Khắc Tư hỏi, Trọng Dạ liền nhớ tới cảnh "xxx" của hai người, mặt đỏ lựng. Sau đó, thẹn quá hóa giận.
"Ông già, nhiều chuyện! Cút về Ma giới ngay! Biến thái hay sao, mà đi hỏi chuyện của đàn bà con gái hả?"
"Tò mò chút thôi mà. Nhìn phản ứng dữ dội của em, cũng biết hai người đã abyz rồi chứ gì." - Nét mặt A Tát Khắc Tư vô cùng đau khổ.
Trọng Dạ càng nói càng tức, phản ứng gì thế kia. Nàng mới là người bị lỗ chứ!
"Người ta là con gái của tên ác ma kia, anh có mất mát gì chứ!"
A Tát Khắc Tư sực tỉnh. Trọng Dạ hối hận, muốn cắt bỏ luôn cái lưỡi.
"Tạm thời anh có thể an tâm rồi."
"Biến ngay về Ma giới đi!" - Trọng Dạ nổi điên, bỏ đi.
A Tát Khắc Tư cũng chuẩn bị rời đi, nhận ra có người đến gần. Chỉ vì không có sát khí, nên ông không để ý.
"Đi ra."
"Em không cố ý muốn nghe lén hai người nói chuyện." - Lương Tịnh Nhân vội vàng giải thích: "Chỉ là, em muốn cảm ơn, anh đã chữa bệnh cận thị cho em."
"Việc nhỏ thôi. Lúc nãy hù cô bé, người nên xin lỗi phải là tôi." - Rõ ràng Lương Tịnh Nhân không phải Ngạo Hàn, nên giọng nói A Tát Khắc Tư rất lạnh. Ông xem cô bé như người xa lạ, tỏ ra là một ma vương cao cao tại thượng.
A Tát Khắc Tư nhìn Lương Tịnh Nhân một chút, chuẩn bị mở cửa về Ma giới để dọn dẹp cái chiến trường kia. Thì, Lương Tịnh Nhân gọi.
"Khoan đã, có thể em đã nghe thấy giọng nói người mà anh muốn tìm."
A Tát Khắc Tư ngừng tay, trừng mắt nhìn Lương Tịnh Nhân. Nhưng ánh mắt của cô bé rất trung thực, không giống như đang đùa. Ông muốn nghe thử, tại sao cô bé lại nói vậy.
"Sao cô bé biết giọng nói người tôi muốn tìm thế nào?"
"Thật ra, em cũng không khẳng định. Nhưng cô ấy cứ thì thầm vào tai em, bảo là tìm Sơn Hải Kinh Dị Thú Đồ, ngay lúc đó thì em gặp anh. Em đoán, chắc cô ấy chính là người anh muốn tìm." - Trên tay Lương Tịnh Nhân vẫn còn cầm cuốn Sơn Hải Kinh Dị Thú Đồ, hình vẽ của những Thần Thú còn rất sống động. Tất cả đã được giải trừ phong ấn, sẵn sàng chờ lệnh chủ nhân.
A Tát Khắc Tư liền nghĩ, giọng nói của Ngạo Hàn mà ông nghe được tự nhiên bị cắt ngang, không phải là ông bị ảo thính. Nếu cô bé này chỉ là tiên quả chuyển sinh, thì không thể quản lý được Thần Thú của Ngạo Hàn. Cho nên, quan hệ của hai người thật sự không đơn giản.
"Vậy là, cô bé có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy?" - Giọng nói có A Tát Khắc Tư dịu dàng hơn.
"Bây giờ thì không. Nhưng, anh có thể đưa em theo không? Cô ấy bảo em tìm những Thần Thú bị phong ấn, chắc là có nguyên nhân."
Hôm qua, Lương Tịnh Nhân không hề nghĩ, bản thân sẽ gặp những chuyện thế này. Thậm chí, mười mấy năm trước, cô bé còn không biết, cuộc sống của mình vô vị đến cỡ nào. Mãi đến khi A Tát Khắc Tư xuất hiện, cuộc sống của cô bé như lật sang trang mới, giống như có một cái công tắc được bật lên. Cô bé cũng không biết bản thân đang làm gì, chỉ là có một sức mạnh nào đó, lúc nào cũng thúc đẩy cô bé, làm cô bé muốn ở cạnh A Tát Khắc Tư.
"Được." - A Tát Khắc Tư gật đầu, rồi mở cửa về Ma giới, đưa Lương Tịnh Nhân đi cùng.
Cách đó không xa, Thủy Mặc Thừa đang đứng trên nóc nhà, nhìn hai người rời đi. Lập tức, bên cạnh anh xuất hiện thêm một người, đó là Thủy Linh Lâm.
"Anh, Ma giới có hành động mới. Có rất nhiều đạo quân ác ma đi về phía Thần Ma Chi Lâm. Xem ra mục đích của chúng là muốn thả tên ác ma kia, thay đổi tam giới. Hiện tại, Thiên giới quyết định, trước khi ma quân đến, phải giết được tên ác ma đó."
"Xem ra, Thiên giới vì muốn cân bằng tam giới, nên không thèm để ý cái gì gọi là thỏa thuận đình chiến. Dù sao, chính Ma giới đã phá vỡ hiệp ước trước, chúng ta cũng không nên ngồi chờ chết. Bây giờ, anh và em đến Thần Ma Chi Lâm."
Hai người biến mất. Sư Quả nghe thấy tất cả, chạy về nói lại cho Trọng Dạ.