• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mục Tuỳ." Trong bóng tối, có người đang gọi hắn, cùng với âm thanh vang lên, còn có một cơn đau như xé rách da thịt.

Mục Tuỳ nằm trên mặt đất hỗn độn, hắn mở mắt, nhìn thấy bầu trời xám xịt như bị sương mù bao trùm, trong làn sương có một bóng dáng phát sáng, ánh sáng thần thánh nhưng lại có chút tăm tối và loang lổ.

Cơn đau tiếp tục kéo dài trong người Mục Tuỳ.

Hắn cúi đầu nhìn, từng mảnh băng nhọn đâm xuống từ nơi cao, tàn nhẫn cắm vào trong da thịt hắn.

Mùi máu tanh nồng nặc, máu tươi chảy ròng ròng, sau khi đâm vào trong da thịt hắn, mảnh băng không lập tức rút ra mà khoét sâu vào trong xương hắn, âm thanh "cót két cót két" truyền ra từ trong cơ thể, khiến người khác ghê răng.

Mục Tuỳ không phát ra chút âm thanh nào.

Tuy nhiên, trong cơn mơ màng, mơ hồ có tiếng thút thít truyền đến, là bọn họ đang khóc, nhưng lúc khóc, bọn họ cũng nghiến răng nghiến lợi mà nói:

"Giết sạch bọn chúng."

"Giết sạch bọn chúng."

Giọng nói tràn đầy thù hận thấu xương, cùng với âm thanh khiến người khác ghê răng kia, thấm vào trong xương cốt và da thịt hắn, sau đó khâu cơ thể của hắn lại.

"Mục Tuỳ. Ngươi là ai?"

Trong cơn đau hành hạ này, một giọng nói khác xuyên qua màn sương truyền đến.

Mục Tuỳ mở mắt, muốn đáp lại, nhưng ngay sau đó lại cắn chặt môi.

"Mục Tuỳ, giết sạch bọn chúng!"

"Ngươi là ai?"

"Bọn chúng đều nợ ngươi!"

"Có phải ngươi, đã nhớ ra mình là ai rồi không?"

Hai giọng nói đan xen trong đầu Mục Tuỳ, mảnh băng đâm vào người hắn hết lần này đến lần khác, âm thanh còn lại khiến mặt đất nơi hắn nằm cũng biến thành đầm lầy.

Mục Tuỳ cảm nhận bản thân vừa bị mảnh băng tấn công, vừa bị mặt đất lầy lội nuốt chửng.

"Mục Tuỳ..."

Bùn lầy bao phủ toàn thân hắn, hắn không thể vùng vẫy, chỉ có thể tuyệt vọng để bùn lầy phủ kín mặt mình, từ cằm, đến mắt, đến mũi...

Hắn hoàn toàn bị chôn vùi trong đống bùn.

Ngột ngạt, tuyệt vọng, trong cái lạnh thấu xương và cơn đau dữ dội, Mục Tuỳ dùng chút sức lực cuối cùng, vươn tay.

Trong bóng tối, trong hỗn độn, bàn tay khẽ nâng lên này, là sự cầu cứu cuối cùng của hắn.

Nhưng người như hắn, sao có thể được cứu chứ...

Sức lực chống đỡ bàn tay cũng dần tiêu tan.

Lòng bàn tay hắn hướng xuống, nhìn nó cũng sắp chìm vào bùn lầy cùng cơ thể.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng "bộp" khẽ vang lên, một bàn tay khác nắm lấy tay hắn.

Hơi ấm truyền thẳng từ đầu ngón tay đến trái tim hắn.

Khoảnh khắc bàn tay này giữ lấy hắn, bùn lầy bao quanh hắn dường như bị hoà tan, trở thành một hồ nước trong vắt.

Dưới đáy hồ, hắn ngẩng đầu lên nhìn, là Mạnh Như Ký kéo hắn.

Nàng ở trên mặt nước chăm chú nhìn hắn, cắn răng kiên trì, tựa như đang dùng toàn lực giữ lấy hắn.

Mục Tuỳ nhìn nàng, trái tim run lên, nhưng nhiều hơn là không hiểu. Bèo nước gặp gỡ, mấy ngày nay sống chung, bọn họ chỉ có thể nói là quen vì lợi ích, tại sao nàng, luôn dốc hết sức lực để cứu hắn như vậy.

Dùng bàn tay ấm áp như vậy, để cứu một người chết cóng.

"Ngươi tỉnh rồi, ngươi cố gắng lên chút!" Một câu nói, thở hổn hển, đánh thức Mục Tuỳ từ cơn mê man đến hiện thực.

Mục Tuỳ chớp chớp mắt, lúc này mới nhìn rõ, xung quanh không có sương mù, không có bùn lầy, cũng không có hồ nước.

Chỉ có màn đêm quỷ dị ở vùng đất Vô Lưu, ánh trăng xanh lục, tạp âm "ầm ầm" vang lên xung quanh... còn có... khuôn mặt đau đớn, vật lộn, méo mó của Mạnh Như Ký.

"Ngươi tự bò lên một chút đi chứ!"

Mục Tuỳ lập tức tỉnh táo.

Hắn nhanh chóng quan sát xung quanh, không biết tại sao, bản thân lại rơi vào một cái hố sâu!?

Mặt đất dưới chân sâu không thấy đáy, không biết thông với nơi nào, đất cát xung quanh không ngừng trượt xuống, đá lăn xuống đáy, hồi lâu vẫn không nghe thấy âm thanh.

Mạnh Như Ký ở phía trên, một tay kéo tay Mục Tuỳ, một tay giữ lấy thân cây bên cạnh. Một nửa cơ thể của nàng đã treo trên hố sâu, liều mạng chống đỡ.

Ánh mắt Mục Tuỳ quét qua, nhanh tay nhanh mắt, một chân đạp một hòn đá lăn xuống vào trong vách hố, sau đó đạp lên hòn đá, lật người bay lên, còn kéo một nửa cơ thể của Mạnh Như Ký đang treo bên ngoài lại.

Hai người lập tức rời khỏi hố sâu, vững vàng đứng ở một bên.

Đất cát sỏi đá vẫn không ngừng lăn vào trong hố sâu.

Mạnh Như Ký lại kéo Mục Tuỳ lùi sang bên cạnh vài bước, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, buông Mục Tuỳ ra.

Mục Tuỳ cúi đầu, liếc nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó bất động thanh sắc thu bàn tay về. Hắn nhìn hố sâu trước mặt, trấn tĩnh mở miệng, hỏi Mạnh Như Ký: "Có chuyện gì vậy?"

Mạnh Như Ký quay đầu liếc Mục Tuỳ một cái, lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: "Trước đó, khi mặt trời vừa xuống núi... ta dùng bản thể của Mạc Ly để xử Lạc Nghênh Phong."

Nhắc đến Mạc Ly, sắc mặt của Mục Tuỳ trầm xuống.

Mạnh Như Ký nâng tay, trực tiếp kéo khoé miệng hạ xuống của Mục Tuỳ lên:

"Trước tiên ngươi đừng vội giận, ta biết trước đó Mạc Ly yểm thuật tính kế ngươi, ta không kịp ngăn cản, là ta thất sách, nhưng ngươi yên tâm, hắn không hỏi ra gì cả."

"Yểm thuật?"

Mục Tuỳ phản ứng lại, giọng nói vừa rồi hắn nghe thấy trong mộng thì ra là của Mạc Ly.

Mạc Ly muốn moi thông tin từ hắn, muốn biết hắn đã nhớ ra thân phận của mình chưa...

Mục Tuỳ trầm mặt, hỏi Mạnh Như Ký: "Yểm yêu đâu?"

"Nửa khắc trước ta biết hắn ở đâu, bây giờ, ta không rõ nữa."

Mục Tuỳ nhíu mày.

Mạnh Như Ký khua tay múa chân mô tả cho Mục Tuỳ, nàng chỉ cái hố sâu: "Vừa rồi ngươi nằm ở đó. Ta đứng ở đây, ta dùng ngón tay điều khiển thuật pháp, chỉ huy Mạc Ly đi xử Lạc Nghênh Phong."

Mục Tuỳ khẽ nhướng mày, nhìn đầu ngón tay Mạnh Như Ký.

"Ta cảm nhận quỹ đạo đi của linh khí, dùng hòn đá xuyên qua ngực Lạc Nghênh Phong, sau đó trộm lấy ba vàng của hắn, đang định thu hòn đá về thì đột nhiên, ngươi đứng dậy."

"Ta?" Mục Tuỳ rất bất ngờ.

"Đúng." Mạnh Như Ký chỉ vào cổ mình, giọng nói và vẻ mặt đã bình tĩnh như thể đang kể chuyện của người khác: "Ngươi nói, ngươi muốn giết ta."

Mục Tuỳ nhìn vết hằn đỏ trên cổ Mạnh Như Ký:

"..."

"Chắc là ngươi bóp cổ ta một lúc, ta thấy ngươi không tỉnh táo nên đoán là bị yểm thuật của Mạc Ly yểm cho mộng du, ta muốn đánh thức ngươi." Mạnh Như Ký thản nhiên nói, không chút luyến tiếc: "Ta vừa định ra tay thì một con thỏ đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất."

"... Thỏ?"

"Đúng, thỏ."

Mục Tuỳ im lặng.

