Will cũng lo lắng không kém gì Sở phu nhân, anh dựa lưng vào tường rồi liên tục thở dài. Tỉ lệ thành công chỉ có ba mươi lăm phần trăm, nếu Dạ Vũ không đồng ý thì cô chỉ có thể mãi mãi ngồi trên xe lăn, còn nếu cô chấp nhận thì khả năng cũng chỉ hơn ngưỡng một phần ba. Đây chính xác là một ván cược cuộc đời, thắng thì không sao nhưng thua là mất cả tính mạng.
Lúc này cánh cửa mở ra, Sở Duật Phong đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đồng thời bảo mọi người đừng làm ồn vì Dạ Vũ vừa ngủ. Ba người đi đến phòng làm việc riêng của Will, Sở phu nhân không nhịn được liền hỏi: “Này con trai, Dạ Vũ nói như thế nào? Con bé… đồng ý hay từ chối vậy?”
Sở Duật Phong thở dài, bà thấy vậy thì đờ đẫn người ra, Will đứng ở phía sau lập tức đỡ Sở phu nhân rồi đặt bà nằm lên giường. Will nhìn Sở Duật Phong, còn chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng: “Dạ Vũ đồng ý.”
Lập tức Sở phu nhân ngồi bật dậy, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn con trai mình. “Thật hả? Hay là cn đang dỗ dành cho mẹ vui đấy?”
“Là thật.”
Sở phu nhân ôm lấy trái tim bé bỏng của mình rồi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó giọng nói của bà có chút không vui. “Con… có nói là tỉ lệ thành công chỉ có ba mươi lăm phần trăm không?”
Sở Duật Phong gật đầu. “Con nói tất cả với cô ấy, Dạ Vũ lúc đầu có hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng đồng ý dù biết tỉ lệ thành công không cao.”
Thật lòng, anh cũng không biết vì sao Dạ Vũ lại đồng ý nhanh chóng như thế, bình thường người ta sẽ do dự trước hai sự lựa chọn này. Có lẽ… cô ấy muốn đánh cược chăng?
Trong lòng mọi người ai cũng muốn Dạ Vũ chấp nhận phẫu thuật, nhưng khi nghe được đáp án của cô giống mình thì bầu không khí cũng không trở nên vui vẻ mấy. Ba mươi lăm phần trăm, chỉ nhỉnh hơn một phần ba một chút, lỡ đâu…
“Vậy bao giờ thì phẫu thuật?”
“Hai tuần nữa.”
Sở phu nhân lập tức đứng lên, bà vỗ vai Will và con trai mình rồi làm động tác cổ vũ: “Hai đứa phải vui lên chứ? Bây giờ ta cần phải tạo cảm giác thật thoải mái cho con bé và bồi bổ thật nhiều dinh dưỡng cho cuộc phẫu thuật. Will, cháu giúp bác tìm hiểu xem loại thức ăn nào phù hợp nhé, còn Phong thì lo phần chăm sóc cho Dạ Vũ đi.”
Nói xong, bà liền mang túi xách rời đi, Sở Duật Phong nhìn thấy mẹ mình như thế thì anh cũng chỉ cười nhẹ. “Mẹ tôi ấy, lúc nào cũng lạc quan cả. Tôi nghe mọi người kể là lúc ông bà nội tôi phản đối việc ba tôi cưới bà, hai người họ còn định trốn ra đảo nữa đấy.”
“Bác lúc nào cũng vậy mà, phải chi cậu được giống bác ấy thì chắc cậu cũng không độc thân đến tận bây giờ đâu.”
“Nhưng tôi cảm thấy như vậy lại tốt hơn.” Dù chỉ là một cuộc hôn nhân được sắp xếp ngẫu nhiên, ít nhất việc Dạ Vũ làm vợ anh cũng là một việc tuyệt vời rồi. Thà chậm trễ mà gặp được cô còn hơn là cưới phải người khác.
Will đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt vui vẻ của Sở Duật Phong thì thở dài. “Đến tận bây giờ tôi cũng không hiểu được lý do cậu lại chấp nhận cuộc hôn nhân với Hàn gia. Nếu như lúc đó người được gả cho cậu không phải Dạ Vũ mà là Hàn Ngọc thì sao?”
“Tôi cũng không biết vì sao tôi lại đồng ý với lời nói của mẹ mình nữa. Chắc có lẽ là linh cảm thôi, dù sao thì chẳng phải bây giờ cô ấy cũng là vợ của tôi rồi ư? Cậu đừng kiếm chuyện để chọc tôi nữa.”
Will cười ha hả, người bạn thân này của anh quả thật là hay giấu giếm mà. Đôi khi duyên số là một điều gì đó vô cùng kì bí, nó có thể ghép đôi hai người xa lạ rồi làm cho họ yêu nhau mà chẳng cần biết lý do. Ít nhất thì hai cô cậu này cũng hợp đấy chứ, chỉ bằng việc khiến cho một người chưa từng đi đến phòng bếp như Sở Duật Phong lại chấp nhận nấu ăn cho Dạ Vũ cũng thấy được sức mạnh của nó rồi.