Mạc phu nhân đã ra lệnh cho toàn bộ mọi người không được điều tra cuộc sống của Dạ Vũ, nếu như những gia tộc khác phát hiện ra điều gì khác thường thì không hay.
“Cậu có em họ à?”
Ở đầu dây bên kia, Sở Duật Phong không nhanh không chậm trả lời bạn mình. Trong văn phòng làm việc u ám kia, một thân tây trang đen của anh như hòa vào màn đêm. Bàn tay anh nâng ly rượu vang, màu đỏ quệnh của nó lay nhẹ tạo ra từng gợn sóng theo chuyển động của cổ tay.
“Ừ, may mắn phát hiện ra.”
Dù là cách qua một màn hình điện thoại nhưng anh vẫn nhận ra sự vui vẻ của Mạc Vũ Trạch. Rất ít người có thể khiến cậu ta cười, nếu chuyện đó xảy ra chứng tỏ người đó quan trọng với cậu.
“Điều tra cuộc sống trước đây của cô ta chưa? Không sợ dẫn sói vào nhà à?”
“Mẹ tôi không muốn để những gia tộc khác phát hiện ra. Huống hồ em ấy cũng đang mất trí nhớ, tôi không muốn khiến em ấy khó chịu.”
“Cẩn thận vẫn hơn. Mà, cậu không tham gia hôn lễ của tôi thì tôi có nên đến tiệc nhà cậu không?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc đó cậu nói với tôi rằng đó là một cuộc hôn nhân nhàm chán, một người đi lại không được thì không xứng đáng làm vợ cậu.”
Mạc Vũ Trạch đang ở ngoài vườn cùng Vũ Khiêm và Hạo Tư, lúc này Dạ Vũ mang ba ly nước ép cho họ. Hai đứa nhóc rất thích dì mình, chúng lập tức chạy lại phía cô.
“Dì ơi. không có bánh ga tô ạ?”
“Không được nhé, buổi tối ăn ngọt không tốt cho hai đứa đâu. Ngày mai dì sẽ làm hai cái bánh thật lớn cho hai đứa.”
“Dạ.”
“Này Vũ Trạch.”
Mạc Vũ Trạch đang nhìn hai đứa con của mình, đột nhiên anh cảm nhận được giọng nói của bạn mình bỗng trở nên run run. Đúng, chính là run run, cảm giác khi bản thân nghe được giọng nói của người con gái mà mình tìm kiếm bấy lâu.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu… đó chính là em họ của cậu đúng không?”
“Ừ.”
“Có thể cho tôi xem mặt của cô ấy được không?”
Dù không biết lý do vì sao Sở Duật Phong lại yêu cầu như thế, Mạc Vũ Trạch vẫn mở camera trước hướng về Dạ Vũ. Vì đang là trời tối nên chất lượng hình ảnh không được sắc nét, nhưng anh làm sao lại không nhận ra cô gái của mình?
Lúc này Dạ Vũ đang mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản màu xám tro, mái tóc đen dài được búi gọn gàng. Vẫn là gương mặt kiều diễm đó, vẫn là góc nghiêng hút hồn kia, nói không ngoa cô của lúc này còn xinh đẹp hơn cả sáu tháng trước.
“Dạ Vũ…”
Nghe có người gọi tên mình, Dạ Vũ lập tức quay đầu lại. Cô nhìn Mạc Vũ Trạch, sau đó nhìn vào người đàn ông mặc vest đen trong điện thoại. Không biết vì sao, trái tim của cô đập liên hồi, theo bản năng cô hướng đến đó.
Cô không có ký ức, đồng nghĩa cô không thể nhớ ra người này có mối quan hệ gì với mình. Tuy nhiên, cô khẳng định mối quan hệ giữa mình với anh ta rất chặt chẽ, nếu không cô cũng không thể có được cảm xúc mãnh liệt như thế này.
“Dạ Vũ, em đưa Vũ Khiêm và Hạo Tư vào trong nhà với vợ anh đi, đột nhiên anh nhớ ra có chuyện cần phải nói với cậu ta.”
Ánh mắt của Mạc Vũ Trạch sầm xuống, anh tắt loa ngoài và camera ngăn không cho Sở Duật Phong tiếp tục nhìn em họ mình.
“Nhưng…”
“Ngoài này khá lạnh kẻo hai đứa lại cảm.”
Dù có chút lưu luyến nhưng Dạ Vũ vẫn đưa hai đứa nhỏ vào trong. Đợi khi bóng dáng của ba người khuất đi rồi, anh mới lên tiếng với bạn mình: “Cậu biết cô ấy?”
“Mẹ kiếp Mạc Vũ Trạch, đó là vợ của tôi!”