Tác Giả: Tà Lão Quái*
Thiếu niên họ liễu nhau mắt bất thiên gằn nói:
“vị huynh đệ này!...Để ta nhắc cho ngươi nhớ, trước mặt ta phật cũng phải quỳ Ma cũng phải lạy, tốt nhất thấy ta thì cút đi nếu không gãy chân gãy tay là chuyện nhỏ, nhưng mất đi cái mạng chó của ngươi là chuyện lớn.”
Nếu như bình thường họ tên Liễu lăng này ở bên ngoài thì có thể một hai nhún nhường nhưng đây lại là lãnh thổ của hắn. Phụ thân hắn lại là Khai Môn cảnh cường giả, cũng là thành chủ có quyền lực tối cao ở đây. Cho nên hắn mới có thể thoải mái ra vẻ trước mọi người, đồng thời thể hiện uy phong của hắn.
“Rút lại lời vừa nói, rồi chui qua khe này.. ta sẽ không truy cứu nữa.”
Tên Liễu Lăng ngang ngược mở rộng cái hán của hắn ra chỉ chỉ vào ra lệnh cho Tần Túc.
“hahaha…thật nực cười,… phân ngươi đã thải liệu ngươi có nhét trở lại?”
Tần Túc híp mắt cười nói.
Sắc mặt họ Liễu khó coi, mang danh là con trai thành chủ uy phong lẫm liệt, đi đến đâu mọi người đều kính sợ đến đó. Mà ngay trước mặt hai đại mĩ nữ này hắn bị Tần Túc khinh thường. Há nào là đang hạ thấp uy phong của hắn cơ chứ!
Tình hình bắt đầu trở nên căng thẳng, mọi người đang rời đi cũng dừng lại quan sát.
“Liễu Lăng ca, bỏ đi, tranh chấp chi với hạng người này!”
Nữ Tử mông to lên tiếng ngăn cản.
Tần Túc liếc nhìn nữ tử mông to một cái, rồi gật đầu nói:
“Nếu vị nữ tử kia đã lên tiếng, ta đây cũng không mặt dày tính toán, chúng ta đi thôi!”
Tần Túc buông bát đũa xuống ra lệnh cho Lão Bộc
“hừ…phàm phu tục tử cũng dám nghênh ngang trước mặt ta…chết đi: Mãnh Hổ quyền.”
Họ Lăng rống lên giận dữ, buông hai tay đang ôm hai nữ tử, máu huyết toàn thân sôi trào, mặt đỏ bừng bừng, một quyền xông tới đánh về phía Tần Túc
“Ngươi đã muốn chết, ta cũng không ép!”
Hai mắt Tần Túc lóe lên quang mang bén lạnh, dự định ra một kiếm bổ đôi tên họ liễu ngang ngược này thì lão Bộc phía sau ngay lập tức dùng linh lực ở đầu các ngón tay tạo thành những đường dây nhỏ bám vào những chiếc bàn quanh đó vung lên đỡ một quyền của tên họ Liễu
Ầm ầm!
bộ bàn ghế đón quyền bị quyền phong đánh tan tành, tất cả thực khách hoảng loạn chống đỡ, có người la hét vang lên.
“Mãnh Hổ quyền!”
Một quyền không thể đánh tới Tần Túc, sắc mặt Liễu Lăng có chút khó coi lúc xanh lúc đỏ, lập tức thi triển ra thêm một quyền nữa hướng về phía Lão Bộc cùng Tần Túc.
Quyền chưởng tiếp đến, xoáy ra những âm thanh như hổ gào, Lão Bộc nguy khốn liền vận Tinh Thần lực hóa thành vòng Linh Tráo. Tu vi thua họ Liễu, Lão Bộc không ngăn được quyền, bị đẩy lùi ra sau, liên tục bị đẩy tới phía Tần Túc.
Thấy lão Bộc không thể đối cứng với Liễu Lăng, Tần Túc ra tay, bàn tay gã liền chống lên lưng của Lão Bộc, một luồng linh cực như biển ập vào thân thể của Lão Bộc giúp lão thoát khốn trong gang tấc.
“Con rùa rúc đầu cuối cùng cũng chịu ra mặt..Chết hết đi cho bổn công tử!”
Liễu Lăng buồn bực vì lão Bộc cứ lao vào hắn, vừa hay Tần Túc ra tay giúp đỡ, không hề kiêng nể, họ Liễu vung tay thi triển chiêu Mãnh Hổ quyền xông tới như tên bắn.
“Cút về cho ta!”
Tần Túc không hề động liếc nhìn Liễu Lăng đang xông tới quát một tiếng, âm thanh mang theo linh lực khủng bố đàn áp họ Liễu.
Phốc!
Như bị một thứ gì đó chấn vào não bộ, trong giây lác Liễu Lăng hoảng sợ, thân hình như diều đứt dây bay ngược trở lại thổ huyết phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
Lúc này, không cho họ Liễu có cơ hội đứng vững Tần Túc ngay tức thì lao tới nắm cổ tên Liễu Lăng đẩy thẳng dần mạnh vào bức từờng
“Liễu huynh đệ, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi…chỉ ngươi một ý niệm!”
Tần Túc rúc sát mặt vào tai của thiếu niên họ Liễu thì thầm nói.
Nói xong, Tần Túc rút tay ra khỏi cổ của Liễu Lăng, quay lại nhìn với ha nữ tử.
“vị đại ca này! Thật uy phong quá đi, chúng ta thật ngưỡng…!”
“bát”
Chưa kịp nói hết câu thì hai nữ tử đã bị Tần Túc tát cho một tát vào mặt, ngữ âm chuyển biến, gằn nói:
“Trước mặt ta! Mị thuật không có tác dụng.”
Sau đó, Tần Túc thản nhiên nhìn Liễu Lăng nói:
“Vạn Xuân Đại Lục, thực lực vi tôn,với tu vi chỉ mới Định Khí lục tầng như ngươi ngoài kia vẫn lạc nhiều lắm!”