Rắc Rắc
Vừa dứt lời.
Bàng Đức dời một bước thì khí lưu trong toàn bộ căn phòng bỗng dưng bị chấn động mạnh một cái, từng miếng gỗ quý được lát thành sàn nhà nhưng đang có su hướng bị đè gãy.
Không quan tâm Đoàn chủ trên Chủ Tọa, Lão vừa nói động thủ liền động thủ. Một cổ uy háp đè ép xuống toàn bộ căn phòng.
Bàng Đức dù gì thân cũng là nhất đại khách khanh của Hắc Thạch Đoàn bấy lâu nay, đối với sự mới xuất hiện của Tần Túc, lão hiển nhiên cũng có chút không vừa ý, bấy lâu nay toàn bộ tài nguyên cũng cấp cho khách khanh trưởng lão đều do một mình lão chiếm giữ nay có thêm Tần Túc vậy tương đương với việc lão phải chia đôi nguồn tài nguyên này rồi.
“Bàng Đức, ngươi muốn làm gì.”
vị nữ tử mặc xiêm y quát ầm lên, muốn ngăn chặn cuộc tranh đấu không đâu này.
“Phó đoàn trưởng yên tâm, ta chỉ là muốn kiểm nghiệm thực lực vị tân tấn Khách khanh trưởng lão một chút thôi, xem thử kẻ muốn ngồi chung hàng thứ với lão phu có thật sự là do thực lực lấy được hay chỉ là mồm mép mạnh bạo!”
Bàng Đức nheo mắt đáp trả câu trả lời của Lý Thu Thủy.
Các tiểu đội trưởng đội phó cũng chẳng mảy may quan tâm can dự vào, cho dù là đứng về phía ai sau này với bọn họ quả rất khó để sống được yên ổn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, đương nhiên tất cả mọi người trong Hội Phòng đều rất muốn xem thử đến tột cùng là Tần Túc có thực lực như thế nào mà những đích thân một Khai Môn Cảnh cường giả như đoàn trưởng phải đi mời.
“được, nếu hai vị đã quyết định vậy thì chúng ta ra Luyện võ đường đi”
Lý Thu Thủy nãy giờ im tiếng cuối cùng cũng mở miệng.
……………….
Một khắc sau,
Tất cả mọi người trong Hội phòng đều đi đến Luyện Võ Đường, trên sân đó là hai thân ảnh. Một người là một thiếu niên trẻ tuổi – Tần Túc, người đối diện không ai ngoài Bàng Đức
Phía trên khán đài ngôi ở vị trí cao nhất chính là Lý Thu Thủy, phía dưới thì là tất cả các vị đội phó đội trưởng đến đây quan trận.
Trên sân đấu, Bàng Đức không nhiều lời, khí thế trên người không hề giảm mà ngược lại còn tăng thêm.
“Địa Sát Đao Quyết—Địa Cung Trảm.
Bàng Đức vừa ra tay, liền tung ra sở trường tuyệt học của mình, Nhân cấp đỉnh giai công pháp Địa Sát đao Quyết, và Địa Cung Trảm lại chính là sát chiêutương đối nguy hiểm trong bộ đao quyết này.
“xem ra Bàng Đức muốn một chiêu diệt sát ngay lập tức Tần Túc rồi!”
Một vị đội trưởng của một tiểu đội ngồi bên dưới Lý Thu Thủy thì thầm một câu.
Phi thường, lợi hại, mạnh mẽ, áp lực chấn đè chính là những đường suy nghĩ xẹt qua đầu Tần Túc lúc này.
Một đao này oanh tới, uy lực vô cùng, đao quang như hóa thành một cây cung lao vào không khí nhắm đến Tần Túc.
“ Kiếm bộ”
Tâm tình Tần Túc thoáng khẽ động, ngay khi Bàng Đức vừa thi triển ra sát chiêu, ngay lập tức Tần Túc liền dùng vài đường kiếm bộ cơ bản ẩn chứa bên trong “Tiêu Dao Kiếm Quyết” tránh sang một bên.
Đao quang không tìm được đến nhân ảnh của Tần Túc, một mạch bay thẳng tới con sư tử đá được chạm khắc gần đó.
“oanh” một cái.
Đầu sư tử kia như dao gặp đậu hủ, đao mang vừa đến thì đã tan tát mưa bay. Từng mảnh vụn nhỏ lạn vạng khắp nơi trên nền Luyện Võ Đường.
“Liệt Hỏa quyền”
không để cho mọi người chờ lâu Tần Túc ngay lập tức thi triển ra quyền pháp của mình. Một quyền lao tới Bàng Đức, nắm đấm của Tần Túc lúc này như đỏ rực lên như đang muốn đốt cháy cả cánh tay luôn cả gã. Sự ma sát này với không khí tạo nên những tiếng xì xèo xì xèo lách tách.
“hừ! trò trẻ con”
Nhìn thấy Tần Túc chỉ ra chiêu bằng một môn võ kỹ Nhân cấp Trung giai. Thay vì né tránh hay đáp trả, lão thản nhiên để Liệt Hỏa Quyền của Tần Túc đánh trúng người.
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc liên tục vang vọng.
Một quyền Hỏa khí lưu như xoáy nước đạp thẳng vào người Bàng Đức, Như cảm giác được sự nguy hiểm Bàng Đức ngay lập tức mở ra linh tráo che chắn, tuy nhiên một cổ linh lực hình thành như thủy triều phát ra từ người Tần Túc, gã liên tục hét:
“bạo bạo bạo!”