• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Như Ký cảm thấy bản thân không ngừng rơi xuống, trời đất xoay chuyển, nàng dường như nghe thấy vài tiếng gió. Theo tiếng gió ngày càng rõ, Mạnh Như Ký tựa như ngã mạnh xuống đất, đau đến mức đánh thức nàng.

Nàng mở mắt, nhìn thấy bầu trời và cây cối xám xịt.

Bốn bề yên tĩnh, cảnh sắc u ám, trên mảnh đất trống không có hoa cỏ, chỉ có cây khô.

Không qua bao lâu, khuôn mặt của Mục Tuỳ xuất hiện trong cảnh sắc u ám nơi đây, cuối cùng cũng mang đến chút màu sắc cho nàng.

Mục Tuỳ vẫn buông thõng một tay, vẻ mặt lạnh băng.

Mục Tuỳ quan sát nàng một lúc, xác nhận nàng không sao mới vươn tay với nàng, muốn kéo nàng dậy.

Mạnh Như Ký ngây ngốc bị kéo dậy: "Đây là đâu? Vẫn ở trong khu rừng khi nãy sao? Sao trời đã sáng..."

"Bị lệ khí kéo vào một huyễn cảnh rồi." Mục Tuỳ lãnh đạm trả lời: "Trong huyễn cảnh, thời gian không giống thế giới bên ngoài, hoàn toàn do chủ nhân huyễn cảnh khống chế."

"Lệ khí? Chủ nhân huyễn cảnh? Ồ... Diệp Đại Hà..." Mạnh Như Ký tìm lại ký ức của mình: "Hắn kéo chúng ta vào huyễn cảnh gì đây?"

Mục Tuỳ liếc Mạnh Như Ký một cái: "Sao ta biết được, Mạnh sơn chủ, ký ức trước đây giữa hắn và ngươi, không phải ngươi nên rõ hơn ai hết sao?"

"Thế nên huyễn cảnh này, là quá khứ giữa ta và Diệp Đại Hà?" Mạnh Như Ký vô cùng nghi hoặc: "Bọn ta có thể có quá khứ gì?"

Mục Tuỳ nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký: "Hỏi lương tâm ngươi ấy."

Lại nữa...

Lại là câu hỏi khiến người khác khó thở này.

Mạnh Như Ký đau đầu day day huyệt thái dương, tựa như quay về vách đá tuyết, ngày nàng vừa tỉnh lại. Khoảnh khắc Diệp Xuyên xuất hiện trên không trung, ép nàng phải nói ra tên chữ của hắn.

Không phải chính vì nàng không nói ra! Không nhớ ra gì! Nên mới bị nghiệt duyên này giáng một đạo sấm sét đến vùng đất Vô Lưu sao!

Mạnh Như Ký thở dài: "Ta thực sự không nhớ gì hết."

"Ha..." Mục Tuỳ âm u cười: "Không oan, bảo sao Diệp Đại Hà này, mắng ngươi bạc tình bạc nghĩa."

"Chậc..." Mạnh Như Ký nhẫn nhịn tính khí nói: "Kiềm chế, Thiên Sơn Quân, ngươi kiềm chế một chút! Ta với Diệp Đại Hà này thế nào cũng không liên quan đến ngươi, ngươi có thể kiềm chế cái miệng cay nghiệt này của ngươi không! Bây giờ chúng ta đang ngồi cùng một thuyền! Chúng ta phải cùng thoát khỏi huyễn cảnh! Ngươi đừng có ghen nữa!"

Mục Tuỳ quay mặt đi, hít sâu một hơi. Hắn biết Mạnh Như Ký nói có lý, hắn cũng rất muốn khống chế cảm xúc của mình.

Nhưng!

Không phải hắn cũng đang!

Giống Mạnh Như Ký sao!

Nàng không nhớ nổi Diệp Đại Hà là ai, hắn cũng không khống chế nổi cảm xúc của mình!

Diệp Đại Hà này!



Đúng là đáng chết!

Mục Tuỳ tàn nhẫn giẫm một hòn đá dưới chân vào đất.

Trong rừng, hai người chìm trong suy nghĩ khác nhau, rơi vào lo lắng.

Không bao lâu sau, xa xa truyền đến tiếng sột soạt, mơ hồ có tiếng khóc thút thít truyền đến.

"Đừng... bỏ lại ta... tại sao lại bỏ lại ta..." Âm thanh bi thương, mang theo run rẩy: "Có ai... có ai không..."

Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ nhanh chóng nhìn nhau.

"Âm thanh truyền đến từ sau sườn núi."

Chưa đợi Mạnh Như Ký nói xong, Mục Tuỳ đã bước về hướng đó.

Mạnh Như Ký theo sau, liên tục gọi hắn: "Ngươi nhẹ nhàng chút, cẩn thận hắn phát hiện ra chúng ta..."

"Chủ nhân huyễn cảnh chính là hắn, hắn vốn đã phát hiện ra chúng ta rồi."

"Nhưng ngươi hùng hổ đi tìm hắn thế này, vẫn là có chút mạo hiểm, hay là chúng ta đi đường vòng..."

Đôi ba câu, Mạnh Như Ký đã theo Mục Tuỳ đến sườn núi. Mặc dù động tác của Mục Tuỳ nhanh nhưng vẫn khẽ nghiêng người, trốn sau một gốc cây khô. Còn Mạnh Như Ký ngồi xổm bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía dưới sườn núi.

"Đừng bỏ ta một mình ở đây..."

Bên dưới sườn núi, một thiếu niên bị kẹt hai chân trong đầm lầy, tay hắn nắm chặt rễ cây của một gốc cây khô trên bờ, hai tay đã không khống chế được mà run rẩy, đôi môi trắng bệch, mặt mũi tím xanh.

Chỉ cần hắn thả lỏng, không giữ được gốc cây, hắn sẽ bị bùn lầy dưới chân nuốt chửng.

Mạnh Như Ký nhíu mày, chỉ hơi nhấc mông, Mục Tuỳ đã mở miệng: "Muốn cứu hắn? Muộn rồi, đây là hồi ức quá khứ của hắn. Ngươi không thể làm cứu tinh trong hồi ức của hắn."

Mạnh Như Ký lại ngồi lại, nhưng nàng liếc Mục Tuỳ một cái: "Ngươi có thể nói bình thường cho ta, không cần câu trước câu sau châm chọc như vậy."

Mục Tuỳ quay mặt đi, không quan tâm Mạnh Như Ký.

Nhưng khoảnh khắc quay đầu, hắn lại ngẩn ra.

Mạnh Như Ký cảm nhận được thân hình hắn cứng đờ, nàng cũng tò mò thò đầu ra nhìn.

Nhìn một cái, nàng cũng ngẩn ra...

Nàng nhìn thấy bản thân...

Một bản thân đầu bù tóc rối, toàn thân nhếch nhác, thần chí mơ hồ, nhưng lại... phát ra ánh vàng.

Mạnh Như Ký của quá khứ...

"Lúc này!" Mạnh Như Ký đột ngột bật dậy: "Vậy mà lại là lúc này!"

Mục Tuỳ lạnh lùng quay mặt, hỏi Mạnh Như Ký: "Cái gì lúc này?"

Mạnh Như Ký chấn kinh nhìn bản thân của quá khứ loạng choạng đi về phía đầm lầy: "Ta... lúc vừa có nội đan... thần chí không tỉnh táo..."

Theo câu trả lời gian nan của Mạnh Như Ký.

Thiếu nữ trong quá khứ và thiếu niên trong đầm lầy đã gặp gỡ.

Thiếu niên Diệp Xuyên trong đầm lầy, ở bên bờ vực cái chết, ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu nữ toả ánh sáng vàng tiến tới.

"Cô nương..." Hắn kinh ngạc, ôm theo hy vọng, dùng chút sức lực cuối cùng vươn tay với thiếu nữ: "Cứu ta..."

Mà lúc này thiếu nữ Mạnh Như Ký gần như đã mất hết thần chí, nàng không nhìn thấy thiếu niên, đương nhiên, cũng không nhìn thấy đầm lầy đang giam giữ hắn.

Thiếu nữ Mạnh Như Ký bước vào trong đầm lầy.

Diệp Xuyên sững sờ, hắn cạn lời nhìn thiếu nữ bước vào đầm lầy, sau đó cơ thể dần dần chìm xuống.

"Cô nương!" Hắn kêu lớn một tiếng, như muốn đánh thức thiếu nữ, nhưng...

Vô ích.

Thiếu nữ Mạnh Như Ký đã chìm vào đầm lầy.



Mạnh Như Ký lúc này: "..."

Mục Tuỳ lúc này: "..."

"Ta... khi đó... đúng là không tỉnh táo." Mạnh Như Ký day mi tâm giải thích: "Đến tận bây giờ, khi đó đã xảy ra chuyện gì, ta đã làm gì, thời gian trôi qua bao lâu, ta đều không rõ..."

"Mạnh sơn chủ." Mục Tuỳ nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng nói một câu: "Xem ra ngươi cũng may mắn. Bằng không, cũng không đi được đến hiện tại."

Sự trêu chọc trong lời nói của hắn, Mạnh Như Ký không thể phản bác.

Mà lúc này, trong đầm lầy, trong sự tuyệt vọng của Diệp Xuyên, đầm lầy đột nhiên dâng lên làn khói màu vàng. Theo làn khói, ánh sáng chói mắt bắn ra từ bên dưới, giống như bên dưới đầm lầy có một mặt trời, khiến toàn bộ nước bốc hơi.

"Ầm" một tiếng, cả đầm lầy trực tiếp bị sức mạnh cực lớn bên dưới lật tung.

Bùn đất cát sỏi bay đầy trời rồi nặng nề rơi xuống đất.

Thứ bị sức mạnh cực lớn lật lên, ngoại trừ bùn đất ẩm ướt, còn có Diệp Xuyên tuyệt vọng.

Diệp Xuyên ngã ngồi trên đất, không cẩn thận bị rễ cây sượt qua, cánh tay chảy máu. Trên người hắn dính đầy bùn, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía trước.

Làn khói tản đi, đầm lầy ban đầu đã biến thành một hố lớn, đáy hố có thiếu nữ không tỉnh táo đang đứng.

Thiếu nữ tiếp tục tiến về phía trước, nhưng không phải về phía khác, mà là nhắm chuẩn về phía Diệp Xuyên.

Từng bước từng bước, mang theo vầng sáng, bước đến trước mặt Diệp Xuyên.

Diệp Xuyên đã hoàn toàn ngây ngốc, hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, bùn đất trên người nàng tựa như cũng bị ánh vàng gột sạch.

Như một vị thần.

"Máu..." Thiếu nữ tiến lên, đến gần Diệp Xuyên.

Đột nhiên, như đoá hải đường bị gió thổi rơi, nàng ngã nhào xuống trước mặt hắn, rơi vào lòng hắn.

Diệp Xuyên đương nhiên không dám lùi lại, lập tức ôm lấy thiếu nữ.

Thiếu nữ ở trong lòng hắn, ánh vàng le lói không ổn định trên người, liền biến thành ánh sáng ổn định.

Diệp Xuyên không dám động đậy, hắn chỉ cứng ngắc ôm nàng.

Còn thiếu nữ Mạnh Như Ký tựa như muốn tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn nên nắm loạn y phục của hắn, kéo vạt áo hắn ra, để lộ làn da hắn. Sau đó nàng áp má lên làn da trên cổ hắn, cuối cùng... ngủ say...

Diệp Xuyên ngây ngốc tại chỗ, không dám động đậy, hai tay cứng ngắc bảo vệ hai bên.

Lúc này Mạnh Như Ký ở trên sườn núi nhìn cũng đần ra, thân hình cứng ngắc.

Bên cạnh, Mục Tuỳ khoanh tay tựa vào gốc cây, ngón tay không ngừng gõ lên cánh tay, lo lắng đến mức có chút cáu bẳn.

Hắn liếc nhìn thiếu niên và thiếu nữ ôm nhau bên đó, rồi lại nhìn người đang đứng như cây cột đình bên này.

Sắc mặt Mục Tuỳ, lạnh như mảnh băng dưới mái hiên vào mùa đông, gió thổi nhẹ là có thể rơi xuống đâm chết người.

"Tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn đó, Mạnh sơn chủ."

"Ta..." Mạnh Như Ký hoàn hồn, day mi tâm: "Ta... không có... ta là vì... không tỉnh táo mà! Ta không có! Lúc đó đầu ta không ổn!"

