“Mỗi lần đều sử dụng? Không có sơ sót nào chứ?” Doãn Nghiên Hi không tin.
“Vậy thì không phải…” Bạch Chi Âm hơi lo lắng. “Cũng không phải lần nào cũng dùng biện pháp.” Mấy ngày nay hai người dính chặt nhau như keo, không khỏi sẽ có lúc tình cảm dâng trào không kịp dùng đồ bảo hộ. Nhưng Thẩm Mục Phạm rất cẩn thận, mỗi lần quên mang bao cũng sẽ không xuất bên trong. Mấy lần gần đây cũng trong thời kì an toàn, thông thường sẽ không bị mang thai.
Doãn Nghiên Hi liếc cô một cái. “Bao cũng không thể chắc chắn được một trăm phần trăm, huống chi có lúc hai người lại không dùng. Hơn nữa xuất ra bên ngoài và kì an toàn cũng có khi mang thai ngoài ý muốn nhất. Kinh nguyệt lần trước của cậu là khi nào?”
“Lần trước?” Bạch Chi Âm nhíu mày, nghĩ kĩ lại, kết quả suy nghĩ nửa ngày nhưng cũng không nhớ ra được.
Thấy bạn mình như vậy, Doãn Nghiên Hi thở dài nói. “Mình thấy 80% là đã mang thai. Đi thôi, mình cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra.”
***
Bác sĩ nghe cô đến xét nghiệm có mang thai hay không thì viết một chút rồi đưa cho cô một tờ đơn. “Đi xét nghiệm nước tiểu đi.”
Doãn Nghiên Hi nhận tờ đơn, đi đến phòng nhận cốc đựng mẫu thử nhét vào tay cô. “Đi thôi.” Thấy Bạch Chi Âm đờ người ngơ ngác, cô lại lo lắng hỏi. “Cậu biết dùng như thế nào chưa?”
Bạch Chi Âm gật đầu, cầm lấy cốc đi vào phòng vệ sinh. Nghiên Hi ở bên ngoài đợi hơn mười phút đồng hồ, thấy cô còn chưa ra, lo lắng gõ cửa. “Chi Âm, cậu không sao chứ?”
“Không có gì, mọi chuyện đều tốt cả.” Bạch Chi Âm ngượng ngùng đáp.
Doãn Nghiên Hi tránh sang một bên lại chờ thêm một lúc, thấy có vài người vào đấy rồi ra nhưng chỉ riêng Bạch Chi Âm vẫn không thấy động tĩnh gì, đành lại phải gõ cửa. “Chi Âm…”
“Không có gì đâu.” Bạch Chi Âm cắt ngang câu hỏi của của bạn, từ bên trong phòng vệ sinh đi ra.
Liếc qua vật trên tay Chi Âm, Doãn Nghiên Hi biết vừa rồi cô chắc chắn đã rất khẩn trương, liền tiến tới vỗ nhẹ lưng cô. “Không có việc gì đâu, mọi chuyện đã có mình lo.”
Đem cốc đựng mẫu thử giao cho phòng xét nghiệm, y tá nhìn lướt qua hai cô rồi lấy giấy thử ra, thả vào trong cốc. Nhìn vạch đỏ dần dần hiện ra, Bạch Chi Âm tựa như thí sinh chờ đợi kết quả cuộc thi toàn quốc, trống ngực đập thình thịch không ngừng. Chờ vạch đỏ dần không còn thay đổi, tay cô nắm lấy cánh tay Nghiên Hi đã ướt đẫm một mảng.
Ánh mắt rời khỏi giấy thử, Doãn Nghiên Hi ngẩng đầu nhìn y tá. “Cho hỏi cái này có chính xác không ạ?”
“Chính xác đến 90%.” Y tá đóng dấu bảng xét nghiệm rồi đưa cho Nghiên Hi. “Nếu muốn chắc chắn hơn thì có thể đi xét nghiệm máu.”
“Vậy nếu xét nghiệm máu thì khi nào sẽ có kết quả?” Doãn Nghiên Hi hỏi.
Y tá liếc mắt nhìn đồng đồ trên tường. “Nếu bây giờ làm xét nghiệm, bốn giờ chiều sẽ có kết quả, trễ nhất là chờ đến sáng mai sẽ có.”
Doãn Nghiên Hi nhìn qua Bạch Chi Âm ở bên cạnh, không chờ cô mở lời, Chi Âm dã nói. “Vậy hãy thử xét nghiệm máu đi.”
Lấy máu xét nghiệm xong, hai người ngồi ở một quán trà sữa gần bệnh viện chờ kết quả.
Trà sữa đưa đến, bên trong có đá, Doãn Nghiên Hi vội ngăn Bạch Chi Âm lại. “Cậu bây giờ không nên uống đồ lạnh, không tốt đâu.”
Bạch Chi Âm cắn ống hút, liếc xéo bạn mình. “Có phải hay không còn chưa chắc chắn, vậy mà cậu đã xem mình là phụ nữ có thai rồi sao?”
“Cẩn thận một chút vẫn hơn.” Doãn Nghiên Hi vẫy tay gọi phục vụ mang một li nước ấm đến rồi, trêu ghẹo. “Trong bụng cậu đang có người thừa kế Thẩm Thị, lỡ có chuyện gì không may xảy ra, Thẩm Mục Phạm có mà chém mình làm đôi.”
“Sẽ vậy sao?” Bạch Chi Âm mím môi. “Cậu nói nếu anh ấy biết mình mang thai thì sẽ phản ứng thế nào?”
Doãn Nghiên Hi nắm lấy ly trà sữa, cân nhắc một hồi lâu rồi chậm rãi nói. “Mình nghĩ, anh ta sẽ lấy cậu.”
“Là vì đứa bé?” Không biết vì sao, nhưng nghĩ đến nhờ đứa bé nên Thẩm Mục Phạm mới lấy cô, khiến lòng cô lại có phần khó chịu, ê chề.
Doãn Nghiên Hi vuốt cằm, chậm rãi thở dài một hơi. “Cậu cũng biết thân phận của anh ta rồi đấy, anh ta sẽ không để đứa bé giống mình, trở thành một đứa con riêng.”
“Có thể anh ấy sẽ không muốn đứa bé.”
“Không đâu. Mình nghe một người hầu đã già trong nhà họ Thẩm có nói qua, lúc trước mẹ Thẩm Mục Phạm vì kiên quyết muốn giữ lại anh ta nên mới bị ông Thẩm đuổi khỏi nhà họ Thẩm. Bây giờ thời thế đã thay đổi, sao anh ta có thể nỡ để cậu bỏ đứa bé được. Hơn nữa…” Nghiên Hi ngừng một chút, tiếp tục nói. “Anh ta vốn dĩ có tình cảm với cậu, hiện tại là do cậu dùng mưu kế lừa anh ta nên anh ta mới xa lánh cậu, nếu biết cậu đang mang thai, không chừng Thẩm Mục Phạm sẽ không còn tức giận với cậu nữa.”
“Ý cậu là Thẩm Mục Phạm vì muốn đứa bé có một gia đình hoàn chỉnh mà sẽ bỏ qua chuyện cũ để cưới mình?”
“Hẳn là vậy.”
Bạch Chi Âm có chút đăm chiêu, nheo mắt lạ., tay nhẹ xoa lên bụng, “Nếu nói như vậy, đứa bé này nhất định phải có.”
***
Bốn giờ chiều, bệnh viện phụ sản.
Doãn Nghiên Hi nhìn hai tờ giấy xét nghiệm trên tay Chi Âm, mày hơi cau lại. “Cậu chắc là phải làm như vậy sao?”
“Chắc chắn.” Bạch Chi Âm giảo hoạt cười. “Không làm như vậy, làm sao anh ấy chịu ngoan ngoãn mà quay về.”
“Nhưng lỡ như cậu bị anh ta phát hiện…” Doãn Nghiên Hi muốn nói lại thôi.
“Cậu yên tâm, mình biết nên làm như thế nào.” Bạch Chi Âm đưa tờ giấy xét nghiệm cho Nghiên Hi. “Cậu sẽ giúp mình chứ?”
“Tất nhiên rồi, nhưng…” Nghiên Hi thở dài. “Haiz, thôi quên đi, cho dù cậu quyết định thế nào thì mình cũng sẽ ủng hộ cậu.”
“Quả là bạn tốt.” Bạch Chi Âm cười hì hì ôm Nghiên Hi trở lại xe. “Đi thôi, về nhà mình suy tính lại kế hoạch cụ thể.”
Lập ra kế sách, hai người phụ nữ thông minh bắt đầu thảo luận phải thực hiện như thế nào. Đang bàn luận hết sức hăng say, bỗng một hồi chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Hai người đều ngẩn ra, Doãn Nghiên Hi phản ứng trước, trườn người tới, với tay cầm lấy di động trên bàn trà. “A lô.”
Thấy Doãn Nghiên Hi nói chuyện điện thoại, Bạch Chi Âm liền đi vào phòng bếp rót hai ly nước ấm. Vừa đi ra thì nghe được Nghiên Hi nói. “Tối nay tôi ở nhà của bạn, sẽ không đến nhà anh.”
Phỏng chừng người đầu dây bên kia đang hỏi giới tính người bạn đó, chỉ thấy Nghiên Hi nhếch miệng lên cười. “Không phải nam thì là nữ thôi.”
Ngừng một lát, nụ cười trên mặt cô bạn càng tươi, nhưng giọng nói lại không nghe ra một chút vui mừng nào. “Phải không? Cảm ơn anh đã quan tâm. Nếu không còn việc gì, tôi cúp máy trước đây, bạn tôi còn đang chờ tôi.”
Lúc này, không biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy Doãn Nghiên Hi bỗng chốc nhíu mày, đáy mắt phát ra tia giận dữ. “Chủ tịch Nghiêm, tôi leo lên giường của ai là quyền tự do của tôi, không phiền anh phải quản. Tôi cũng đâu phải là vợ chưa cưới bé nhỏ của anh.” Nói xong, không để đối phương có cơ hội đáp trả, Doãn Nghiên Hi đã cúp điện thoại.
Nhìn thấy cả người bạn thân bị bao phủ bởi cơn giận dữ, Bạch Chi Âm chậm rãi lại gần, xác nhận. “Nghiêm Chinh?”
Doãn Nghiên Hi ừ một tiếng, di động vừa tắt lại vang lên tiếng chuông gọi, cô liền ném lên ghế sô pha, “Anh ta xem mình là cái gì? Gọi đến là đến bảo đi là đi hả.”
Bạch Chi Âm đem ly nước đưa cho Nghiên Hi, cẩn thận dò hỏi. “Hai người thế nào rồi?”
“Thì như vậy chứ sao.” Doãn Nghiên Hi uống một ngụm nước.
“Kế hoạch có thuận lợi không?”
“Cũng bình thường.”
Nghe cô bạn trả lời không rõ ràng, Bạch Chi Âm cũng đoán được phần nào. “Hai người đã quan hệ đúng không?”
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Doãn Nghiên Hi, Bạch Chi Âm biết là mình đã đoán đúng, trong đầu phút chốc nhớ lại chuyện Nghiên Hi hỏi cô trước kia, không khỏi nhiều chuyện hỏi. “Này, anh ta làm được mấy lần?”
“Cái gì mà mấy lần?” Ánh mắt Doãn Nghiên Hi né tránh.
Bạch Chi Âm xì một tiếng, lấy cánh tay kẹp lấy cô. “Bớt giả bộ không biết gì đi, thành thật khai báo mau, anh ta một đêm làm được mấy lần.”
“Cái này có gì để mà nói chứ, cứ thế mà làm thôi.”
“Cứ thế mà làm là thế nào?” Bạch Chi Âm không chịu buông tha. “Một đêm bảy lần?”
Biết cô bạn thân đang nhớ đến những lời chọc ghẹo trước kia mình đã nói, Doãn Nghiên Hi tức giận trợn mắt một cái. “Thẩm Mục Phạm nhà cậu còn làm không được thì sao tên mặt trắng kia làm được?”
Cô vốn định cười nhạo đối phương, ai ngờ Bạch Chi Âm lại không bắt đúng trọng điểm. “Vì sao lại gọi là tên mặt trắng?”
Doãn Nghiên Hi hết cách, trợn tròn mắt. “Không phải mình ở đây để giúp cậu vạch ra kế hoạch sao? Rốt cuộc cậu có còn muốn thảo luận nữa không, không bàn nữa thì mình đi về.”
Đối với cách đánh trống lảng vụng về của Nghiên Hi, Bạch Chi Âm cũng không vạch trần. “Thảo luận, đương nhiên phải thảo luận, nhưng trước tiên chúng ta phải thảo luận xem chủ tịch Nghiêm rốt cuộc là da trắng, hay là sinh lí yếu mà lại bị cậu gọi là tên mặt trắng?”
Doãn Nghiên Hi bị vây hỏi không còn cách nào khác, đành đáp. “Vì da anh ta rất trắng.”
“Không phải vì yếu sinh lý?”
Yếu sinh lý? Nghĩ đến sự mạnh mẽ đủ kiểu của người đàn ông đó trên giường, Doãn Nghiên Hi nhíu mày, “Mình lại mong anh ta yếu bớt đi.”
Bạch Chi Âm hiểu ý cười, cười xong bỗng lại nhớ tới một chuyện. “Cậu nói xem chúng ta làm như vậy rốt cuộc có đáng không?”
“Mình không biết.” Doãn Nghiên Hi cầm ly nước đưa lên môi. “Mình chỉ biết nêu không làm như vậy, mình sẽ hối hận cả đời.”
“Nhưng đến mức này thì sẽ không hối hận sao?” Bạch Chi Âm hỏi lại.
“Có lẽ mình sẽ có, còn cậu chắc không.” Doãn Nghiên Hi nở nụ cười nhạt. “Nếu cậu thực hiện được mục tiêu, như mong muốn gả cho Thẩm Mục Phạm, cũng coi như gả cho người đàn ông yêu cậu.”
“Vậy còn cậu?” Bạch Chi Âm hỏi. “Sao cậu chắc chắn Nghiêm Chinh sẽ không yêu cậu?”
“Cho dù anh ta có, thì hai người bọn mình cũng sẽ không có kết quả.” Doãn Nghiên Hi cười khổ. “Cậu khiến Thẩm Mục Phạm yêu cậu là vì để gả cho anh ta, mà mình tiếp cận Nghiêm Chinh chỉ vì trả thù cho Lâm Nhân. Sau khi mọi chuyện kết thúc, mình sẽ rời khỏi Hồng Kông, từ nay về sau sẽ không có liên quan gì đến anh ta.”
Bộ dạng thề nguyền son sắt của Nghiên Hi làm Bạch Chi Âm nhớ đến một câu nói kinh điển trong ‘Sắc giới’ của Trương Ái Linh – con đường đi đến con tim của người phụ nữ phải thông qua thân xác. Cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, sau khi các cô phải trả giá bằng thân thể thì người đàn ông tiến vào cơ thể ấy đã để lại vết tích trong lòng, cho dù cuối cùng có đạt được mục đích hay không thì đoạn kí ức này cũng đã khắc sâu vào trong lòng, khó phai nhòa.
***
Khi Nghiên Hi nói cho cô biết Nghiêm Chinh đã “vô tình” phát hiện ra tờ giấy xét nghiệm, Bạch Chi Âm liền thư thả, thoải mái nằm ở nhà, ngồi chờ con cá mắc lưới. Đúng như dự đoán, tin tức đã lọt ra ngoài, Thẩm Mục Phạm quay trở về, câu đầu tiên liền đi thẳng vào vấn đề. “Em mang thai?”
“Làm sao anh biết?” Bạch Chi Âm không đáp mà hỏi lại.
Thẩm Mục Phạm nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của cô, lại hỏi lần nữa. “Em thật sự đã mang thai?”
“Anh không muốn nó, phải không?” Bạch Chi Âm trước sau vẫn không trả lời, chỉ gục đầu xuống nhỏ giọng nỉ non. “Anh yên tâm, em sẽ xử lí.”
Thẩm Mục Phạm hửm một tiếng. “Em định xử lí như thế nào?”
Bạch Chi Âm hít sâu một hơi, như là dùng hết toàn bộ sức lực mới nói ra. “Em sẽ đi phá thai.”
“Em muốn phá thai?” Thẩm Mục Phạm dường như không tin.
Bạch Chi Âm cúi đầu nên không thấy biểu tình của Thẩm Mục Phạm, nghe giọng điệu lại đoán không ra được thái độ của anh. Suy nghĩ một hồi cô quyết định đánh cược một phen. “Đương nhiên em không muốn phá thai nhưng em lại càng không muốn đứa bé giống em, vừa sinh ra đã là một đứa con riêng.”
Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng mày. “Em nói đúng, con của anh sao có thể là con riêng, cho nên…”
Bạch Chi Âm cắn môi nín thở chờ Thẩm Mục Phạm nói ra lời nói kết hôn. Nhưng khi âm thầm vui sướng trong lòng vì giấc mộng đẹp sắp trở thành sự thật thì lời nói kế tiếp của anh lại khiến cô rơi xuống vực sâu.
Anh nói. “Phá thai đi.”