“Điện hạ, thật ra Cô Lỗ muốn nói, theo tình huống trước mắt, chúng ta mà chọc vào nhà họ Khương sẽ rất phiền phức, nếu không muốn làm hỏng kế hoạch thì chúng ta cứ bồi thường đi cho xong chuyện.”
Quân Từ: “... Cô Lỗ, cậu có nghĩ đến vấn đề chúng ta có tiền hay không không?”
“Nghĩ rồi, ngài hỏi xem bọn họ có đồng ý ghi giấy nợ không đi.”
“...”
Từ khi trọng sinh đến giờ, đây là lần thứ hai cô cảm thấy đau. Cô đánh ai cũng được, như Dương Thừa Bằng hay đám côn đồ kia. Nhưng chẳng có ai dám gây sự với cô. Ai bảo cô cứ thích đánh Khương Dịch cơ. Dĩ nhiên, Khương Dịch mà còn miệng tiện lần nữa thì cô còn đánh, nhưng vấn đề trước mắt là bây giờ phải chịu trách nhiệm.
“Tôi thèm gì chút tiền rách ấy, tôi muốn…” Khương Dịch còn muốn gào thét thêm mấy câu, Quân Từ quay đầu sang, tầm mắt nhìn trúng anh. Chữ cuối cùng lập tức bị Khương Dịch nuốt ngược trở lại. Ánh mắt người này sao lại khiến anh có cảm giác như nhìn thấy ánh mắt ông nội lúc tức giận thế…
Chú Đào hài lòng cười: “Xem ra người anh em đồng ý với điều kiện này của tôi rồi, tiểu thiếu gia nằm viện một ngày cộng thêm tiền tái khám, theo giá cả ở Đế Đô, người anh em bồi thường 10 vạn là được rồi.”
Quân Từ: “...”
Cô xoa trán, trong lòng cũng đoán được chú Đào này muốn lừa cô. Lừa gạt ở đây không phải về mặt con số, nếu Khương Dịch trở về Đế Đô điều trị, với địa vị của anh, đến bệnh viện tư điều trị chắc chắn trên 10 vạn. Cái này là bọn họ đã nắm được tình hình của Quân Từ, biết chắc cô không có khả năng có nhiều tiền như vậy.
Nên chú Đào nói ra điều kiện này nhất định là có âm mưu. Mà lúc này, thứ khiến người này muốn giăng bẫy, chắc chắn chỉ có võ lực của cô vừa thể hiện. Nếu không, Quân Từ không tin chú Đào sẽ xem xét đến việc bàn bạc điều kiện này. Với thế lực của nhà họ Khương, muốn chỉnh Quân Từ là chuyện vô cùng dễ dàng.
Quân Từ có thể chạy trốn, nhưng chưa nói đến việc trong từ điển của cô không có từ này, thì sự nghiệp đạo diễn của cô còn chưa bắt đầu nữa! Kết thù với nhà họ Khương là chuyện cực kì không sáng suốt.
Quân Từ nghĩ thông suốt trong chốc lát. Trên thực tế, cô đánh người, phải bồi thường tiền thuốc thang là một lý do hoàn toàn chính đáng. Dù sao người đánh cũng đánh rồi, cô cũng chẳng mất mát gì, bồi thì bồi!
Nhưng Quân từ chỉ khẽ xùy một tiếng: “Các người chắc chắn biết tình hình của tôi, trong vòng một tháng tôi sẽ đưa tiền thuốc đến tận của nhà các người, được chứ?” Một tháng là cô nói để dò xét, nếu chú Đào này không đồng ý mà muốn tìm cách chèn ép thì cô có bắt Cô Lỗ đi hack ngân hàng cũng nhất định không đồng ý những điều kiện khác.
Bên này, Khương Dịch cũng không phải kẻ ngốc, nhìn cách làm của chú Đào, gương mặt tinh xảo hơi nhíu lại, trong lòng âm thầm suy tính. Ai ngờ chú Đào lại trực tiếp gật đầu: “Có thể, người anh em đúng là người hiểu chuyện.” Ông cười ha ha rồi nhìn Khương Dịch: “Thiếu gia, chúng ta đi chứ?”
Thật ra trong lòng Khương Dịch đang rất giận, vốn dĩ anh muốn đến phục thù, nhưng không hiểu sao bây giờ lại biến thành để Quân Từ bồi thường tiền? Anh còn phải đến đây kiếm 10 vạn đồng?
Nhưng dù sao Khương Dịch cũng là người khôn ngoan lớn lên trong thế gia, rõ ràng nhận ra cách làm của chú Đào có hàm ý khác. Nên anh cũng không bộc phát cơn giận. Chẳng qua lúc đi nhìn thấy Quân Từ tựa vào cửa, nhìn dáng vẻ nhàn nhã bất cần đó, nếu không phải Khương Dịch biết mình là nạn nhân thì thiếu chút nữa anh còn tưởng là mình đến đền tiền người ta rồi!
Xùy!