Thụy Khanh đã được thưởng thức qua tay nghề của Lương Trung Vũ nên cũng không quá bất ngờ. Nhưng vừa nhìn thấy bát mì phở, bụng cô rất phối hợp kêu “ột” một tiếng, cô đã đói lắm rồi nên Lương Trung Vũ xuống nhà thì cô cũng dậy luôn, tiện thể thay vỏ chăn ga mới, chiếc giường ngày hôm qua đã bị hai người dày vò tới mức không dám nhìn.
Lương Trung Vũ đứng gần nên cũng nghe được tiếng biểu tình của bao tử, thấy cô cắn môi xấu hổ khiến anh muốn cười, cô ấy thật đáng yêu!
Lương Trung Vũ từ sau ôm lấy Thụy Khanh, hôn nhẹ lên má hồng của cô, thủ thỉ:
– Đói lắm rồi phải không? Tại anh tối qua không tốt!
Vẻ mặt Thụy Khanh lại càng thêm đỏ. Lương Trung Vũ sợ cô không thoải mái nên vội ấn cô ngồi xuống ghế:
– Ăn đi thôi, không mì trương hết!
Lương Trung Vũ phục vụ Thụy Khanh chu đáo rồi cũng ngồi xuống đối diện cô, từ tốn dùng bữa. Thụy Khanh không dám nhìn anh, chỉ lo ăn phần của mình. Lương Trung Vũ thỉnh thoảng nói với cô mấy câu như: “Cẩn thận nóng!”, “Có ngon không?”…
Thụy Khanh chỉ lắc hoặc gật. Lương Trung Vũ không trách, anh chỉ nhìn cô cười, vẻ cưng chiều trong mắt anh cô lại không nhìn thấy.
Ăn xong, Thụy Khanh thu bát đi rửa, Lương Trung Vũ rất tự nhiên ngâm trà hoa quả Thụy Khanh để trong mấy bình thủy tinh thong thả đợi cô xong việc.
Thụy Khanh ra phòng khách, thấy Lương Trung Vũ chăm chú nhìn mình thì vội tránh ánh mắt anh, nhưng cô vẫn bước đến ngồi sofa đối diện, cô biết anh có lời muốn nói, đồng thời cô cũng có lời muốn nói với anh.
Lương Trung Vũ rót cho cô một tách trà, hương táo thơm thoang thoảng. Lương Trung Vũ thấy Thụy Khanh khác với vẻ nhiệt tình cùng anh đêm qua, cô căn bản không nhìn vào mắt anh, từ sáng nay đã vậy. Cô bây giờ mang vẻ mặt rối rắm, thỉnh thoảng lại cắn môi.
Lương Trung Vũ tinh ý nhận thấy Thụy Khanh không có vẻ hạnh phúc như anh lúc này, nhất thời niềm vui sướng như bị dội một gáo nước lạnh, đồng thời lo lắng dâng lên. Không muốn để mình bị động, Lương Trung Vũ đứng dậy đi sang ghế đối diện ngồi xuống gần Thụy Khanh.
Thụy Khanh phản xạ ngồi dịch sang một chút, nhưng Lương Trung Vũ lại ép sát, anh đưa tay nắm lấy hai tay Thụy Khanh, lựa lời nói:
– Trước hết, anh xin lỗi em vì ngày hôm qua quá đường đột! Em có trách anh không?
Thụy Khanh nhẹ lắc đầu, cùng anh đêm qua là cô tự nguyện, căn bản không chút nào trách anh. Mọi người đều đã là người trưởng thành, chuyện đấy sảy ra cũng như một nhu cầu cần thỏa mãn, cô cũng đâu phải thiếu nữ trong trắng cần người đàn ông chịu trách nhiệm gì.
Lương Trung Vũ lại nói:
– Hôm qua anh có uống chút rượu, nhưng không say. Hành động của anh tuy là xúc động làm quá, nhưng tối hôm qua anh có chuyện muốn nói với em.
Lương Trung Vũ nắm hai bả vai Thụy Khanh xoay người cô đối diện với mình, lại lấy tay nâng cằm cô lên, anh muốn cô nhìn vào mắt anh khi nghe anh nói những lời này. Thụy Khanh thuận theo lực tay của Lương Trung Vũ từ từ ngẩng mặt lên, mắt đối mắt. Chỉ thấy trong đó là một sự chân thành, nghiêm túc, khác với vẻ khách sáo thường ngày.
– Thú thực với em, từ lần đầu thấy em anh đã bị vẻ ngoài của em thu hút. Thấy em bị người quấy rối nhưng mạnh mẽ ứng đối thì rất ấn tượng với tính cách của em. Khi người kia chặn em lại, anh biết em không cần giúp, nhưng vẫn cứ muốn ra mặt mà chẳng kịp suy nghĩ gì.
Rồi lần thứ hai em bị người ta chuốc thuốc ngủ, khi đỡ được em, đưa em tới bệnh viện anh mới biết mình đã lo lắng đến mức nào, cũng thấy thật may mắn vì đã đưa em thoát được tên không đứng đắn kia. Còn nghĩ, chúng ta thực sự có duyên.
Biết em có con, tưởng em đang có một gia đình hạnh phúc anh đã rất sốc. Nhưng ông trời thương kẻ có lòng, đã đưa em trở thành người tự do.
Thụy Khanh cười như mếu nhìn anh bày tỏ. Lương Trung Vũ nghĩ lời mình vừa nói lại lắp bắp giải thích:
– A, ý anh không phải là vui khi gia đình em không hạnh phúc, mà là… haizz, anh thừa nhận, khi biết em đã ly hôn anh rất thương em vì hôn nhân không trọn vẹn, nhưng lại mừng như điên vì phát hiện cơ hội của anh đến rồi. Em có trách anh khi anh vui trên sự đau khổ của em không?
Lương Trung Vũ dè dặt nhìn biểu tình trên mặt Thụy Khanh. Cô thấy vẻ khẩn khoản của anh, bất đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu. Lương Trung Vũ cũng cười theo, lại hỏi:
– Vậy bây giờ, em đã là bạn gái của anh, phải không?
Thụy Khanh thở dài, cô có thể sao? Lòng Thụy Khanh nặng trĩu, cô không thể không thừa nhận cô cũng có tình cảm với anh, nếu không tối qua đã không dễ dàng buông thả cảm xúc của mình mà sảy ra quan hệ cùng anh. Nhưng bây giờ cô không thể hành động theo cảm tính, Thụy Khanh ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Lương Trung Vũ, nghiêm túc nói:
– Không, chúng ta không thể!
Lương Trung Vũ tắt hẳn nụ cười, im lặng thật lâu, hai người nhìn nhau, ánh mắt chiếu ra ảnh ngược người đối diện. Lương Trung Vũ khó khăn tìm về giọng nói:
– Tại sao? Tối qua em cũng rất… Vừa lòng, không phải sao? Anh biết con người em, nếu không có tình cảm với anh, em sẽ không trao mình cho anh.
Lương Trung Vũ dùng giọng khẳng định. Thụy Khanh cúi đầu, hai tay nắm lại thật chặt, cô nói:
– Có tình cảm thì đã sao? Anh với em là người của hai thế giới khác nhau. Quan trọng hơn là, anh là người đàn ông độc thân, còn em đã là người phụ nữ từng ly hôn, còn có hai đứa con nhỏ…
– Anh không để ý!
Lương Trung Vũ vội vàng ngắt lời Thụy Khanh, cô từ chối bằng lý do đó khiến anh rất đau lòng, người phụ nữ như cô có bao giờ tự ti đến thế?
Mắt Thụy Khanh có hơi nước mờ mịt, cô nhìn anh:
– Nhưng em để ý! Bên nhau bây giờ thì có thể được bao lâu? Em thà không bắt đầu một mối quan hệ, chứ không muốn giữa đường xa cách. Em không chơi trò tình ái được, Trung Vũ ạ! Anh sau này sẽ phải lấy vợ, sinh con. Mà em, không phải là đối tượng lý tưởng cho vị trí ấy, anh xứng đáng có được những điều hoàn hảo hơn.
Lương Trung Vũ nhìn Thụy Khanh lắc đầu, cô lại nói tiếp:
– Chuyện ngày hôm qua anh không cần để ý, chúng ta đều đã là người trưởng thành, chuyện này không đến mức độ ai phải chịu trách nhiệm với ai chứ?
Thụy Khanh cố tỏ ra thoải mái cười với anh. Lương Trung Vũ lại bình tĩnh hơn, anh giơ tay ra ôm cô vào lòng, vòng tay hơi siết chặt, Thụy Khanh nhắm mắt lại không phản kháng, cô cũng rất quyến luyến vòng tay anh. Nhưng cô nghĩ, người quý ở chỗ tự biết mình, cô không thể chỉ vì tham lam nhất thời mà hãm sâu vào tình cảm này. Cô dằn lòng đẩy Lương Trung Vũ ra, nhưng vòng tay anh quá chắc chắn, cô không thể dịch chuyển được, chỉ đành thở dài.