Mạnh Như Ký cũng im lặng theo, tựa như lúc nhớ lại những chuyện này, nàng cũng cảm thấy vô lý đến hoang đường.

Một lúc sau, nàng nói tiếp: "Con thỏ cắn ta một cái." Mạnh Như Ký đưa tay ra cho Mục Tuỳ xem.

Mục Tuỳ quả nhiên nhìn thấy cạnh lòng bàn tay nàng có hai lỗ cắn chảy máu, là dấu vết do răng cửa của thỏ tạo ra.

Mục Tuỳ thấy vậy, bắt đầu day day mi tâm.

Mạnh Như Ký kể tiếp: "Sau đó ta hất con thỏ ra, rồi tát ngươi một cái." Mạnh Như Ký chạm vào mặt Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ cảm thấy hơi đau.

"Ngươi bị ta vật xuống đất, yên tĩnh, không động đậy nữa, sau đó con thỏ kia đào đất bên cạnh ngươi, đào xuống tận lòng đất. Ta tưởng là nó chạy." Mạnh Như Ký chỉ vào cái hố lớn trên đất: "Không ngờ là nó đào hố. Nó muốn dùng cái hố này đưa ngươi đi."

Mục Tuỳ quay đầu, liếc nhìn cái hố lớn trên đất.

Vừa to vừa sâu, đen thùi lùi, cát đá không ngừng rơi vào, một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng.

"Cũng không biết con thỏ đó muốn cứu ngươi hay muốn ngươi ngã chết." Mạnh Như Ký cười nửa miệng, vẻ mặt kỳ quái nói một câu: "Tiểu Tuỳ của chúng ta lợi hại quá nha, không biết là thỏ thành tinh ở đâu đến mà muốn liều mạng cứu ngươi, có điều không biết là liều mạng nó hay liều mạng Tiểu Tuỳ."

"Tiểu Tuỳ" hít sâu một hơi:

"Thế nên..."

"Thế nên ta nói, ngươi đừng vội tức giận với Mạc Ly." Mạnh Như Ký nói: "Ta điều khiển hắn, vừa đánh Lạc Nghênh Phong trọng thương rồi trộm tiền xong thì ngươi ấn ta ngã xuống đất, thuật pháp của ta đứt đoạn, linh lực điều khiển Mạc Ly cũng đứt đoạn, lần này mạng của Mạc Ly có đứt không ta không biết, nhưng ba vàng sắp tới tay ta thì đi tong rồi."

Mạnh Như Ký nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, khẽ cười: "Hai người các ngươi, mỗi người báo nhau một lần, xem như hoà rồi. Chỉ là lần sau có thể đừng kéo theo ta."

Đừng kéo theo nàng!

Và tiền của nàng!

Nàng và tiền đều vô tội mà!

Mục Tuỳ nghe xong, nhìn Mạnh Như Ký đang rất bực bội, ánh mắt lại không nhịn được mà rơi trên lòng bàn tay bị thỏ cắn của nàng.

Hắn nhớ đến bộ dạng Mạnh Như Ký kéo hắn vừa nãy.

Vết thương trên tay, nhất định là vì động tác của nàng nên mới chảy nhiều máu như vậy.

"Tại sao?" Mục Tuỳ nghe thấy bản thân mở miệng.

Nhưng lần này, hắn nhất thời lại không phân biệt được, rốt cuộc là tiềm thức của vật Treo Mệnh bảo hắn mở lời, hay là tiềm thức của Mục Tuỳ đang tìm ra chân tướng...

"Tại sao lại kéo ta?"

Mạnh Như Ký nghe vậy, trực tiếp giận quá hoá cười:

"Vậy ta đẩy ngươi xuống vậy, bây giờ hố vẫn còn, ngươi vẫn kịp đi cùng con thỏ của ngươi đó... Ư..."

Câu nói cuối cùng của Mạnh Như Ký đột nhiên thay đổi, nàng hít vào một ngụm khí lạnh, không vì gì khác, chỉ vì nơi nàng và Mục Tuỳ đang đứng!

Đột nhiên!

Lại trống rỗng rồi...

Thêm một cái hố sâu xuất hiện.

Cây cỏ đất cát đưa theo Mạnh Như Ký không kịp đề phòng và Mục Tuỳ trấn định sau cơn kinh hoàng, cùng rơi vào vực sâu tối đen.

Mạnh Như Ký chỉ biết, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi xuống vực, nàng nắm lấy cánh tay Mục Tuỳ, còn Mục Tuỳ lập tức kéo nàng vào lòng.

Lồng ngực áp sát, dính chặt vào nhau, không một cơn gió lạnh nào trong vực thổi xuyên qua được bọn họ.

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ nhà ai mà biết đào hố thế chứ?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK