Doãn Nghiên Hi bưng ly cà phê, đứng trước khung cửa kính, ngắm đám lá rơi bị gió thổi tung bay bên ngoài, dòng suy nghĩ bất giác trở lại 10 năm trước.
Khi ấy, cô vừa nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Dartmouth, kèm theo đó là suất học bổng dành cho sinh viên xuất sắc trị giá 40 ngàn đô la.
Quy trình xét trao học bổng của đại học Dartmouth rất nghiêm ngặt, thường thì phải xem xét thành tích tổng hợp của sinh viên trong năm nhất để trao. Nhưng mặt khác, để khuyến khích những học sinh ưu tú, bọn họ sẽ xem xét thành tích của học sinh sắp nhập học, trao những học bổng có mức độ khác nhau đủ để chi trả học phí và sinh hoạt phí trong năm nhất.
Doãn Nghiên Hi đã trù tính, trừ những chi phí sinh hoạt cần thiết ra, số tiền còn lại đủ để mua cho mẹ một cái máy thẩm tách đơn giản.
Năm cô học 11, mẹ cô phát hiện bị nhiễm trùng đường tiểu. Để chữa trị cho bà, cả nhà đã tiêu hết số tiền tích cóp được, còn bán cả ngôi nhà ở Nguyên Lãng. May mắn là ba mẹ cô khá lạc quan, không hề bị bệnh tật và sự nghèo khó làm nản lòng mà ngược lại còn khích lệ cô và em trai phải tích cực đối mặt với khó khăn, ủng hộ bọn họ làm những việc mà mình thích. Vì thế cô mới dám bỏ qua những trường đại học có học phí thấp ở xứ Cảng để xin vào trường Dartmouth mà mình thích từ lâu. Bây giờ, học phí của năm nhất đã đủ, về phần những năm còn lại, cô tin rằng chỉ cần mình cố gắng thì có thể lấy được học bổng toàn phần. Cho dù không lấy được toàn phần thì cô cũng có thể làm thêm để kiếm tiền, không tạo gánh nặng cho gia đình.
Doãn Nghiên Hi vào được đại học nổi tiếng, người vui nhất chính là ba cô.
“Đã lâu nhà mình không đi du lịch rồi, lần này nhân dịp Hi Hi vào được trường tốt, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch đi.” Ông đề nghị.
“Hay quá, hay quá!” Đứa em trai nhỏ hơn Nghiên Hi 10 tuổi vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy chân của ba mình. “Ba, chúng ta đi đâu đây?”
“Đến đảo Nam Nha đi.” Ông Doãn cười, nói. “Công ty của ba có một căn biệt thự trên đảo, chuyên dành để tiếp khách. Ba đi xin với giám đốc xem có thể ở nhờ tại đó vài đêm được không.”
Ngày hôm sau, ông Doãn mang về một tin tốt lành. “Giám đốc đã đồng ý rồi, cuối tuần này chúng ta sẽ đi.”
Ai ngờ, một ngày trước khi xuất phát, bão số 8 ập đến, tất cả thuyền đều không xuất Cảng. Cô và em trai nhìn đống hành lý mẹ đã chuẩn bị sẵn ở dưới đất, mắt đầy vẻ thất vọng.
“Không sao, dự báo thời tiết nói tối nay bão sẽ qua, ngày mai giao thông sẽ hoạt động bình thường.” Ông Doãn ôm bọn họ, an ủi.
Đêm đó, bão đổ bộ lên Quảng Đông nhưng vì sức gió quá mạnh nên Hongkong nằm trong tầm ảnh hưởng cũng bị tàn phá nặng nề, tất cả tàu thuyền đều dừng hoạt động thêm 1 ngày.
Kế hoạch du lịch chờ mong nhiều ngày nay bị phá sản, Nghiên Hi và em trai thất vọng khôn kể.
Em trai cô còn nhỏ, mẹ dỗ dành vài câu là không sao nhưng Nghiên Hi thì khác. Cô xem chuyến du lịch này như kỉ niệm tốt nghiệp cấp 3 của mình, tràn ngập chờ mong. Lần này không đi được, tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng cô lại như được nâng lên cao rồi bị ném xuống đất, cực kỳ hụt hẫng.
Ông Doãn hiểu được sự ủ rũ của con gái nên vừa an ủi cô, vừa tìm cơ hội bù lại chuyến du lịch này. Nhưng không may biệt thự của công ty đang có khách vào ở, không thể cho bọn họ mượn nữa. Thấy ngày con gái phải rời Hongkong càng gần, ông Doãn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bàn bạc với vợ mình, quyết định mua cho cô một món quà coi như là bù đắp.
Đã qua nhiều năm nhưng Doãn Nghiên Hi vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Trước khi ra khỏi nhà, em trai ôm hông cô và nói với giọng bí mật. “Chị hai, lát nữa chị sẽ rất vui đấy.”
Nghiên Hi xoa cái đầu bé bỏng của cu cậu, hỏi: “Tại sao?”
Cậu bé đưa tay bịt miệng lại, cười. “Bí mật, lát nữa chị sẽ biết.”
Nghiên Hi véo gương mặt bầu bĩnh của cậu. “Được rồi, chị sẽ đợi thêm một lát nữa vậy.”
“Vậy em đi đây.” Thằng bé mang giày vào, không quên quay đầu lại nói với cô. “Chắc chắn chị sẽ vui lắm đấy.”
Đó là câu cuối cùng Tiểu Hạo nói với cô. Nhưng nó nói sai rồi, cô không thể nào vui vẻ được, ngược lại còn đau đớn đến đứt ruột đứt gan. Bởi vì ngày hôm đó, cô mất đi người cha và đứa em trai thân yêu, trở thành kẻ mồ côi.
Khi được cảnh sát dẫn vào nhà xác, Doãn Nghiên Hi nghe tiếng mẹ gào khóc. Nhìn gương mặt trắng bệch nằm trên giường, cô lảo đảo lùi vài bước rồi nói. “Mẹ, mẹ khóc gì chứ, đó đâu phải ba con.” Cô kéo người mẹ đang khóc không thành tiếng dậy, lôi ra ngoài.
“Hi Hi, đó là ba con đấy.” Bà Doãn kéo cô lại, định lôi cô đến bên giường nhưng cô giống như bị đóng đinh vào đất, không nhúc nhích.
“Không phải.” Cô vung tay mẹ ra, hét lên. “Đó không phải ba con.” Ba của cô có làn da hồng hào khỏe mạnh, có khuôn mặt điển trai sạch sẽ, đâu có giống người đàn ông này, mặt trắng tái như tờ giấy, mặt sưng vù như bánh bao bị vô nước. Không phải, đây không phải là ba cô. Mấy tiếng đồng hồ trước, ba cô vừa gọi điện thoại cho cô, nói là đã mua món vịt quay mà cô thích nhất, sao chỉ trong nháy mắt đã nằm trong căn phòng âm u lạnh lẽo này, không hề nhúc nhích.
“Nhất định là bọn họ đã nhầm, đây không phải ba con.” Cô vùng vẫy rồi lui dần, nước mắt thì không ngừng tuôn rơi.
Cảnh sát thụ lý vụ án đã quá quen với những trường hợp thế này nên xua tay bảo một nữ cảnh sát dẫn cô ra ngoài. Một lát sau mẹ cô cũng được đưa ra. Bọn họ được dẫn sang một căn phòng khác, sau đó cảnh sát đưa ra một đống đồ. “Đây là những thứ tìm được tại hiện trường, hai người xem thử đi.”
Thứ đầu tiên Doãn Nghiên Hi nhìn thấy chính là cái ví tiền màu đen đã bị rách ở mép. Cô run run nhặt nó lên, mở ra. Một bức ảnh chụp cả gia đình đập vào mắt cô.
Mẹ cô lại khóc rống lên lần nữa. Nữ cảnh sát ở bên cạnh vỗ vai an ủi bà. “Xin hãy nén đau thương.”
Trong đống đồ dính máu ấy, Doãn Nghiên Hi nhìn thấy một hộp đựng đàn, bên trong là một chiếc đàn vi-ô-lông. Mẹ thút thít nói với cô. “Đây là món quà tốt nghiệp ba mẹ tặng cho con.”
Trước khi mẹ bị bệnh, Doãn Nghiên Hi vẫn luôn học đàn vi-ô-lông, còn được tuyển vào dàn nhạc thiếu niên của Hongkong. Sau đó, vì không thể chi trả học phí đắt đỏ nên cô mới thôi tập luyện.
Đưa những ngón tay lướt qua mặt đàn sáng lấp lánh, Nghiên Hi nhớ đến nụ cười trên mặt ba trước khi ra khỏi nhà, cảm xúc cố kìm chế nãy giờ cũng bộc phát. Cô òa khóc rồi lao vào nhà xác lúc nãy như lên cơn điên, nằm xoài lên thi thể của ba mình, thất thanh gọi ba ơi, sau đó ngất đi.
Khi cô tỉnh lại thì mình đã ở trong bệnh viện, bên cạnh là dì và dượng.
Cô nhìn thấy sự thương hại và xót xa trong mắt bọn họ. Cô tưởng rằng là thương cô mất cha nhưng không phải thế. Cô còn mất nhiều hơn nữa.
Khi dì vừa khóc vừa nói với cô: “Em trai con cũng ở trong bệnh viện, bị thương rất nặng, còn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm” thì Doãn Nghiên Hi như loáng thoáng nhìn thấy quỷ sa tăng đang đứng ở góc tường cười lạnh với cô. Cô rút kim tiêm trên tay, đi chân trần chạy vọt vào phòng bệnh, nhìn người em trai đang cắm đầy dây nhợ chằng chịt. Lần đầu tiên cô hiểu thì ra khi con người đua lòng đến cực điểm thì không thể khóc được.
“Mẹ, em con sẽ không sao đúng không?” Cô không ngừng hỏi mẹ mình câu ấy, cũng không ngừng cầu khẩn thần phật, đừng mang người thân của cô đi nữa.
Đáng tiếc thần phật không nghe được lời khẩn cầu của cô. Tám tiếng sau khi phẫu thuật, tim của em trai cô đã ngừng đập, đi theo ba, rời khỏi trần gian.
Dưới sự đả kích quá lớn này, mẹ cô vốn đã không được khỏe nay cũng gục ngã.
Nhìn người mẹ yếu ớt trên giường bệnh, cô gái Doãn Nghiên Hi 18 tuổi lập tức trở nên mạnh mẽ kiên cường, gánh vác chuyện hậu sự của ba và em trai, sau đó việc đầu tiên là tra ra nguyên nhân tai nạn của họ.
Theo như cảnh sát nói, ba và em trai cô bị một chiếc xe đụng trúng. Người có mặt tại hiện trường kể rằng khi ấy ba và em cô đang định qua đường thì đột nhiên có một chiếc xe lao vút đến như phát điên. Trong tình thế cấp bách, ba cô ôm chặt em trai trong lòng. Nhưng do lực va chạm quá lớn, cuối cùng Tiểu Hạo vẫn bay khỏi lòng ba cô. Ông Doãn chết ngay tại chỗ, còn Tiều Hạo thì bị thương, được đưa vào bệnh viện.
Trước khi ra toàn, luật sư bên khống nói với cô. “Chúng tôi đã nắm đầy đủ chứng cứ, vụ này không khó lắm.”
Nhưng sau khi ra tòa, luật sư bên khống vốn tràn đầy tự tin lại bị luật sư bên biện phản bác đến nỗi không còn sức đáp trả.
Đầu tiên, nhân chứng mục kích có sức nặng nhất lại bị nghi ngờ không đáng tin, mất tư cách làm chứng. Sau đó, bên biện lại đưa ra hai nhân chứng khác, đều xác nhận rằng ông Doãn nhìn thấy chiếc xe nhưng vẫn cố ôm con trai lao vào. Điều khiến họ không thể ngờ được là luật sư bên biện lại đưa ra một biên lai bảo hiểm mà ba cô vừa mua ba ngày trước, còn chỉ ra rằng kinh tế gia đình cô khó khăn, hiện rất cần tiền… Tóm lại là ba cô vì muốn lấy tiền bảo hiểm nên cố ý tự sát.
Tình tiết vụ án bị đảo ngược, bên khống vốn nắm chắc thắng lợi trong tay bị phản bác thê thảm, kết quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Bồi thẩm đoàn nhất trí bị cáo vô tội, phóng thích ngay tại tòa.
Khi phiên tòa kết thúc, Doãn Nghiên Hi dìu người mẹ yếu ớt của mình ra khỏi tòa thì một đám phóng viên ùa tới, lướt ngang qua bọn họ, vây quanh bị cáo vừa bước ra ở phía sau, không ngừng hỏi: “Chủ tịch Lâm, ông nghĩ thế nào về phán quyết của tòa hôm nay?”
“Phát luật rất công bằng. Con gái tôi không phạm pháp thì đương nhiên pháp luật sẽ trả lại trong sạch cho nó.”
Công bằng? Mua chuộc nhân chứng, ngụy tạo chứng cứ, phủ định báo cáo đo độ cồn lúc trước, thậm chí tạo hóa đơn bảo hiểm giả… Đây chính là chứng cứ công bằng của người có tiền…
Doãn Nghiên Hi quay đầu qua, căm phẫn nhìn cô gái và người đàn ông đang cười hớn hở giữa lớp lớp vệ sĩ. Một ngày nào đó, cô nhất định sẽ khiến cho hai cha con nhà nọ nếm trải mùi vị mất đi tất cả.