Lương Trung Vũ đường hoàng từ trên xe bước xuống, nhanh chóng mở cửa đỡ Thụy Khanh trước khi cô tự mở, hai người còn cười với nhau khi anh nói: “Sợ em cộc đầu vào khung cửa.”
Hình ảnh này đúng lúc lọt vào mắt Hữu Văn đỗ xe ngay đằng sau. Không còn là kiểu khách sáo giữa bạn bè mà có sự thân mật ẩn tình đưa đẩy giữa nam và nữ. Hữu Văn cũng là lão làng có nhiều kinh nghiệm, nhìn như vậy sao không nhận ra sự mờ ám giữa hai người?
Kìm xuống sự tức giận đang trào lên trong ngực, Hữu Văn mở cửa bước xuống, Thụy Khanh cùng Lương Trung Vũ cũng sánh vai đi đến.
Đây đã là lần thứ ba hai người đàn ông chạm mặt nhưng không có lần nào cảm giác lại đặc biệt như lúc này, tư thế và suy nghĩ của hai người đàn ông đã đảo ngược hoàn toàn.
Hữu Văn không kìm chế được, mặt hằm hằm. Lương Trung Vũ và Thụy Khanh vừa đến gần đã nghe Hữu Văn chất vấn:
– Thụy Khanh! Em nói em và anh ta chỉ là bạn, nhưng cái anh thấy bây giờ là gì đây?
Lương Trung Vũ cười lạnh trong lòng, Hữu Văn như một người chồng đi bắt gian vợ, song anh ta lại không nghĩ xem mình có tư cách này không.
Thấy Thụy Khanh nhíu mày định nói gì đó, Lương Trung Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, mắt lại nhìn Hữu Văn nói:
– Thụy Khanh, em đưa con vào nhà đi. Tôi nghĩ chúng ta có thể nói vài câu được chứ?
Câu sau là nói với Hữu Văn.
Hữu Văn im lặng coi như đồng ý nhưng vẻ mặt thì không dễ nhìn chút nào. Thụy Khanh mở cửa đón Lâm Anh và My Anh ra, hai đứa thấy mẹ thì cười tươi rói, cơn ngái ngủ của My Anh cũng bay sạch, con bé ôm cổ mẹ hôn chụt chụt. Nhìn thấy Lương Trung Vũ, hai đứa trẻ cũng cười tươi chào hỏi. Vẻ thân thiết không gượng gạo ấy của hai đứa con với Lương Trung Vũ làm Hữu Văn càng thêm cay mắt. Như một thứ quý giá đang trượt khỏi bàn tay khiến anh ta không thể kiểm soát, nội tâm Hữu Văn nóng nảy.
Mẹ con Thụy Khanh vừa vào cổng Hữu Văn như không kịp đợi, nói:
– Anh hãy tránh xa ba mẹ con Thụy Khanh ra! Đó là vợ con tôi.
Lương Trung Vũ thản nhiên cười, nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc. Anh nhìn thẳng Hữu Văn không hề yếu thế nói:
– Anh nói sai rồi. Đó là con anh không sai, nhưng Thụy Khanh đã không còn là vợ anh nữa, cô ấy hiện tại là bạn gái của tôi. Anh có thể thăm Lâm Anh My Anh, nhưng đừng lấy đó làm cớ để lại gần người phụ nữ của tôi. Nếu không hậu quả thế nào anh không tưởng tượng được đâu.
– Anh dọa tôi? Đó là vợ con tôi, chúng tôi ở bên nhau từ hồi cô ấy còn trẻ, cô ấy chỉ yêu có mình tôi, từ năm hai mươi tuổi cô ấy đã là của tôi thì đến giờ cũng sẽ không thay đổi. Tôi không sợ anh đâu.
Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Nghe Lương Trung Vũ nói Thụy Khanh là người phụ nữ của mình Hữu Văn thấy rất chói tai. Anh ta chẳng màng đến cái gì hậu quả mà đối phương nói, chỉ cảm thấy người phụ nữ của mình thì không thể để người khác chiếm mất được.
Lương Trung Vũ lạnh mặt, anh ghen tị với kẻ đã chiếm lấy thanh xuân của Thụy Khanh này, nhưng lại khinh bỉ anh ta vì đã không biết trân trọng. Lương Trung Vũ cười mỉa mai:
– Đã từng, cô ấy chỉ đã từng là của anh thôi. Chính anh đã ruồng giãy người vợ ấy để chạy theo một tình yêu khác, anh quên rồi sao? Từ phút anh không chung thủy, từ phút khi hai người từ tòa án ra thì anh đã mất đi cái danh xưng là chồng Thụy Khanh rồi. Chẳng có lý do gì để cô ấy phải trung trinh với anh đến cuối đời cả, giờ cô ấy là của ai, yêu ai chúng ta đều hiểu rõ. Cần gì phải lừa mình dối người?
Hữu Văn cay cú khi nghe Lương Trung Vũ nói, chẳng suy nghĩ gì đã lao đến giơ nắm đấm thẳng hướng Lương Trung Vũ.
Lương Trung Vũ là ai? Chân anh còn không xê dịch, tay chỉ nhẹ nhàng giơ lên đã bắt được nắm đấm cách mình 10 cm.
Cố hết sức mà không dịch chuyển được cánh tay, Hữu Văn đỏ bừng mặt, mắt trợn lên căm tức, tay kia đồng thời vung lên nhưng ngay lập tức cũng bị khóa chặt. Trái ngược lại Lương Trung Vũ vẫn cười, anh hơi dùng sức nắm tay lại khiến Hữu Văn nhăn mày vì đau.
Sau đó Lương Trung Vũ thả tay, đẩy Hữu Văn ra. Hữu Văn loạng choạng lùi lại đằng sau mấy bước, cơn giận trong người như muốn bốc khói. Lại nghe Lương Trung Vũ nói:
– Anh từng may mắn có được một gia đình hạnh phúc, nhưng chính anh đã không cần. Giờ anh muốn làm lại nhưng anh có nghĩ đến cảm nhận của Thụy Khanh không? Tính cách cô ấy thế nào chắc anh là người hiểu rõ, anh thực sự tin cô ấy sẽ tha thứ sau những tổn thương anh mang đến à? Giờ cô ấy đã mở lòng với tôi rồi thì cơ hội đó sẽ càng khó, mà tôi cũng sẽ không để điều đó sảy ra đâu. Tôi không chỉ dọa được, tôi còn làm được. Nếu còn muốn có chỗ đứng ở đất H Thành này thì hãy nhớ kỹ những gì tôi nói.
Lương Trung Vũ thong thả nói xong liền xoay người vào nhà Thụy Khanh, bỏ lại Hữu Văn đứng như trời trồng trong một bộ dáng thất bại.
Hữu Văn như bị tạt một gáo nước, lạnh buốt. Đưa mắt nhìn ngôi nhà trước mặt
Trong ngôi nhà đó là vợ và con mình, đáng lẽ đó sẽ là nơi ấm áp nhất dành cho người chồng là mình. Nhưng nay nơi đó đã thay thế bằng một người đàn ông khác!?
Lương Trung Vũ nói đúng, Hữu Văn hiểu Thụy Khanh, bề ngoài cô lạnh nhạt còn bên trong lại là người cứng rắn. Những điều Thụy Khanh đã nhận định thì thường sẽ không bao giờ thay đổi.
Ngày xưa khi hai người mới yêu nhau, Thụy Khanh vẫn là cô gái được rất nhiều thanh niên theo đuổi, trong đó không hiếm những thiếu gia con nhà giàu, quan chức. Họ đẹp trai lại nhiều tiền, nhưng Thụy Khanh chưa bao giờ để ý đến, chỉ một lòng với Hữu Văn. Sau này khi đã thành vợ chồng, Thụy Khanh lúc nào cũng duy trì ủng hộ cho Hữu Văn bất kể là chuyện công việc hay các mối quan hệ bên ngoài của anh ta. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Rồi khi Hữu Văn đưa đơn ly hôn, Thụy Khanh cũng chỉ nói một câu: “Cho gia đình và con cái một cơ hội có bố mẹ đủ đầy” để vãn hồi. Sau đó cô tuyệt nhiên, không nói gì thêm để níu kéo khi thấy sự tuyệt tình của anh ta. Cô có chính kiến, có lòng tự tôn và có sự thông minh chín chắn của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Đã nhiều lần bày tỏ chỉ nhận lại những lời từ chối, càng khiến Hữu Văn thấy sự cứng rắn trong tâm Thụy Khanh. Hữu Văn không có lòng tin mình sẽ nhận được sự thứ tha.
Nhưng Hữu Văn không cam lòng! Gia đình đó vốn dĩ là của anh ta, hạnh phúc đó vốn dĩ là anh ta không cần. Nay lại có người đàn ông xét cả bề ngoài lẫn độ giàu có đều hơn anh ta muốn nhận lấy thì anh ta thực không thể chịu được. Như khi anh ném đi một món đồ mới phát hiện đó là báu vật vậy. Nỗi tiếc nuối cứ gặm nhấm quấy phá trong tim khiến anh ta không thể ngồi yên.
Lặng lẽ đến gần ngôi nhà, cánh cổng chỉ khép hờ, Hữu Văn nghe thấy tiếng cười nói ríu rít từ trong ngôi nhà truyền ra. Sau đó cửa nhà mở rộng, Thụy Khanh vẫn còn vương nét cười vui vẻ trên khuôn mặt từ trong đi ra.
Nhìn thấy Hữu Văn đang thẫn thờ đứng ngay cửa, Thụy Khanh hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cô nói:
– Tôi muốn lấy đồ vào cho con!
Hữu Văn gật gật đầu rồi quay người ra xe, Thụy Khanh cũng đi theo sau. Khi hai chiếc ba lô và một túi quà to được lấy xuống, Thụy Khanh giơ tay nhận lấy thì bất ngờ Hữu Văn nắm chặt tay cô lại.
Thụy Khanh chỉ nhìn Hữu Văn mà không nói, cũng không giật tay ra. Nhận thấy sự hờ hững của Thụy Khanh, Hữu Văn thấy được trong đôi mắt đó, đã không còn là yêu thương dành cho mình như hồi xưa nữa, đôi mắt ấy như nhìn người xa lạ, khiến tim Hữu Văn đau xót. Tại sao thứ đã mất đi rồi mới thấy nó đáng quý?
Hữu Văn khó nhọc mở miệng:
– Thật sự… thật sự không thể tha thứ cho anh sao?
Nghĩ rằng mình cần nói một lần sau cùng để Hữu Văn hiểu ý, không cần phải dây dưa chuyện này nữa, Thụy Khanh sắp xếp ý nghĩ trong đầu rồi nói:
– Những gì trước đây đã nói với anh đều là suy nghĩ thực sự của tôi. Nếu có thể tha thứ, tôi đã không kéo dài đến bây giờ.
Hữu Văn lặng im, Thụy Khanh lại nói tiếp:
– Hữu Văn, thời gian qua tôi đã nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân của chúng ta, cũng nghĩ đến căn nguyên của mọi chuyện. Có lẽ, trong sự thay đổi của anh có rất nhiều cái sai của tôi, hoặc cũng có lẽ đó là do số phận. Chúng ta ở bên nhau khi cả hai còn quá trẻ, thời gian yêu đương chưa dài đã vội vã lập gia đình. Cuộc sống cơm áo hàng ngày khiến cho tôi trở nên xuề xòa, những mệt mỏi trong công việc và chăm sóc con cái đã khiến tôi không để ý đến cảm nhận của anh, không biết vun đắp tình cảm giữa hai vợ chồng… cũng như thỏa mãn anh niềm vui thân thể. Chắc anh đã mệt mỏi và chán ngán, khi thấy một bà vợ thô kệch với một khuôn mặt khô khan, nên mới bước lệch đường.
Hữu Văn cắn chặt hàm răng lắc đầu, thà Thụy Khanh mắng chửi hay trút giận vào thân thể anh ta có lẽ anh ta còn thấy dễ chịu hơn, đằng này cô ấy lại nhận lỗi về mình khiến Hữu Văn hổ thẹn, anh ta khó nhọc nói:
– Không, không, đó là lỗi của anh, là anh đã không san sẻ với em, là anh vô tâm chỉ nghĩ tới mình. Giờ cho anh làm lại, anh nhất định sẽ không như vậy nữa, Thụy Khanh!
Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Thụy Khanh cười buồn, mắt hơi đỏ, cô nhẹ nhàng nói:
– Tuy là như thế, nhưng tôi không thể quên được những điều đã xảy ra, sự thật ấy ghim sâu trong tâm trí, khiến tôi không thể nào buông xuống được. Tình yêu tuổi trẻ cộng với hạnh phúc gia đình không giữ được chân anh khiến tôi cứ ám ảnh bởi sự thất bại của mình. Tôi không có tự tin bên anh nữa, tình cảm cũng mất dần đi rồi.
Thụy Khanh nhìn Hữu Văn chân thành nói:
– Những gì đã qua thì hãy để nó qua đi, chúng ta vẫn có thể gặp mặt nhau trong hòa bình để cùng nuôi dạy con cái. Đừng dày vò nhau để rồi chẳng thể nhìn mặt nhau. Hữu Văn, buông ra thôi! Cơ hội để hạnh phúc đời này còn dài lắm, chúng ta hãy chúc phúc cho nhau! Ít nhất hãy để chút tình cảm ngày xưa thành hồi ức tốt đẹp nhất trong những năm tháng thanh xuân của chúng ta.
Hữu Văn cay cay sống mũi, nhìn thật sâu vào mắt Thụy Khanh rồi hỏi:
– Em… với người đàn ông đó… hai người…?
– Như anh thấy đấy, chúng tôi là quan hệ tình cảm. Hôm qua chúng tôi đã xác định quan hệ.
Hữu Văn chán nản, buông tay cười khổ, hóa ra khi anh ta đưa con mình về nhà nội nhằm tranh thủ tình cảm, để con đứng về phía mình, thì cô đang nói chuyện yêu đương với một người đàn ông khác.
“Một bước sẩy chân cả đời ôm hận.” giờ Hữu Văn mới thấm thía câu nói này.
Giá như, trước đây anh ta dành thời gian nhiều hơn cho vợ, biết quan tâm vợ nhiều hơn, cùng chia sẻ và cảm thông thì cuộc hôn nhân này sẽ không bi đát đến thế. Nhưng khi vợ đang quằn mình chăm bẵm con cái, vật lộn với cuộc sống của gia đình thì anh ta chỉ mải chạy theo cảm xúc của bản thân, tìm kiếm một thứ tình cảm kích thích khác, đã vậy còn hèn hạ giấu giếm tài sản để mưu cầu sống bên một kẻ khác…
Những lời Thụy Khanh đã nói trước phiên tòa xử ly hôn khi ấy lại hiện ra trong đầu Hữu Văn, trong cuộc hôn nhân này cô ấy là người phải trả giá nhiều nhất, nhưng nhận lại chỉ là những đau khổ và mệt nhọc mà anh ta mang lại.
Hữu Văn biết quay đầu rồi, nhưng chờ đợi anh ta không phải là bờ mà là một khoảng trống mông lung sâu thẳm. Nhìn Thụy Khanh khuất dần sau cánh cửa, một giọt nước mắt lăn dài xuống khóe miệng, mặn chát!
Hối hận ăn mòn tâm can, nhưng chẳng kéo lại được tình yêu của người vợ mà anh ta đã đánh mất. Hữu Văn như kẻ mất hồn đứng trong góc khuất gặm nhấm từng kỉ niệm đã qua. Hồi tưởng như một thước phim quay chậm trình chiếu lại những vui buồn bên gia đình ấm êm khi trước. Hóa ra khi mất đi tất cả mới biết, những sinh hoạt dung dị ngày thường tưởng tẻ nhạt đó lại là thứ tình thân khó bỏ.
Chạy xe một mạch về tới nhà bố mẹ ở thành phố P, Hữu Văn bỏ lên phòng trước sự lo lắng của bố mẹ. Truyện chỉ được đăng tại truyện Vnkings.com và diendanlequydon.
Khi trước, lúc Hữu Văn muốn ly hôn Thụy Khanh hai ông bà đều không đồng ý, Thụy Khanh chẳng làm gì sai để con trai phải bỏ vợ. Nhưng Hữu Văn nói đã có người khác và cô ta đang mang thai thì hai ông bà mới ngã ngửa. Chẳng thể thuyết phục được con trai, hai ông bà cũng muối mặt với thông gia và con dâu nên chẳng dám gọi điện hay xuất hiện để chịu nhục nhã. Nay thấy con trai về lại nói muốn hàn gắn với Thụy Khanh, sau tết nhờ ông bà đi nói chuyện lại với thông gia bên ấy thì cũng bấm bụng bảo nhau: “Thôi thì vì con dâu và cháu nội, đành vác cái mặt mo đi cầu tình.”
Nhưng nay con trai vừa đưa hai cháu nội đi, bảo rằng đưa hai đứa về ăn tết với mẹ chúng tiện thể Hữu Văn cũng dàn xếp với Thụy Khanh trước việc phục hôn. Ai ngờ chẳng bao lâu lại chạy về nhà trong tâm trạng không vui vẻ thế này. Hai ông bà lại nhìn nhau thở dài, chuyện của bọn trẻ có lẽ cuối cùng cũng vẫn cần có người lớn ra tay.
Chẳng biết bên nhà Hữu Văn bàn tính thế nào, bên này Thụy Khanh và Lương Trung Vũ đang cùng hai đứa trẻ làm mâm cơm tất niên trong không khí vui vẻ náo nhiệt. Nhìn hai đứa con hi ha cười đùa, lại nhìn Lương Trung Vũ cũng xắn tay gói nem cuốn cùng mình, Thụy Khanh thấy thật bình yên vui vẻ.
Như cảm nhận thấy ánh mắt của Thụy Khanh, Lương Trung Vũ cũng ngước lên nhìn, đôi mắt anh hàm chứa tất cả yêu thương lẫn cưng chiều cùng nụ cười thật tâm ấm áp. Hai người nhìn nhau lại như nhìn thấy cả thế giới của mình, thế là hạnh phúc!