Một lát sau, khi thấy cô ngoan ngoãn không chống cự, Lương Trung Vũ mới buông Thụy Khanh ra, cầm lấy đôi bàn tay cô rồi hôn xuống, trịnh trọng nói:
– Chúng ta sẽ có lâu dài, lâu dài bằng cả một đời này. Anh hứa!!!
Thụy Khanh nhìn Lương Trung Vũ, ánh mắt không có biểu tình nào biến chuyển, dường như cô không tin lời anh. Lương Trung Vũ lại nói:
– Anh không phải là người hoàn hảo, nên không trông đợi người hoàn hảo. Trước khi gặp em anh chưa từng có ý định kết hôn, nếu không gặp em thì sau này cũng không có.
– Thụy Khanh! Em hãy tin anh! Anh không hề có ý định chơi trò tình ái với em. Anh biết mình mong muốn điều gì, anh chỉ muốn bên em, cùng em xây dựng hạnh phúc của chúng mình và nuôi Lâm Anh, My Anh khôn lớn. Thử tin tưởng anh, được không em?
Thụy Khanh buồn buồn lắc đầu:
– Đâu có đơn giản được như anh nói. Tình cảm là một phạm trù phức tạp mà bản thân em từng là kẻ thất bại, em không có tự tin với chính mình. Ngoài ra còn có gia đình anh…
Tuy Thụy Khanh không biết gia thế anh ra sao, nhưng có thể đoán được không tầm thường.
– Không ai chấp nhận được chuyện anh ở bên một cô gái “nạ dòng” đâu. Nên ngay lúc này tình cảm còn chưa sâu sắc, chúng ta hãy đi đúng đường đi của mình thôi anh ạ!
Lương Trung Vũ cười như mếu, anh hỏi Thụy Khanh:
– Chúng ta còn chưa sâu sắc? Tối hôm qua đã có chuyện đấy mà em nói là chưa sâu sắc sao?
Thụy Khanh phản bác:
– Đừng nói với em là trước đây anh chưa từng có phụ nữ. Nếu cứ có chuyện đấy là sâu sắc, thì anh sâu sắc với bao nhiêu người rồi? Sao giờ anh không ở bên người ta?
Lương Trung Vũ nghẹn họng, mặt già đỏ lên, anh ậm ờ nói:
– … Anh thừa nhận trước đây anh cũng có phụ nữ, nhưng đối tượng cũng giống như anh, không nói chuyện tình cảm. Chỉ, chỉ đơn thuần là giải quyết vấn đề sinh lý…
Anh sẽ không nói với cô, mấy đối tượng đó sau này đều cố bám lấy anh. Anh đã nói trước là không tình yêu, đã nhập cuộc thì phải tuân theo quy tắc. Nếu đã không có yêu, thì người nào phạm quy đương nhiên sẽ bị loại.
Thụy Khanh nghe anh thừa nhận có phụ nữ chẳng hiểu sao thấy khó chịu trong lòng, dù biết mình thật vô lý. Anh bằng tuổi Hữu Văn, nếu nói anh giữ thân đến bây giờ cô mới thấy lạ ấy. Thụy Khanh không dấu tâm trạng, cô lườm anh một cái rồi không thèm nhìn anh nữa.
Lương Trung Vũ thấy biểu hiện của cô thì cười thầm, anh có thể hiểu là Thụy Khanh đang ghen? Điều này không làm anh phản cảm, trái lại anh còn cảm thấy hạnh phúc, cô để ý đến mình thì mới ghen như vậy.
Lương Trung Vũ tủm tỉm cười ôm lấy Thụy Khanh, nhẹ giọng bên tai cô:
– Em đừng để ý, đều đã là quá khứ. Anh chưa từng hẹn hò với ai, trái tim anh trao em là nguyên vẹn.
Thụy Khanh cười buồn, cô đẩy anh ra rồi nói:
– Em có tư cách gì để ý chứ? Anh đang lạc đề rồi.
Lương Trung Vũ trầm ngâm, không người đàn ông nào muốn mình trở nên khiếm khuyết trước mặt người mình thích. Nhưng nếu không nói ra, có lẽ Thụy Khanh sẽ giữ thái độ này mà bác bỏ tình yêu của bọn họ mất.
Có quyết định, Lương Trung Vũ nhìn thật sâu vào mắt Thụy Khanh, nhẹ giọng nói:
– Nếu anh nói với em, cả đời này anh sẽ không thể có con của mình thì em sẽ không coi thường anh chứ?
Tim Thụy Khanh đập mạnh, mờ mịt như chưa hiểu câu anh vừa nói, lắp bắp hỏi:
– Anh, anh nói vậy là sao?
Lương Trung Vũ trầm ngâm, tựa như bị moi lại hồi ức đáng ghét mà trở nên u ám, anh nói:
– Hồi nhỏ anh bị bệnh, bệnh nhỏ mà gần như mỗi đứa trẻ đều mắc phải một lần. Nhưng người ta cố tình lờ anh đi, không ai nói anh cần phải kiêng hay phải chữa thế nào. Chẳng may bị biến chứng, được đưa đến bệnh viện. Sau này trong một lần đi khám, bác sĩ nói khả năng bệnh hồi nhỏ có thể khiến anh cả đời khó có con.
– Khó chứ chưa phải là không thể mà.
Thụy Khanh không tin người đàn ông như anh lại có thể vô sinh, vả lại biểu hiện của anh đêm qua cho thấy anh không yếu trong chuyện ấy. Cô lại không hiểu mấy chuyện này nên không biết vô sinh không chỉ nhìn vào khả năng tình dục.
Lương Trung Vũ lắc đầu:
– Bác sĩ nói vậy thôi, những thông số xét nghiệm cho thấy khả năng anh có con chỉ đạt 0, 1%.
Lương Trung Vũ lại nhìn Thụy Khanh, giọng anh thành khẩn:
– Vì thế nên trước nay anh không hề có mối quan hệ tình cảm nào. Lần đầu tiên rung động trước em, yêu em, anh đã hoang mang rất nhiều, và đã định là chỉ cần nhìn em từ xa thôi cũng được. Vì anh sợ mình không thể cho em một gia đình trọn vẹn. Nhưng ông trời như thấu hiểu nỗi tương tư của anh, đến bên em anh vẫn có thể mang lại hạnh phúc cho em mà không cần có áp lực con cái, nên anh mới có dũng khí để bày tỏ. Thụy Khanh, anh sẽ cùng em nuôi hai con trưởng thành, chúng nó sẽ như là con ruột của anh vậy. Em hãy cho anh cơ hội đấy nhé! Cơ hội có một gia đình thuộc về mình!!!
Mắt Thụy Khanh đỏ lên. Cô hỏi anh:
– Vậy anh chưa từng thử với người phụ nữ nào sao? Chắc chắn không làm họ mang thai được?
Lương Trung Vũ vuốt ve đôi tay Thụy Khanh, anh nói:
– Anh chưa từng thử, nếu có chuyện đó anh đều dùng bảo hộ. Lần duy nhất không dùng là tối qua với em.
Câu sau anh nói giọng có hơi hài hước. Thụy Khanh bị trêu ghẹo thì lườm anh một cái. Lương Trung Vũ nói tiếp:
– Giờ em đã biết anh không phải người đàn ông hoàn hảo, vậy có chịu cho anh cơ hội hay không?
Thụy Khanh nghĩ chốc lát rồi nói:
– Trung Vũ, kể cả anh không thể có con được thì vẫn có rất nhiều cô gái trẻ sẵn sàng ở bên anh. Có lẽ anh mang gánh nặng tâm lý nên mới nghĩ nhiều thôi, với em chưa chắc đã là tình yêu, mà có lẽ chỉ là cảm giác an tâm. Đợi sau này anh nghĩ thoáng ra, anh sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình thì sao. Em không đáng!
Lương Trung Vũ ôm hai vai Thụy Khanh, thâm tình nhìn cô không rời:
– Em đáng! Em là người phụ nữ anh cần, là người phụ nữ anh yêu, điều này anh khẳng định. Anh đã qua ba mươi tuổi rồi, qua cái tuổi sốc nổi lẫn lộn giữa tình yêu với thứ tình cảm khác, anh biết mình muốn gì.
– Thụy Khanh, thất bại trong hôn nhân một lần không có nghĩa em là người thất bại. Trái lại, em là người phụ nữ mạnh mẽ, em dám buông bỏ, dám đấu tranh. Bằng chứng là em đang sống rất tốt, có trách nhiệm với bản thân mình và hai con nhỏ. Hãy cho anh một cơ hội để chứng tỏ bản thân, chứng minh tình yêu anh giành cho em không phải chỉ là lời sáo rỗng, cũng là cho mình một cơ hội. Đồng ý với anh được không?
Thụy Khanh nhìn anh chăm chú, lời anh nói như gõ vào lòng cô. Phải rồi, cô việc gì phải vòng vo mãi trong thất bại của hôn nhân? Lỗi không phải ở cô, nếu cô cứ lấy bản thân làm cái cớ cho việc chồng phản bội thì lại trà đạp chính bản thân mình rồi! Cô thích Trung Vũ, nếu là anh cũng thích mình thì cũng nên dũng cảm bước tới, không nên vì một lần ngã đau mà không dám đứng dậy. Dù không lâu dài thì có sao chứ, ít nhất cô đã dám buông mình đi thử. Cho dù có thất bại thêm lần nữa thì cô sẽ chấp nhận vận mệnh, song có thật cô sẽ cam chịu nhận mệnh không? Thất bại đã qua chẳng lẽ không mang lại cho cô bài học để cô rút kinh nghiệm?
Lương Trung Vũ chờ đợi Thụy Khanh mở lòng. Anh biết cô vẫn có khúc mắc về chuyện mình đã ly hôn và mất niềm tin vào mối quan hệ tình cảm. Điều anh phải làm là khơi thông tư tưởng, để cô không còn bị ám ảnh bởi những ấn tượng xấu mà cuộc hôn nhân đã qua để lại.
Anh biết cô khó quên đi ám ảnh bị chồng phản bội, nhưng anh tin cô rồi sẽ nhận ra tình cảm của anh, cũng như hiểu rõ lòng mình. Trong lúc căng thẳng chờ đợi, còn đang nghĩ phải kháng chiến trường kỳ thì Lương Trung Vũ thấy Thụy Khanh gật đầu, còn chưa định thần, lại nghe cô nói:
– Được, em đồng ý!
Lương Trung Vũ mừng như điên, không kìm lòng được mà ôm Thụy Khanh thật chặt, giống như chỉ làm vậy anh mới có cảm giác chân thật. Giọng Lương trung Vũ có chút nghèn nghẹn, xúc động nói:
– Cảm ơn em! Cảm ơn đã mở lòng đón nhận anh! Sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp, sẽ lâu dài. Anh sẽ không để em và con phải khổ, cũng sẽ không bao giờ phản bội em.
Đây là câu khẳng định.
Thụy Khanh cũng bị lây nhiễm cảm giác hạnh phúc ấy, vòng tay cô cũng ôm chặt lấy anh, hai người dán sát nhau không một khe hở. Nhưng Thụy Khanh vẫn lý trí nói:
– Em không cần anh hứa hẹn điều gì. Chỉ cần sau này, khi anh tìm thấy một tình cảm khác, hãy thành thật nói với em là được. Em sẽ để anh đi mà không níu kéo.
Hai người tách nhau ra, Lương Trung Vũ búng nhẹ vào mũi người yêu, nhỏ giọng mắng:
– Nói ngốc gì thế. Chưa gì đã tính đường cho anh có người khác, không tin tưởng anh vậy sao?
Thụy Khanh cười không nói. Cô đã đọc đâu đó một câu nói “Trên đời này có một điều chắc chắn là không có cái gì chắc chắn.” Nghe mâu thuẫn vậy đấy, nhưng lại chẳng sai đâu. Cuộc đời này không có gì bất biến cả, tình cảm lại càng dễ biến chất theo thời gian và hoàn cảnh. Cô không dám tin quá để rồi hụt hẫng, thà giữ lại một chút cho mình, phòng hờ những biến cố có thể xảy ra. Nhưng suy nghĩ này tất nhiên cô không để anh biết. Thụy Khanh dí dỏm nói:
– Em nói thế anh phải cảm thấy mừng chứ. Đàn ông chẳng phải đều sợ nhất phụ nữ đeo bám dai dẳng sao? Em tin anh, nhưng anh phải tin mình mới được!
Lương Trung Vũ nhìn Thụy Khanh, thông minh như anh sao không hiểu cô nghĩ gì? Cô đang lo trước cho tương lai thôi.
Lương Trung Vũ biết cô chưa tin anh đâu, nhưng anh không lo, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nói nhiều lời hứa bây giờ chẳng bằng ngày tháng sống bên nhau thực tế. Anh tin rồi cô sẽ dần hiểu tình yêu của anh và sẽ khiến cô yêu anh nhiều như anh yêu cô vậy.
– Vậy để thời gian trả lời em!
Anh sẽ dùng thời gian cả đời để cho cô câu trả lời.