– Cũng thấy có hương vị ngày tết rồi, còn thiếu bánh trưng thôi.
Lương Trung Vũ nhìn Thụy Khanh, ánh mắt cất dấu dịu dàng vô hạn, anh lấy mu bàn tay sạch sẽ của mình gạt mấy sợi tóc trên trán cô, mỉm cười:
– Vậy bánh chưng tự gói hay đặt mua?
Thụy Khanh hơi sững người vì hành động thân mật của anh, cô hơi lảng đi, ánh mắt nhìn vào chậu cây mới đặt, tay luống cuống sửa sang cành lá:
– Em chỉ định mua mấy cái thắp hương thôi, em cũng không biết gói.
Lương Trung Vũ vui vẻ trong lòng, ngày hôm nay cô tiếp nhận sự gần gũi của anh, dù chưa cởi mở nhưng cũng là tín hiệu tốt. Anh để cô tự mình suy nghĩ, nói với cô:
– Chắc em mệt lắm rồi, hôm nay anh mặt dày xin cơm, trả bằng công nấu nhé. Em đặt chậu hoa xong thì rửa tay đi, cho anh 30 phút.
Nói rồi liền xoay người vào bếp. Thụy Khanh trong lòng nóng lên, cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, rất nhiều suy nghĩ chợt hiện ra trong đầu, nhưng cuối cùng cô mặc kệ. Có những điều khi chưa chạm đến giới hạn thì chưa thể nói gì, cô nguyện tin rằng anh tốt với mẹ con cô vì coi cô là bạn, dù trong lòng có những xao động khác thường cô cũng không dám nghĩ nhiều hơn. Anh là người dễ dàng lấy được cảm tình của người khác, người như anh sẽ có một người tốt, hoàn hảo để ở cạnh.
Truyện được đăng tại Truyện Vnking.com và diễn đàn.
Trong lúc Thụy Khanh loay hoay với những suy nghĩ của mình, Lương Trung Vũ trong bếp cũng không hề rảnh rỗi. Anh biết nấu ăn cũng là vì mấy năm ở trong Nam ở một mình tập tành làm, nên những món cơ bản đều có thể nấu được.
Lương Trung Vũ rất nhanh nhẹn, đợi Thụy Khanh lau dọn mấy chậu hoa xong thì trên bàn ăn Lương Trung Vũ đã bày ra hai đĩa mì spagety thịt bò, thêm một tô canh rau mầm nấu thịt bằm. Thụy Khanh rất bất ngờ, lần trước thấy bếp nhà anh lạnh lẽo còn tưởng anh không vào bếp bao giờ, ai biết anh lại có thể làm được món ăn, nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.
Lương Trung Vũ đặt hai tay lên vai Thụy Khanh, giọng nói hài hước:
– Lần đầu tiên nấu ăn cho một người khác, nể mặt anh đừng chê nhé! Em ngồi đi để anh phục vụ!
Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, lại lấy thìa dĩa bày trước mặt cô. Thụy Khanh cố tỏ ra tự nhiên, hưởng thụ sự phục vụ của anh, thấy anh bận rộn nhưng vẫn tao nhã, chiếc tạp rề kẻ caro của cô đeo trên người anh lại có ý vị khác thường.
– Đây, trước khi ăn uống chút nước canh khai vị.
Lương Trung Vũ đặt bát nhỏ trước mặt Thụy Khanh. Cô cầm thìa nếm thử trong ánh mắt mong chờ của anh.
– Ừm…
Gia vị vừa đủ, rau mầm tái giòn ngon, nước canh ngọt thịt. Thụy Khanh chép miệng, đáp lại sự mong mỏi của anh bằng một nụ cười:
– Ngon lắm ạ!
Lương Trung Vũ hài lòng gật đầu:
– Vậy em ăn nhiều vào nhé!
– Dạ! Anh cũng vậy!
Không khí hòa hợp tự nhiên, quả thật đồ anh nấu rất hợp khẩu vị, Thụy Khanh cũng quên đi những suy nghĩ của mình, cùng anh chuyện trò vui vẻ. Dường như cả hai đều tránh đi đề tài nhạy cảm, chỉ nói những câu chuyện không đầu không cuối nhưng khiến cả hai thoải mái.
Lương Trung Vũ sau bữa trưa liền rời đi. Anh vẫn còn có công việc phải làm, còn một bữa cơm tất niên gia đình vào buổi tối cần tham gia. Thụy Khanh đưa anh áo khoác rồi tiễn anh ra cửa. Lúc đi, Lương Trung Vũ quay đầu lại, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không thốt ra lời.
Thụy Khanh thở phào nhẹ nhõm, thật may là anh không nói gì, cô rất sợ anh nói gì đó chọc thủng tấm màn giả tạo cô bày ra. Phải, đến giờ này cô còn chưa nhận thấy tình cảm của anh đối với mình thì cô sống thật uổng.
Nhưng cô có thể ở bên anh được sao? Anh sinh ra đã là con cưng của trời, có đủ điều kiện để kiêu ngạo, anh đẹp trai lại có tài, gia đình bề thế. Biết bao người con gái tốt ngoài kia đang đợi anh để mắt.
Mà cô thì có gì? Gia đình cô chỉ thuộc hàng khá giả, bản thân cô cũng không xuất sắc, không có nhiều năng lực và khát vọng như những người phụ nữ giỏi giang. Hơn hết, một cuộc hôn nhân thất bại đã khiến cô chùn bước, cô không có niềm tin vào một mối quan hệ lâu dài, đối tượng là anh cô lại càng không dám nghĩ.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, cô thấy rõ tim mình quả thực rung động rồi. Cô không thể không thừa nhận anh có một sức hút mạnh mẽ, bản thân anh là hiện thân của mẫu đàn ông lý tưởng. Không quá ngạc nhiên khi anh dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác giới, nếu anh đã để mắt tới bạn, phô bày sự yêu chiều chăm sóc thì bạn càng khó có thể thoát khỏi tấm lưới dịu dàng anh tạo ra.
Thụy Khanh úp hai bàn tay che mặt, rồi lại thở dài. Xưa nay rất khó có mối quan hệ bạn bè khác giới hoàn toàn vô tư, cô hiểu nhưng lại tham lam ấm áp mà anh mang đến cho mình và hai đứa trẻ. Cô mong anh đừng xé rách tấm màn ngăn cách này, cô và anh vẫn có thể làm anh em, bạn bè thân thiết.
Nhưng có thể sao?
Thụy Khanh không muốn nghĩ nữa, mọi việc vẫn tốt đẹp không phải sao? Cô đúng là vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ được mất của mình, chính là tự tìm phiền toái cho bản thân mà thôi.
Cười khổ, Thụy Khanh vào nhà sắp xếp lại những hộp trà hoa quả chuẩn bị mang đi giao, mối làm ăn của cô giờ càng nhiều hơn rồi, bạn bè quen biết giới thiệu nên vô hình cô đã có thị trường tiêu thụ. Điều đó khiến Thụy Khanh đã có ý tưởng cho bước đường tiếp theo của mình.Truyện được đăng tại Truyện Vnking.com và diễn đàn.
Thụy Khanh cho tất cả vào xe, mấy nhà khác nhau nên cũng phải tốn cả buổi chiều để ship. Đến nhà Huyền Linh lúc trời đã nhá nhem tối, Thụy Khanh bấm chuông đợi cửa.
Cổng mở, lộ ra khuôn mặt người đàn ông đẹp trai trong bộ quần áo mặc nhà, ống tay áo còn vén đến khuỷu như đang bận làm việc. Hai người nhìn thấy nhau đều hơi ngớ người ra. Thụy Khanh nhìn lại số nhà, đây đúng là nhà Huyền Linh, còn người đàn ông này cô không nhớ nhầm thì là người đã đổi nhà với cô đây mà.
Lê Nguyên Thắng cũng bất ngờ khi thấy Thụy Khanh, nếu là trước đây có lẽ anh còn mang tâm lý cảm kích cộng với ý muốn thân cận, vì cô là người bạn tốt của Huyền Linh. Nhưng từ khi biết Lương Trung Vũ đi theo con đường không chính đáng lại khiến Lê Nguyên Thắng cảm thấy mâu thuẫn vô cùng, không hẳn là ghét, lại cũng không thể nào thoải mái đối đãi được.
Không biết trong đầu Lê Nguyên Thắng suy nghĩ vẩn vơ những gì, Thụy Khanh vẫn chào hỏi lịch sự:
– Chào anh! xin hỏi Huyền Linh có nhà không ạ?
Lê Nguyên Thắng lúc này mới định thần lại, trả lời Thụy Khanh:
– Chào cô! Huyền Linh đang ở trong nhà.
Huyền Linh nghe tiếng đi ra, nhìn thấy người đứng trước cổng liền cười nói với Thụy Khanh:
– Sao chị lại đến? Em đã bảo tối em qua lấy mà. Anh còn không đứng tránh ra, lại chắn ở cổng là để khách chạy mất à?
Câu sau là nói với Lê Nguyên Thắng. Lạ lùng là người đàn ông không hề phật lòng vì nghe Huyền Linh nói xẵng, trái lại còn cười ngốc lấy lòng, nói một câu “Anh vào giúp cô chú.” rồi gật đầu với Thụy Khanh đi vào nhà.
Thụy Khanh nhìn Huyền Linh hơi nhướng mày lên, đưa bọc đồ trong tay cho Huyền Linh.
– Chị đi đưa đồ cho mấy người nữa, tiện đường đưa qua cho em luôn.
Rồi cô nhìn Huyền Linh bằng ánh mắt mờ ám:
– Tiến triển đến mức gặp phụ huynh rồi cơ à?
Huyền Linh bĩu môi làm nũng:
– Chị nghĩ đi đâu thế, anh ta mặt dày nên suốt ngày nịnh nọt bố mẹ em thôi, mang danh hàng xóm tốt. Anh ta ấy à, em vừa lôi ra khỏi danh sách đen, ai ngờ ở ngoài nắng cũng không tẩy trắng được.
Thụy Khanh nghe vậy thì cũng nghĩ ra được hàm ý. Nhưng chi tiết thế nào thì không đoán ra, cô cũng không hỏi kỹ, nếu Huyền Linh muốn nói thì sẽ nói, cô chỉ có thể góp vài lời mà thôi.
– Ừm, em vẫn luôn là đứa sáng suốt, nhưng mọi việc đôi khi cũng nên nhìn nhận nhiều phía, đừng để mình hối tiếc điều gì.
Huyền Linh gật đầu tiếp thu, lại nghĩ, người kia có lần uống say, gọi cho cô lúc nửa đêm mà gào khóc nói mình oan uổng, cô cũng có chút miệng cứng lòng mềm rồi. Chỉ là cảm thấy mình vẫn chưa thực sự thích anh ta đến mức có thể tiếp nhận. Cô là người thẳng thắng, cũng nghiêm túc trong tình cảm, vì vậy yêu cầu đối phương cũng cần phải thể hiện ra thái độ tương tự. Khi nào thấy Lê Nguyên Thắng thực sự là người đáng để phó thác, có lẽ cô cũng sẽ suy nghĩ đến việc trao tình cảm của mình. Huyền Linh biết Thụy Khanh là suy nghĩ cho mình, cười cười cô nói:
– Em biết rồi chị, chị yên tâm!
Thấy trong nhà có vẻ đang dọn cơm, Thụy Khanh biết ý:
– Cũng muộn rồi, chị vào chào cô chú rồi về đây. Mùng một chị cho cháu về nhà ngoại ăn tết với ông bà, nên chắc phải mùng ba chị em mình mới gặp nhau được.
Thụy Khanh bước vào đúng là thấy nhà Huyền Linh đã dọn cơm, cô vội chào hỏi rồi xin phép về. Bố mẹ Huyền Linh giữ cô ở lại ăn cơm, nhưng Thụy Khanh từ chối. Lại hẹn hai ông bà ngày tết sẽ đưa hai đứa đến chơi mới có thể ra được cửa.
Lê Nguyên Thắng tỏ vẻ như một người chủ nhà, cũng theo chân Huyền Linh đưa Thụy Khanh đến tận cổng. Nhìn hai bóng người đứng cạnh nhau trước cổng, Thụy Khanh chợt thấy hai người họ vậy mà rất đẹp đôi, bóng dáng hai người cao thấp, hòa hợp trong ánh đèn đường mờ nhạt.
Trên đường về Thụy Khanh nghĩ lại, thấy thái độ của bố mẹ Huyền Linh với người đàn ông kia khá thân thiết, con bé Huyền Linh này lại vẫn cau có, không cẩn thận dọa người ta chạy mất. Nhưng cô cũng muốn xem, như lời Huyền Linh nói, một người đàn ông vốn đào hoa, khi đã theo đuổi người mình thích thì có thể kiên trì bao lâu?!
Tối đến, Lâm Anh, My Anh như không chờ nổi liền bấm gọi cho mẹ. Thụy Khanh mới có một ngày xa con mà đã thấy nhớ không chịu nổi. Ba mẹ con sướt mướt một hồi nói nỗi nhớ nhung, sau đó hai anh em kể cho mẹ nghe chuyện sảy ra một ngày nay. Lâm Anh nói:
“Chúng con về đến nơi thì cô út cũng về, có cả bé Bo nữa, nhà bác Hương cũng đến (Quản Quản: Chị gái và em gái Hữu Văn). Buổi trưa ăn cơm đông lắm ạ!”
“Mẹ ơi, My Anh không thích ăn cơm bà nội nấu, tối nay bà toàn cho ăn lại đồ từ trưa thôi. My Anh muốn về với mẹ!”
My Anh đáng thương! Con bé vì bữa tối mà phát sầu. Ở nhà với mẹ bữa nào sẽ ăn hết khẩu phần bữa ấy, bữa sau sẽ ăn đồ mới, cơ bản là mẹ sẽ không nấu đi nấu lại món ăn, nên chiều cho cái miệng My Anh quen rồi.
Thụy Khanh đau lòng con, nhưng biết là không thể hùa theo con lúc này được, cô nhẹ giọng:
“Thức ăn từ trưa vẫn là thức ăn sạch, nếu không ăn mà đổ đi thì sẽ lãng phí, My Anh chỉ là không quen thôi. Nếu con muốn ăn gì thì có thể nói với bố con nha, đừng nói không muốn ăn cơm bà nội nấu, bà sẽ buồn.”
My Anh bặm môi, cuối cùng thở dài: “Vâng, con nhớ rồi!”
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ ở nhà một mình đừng buồn nhé, tối mai là bọn con về rồi!”
Lâm Anh rất tri kỷ! Thân sĩ như một người đàn ông lịch thiệp, hỏi han an ủi. Thụy Khanh nói chuyện với hai con hồi lâu, cũng biết bên đó đối xử với Lâm Anh, My Anh không khác xưa thì yên tâm rồi. Cô đúng là có chút lo sợ chuyện của người lớn làm ảnh hưởng đến tình cảm với con trẻ, lâu nay hai ông bà lại không hỏi han gì, không thể trách cô sao lại cả nghĩ được, may là bố mẹ Hữu Văn vẫn không đến nỗi đối xử tệ với cháu mình.
“Mẹ ơi, hôm nay cô người xấu cũng đến nhà ông bà nội, còn mang theo gói quà. Nhưng bố con không nhận, còn mời cô đó ra khỏi nhà. Chắc lần trước cô ta đẩy con ngã nên bị bố ghét.”
My Anh vô tư kể chuyện mình thấy lúc chiều, Thụy Khanh mới đầu còn chưa hiểu, nhưng nghe My Anh nói người đẩy con bé thì đã nghĩ ra ngay, người đó chắc là cô tình nhân của Hữu Văn, không ngờ cô ta vẫn bám theo Hữu Văn. Quả thực mới nghe thế Thụy Khanh hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ một lát là cảm xúc đi qua. Hữu Văn giờ đã không còn là mối quan tâm của cô nữa. Truyện được đăng tại Truyện Vnking.com và diễn đàn.
Lâm Anh thì sâu sắc quan sát nét mặt của mẹ, thấy mẹ không buồn bực mới thở phào trong lòng, cậu có hơi trách My Anh vì nói chuyện này ra, dù sao mẹ nghe sẽ không thoải mái. Ngay chính Lâm Anh khi nhìn thấy cô gái kia cũng không vui được, vì cô ta mà gia đình cậu mới mỗi người một nơi thế này. Chỉ là cậu còn nhỏ, chuyện của người lớn cậu biết mà chẳng thay đổi được gì, chính bố mới đầu đã không cần mẹ, hai anh em cậu cũng suýt bị bỏ quên. Không biết gần đây vì lý do gì mà bố thay đổi, muốn quay về, nhưng cũng không thể khiến Lâm Anh quên đi cảm xúc lúc bố mẹ ly hôn. Đó chính là tổn thương tới tâm hồn đứa nhỏ mà người lớn vô tình không để tâm.
Thụy Khanh nhìn Lâm Anh trầm tư, cô không biết con nghĩ gì, nhưng cảm giác được con đang không vui. Thụy Khanh cười nói:
“Lâm Anh My Anh của mẹ chỉ cần vui vẻ mỗi ngày thôi, con đừng để ý đến những chuyện khiến mình không thoải mái nhé! Lâm Anh, con có hiểu mẹ nói không?”
Lâm Anh nhìn mẹ, gật đầu. Cậu thương mẹ nhất, cũng biết người đau khổ nhất là mẹ, cậu đã mấy lần bắt gặp mẹ buồn mà khóc, chỉ là cậu không để mẹ biết thôi, chỉ lẳng lặng giúp mẹ bằng cách ngoan ngoãn, tự làm những việc của mình và trông em. Nay mẹ đã vui vẻ hơn, cậu cũng sẽ vì để mẹ vui mà vui. Lâm Anh cười lên, nói sang chuyện khác:
“Mẹ ơi, anh em con mua quà tặng mẹ đấy, khi về sẽ tặng mẹ!”
Thụy Khanh thấy hai đứa con lại ríu rít, nói nói cười cười cũng buông tâm. Ba mẹ con nói chuyện cả tiếng đồng hồ mới lưu luyến tắt máy, vì đã gần đến giờ đi ngủ của hai đứa rồi. Hữu Văn vào phòng nhìn Lâm Anh, My Anh, Thụy Khanh cũng dặn anh ta mấy câu về thói quen sinh hoạt của con. Hữu Văn tất nhiên là vui mừng ghi nhớ, dặn dò Thụy Khanh mấy câu tỏ vẻ quan tâm rồi hai người tắt máy.
**
Lương Trung Vũ ở bên này tham dự gia tiệc cuối năm. Ông bà nội anh vẫn còn khỏe mạnh nên hàng năm đều có ngày tất niên toàn gia tụ họp. Ông cụ là Lương Chiến Sinh, khi nghỉ hưu mang quân hàm trung tướng, chức vụ không quá cao nhưng cũng là người có danh vọng, từng tham gia hai chiến trường chống Mỹ và chiến tranh biên giới, được tặng thưởng rất nhiều huân huy chương. Trong hàng con cháu không có người nào theo nghiệp nhà binh, duy chỉ có Lương Trung Vũ từng tự nguyện nhập ngũ, nhưng ra quân anh cũng theo kinh thương khiến ông cụ chán nản một hồi. Song bạn già an ủi, “đời cua cua máy, đời cáy cáy đào”, con cháu tự có phúc của con cháu, người già rồi cứ hưởng niềm vui gia đình đề huề là được rồi, mới khiến ông nguôi ngoai nỗi tiếc nuối khi không có người nối nghiệp.
Tuy không ai theo nghiệp ông cụ, nhưng mấy người con trai đều có sự nghiệp riêng, có thành công riêng. Trong đó con cả ông là Lương Minh Thuyên bố Lương Trung Vũ là người đang có chức vụ cao nhất – Thứ trưởng bộ Công thương. Chú hai Lương Minh Hiền hiện đang làm giám đốc bệnh viện A, cô út Lương Minh Dung là hiệu trưởng trường đại học B, trường đại học có tiếng trong nước.
