• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Cô Lỗ nói thật ra Quân Từ cũng từng nghĩ đến. Chẳng qua cô là người luôn thích ứng với mọi hoàn cảnh, nếu không có mục tiêu thì cô cũng không muốn quan tâm tới chuyện này của ông ta. Đến giờ nghe thế khiến cô không thể làm như không biết gì: “Cô Lỗ, ý của cậu là, rất có thể lúc đầu Trương Xương Minh thấy có thể kiếm chác được gì đó trên người tôi nên mới nhận nuôi?” Quân Từ dùng một câu khái quát lại trọng điểm.

“Thế mới giải thích được tại sao nhà họ Trương lại lấy cái tên này cho điện hạ, cả chuyện bọn họ đột nhiên phát tài. Chỉ tiếc chuyện này đã quá lâu rồi, thời ấy cũng chưa phát triển internet nên Cô Lỗ muốn điều tra cũng tạm thời chưa có tiến triển mấy.”

“Nhưng tôi đề nghị ngài có thể tìm Phó Thúy Hoa hỏi thử xem.” Cô Lỗ là một chương trình trí thông minh nhân tạo toàn năng có thể phục vụ mọi thứ cho Quân Từ. Cho nên nó có thể tìm mọi cách để Quân Từ có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt này. Mà điều tra chuyện này cũng là bước đầu để làm rõ thân thế của Quân Từ.

Quân từ sờ cằm: “Thật ra thì…” Cô cũng không quan tâm cha mẹ ruột của cái thân xác này. Nhưng bây giờ xem ra nhà họ Trương không chỉ bắt Quân Từ làm trâu làm ngực mà còn chiếm hết tiện nghi của người này. Nghĩ đến đây, trong lòng Quân Từ cảm thấy chuếnh choáng. Liên quan đến lợi ích của cô thì Quân Từ không thể không quan tâm được.

Xem ra chỉ còn cách đi tìm Phó Thúy Hoa. Rõ ràng Trương Xương Minh sẽ không nói cho cô biết, Phó Thúy Hoa thì dễ ra tay hơn. Quân Từ quyết định buổi trưa sẽ đến bệnh viện Trương Xương Minh đang ở.

*

Hôm qua, Trương Minh Xương bị đánh đến nhập viện, sau đó bị người ta ném bên đường như con chó chết, may còn có người tốt đưa ông ta đến bệnh viện rồi báo cho Phó Thúy Hoa. Trương Xương Minh không nhận ra người đánh mình là ai, cho nên cắn răng đổ hết trách nhiệm lên đầu Quân Từ. Nên mới có chuyện Trương Niệm báo cảnh sát đến tìm Quân Từ.

“Tôi hỏi cô có phải phết vật không, có chút chuyện thế cũng làm không xong?” Trương Xương Minh bị đánh, trên đầu vẫn còn cuốn băng đang hung ác mắng chửi Phó Thúy Hoa. Giường bệnh bên cạnh là một đứa trẻ, bên cạnh còn có cha mẹ trẻ tuổi của bé, lúc này hai người họ nghe Trương Xương Minh lớn tiếng cũng cốt chút không kiên nhẫn nhìn sang.

Nhưng lại không dám đối mặt với loại người vô lại thế này. Phó Thúy Hoa vâng dạ, cúi đầu e dè như một con chuột, khiến cho Trương Niệm cũng thấy giận dữ. Ngược lại cô ta nói với Trương Xương Minh: “Ba, ba mắng mẹ làm gì? Bọn con làm sao biết được cảnh sát lại vô trách nhiệm như vậy, hỏi hai câu đã đi mất, chẳng có ý kiến gì cả, cảnh sát bây giờ đều là người ăn không à?”

Trương Niệm vừa bị ánh mắt Quân Từ dọa sợ, giờ còn chưa bình tĩnh lại, đến cả cảnh sát cũng dám mắng.

“Nói nghe xem, chuyện thế nào?” Trương Xương Minh liếc mắt trừng vợ, cũng không dám nói gì con gái đang tức giận.

“Ai biết được cái thằng nhóc đó đạp trúng cái vận cứt chó gì. Ba, ba nói thật đi, rốt cuộc người đánh ba có phải thằng nhóc đó không?” Còn có người làm chứng không phải Quân Từ đánh người, cho dù là Trương Niệm cũng cảm thấy không hiểu lắm.

Trương Xương Minh nghe vậy sắc mặt liền đỏ lên, nhưng vẫn cứng giọng: “Không… Không phải nó thì ai?” Người đánh ông ta vừa nhìn đã biết có địa vị không nhỏ, ông ta không chọc nổi, cũng chỉ có thể trút giận lên Quân Từ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang