• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Như Ký biết bản thân đã rơi vào Nại Hà, cũng biết Mục Tuỳ đã giữ mình lại, nhưng sau đó thì sao?

Sau đó...

Nàng hình như đã rơi vào bóng tối vô tận.

Nàng chỉ cảm thấy bản thân đang không ngừng rơi xuống, tiếng gió như tiếng niệm chú lướt qua bên tai, ánh sáng như đường nét trận pháp xuyên qua trước mắt, đến khi "rầm" một tiếng, Mạnh Như Ký cảm thấy bản thân nặng nề đập lên mặt đất.

Ánh sáng chói mắt trở nên dịu nhẹ, âm thanh cũng trở nên cụ thể bên tai, Mạnh Như Ký nhìn thấy xung quanh là một mảng mây mù trắng xoá, trong đám mây, hai người mặc đồ trắng bước đến, một nam một nữ, trên người có ánh sáng mà chỉ thiên thần mới có.

Mạnh Như Ký đang sững sờ nhìn bọn họ, thấy vẻ mặt bọn họ vừa lạnh lùng lại vừa như có ý cười, nét mặt đầy thương cảm, nhưng bàn tay vươn ra dắt nàng lại dịu dàng như có thể chạm đến linh hồn nàng.

Mạnh Như Ký ngây ngốc bị bọn họ nắm tay, để mặc bọn họ dắt đi, từ từ bước ra khỏi màn sương trắng.

Bên ngoài lớp sương mù là một đài cao, dưới đài là từng bậc thang kéo dài ngàn vạn dặm, mỗi bậc thang đều có vài thiên thần đang đứng, không ai trong số họ là không mặc đồ trắng, quanh người phát ra ánh sáng.

"Uẩn Thần Đài sinh ra thần mới."

Nữ thần bên trái Mạnh Như Ký mở miệng, giọng nói dịu dàng, nhưng lại có thể truyền khắp thần vực. Nàng ta đón lấy một sợi tơ vàng trên trời rơi xuống, sợi tơ vàng ở trong lòng bàn tay nàng ta: "Thần mới là..."

Giọng nói nàng ta khựng lại, sau đó nhìn về phía Mạnh Như Ký: "Thần diệt kiếp. Ban tên, Tinh Toại."

Giọng nói vang xa, ánh sáng của các thiên thần trên bậc thang loé sáng, nhưng không lâu sau lại yên tĩnh lại.

Mạnh Như Ký nhìn nữ thần ở bên cạnh quỳ xuống, đưa sợi tơ vàng ra, sợi tơ liền quấn quanh cổ tay Mạnh Như Ký, sau đó nhanh chóng len vào trong xương cốt nàng.

Nhất thời, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong cơ thể, mắt nàng dường như có thể nhìn thấy nơi xa hơn ngoài tầng mây, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy chim tung cánh bay, tai cũng có thể nghe thấy nhịp điệu của trời đất, gió thổi sóng dâng, quy luật đến mức từng chuyển động đều phát ra âm thanh thuộc về riêng chúng.

Sắc màu và hơi thở của vạn vật đều chảy trôi trong tim nàng.

Nàng dường như... đã lập nên một mối liên hệ kỳ diệu với thế giới này...



"Tinh Toại." Thần quân ở một bên cũng cúi người, ông ta nhìn nàng, vẻ mặt ôn hoà: "Ta tên Trường Ninh, thần trật tự, chào mừng ngươi đến với thế gian này."

Mạnh Như Ký nhìn đồng tử đen láy của ông ta, nhìn ánh sáng quanh người ông ta, sau đó cúi đầu, nhìn lòng bàn tay của mình. Nàng nhìn bàn tay như đứa bé ba tuổi của mình, lúc này mới bừng tỉnh.

Đây không phải cơ thể của nàng, đây là cơ thể của người khác, là ký ức của người khác...

Nói cách khác...

Là ký ức của thần linh nào đó.

Mạnh Như Ký nhớ lại lần nữa, nàng rơi vào Nại Hà, Mục Tuỳ lao về phía nàng, ôm lấy nàng.

Đây là ký ức của thần linh nào, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Tinh Toại, thần diệt kiếp.

Thì ra, tên hắn không phải là Mục Tuỳ.

Cái tên trời ban của hắn nghĩa là tinh hoả, sứ mệnh trời ban đã mang theo ý giết chóc. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝑡𝗿uyệ𝘯‎ 𝑡ại‎ ⩶‎ TRu‎ 𝙈TRUYeN.𝐯𝘯‎ ⩶

Chỉ là... trước đây nàng rơi vào Nại Hà, nhìn thấy quá khứ của bản thân, lúc chạm vào Mạc Ly liền nhìn thấy quá khứ của Mạc Ly.

Nhưng ký ức đó cũng chỉ là vụn vặt, thoáng qua trong chớp mắt.

Tại sao bây giờ nàng nhìn thấy quá khứ của Mục Tuỳ lại bằng cách này?