Đời các con thành tựu có thể nói là tốt, người này làm trợ lực cho người kia, quan hệ thân thiết, ông bà cụ nhìn đều rất hài lòng. Chỉ là trong cuộc đời vẫn có những điều không vừa ý. Con dâu cả của ông bà cũng là mẹ Lương Trung Vũ – Hà Ngọc Điệp là người con dâu mà ông bà vừa ý. Tuy Hà Ngọc Điệp xuất thân kém nhưng lại giỏi giang, bà đỗ vào trường đại học kinh tế lúc bấy giờ với số điểm cao nhất 29 điểm chưa cộng điểm ưu tiên, là thủ khoa năm đó. Thành tích học tập luôn luôn xuất sắc, tốt nghiệp loại ưu, được phân vào xí nghiệp quốc doanh làm ăn phát đạt lúc bấy giờ. Cũng ở đó bà gặp và kết hôn với Lương Minh Thuyên, một con ông cháu cha đang nổi bật trong nghề.
Nhưng Lương Minh Thuyên vốn đào hoa, ba năm sau khi cưới vợ thì cặp kè với cô thư ký cũng là vợ ông ta bây giờ – Đinh Hường, còn khiến người ta có bầu. Sau khi Hà Ngọc Điệp biết chuyện, mặc kệ lời xin lỗi của chồng, bỏ qua khuyên nhủ của bố mẹ chồng, bà nhất quyết ly hôn, cầm số tiền được chia bỏ lại con trai một mình đi du học. Sau sự việc đó, ông bà nội Lương Trung Vũ rất giận Lương Minh Thuyên, nhưng không muốn sự việc to ra đồng thời bảo toàn danh tiếng gia đình thì phải cưới cô thư ký đó về, dù sao người ta đã mang thai cháu mình.
Nhưng bà nội Lương Trung Vũ vẫn không thể nào ưa nổi cô con dâu này. Trong mỗi lần tụ họp thế này, dù vui vẻ khi thấy con cháu đủ đầy lại không tránh khỏi có chút khó chịu, bao nhiêu năm rồi vẫn thế.
Lương Trung Vũ nhìn mẹ kế đang hiến ân cần trước mặt bà nội, mà bà nội mặt lạnh tanh cũng chỉ cười nhẹ. Như cảm nhận được ánh mắt anh, bà nội liền nhìn về chỗ Lương Trung Vũ đang ngồi, vẫy vẫy tay để gọi anh lại gần. Lương Trung Vũ nói với cậu em họ bên cạnh một câu rồi bước đến. Bà thấy cháu đích tôn của mình thì vui vẻ vô cùng, khuôn mặt hiện lên nụ cười thân thiết. Bà nội kéo tay cháu trai, Lương Trung Vũ thuận thế ngồi xuống, mắt lướt qua mẹ kế đang gượng gạo đứng một bên. Truyện được đăng tại Truyện Vnking.com và diễn đàn.
Trong lòng Đinh Hường hậm hực, bà ta chưa bao giờ nhận được sự đối xử nhẹ nhàng của mẹ chồng, kể cả là bà ta có sinh cho chồng hai đứa con trai cũng không khiến mẹ chồng nhìn bằng con mắt khác. Hai đứa con bà ta cũng là hai đứa vô dụng, không lấy được lòng ông bà nội, đã thế cũng chẳng có thành tích gì khiến cho bà ta nở mặt trước người nhà chồng. Nhìn Lương Trung Vũ chỉ càng khiến lòng phẫn nộ trong người bà ta muốn bạo phát. Đang tự cay cú thì nghe thấy mẹ chồng hỏi Lương Trung Vũ:
– Qua năm nay con cũng 31 rồi đi? Sao còn chưa chịu đưa cháu dâu về ra mắt ông bà? Cẩn thận không có bà nội không được nhìn thấy chắt đích tôn.
Đinh Hường nghe vậy, khóe miệng tràn ra nụ cười mỉa mai, trong đó giấu sự ác ý mà chỉ Lương Trung Vũ nhìn mới hiểu. Nhưng anh không biểu hiện gì bất thường, chỉ nhẹ giọng trả lời bà nội:
– Bà còn khỏe lắm, chắc chắn sẽ đợi được mấy đứa chắt ra đời, năm nay em Trung Vinh nhà chú Hiền lấy vợ, kiểu gì cuối năm bà chẳng có chắt bế, đến lúc đó bà đừng thấy phiền mới được.
