Chỉ còn vài giờ nữa là đến thời gian phẫu thuật, tất cả mọi người đều tập trung xung quanh giường nằm của Dạ Vũ. Cũng may là phòng nằm ở đây vô cùng rộng rãi, nếu không chắc cô sẽ bị ngộp mất.
“Em phải thật bình tĩnh đấy, cứ yên tâm vào tay nghề của bác sĩ là được.”
“Đúng đúng, con đừng có hồi hộp hay lo lắng gì cả, cứ nghĩ đây chỉ là một buổi khám sức khỏe bình thường là được rồi.”
Sở phu nhân rồi đến Sở Duật Phong, thỉnh thoảng Will lại chêm vào vào vài câu khiến cho bầu không khí vốn có chút căng thẳng lại trở nên náo nhiệt.
Dạ Vũ nghe được lời động viên từ mọi người, cô khẽ nở một nụ cười dịu dàng. Bao lâu rồi cô mới cảm nhận được sự ấm áp mà mọi người mang lại như thế này nhỉ?
Ngoài mặt thì ai nấy cũng đều thể hiện vẻ lạc quan cùng rạng rỡ, nhưng trong lòng đều ngập tràn nỗi lo lắng. Dù bác sĩ đã nói sức khỏe của Dạ Vũ đã có tiến triển do chăm sóc tốt, nhưng tỉ lệ thành công vẫn không đạt đến mức năm mươi phần trăm, chỉ nhích lên thêm được một chút nhỏ.
Sở phu nhân nói chuyện một lát rồi bà trở về vì có việc, chỉ còn lại Sở Duật Phong và Will đang đứng bên ngoài tán gẫu.
“Đột nhiên… tôi lo quá.”
Nói không lo là dối lòng, trong thời gian ở bên cạnh Dạ Vũ anh phải cố gắng thể hiện bản thân không hồi hộp gì cả, ít nhất thì anh cũng không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến cô. Khi ra ngoài rồi, anh mới cảm nhận được lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
“Cậu phải có niềm tin vào bạn tôi chứ, họ đều là chuyên gia không đấy.”
“Tôi biết, nhưng làm sao tôi có thể an tâm được đây? Khi nãy đứng trong đó tôi phải kiềm chế không cho cảm xúc cá nhân của mình bộc phát.”
Chuyện này còn hồi hộp hơn cả lúc anh làm bài kiểm tra đầu vào của một trường đại học ở Anh hoặc là tham gia mấy cuộc đua xe ở vách núi nữa. Chí ít thì khi đó anh cũng nắm chắc được phần thắng của mình trên tám mươi phần trăm, nhưng lần này…
Will vỗ vai bạn thân mình an ủi, thật sự ai ai cũng lo lắng cho cuộc phẫu thuật này cả. Ván cược này là duy nhất, sống hay chết đều phụ thuộc vào bác sĩ và sự may mắn của Dạ Vũ. Được ăn cả ngã về không, cuộc phẫu thuật sẽ trả lời tất cả.
“Vậy thì cậu tìm cho cô ấy một động lực nào đó đi, ví dụ như là đi du lịch ở đâu đó chẳng hạn.”
Sở Duật Phong thở dài, ánh mắt liếc về căn phòng nơi Dạ Vũ đang nằm bên trong. “Tôi có hẹn với cô ấy về cánh đồng hoa hướng dương ở Manitoba.”
“Chỉ có vậy?”
“Chứ cậu còn đòi gì nữa?”
Will không biết người bạn thân này của anh là đang giả vờ ngốc hay là ngốc thật nữa. Trải qua một cuộc phẫu thuật quyết định sinh tử như thế mà cậu ta chỉ làm như vậy thôi ư? “Nhớ không nhầm cậu chưa từng cầu hôn rồi đeo nhẫn cho Dạ Vũ mà đúng không? Đi đặt trước đi.”
“...” Tên này đang nói cái quái gì vậy chứ? Rõ ràng vào ngày cưới anh đã mang nhẫn cho cô....
Đột nhiên Sở Duật Phong đừng lên rồi chạy một mạch về phòng nghỉ của Dạ Vũ khiến cho Will cảm thấy có chút kì quái. Cậu ta đang làm gì vậy?
Dạ Vũ nghe tiếng mở cửa thì giật mình, khi thấy người đó là Sở Duật Phong thì cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên anh ta tạo tiếng động mạnh, làm cho cô còn nghĩ có trộm xông vào đây nữa đấy. “Anh chưa về à?”
“Không có, tôi để quên đồ.”
Dạ Vũ chỉ “ừm” một tiếng, sau đó cô chỉ vào cái bàn đầy rẫy những trái cây, thức ăn cùng hoa tươi. “Chắc là ở đâu trong đó, anh tìm thử xem có hay không.”
Sở Duật Phong gật đầu, anh giả vờ đi xung quanh bàn tìm kiếm nhưng ánh mắt lại nhìn về ngón áp út phải của Dạ Vũ. Khi thấy nó hoàn toàn trống trơn, anh buộc miệng lên tiếng hỏi: “Em không đeo nhẫn cưới à?”
Cô nghe anh hỏi thì cười trừ, gương mặt có chút ngại ngùng. “Rộng quá nên tôi không đeo vừa.”
Chiếc nhẫn đó đến ngón cái cô cũng không mang vừa nên đành để trong vali, ít nhất thì như vậy sẽ an toàn hơn nhiều. Có khi nào Sở Duật Phong đang nghĩ rằng cô chán ghét gì không nhỉ?
Sở Duật Phong hơi ngớ người ra, sau đó anh bảo hình như món đồ đó không có ở đây rồi rời đi mất, để lại Dạ Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Will thấy sắc mặt của bạn mình không tốt thì lên tiếng hỏi thăm: “Cậu làm sao vậy? Tự nhiên đang nói chuyện mà chạy đi mất là sao?” .
“Will, hình như tôi lỡ làm ra một chuyện tày trời rồi.”
“Chuyện gì?”
Giọng nói cùng với Sở Duật Phong hoàn toàn không ổn, anh cúi mặt xuống rồi thở dài. “Lúc đầu tôi nghe tin kết hôn với Dạ Vũ, nhẫn cũng là mua đại ở cửa hàng trang sức tầm trung nào đó ở ven đường, đến kích cỡ cũng chẳng thèm xem. Tôi thì quên mất nên không đeo, còn Dạ Vũ nói rằng nó rộng quá nên cũng cất đi rồi.”
Đúng là khi yêu vào rồi mới nhận ra bản thân đã làm thật nhiều chuyện ngu ngốc mà. Nếu anh mà biết trước tương lai anh sẽ bị vả như thế này, nhất định anh sẽ cầu hôn rồi cho cô một lễ cưới thật hoành tráng. Đến cái nhẫn cưới cũng chọn bừa, nếu như Dạ Vũ mà biết được chắc chắn cô ấy sẽ ghét anh mất.
Will không biết nói lời nào, quả nhiên đôi khi tương lai cũng tặng cho con người ta vài tát thật mạnh. Lần này thì hay rồi, ông trời có xuống đây cũng không cứu được cậu ta đâu.
“Không sao, đặt đôi khác là được mà.”
Sở Duật Phong vẫn tiếp tục thở dài, gương mặt lộ vẻ chán chường. Thật là điên quá đi mà!