"Ha." Mục Tuỳ cười lạnh, lại quay mặt qua.

Mạnh Như Ký cũng tiếp tục xem trong lo sợ.

"Màn kịch" của thiếu niên và thiếu nữ vẫn đang diễn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mặt trời lặn mặt trăng lên, Diệp Xuyên đã ôm thiếu nữ cả một đêm rồi.

Sợ thiếu nữ ngủ không thoải mái, hắn còn không dám động đậy, vết thương trên tay cũng không xử lý, máu đã biến thành màu đen trên cánh tay hắn, kết thành một vết sẹo rất xấu xí.

"Cô nương." Diệp Xuyên nhìn khuôn mặt thiếu nữ, lẩm bẩm: "Ta là môn nhân Linh Khê tu hành thuật trị liệu, vì có thiên phú dị bẩm nên được tộc trưởng coi trọng, dẫn đến người ngoài đố kỵ, rồi bị sư thúc... dụ đến đây, rơi vào ngục tù, suýt nữa mất mạng, may có ngươi xả thân cứu giúp..."

Mạnh Như Ký đang ngủ không trả lời, nhưng Mạnh Như Ký đang xem kịch ở bên cạnh lại che mặt nói: "Không xả thân mà..."

Mục Tuỳ liếc nàng một cái, không nói.

Diệp Xuyên nói tiếp: "Ngươi và ta, hiện giờ đã da thịt liền kề..."

Mạnh Như Ký ấn mạch máu đang giật giật: "Ta không có!"



Mục Tuỳ cũng cảm thấy bản thân hít sâu quá nhiều, đầu hơi choáng váng.

Diệp Xuyên đỏ mặt nói: "Nếu ngươi nguyện ý, có thể nói ta biết họ tên của ngươi, sau này, ta sẽ đến hỏi cưới cô nương..."

Mạnh Như Ký lắc đầu, thề với Mục Tuỳ: "Ta chắc chắn không nói. Lúc đó ta đã hôn mê rồi!"

Mục Tuỳ cười lạnh: "Vậy sao?"

Sau đó thiếu nữ Mạnh Như Ký nằm trong lòng Diệp Xuyên động đậy môi: "Sinh..."

"Sinh Sinh?" Diệp Xuyên mừng rỡ: "Ngươi... ngươi tên Sinh Sinh, đúng không?"

Mạnh Như Ký tâm như tro tàn.

Mục Tuỳ khoanh tay, lãnh đạm, lạnh lẽo, không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký: "Ngươi tên Sinh Sinh, đúng không, Mạnh sơn chủ?"

"Là nhũ danh của ta..."

Mục Tuỳ ngẩng đầu, nhìn bầu trời, gật đầu: "Tốt, còn là nhũ danh."

Mạnh Như Ký: "..."

Nàng không còn gì để nói!

Diệp Xuyên vuốt tóc cho thiếu nữ Mạnh Như Ký: "Đợi ngươi tỉnh lại, ta sẽ theo ngươi đi gặp cha mẹ..."

"Khi đó cha mẹ ta đã mất rồi..." Mạnh Như Ký không còn gì luyến tiếc mà đứng cạnh tiếp lời.

Nhưng Diệp Xuyên không thể nghe thấy.

"Đầu tiên là hứa với cha mẹ ngươi. Đợi ta quay về sơn môn, bẩm báo lại với sư phụ, sư thúc hại ta nhất định sẽ bị trừng phạt. Sau khi xử lý xong việc, ta sẽ tới cưới ngươi."

"Không cần..."

"Sinh Sinh, Sinh Sinh..." Diệp Xuyên lẩm bẩm tên nàng: "Ta họ Diệp, tên Xuyên, chưa đặt tên chữ. Ta nghĩ, tự của ta, có lẽ có thể là 'Bất Tức', Xuyên là Đại Hà, nước mang vạn vật... sinh sinh bất tức (mãi mãi không ngừng)." Thiếu niên đỏ mặt nói: "Ngươi thấy thế nào..."

"Sinh Sinh" trong lòng không có bất kỳ phản ứng gì.

Mà Mạnh Như Ký ở bên cạnh lại ngẩng đầu, thở dài.

Nàng không cảm thấy thế nào... Có thể đổi không...

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Tuỳ: Thấy cái cóc khô!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK