Khi Cẩu ca thấy Quân Từ thật sự đăng tải thêm 10 vạn chữ nữa thì trợn trắng mặt.
Cỏ đuôi chó: Anh trai, cậu chậm chút! Còn chưa đề cử, còn chưa lên VIP đâu!
Cỏ đuôi chó: Ngày mai tôi mới đưa tác phẩm của cậu lên bảng đề cử, sau đó còn xem tình hình xếp hạng thế nào nữa.
Trên thực tế, Cẩu ca cũng định sẽ đề cử chủ lực cho tác phẩm của Quân Từ. Đối với một cuốn sách hay thế này, chính anh ta cũng có tính toán. Hơn nữa tình huống sau này càng ngày càng hấp dẫn, đến nỗi Cẩu ca cũng không thể không vỗ bàn ca ngợi.
Cái này liên quan đến dàn ý và cách triển khai, một cốt truyện hấp dẫn như vậy, nhất định sẽ trở thành một cuốn sách hot, nhưng cách vị hoàng đế này thể hiện mới đúng là không nói nên lời. Trong lời văn mang theo sự hiên ngang và khí phách khó có được! Chỉ đọc thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái cả người!
u cũng thuộc loại văn phong cấp đại thần! Quả là khó gặp được! Chắc chắn sẽ hot! Cẩu ca cảm thấy rất may mắn vì tác giả này đã lựa chọn mạng văn học Lạc Đô. Khó trách còn lấy bút danh Hoàng đế, khí phách như vậy, khác hẳn mấy đại thần đi ăn máng khác trên mạng.
Nhìn ảnh trên bản công chứng thẻ căn cước mới gửi tới cùng hợp đồng cũng biết anh là một thanh niên đơn giản. Một người trong sáng như vậy mà năng lực thế này, hơn nữa còn ở mảng tiểu thuyết khoa học viễn tưởng? Cẩu ca vẫn cảm thấy không tin lắm. Mấu chốt là chất lượng cực tốt, tốc độ đánh máy cũng siêu biến thái. Có là mấy lão đại trên mạng văn học của họ cũng không theo kịp! Có điều, sau đó Quân Từ không trả lời tin nhắn của anh ta khiến trong lòng anh ta có rất nhiều nghi vấn nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.
Quân Từ đã về nhà, nên Cô Lỗ trong đầu cô làm sao mà nhận được tin nhắn của biên tập. Chẳng qua là trong lòng không hề muốn về. Làm một hoàng thái tử tính khí nóng nảy, sau giờ học về là chẳng muốn gặp ai! Hơn nữa hôm nay ở nhà còn có khách.
Quân Từ đứng ngoài cửa, lông mày hơi nhướn lên. Đúng là liều thật! Ông bà đang trông quán đồ ăn vặt, trên mặt có chút do dự. Thấy Quân Từ trở về thì hai người nháy mắt ra hiệu, chỉ chỉ vào nhà. Quần Từ lên tinh thần, chào hỏi hai người lớn tuổi đang không biết làm thế nào: “Cháu chào ông bà.”
“Ừ, ừ, chào Từ Từ.”
Từ Từ… Quân Từ nghe cách xưng hô này thì tâm hồn cũng co rút. Từ khi cô nói cho hai ông bà biết tên thì hai người cứ thích gọi cô như vậy. Cũng đành vậy, dù sao hai người cũng đối xử với cô rất tốt. Buổi tối còn mời cô ăn cơm, trong lòng cô cũng tự nhiên cảm thấy kính trọng hai người. Cho nên cũng không ngăn cản cách xưng hô này.
Bà cụ muốn nói lại thôi, chẳng biết nói thế nào với Quân Từ. Còn Quân Từ đã dẫn đầu đi vào trong nhà. Vừa vào cửa đã thấy đứng trước mặt mình là một người như pho tượng bằng đồng tràn đầy sát khí án ngữ. Áo đen kính đen, còn có một bộ râu ria rậm rạp. Vóc người nhìn qua cũng tràn đầy tính uy hiếp.
Tên ranh hôm trước bị cô đánh cho nhập viện đứng bên cạnh đang cười hề hề cực kì đê tiện, cánh tay vẫn bó thạch cao treo lủng lẳng. Bộ dạng anh vô cùng đắc ý ngồi trên băng ghế trong nhà, đôi chân dài còn vắt lên một cái ghế khác.
“Thằng ranh nhà mày, còn dám quay về à?”
“Thằng ranh nhà mày, còn dám đến đây à?”
Hai người cùng mở miệng nói, sau đó trong sân nhất thời rơi vào tĩnh lặng.