Bà nội Ngọc Hoa nghe vậy cười lên, trong mấy đứa cháu chỉ có Lương Trung Vũ là giống ông nội nhất, cao lớn đẹp trai, lại còn biết nói chuyện, khuôn mặt lúc nào cũng cười. Nhưng bà biết, thằng cháu này từ nhỏ đã vất vả, sống với mẹ kế nào có mấy đứa con riêng được sung sướng? Bà thì quanh năm theo ông đi tùy quân, không quan tâm hết được. Nhưng nay nó lại là đứa có tiền đồ nhất, việc kinh doanh nghe nói trải dài từ nam ra bắc, tài kiếm tiền chẳng thua mẹ nó chút nào. Đáng tiếc, người vợ người con như thế, con trai bà lại không biết trân trọng! Bà nội vỗ tay Lương Trung Vũ nói giọng sang sảng:
– Con ngoan, đừng có đánh trống lảng, con là cháu trưởng, phải gương mẫu cho các em chứ, năm nay nhất định phải đưa cháu dâu của bà về đây đấy!
Lương Trung Vũ bất đắc dĩ cười, nhẹ gật đầu nhận lời với bà:
– Vâng ạ, năm nay con sẽ cố gắng, đến lúc đó bà phải ủng hộ con đấy!
Lương Trung Vũ tính xa, nếu Thụy Khanh chịu chấp nhận anh, thì tiếp sau đó anh sẽ còn phải vượt qua rất nhiều trở ngại, hy vọng bà nội hiểu anh mà cho anh một sự dựa dẫm. Tuy Lương Trung Vũ không sợ ai hay điều gì, nhưng có được sự chúc phúc ủng hộ của người nhà dù sao cũng tốt hơn.
Bữa cơm tất niên diễn ra vui vẻ mặt ngoài, còn có sóng ngầm gì hay không thì chỉ mấy người tâm tính luôn muốn hơn thua mới biết. Lương Trung Vũ uống khá nhiều với ông nội, bố, chú và mấy cậu em họ, hai thằng em cùng cha khác mẹ kia không thèm tính. Lúc tiệc tan mấy người đàn ông đều ngà ngà, ông nội Lương Chiến Sinh tuổi cao đã đi nghỉ từ trước. Lương Trung Vũ thấy bố mình đi lảo đảo liền giơ tay ra đỡ, ngay sau đó Đinh Hường cũng đỡ bên kia của ông, hai người đỡ Lương Minh Thuyên ra đến xe, trước khi lên xe, Đinh Hường nói với Lương Trung Vũ:
– Trung Vũ, con cũng nghe bà nội nói rồi đấy, đã đến tuổi lấy vợ sinh con rồi, đừng trì hoãn nữa cho người lớn khỏi lo lắng.
Lương Trung Vũ nghe giọng điệu như thể rất quan tâm, thực chất là ngầm móc mỉa của bà ta, anh chỉ cười, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng nhưng rét lạnh:
– Cảm ơn dì nhắc nhở, cái phúc dì cho tôi nhớ lắm. Dì nên về lo lắng cho hai thằng em tôi thì hơn.
Lời Lương Trung Vũ có nhiều ẩn ý, có những việc làm của hai thằng em kế anh tường tận hơn người làm mẹ của chúng nhiều. Nhưng có vẻ Đinh Hường không hề biết, vẫn cười hả hê:
– Con tôi tôi biết chứ, tôi cũng lo lắng để chúng chẳng kém cạnh ai, chúng nó chắc chắn ‘có hậu’ hơn người nào đó nhiều. Ha ha…
Cười nói một hồi rồi bà ta lên xe cho tài xế lái đi. Lương Trung Vũ nghe ra sự cay độc trong hai từ “có hậu” đó. Nhưng nó đã không tác động quá nhiều đến tâm lý của anh nữa rồi.
Ngồi trong xe cho gió đêm thổi bớt đi hơi rượu. Lương Trung Vũ xã giao nhiều nên luyện tửu lượng cao, chỉ một lát là đã không còn men say nữa, lúc này anh mới khởi động xe, từ từ hòa vào dòng người thưa thớt trên đường. Có một người con gái anh đang rất muốn gặp, muốn nhìn thấy cô và nói với cô rất nhiều.