Như thể nàng hoàn toàn rơi vào trong quá khứ của Mục Tuỳ, cảm nhận rõ ràng cảm nhận của hắn, như muốn thay hắn sống lại lần nữa...

Vậy Mục Tuỳ thì sao?

Bây giờ hắn cũng đang ở trong đoạn hồi ức này sao?

Không đợi Mạnh Như Ký nghĩ kỹ, nàng liền cảm thấy ánh sáng xung quanh trở nên mờ ảo, nàng nhìn thấy bàn tay mình nhanh chóng biến to, cảnh tượng xung quanh cũng nhanh chóng thay đổi.

Sau khi ánh sáng rực rỡ kỳ dị dừng lại, Mạnh Như Ký nhìn thấy bàn tay của mình biến thành bàn tay của một bé trai khoảng mười tuổi.

Lúc này, một tia sáng của thần linh nhanh chóng lướt qua nàng, ánh sáng xuyên qua lòng bàn tay nàng, nàng ngẩng đầu nhìn người lao đến bên cạnh, chính là vị Trường Ninh thần quân đứng bên cạnh Mục Tuỳ lúc hắn mới chào đời.

Lúc này vẻ mặt thanh lãnh của ông ta có ý giận, ánh sáng quanh người cũng hơi đỏ lên, dường như bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của ông ta. Ông ta đang nói chuyện với một vị thiên thần khác trên bậc thang.

"Đám phàm nhân dưới đất đó, chỉ trộm linh khí mới có thể thành tiên, bây giờ lại dám ỷ đông mà nói lời hoang đường, làm loạn trật tự trời đất, thiên thần chúng ta đương nhiên nên giáng thần phạt, cảnh cáo nhân tộc! Thiên Lăng thần quân hà tất phải nhẫn nhịn nhân tộc hết lần này đến lần khác?"

Mạnh Như Ký nhìn lên theo ánh mắt của Trường Ninh thần quân.

Vị thần quân tên Thiên Lăng đứng ở nơi cao, khẽ rũ mắt, không nói lời nào.

Bên cạnh ông ta, một vị nữ thần khác cũng hơi bất mãn, mở miệng nói: "Lần này nhân tộc dám yêu cầu chúng ta xử tử Tinh Toại, ngày sau, không tránh khỏi sẽ càng nói mấy lời hoang đường."



Mạnh Như Ký nghe vậy liền sững sờ, nàng quan sát bàn tay của mình, sau đó nắm chặt, đặt bên cạnh người.

Lúc này nàng mới phát hiện, bây giờ nàng đang ở trong một đại điện rộng lớn, xung quanh được bao bọc bởi những bậc thang, bên trên đủ các thiên thần đang đứng, còn nàng đang đứng chính giữa đại điện, dường như... đang tiếp nhận một phán quyết gì đó, nàng là chủ đề bàn luận trung tâm.

"Đúng." Bên cạnh cũng có thần linh mở miệng: "Mặc dù Tinh Toại là thần diệt kiếp, quản chuyện diệt kiếp, nhưng nhân tộc tu tiên, khi đột phá công pháp gặp kiếp rõ ràng là bọn họ tự làm tự chịu. Tinh Toại còn nhỏ, chưa hoàn toàn nắm giữ thần lực, làm sao giáng tội? Người tu tiên lấy chuyện này làm lý do, muốn ép chúng ta giết thần! Quả là hoang đường!"

Câu này dường như đã khiến càng nhiều thiên thần bất mãn.

Trên đại điện, giọng nói của bọn họ lần lượt vang lên:

"Thế gian do thần linh tạo thành, nhân tộc chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà Nữ Oa để lại, bây giờ lại muốn cạnh tranh với thiên thần chúng ta?"

"Nhân tộc tham lam, sau khi học được cách tu tiên liền tranh giành, cướp đoạt, độc chiếm linh khí trời đất, khiến vạn vật hoang tàn. Trời đất núi sông, sinh linh vạn vật đều bị tổn hại."

"Tinh Toại vô tội, nhân tộc tham lam, nên bị trừng phạt."

Chúng thần đồng loạt phụ hoạ, như thể oán hận đã lâu về chuyện nhân tộc tu tiên.

Mạnh Như Ký đứng ở chính giữa, cúi đầu nhìn mặt đất.

"Tinh Toại thần quân." Bên trên, Thiên Lăng thần quân vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, giọng nói của ông ta như tiếng chuông truyền từ xa xưa tới, khiến không khí trong đại điện dâng trào, tiếng ồn ào biến mất.

"Thiên Lăng thần quân." Mạnh Như Ký nghe thấy bản thân lễ phép đáp lại, giọng nói trong trẻo non nớt, nhưng cũng dễ nghe như tiếng nước suối.

"Người tu tiên của nhân tộc nói ngươi là thần diệt kiếp, trách tội chuyện tu hành gặp kiếp cho ngươi, người tu tiên muốn chúng ta giết thần diệt kiếp không may mắn, trả lại trời đất trong sáng." Thiên Lăng thần quân nói vậy, ánh mắt Mạnh Như Ký liền không tự chủ mà rũ xuống.

Nàng biết, đây là phản ứng cảm xúc khi vẫn còn nhỏ của Mục Tuỳ.

Hắn hơi buồn bã, hơi tự trách, như thể đang trách móc bản thân, tại sao lại sinh ra với sứ mệnh của thần diệt kiếp, tại sao sinh ra đã không may mắn, dẫn đến đấu tranh.

Còn Mạnh Như Ký cũng cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của mình, trong lòng nàng phiền muộn, nhưng lại bị giam trong cơ thể và ký ức này nên không thể hoá giải, càng không thể soi sáng cho Mục Tuỳ lúc này.

Đây là quá khứ của hắn, là chuyện đã xảy ra với hắn, nàng không thể thay đổi.

"Chúng ta đã từ chối người tu tiên của nhân tộc." Thiên Lăng thần quân mở miệng.

Chuyện này dường như chưa từng được nói trước đây, chúng thần cũng hơi kinh ngạc, Mục Tuỳ càng khó tin mà ngẩng đầu nhìn Thiên Lăng thần quân.

"Ta triệu ngươi tới đây, chỉ là để nói chuyện này dưới sự chứng kiến của chúng thiên thần. Sinh vì đạo, chết cũng vì đạo, thiên địa luân hồi, nên có duyên có sinh, có kiếp có diệt. Tinh Toại, ngươi chỉ là một mắt xích trong sự luân hồi của vạn vật, không làm sai, không xui xẻo. Ngươi không được tự trách."

Mạnh Như Ký nhìn vị thiên thần trên bậc thang qua con mắt của Mục Tuỳ, chỉ thấy vẻ mặt ông ta không buồn cũng không vui, ông ta cũng đang nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, mà ánh mắt này như thể xuyên qua ngàn năm vạn năm, nhìn chằm chằm linh hồn của Mạnh Như Ký.

Lúc Mạnh Như Ký ra đời, thiên thần đã biến mất rất nhiều năm rồi, nhân gian là nhân gian của người tu tiên, đến cả truyền thuyết về thiên thần cũng ít. Cho dù về sau nàng tình cờ có được nội đan rồi bắt đầu tu tiên, nàng cũng hiếm khi nghe được chuyện về thiên thần trong sách, có cũng chỉ là thiên thần vô cớ giáng thần phạt, trở thành kẻ địch với người tu tiên.

Nhưng trước giờ Mạnh Như Ký luôn biết, không có mối thù nào là vô duyên vô cớ, nhất định là xung đột về lợi ích, xung đột về quan niệm nên mới dẫn đến một trận chiến không ngừng nghỉ lâu như vậy.



Có điều nàng không quan tâm quá khứ thế nào nữa.

Nàng chỉ quan tâm đến cuộc sống của mình, nuôi mấy đứa bé ở núi Hoành Hư, bảo vệ yên bình một phương đã dùng hết sức rồi.

Thế nên nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm hiểu về chuyện trước kia, tìm hiểu chân tướng trong từng dòng chữ.

Nàng không biết trên thế gian còn từng có một thiên thần thế này.

Thiên Lăng thần quân.

Mạnh Như Ký chỉ mơ hồ nhớ được, trong truyền thuyết hình như từng có cái tên này, cái tên này đại diện cho vị thần linh khó đối phó nhất trong số các thiên thần.

Ông ta là vị thần gian ác nhất, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, giết nhiều người tu tiên nhất, đến mức sau khi ông ta bị mấy vạn người tu tiên bao vây tấn công đến chết, thất bại của thiên thần đã gần như được định rồi.

Mà lúc này, vị thần linh "hung tàn ác sát" đó, lại dùng đôi mắt như gương sáng nhìn nàng, giọng nói dịu dàng: "Tinh Toại, ngươi và ta cùng sinh ra ở Uẩn Thần Đài. Ngươi giống ta, là một phần của thế gian. Loại người chỉ vì sự thiển cận và sợ hãi của bản thân mà muốn loại bỏ ngươi khỏi thế gian, mới xứng đáng bị trừng phạt."

Xung quanh, chúng thần cũng phụ hoạ.

Trường Ninh thần quân ở phía trước càng vui mừng, ông ta quay đầu nhìn Mục Tuỳ, sau đó nhanh chóng bước về bên cạnh Mục Tuỳ.

Ông ta vỗ đầu Mục Tuỳ, vẻ mặt rất dịu dàng:

"Tinh Toại, ta thay ngươi đi trừng phạt mấy kẻ tu tiên thiển cận đó. Ngươi đừng tự trách, cũng không cần lo lắng, ta và chúng thần, đều sẽ bảo vệ ngươi."

Thần trật tự, giáng thần phạt.

Mạnh Như Ký biết, trong toàn bộ truyền thuyết liên quan đến thiên thần, đây là câu nói đầu tiên... bắt nguồn cho trận chiến tiên thần.

Editor có lời muốn nói:

Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK