Lệ Viện Hội là tổ chức công ích nổi tiếng nhất xứ Cảng, hội viên đều là các quý bà quý cô thuộc giới chính trị hay kinh doanh. Hội nay thường tổ chức những hoạt động từ thiện định kỳ. Dù sao thì những quý bà quý cô lắm tiền nhiều của này cũng ăn ở không, làm chút việc công ích vừa có thể giết thời gian vừa giúp mình và gia đình được tiếng thơm.
Trò chơi của phụ nữ, trước nay Nghiêm Chinh không thích tham gia, Lệ Viện Hội mời vài lần anh đều từ chối khéo. Cho nên khi Nghiêm Chinh đến, Lâm Nhân ngạc nhiên trợn tròn mắt. “Sao anh lại đến đây?”
“Đang lúc anh rảnh rỗi nên chạy qua xem xem.” Nghiêm Chinh cười nhẹ, ánh mắt làm như vô tình thoáng lướt qua Doãn Nghiên Hi ở phía sau Lâm Nhân.
Khác với vẻ chật vật thê thảm trong đêm mưa gió ấy, hôm nay cô đẹp như một bức tranh.
Bộ váy dài cúp ngực màu tím sẫm tôn lên dáng người duyên dáng, mái tóc màu hạt dẻ được bới lỏng lẽo phía sau để lộ chiếc cổ trắng trẻo mịn màng và xương quai xanh xinh xắn. Cô ăn vận, trang điểm không chê vào đâu được.
Nhưng nhìn cô như thế, Nghiêm Chinh lại thấy rất khó chịu, giống như là đang nhìn một cái mặt nạ tinh xảo, ngay cả nụ cười ngọt ngào kia cũng khiến anh thấy chướng mắt.
Khi anh lẳng lặng ngắm Doãn Nghiên Hi thì Lâm Nhân cũng chú ý đến vết thương trên miệng anh. “Môi của anh bị sao thế?”
“Không sao cả.” Nghiêm Chinh làm ra vẻ dửng dưng. “Bị con mèo cào trúng một chút.”
“Mèo? Anh nuôi mèo hồi nào vậy?” Lâm Nhân ngạc nhiên.
“Mèo mẹ anh nuôi.” Anh nhìn qua đỉnh đầu cô để ngắm Doãn Nghiên Hi cách đó khoảng hơn một mét, vừa lúc thấy cô đang bĩu môi, mặt đầy vẻ chế giễu thì không khỏi mỉm cười. Cô gái này đang chế giễu anh nói dối ư?
Thấy anh đột nhiên mỉm cười, Lâm Nhân rất ngạc nhiên. Cô quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt anh thì chỉ thấy cô trợ lý mới đang bưng ly rượu đứng quan sát hội trường, không có gì khiến người ta chú ý cả. Vậy anh đang cười với ai?
“Có thứ gì em thích không?” Nghiêm Chinh cất giọng thu hút sự chú ý của cô.
“Không có.” Lâm Nhân lắc đầu. “Có điều bà Hà hi vọng em có thể mua được bộ lễ phục mà Dame quyên góp.”
Thật ra hoạt động bán hàng từ thiện là những người trong Lệ Viện Hội quyên góp một vài thứ, sau đó mời những người giàu có đến mua để có được một số tiền làm từ thiện. Về phần người mua, không nhất thiết phải thích thứ đó lắm, chẳng qua là tiêu chút tiền để kiếm chút danh tiếng. Để buổi bán hàng không quá tẻ nhạt, thường thì phía bán hàng sẽ thương lượng trước với vài người, hi vọng họ có thể mua giùm vài món, khiến buổi bán hàng trông xôm tụ chút.
Nghiêm Chinh nắm tay cô. “Giao cho anh đi, anh mua cho em.”
Trong lúc nói chuyện, bà Hà và Tiêu Thái – phó chủ tịch của Lệ Viện Hội đi về phía này. Người chưa tới mà tiếng đã tới trước. “Chủ tịch Nghiêm quả là khách hiếm gặp.”
“Bà Hà, bà Tiêu.” Nghiêm Chinh lịch sự chào hỏi.
“Hình như đây là lần đầu tiên chủ tịch Nghiêm đến tham gia hoạt động của Lệ Viện Hội chúng tôi thì phải?” Bà Hà cười, trách.
Nghiêm Chinh cúi đầu, làm ra vẻ ngại ngùng. “Thật thẹn quá.”
“Cũng là Lâm Nhân lợi hại, chúng tôi mời nhiều lần lắm rồi mà cậu ấy vẫn không đến.” Bà Hà nói.
“Đúng vậy.” Bà Tiêu bên cạnh cũng hùa theo. “Không nghe lời vợ, bị phạt không được vào phòng thì sao.”
“Bà Tiêu…” Lâm Nhân ngượng ngùng lên tiếng, mặt củng ửng hồng.
“Ôi chao, còn xấu hổ nữa à.” Bà Tiêu tiếp tục trêu.
Nghiêm Chinh ôm eo Lâm Nhân, nhanh trí lảng sang chuyện khác. “Ông Hà và ông Tiêu không đến sao?”
“Lát nữa bọn họ sẽ đến sau.” Bà Hà trả lời.
Đang nói chuyện thì bỗng có một người chạy đến, thì thầm vào tai bà Hà điều gì đó, chỉ thấy bà Hà gật đầu, sau đó cáo lỗi với Nghiêm Chinh. “Thật ngại quá, chúng tôi đã hẹn phóng viên viết bài cho Lệ Viện Hội, Lâm Nhân cũng phải đi.”
“Không sao, mọi người đi đi, tôi đi lòng vòng xem sao.”
Lâm Nhân ngửa đầu nhìn anh, nói nhỏ. “Anh ở đây một mình không sao chứ? Nếu có việc thì về trước cũng được.”
“Không sao, anh biết mà.” Nghiêm Chinh vỗ vai cô. “Em mau vào đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Chờ bọn họ đi xa, Nghiêm Chinh từ từ bước về phía Doãn Nghiên Hi đang đứng dựa vào cửa sổ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Doãn Nghiên Hi quay đầu lại. Thấy là Nghiêm Chinh, cô khẽ mỉm cười.
“Cô thế này là không có trách nhiệm với công việc rồi.” Nghiêm Chinh lên tiếng trước.
Doãn Nghiên Hi nhướng mày. “Ồ? Sao lại nói thế?”
“Tối nay Lâm Nhân phải tham gia buổi chụp hình cho Lệ Viện Hội.”
“Tôi biết, có vấn đề gì không?” Doãn Nghiên Hi không cho là quan trọng, hỏi ngược lại.
Lần này, đến lượt Nghiêm Chinh nhướng mày. “Bà chủ của cô phải làm việc, còn cô thì trốn ở đây uống rượu ngắm cảnh. Cô nói xem có vấn đề gì không?”
Doãn Nghiên Hi bật cười, vênh mặt lên, chậm rãi nói: “Tôi nhớ có người từng nói anh ta mới là ông chủ của tôi.”
Nghiêm Chinh hơi ngẩn người, sau đó cũng bật cười. “Trí nhớ của cô quả là tốt.”
“Phải xem là so với ai.” Cô nhìn anh với ánh mắt đang mỉm cười. “Chẳng hạn như so với người bị mèo quào hay người cắn mà cũng không nhớ rõ thì trí nhớ của tôi quả là tốt thật.”
Thấy cô đang châm chọc chuyện mình nói dối, Nghiêm Chinh vừa bực mình vừa cảm thấy thú vị. “Vậy ý của cô là tôi nên nói thật cho vị hôn thê của tôi biết tôi bị trợ lý của cô ấy cắn nát môi?”
“Nếu anh không sợ bị phạt không được vào phòng.” Cô dùng những lời của bà Tiếu để trêu chọc anh.
Ấy vậy mà Nghiêm Chinh không hề tức giận mà chỉ bước tới một bước, đến bên cạnh cô, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy để hỏi. “Nếu là thế, cô có cho tôi ở nhờ không?”
Anh cao hơn 1m8, bây giờ đứng gần sát như vậy khiến người ta có cảm giác rất áp bức. Người bình thường, kể cả đàn ông, nếu bị ép sát như vậy thì sẽ bất giác thối lui nhưng Doãn Nghiên Hi thì lại không nhúc nhích. Cô ngửa đầu, mỉm cười nhìn anh, ánh mắt không hề né tránh.
Cuối cùng, chính Nghiêm Chinh lại bị cô nhìn đến bối rối, vội vàng dời mắt sang nơi khác.
Trong lúc nhích người ra sau một chút, anh nghe cô nói: “Tôi không nhặt những thứ người khác vứt đi, tôi chỉ lấy những thứ tôi muốn.”
Trong giây phút ấy, suýt nữa là Nghiêm Chinh đã buột miệng hỏi: “Thế tôi có phải là thứ cô muốn không?”
Nhưng anh không hỏi gì cả, chỉ đưa tay giật lấy ly rượu trên tay cô rồi uống cạn.
“Có những thứ không phải cô muốn là có thể giành được.” Trước khi đi, anh nói với cô câu này.
Muốn mà không được, đây là chuyện hết sức bình thường trên thế gian.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Nghiêm Chinh đưa Lâm Nhân về xong là đến Happy hour.
Anh vốn đã hẹn với Thẩm Mục Phạm nhưng vừa đến cửa lại nhận được điện thoại của anh. “Sorry, tối nay mình phải ở nhà với Âm Âm.”
“Trọng sắc khinh bạn.” Nghiêm Chinh lầu bầu, thế nhưng trong lòng cũng không trách móc gì anh bạn thân. Có thể gặp được người mình yêu, đó là chuyện rất may mắn, không dễ gì có được.
Uống hết một bình rượu trong tâm trạng bức bối, anh nằm xoài trên sô pha, trong bất giác vang lên câu mà Thẩm Mục Phạm đã hỏi anh cách đây không lâu. “Nghiêm Chinh, cậu yêu Lâm Nhân thật lòng hay là vì đã quen với việc chờ đợi.”
Về vấn đề này, những lúc đêm khuya không ngủ được, anh tự hỏi mình không chỉ một lần, lần nào cũng tìm trăm ngàn lý do thuyến phục mình yêu cô ấy thật lòng. Thế nhưng bác sĩ tâm lý lại nói với anh. “Khi anh nảy sinh nghi vấn trước một sự kiện gì thì về mặt nào đó, tức là anh đã phủ định nó.”
Anh không dám tin. Nếu thứ tình cảm mà anh theo đuổi bao nhiêu năm nay không phải là tình yêu thì trên đời này còn có tình yêu thật sao? Nếu có thì nó sẽ thế nào?
Rót rượu vào cái ly không, Nghiêm Chinh bưng ly lên chậm rãi bước về phía cửa kính của căn phòng VIP. Căn phòng này được thiết kế đặc biệt, bên ngoài nhìn vào thì đen thùi nhưng bên trong nhìn ra ngoài lại rất rõ. Vì thế anh vừa liếc mắt là đã thấy Doãn Nghiên Hi đang nhảy nhót dưới sàn.
Cô đã thay bộ váy dài ra, mặc một bộ váy ngắn đơn giản, mái tóc búi vừa rồi cũng được xõa tung ra, toát lên vẻ gợi cảm.
Cô nhảy rất thạo, cộng thêm ngoại hình xinh đẹp nên xung quanh có không ít chàng trai xúm lại.
Ánh mắt như hổ rình mồi của những người đó khiến lòng dạ Nghiêm Chinh như có lông chim phất qua, vừa ngứa ngày vừa khó chịu, cảm giác giống như là thứ gì đó của mình bị người ta nhìn trộm.
Anh ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, đặt ly xuống, bước nhanh xuống lầu, đi thẳng về phía cô.
Thấy anh, Doãn Nghiên Hi hoàn toàn không hề ngạc nhiên mà chỉ chào hỏi. “Hi.”
Hi cái đầu cô. Nghiêm Chinh lập tức ôm chầm lấy vòng eo đang uốn éo của cô, giọng lạnh tanh. “Tôi đưa cô về.”
“Ớ…”
“Ớ gì mà ớ.” Nghiêm Chinh ngắt lời cô, nửa lôi nửa kéo cô ra khỏi quán bar.
Bị kéo ra ngoài, dường như Doãn Nghiên Hi cũng không hề tức giận mà vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ ấy, khiến Nghiêm Chinh không biết xả giận vào đâu.
“Cô tới đây làm gì?”
Doãn Nghiên Hi nghiêng đầu, nhìn anh như nhìn thằng ngốc, nhưng giọng vẫn rất bình thản. “Đến bar, đương nhiên là để uống rượu.”
Cô không hề nói những lời nặng nề nhưng Nghiêm Chinh lại cảm thấy giận, giọng bất giác cũng lớn hơn. “Khuya thế này rồi mà còn uống cái gì.”
Doãn Nghiên Hi chỉ ờ một tiếng, không hề phản bác, chỉ vuốt lại chỗ áo bị anh kéo nhăn, sau đó quay người đi.
Nghiêm Chinh ngẩn ra, sau đó đuổi theo, kéo tay cô lại. “Cô làm gì vậy?”
“Về nhà chứ làm gì.” Cô nói rất đường hoàng.
Ngọn lửa trong lồng ngực cháy bùng lên, anh bực bội nhíu mày, châm chọc. “Cô biết nghe lời thật đấy nhỉ.”
“Ai bảo anh là ông chủ của tôi.” Doãn Nghiên Hi nhún vai.
Nghiêm Chinh lườm cô, hít vài hơi thật sau. Cô gái này đúng là một tổ hợp đầy những mâu thuẫn. Một mặt, cô không hề ngại ngần bày tỏ mình có ý với anh, mặt khác lại tỏ vẻ ung dung, không tìm cách tiếp cận anh, nịnh nọt lấy lòng anh như những cô gái khác, cũng không giả vờ thanh cao chơi trò lạt mềm buộc chặt, lúc xa lúc gần.
Cô thẳng thắn thừa nhận mình có ý đồ với anh nhưng dường như anh lại không phải là mục tiêu thật sự của cô, cho nên cô mới không nịnh nọt anh, thậm chí chẳng thèm giả tạo trước mặt anh.
Giống như lúc này đây, ngoài mặt cô tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời nhưng đồng thời cũng thể hiện thái độ rất rõ ràng để anh biết rằng không phải cô sợ anh mà chẳng qua là lười nói chuyện với anh.
Không thể phủ nhận rằng thái độ mâu thuẫn này của cô đã gợi lên hứng thú ở anh. Nếu cô đã có ý đồ với anh thì anh sẽ cho cô được toại nguyện. Đàn bà ấy à, tiếp cận anh không vì tiền thì cũng vì danh vì lợi. Ngoại trừ cái danh bà Nghiêm anh không thể cho cô, những thứ khác anh đều có thể. Nhưng trực giác nói cho anh biết, cô cũng chẳng thiết làm bà Nghiêm.
Đưa tay nâng cằm cô lên, Nghiêm Chinh cười đầy ẩn ý. “Có phải ông chủ nói gì cô cũng nghe không?”
“Chưa chắc.” Cô thành thật trả lời. “Phải xem tôi có muốn hay không nữa.”
Thấy đó, cô gái này là thế, không hề che giấu sự ích kỷ và tùy hứng của mình, thế nhưng nó lại rất hợp khẩu vị của anh. Nụ cười trên mặt càng tươi, Nghiêm Chinh dùng ngón tay cái vuốt ve cánh môi hồng của cô, thì thầm. “Tối nay ở bên tôi, được không?”
Doãn Nghiên Hi thoáng nghiêng đầu qua, im lặng nhìn anh vài phút, sau đó đột nhiên há miệng cắn ngón tay anh, kiêu căng ra lệnh. “Tìm chiếc giường nào êm ái chút.”