"Con trai, con có thể cho cha xem xem bom mini của con hoạt động thế nào chứ?"
Dục Khiêm gật đầu lia lịa. Dục Nam yêu thương hôn lên má con trai rồi đặt thằng bé xuống đất. Dục Khiêm liền để chiếc hộp trên bàn nước ngoài phòng khách.
"Cha à, con nghĩ là..."
"Sao con trai?"
"Cha và con nên đứng xa xa một chút."
Thằng bé túm gấu quần Dục Nam, kéo anh vào một góc khuất sau bức tường phòng khách. Dục Khiêm lôi ra một chiếc nút nhỏ màu đỏ. Cậu có vẻ hơi chần chừ.
"Cha ơi, nếu mẹ mắng thì sao?"
"Cha sẽ chịu trách nghiệm."
Nếu biết trước hậu quả sẽ nằm ngoài tầm dự đoán của anh thì lúc đó anh đã không hứa với thằng bé như vậy.
Dục Khiêm hơn hở ra mặt. Không chần chừ, cậu ấn mạnh vào chiếc nút đỏ. Một tiếng "bùm" vang lên. Phòng khách mịt mù trong khói bụi.
Tiếng chạy hộc tốc của Diệp Mi từ trên gác xuống.
"Cái gì thế này!!!! Dục Khiêm con lại làm gì rồi hả!!!!"
Dục Khiêm khoái chí vì đã có bia đỡ đạn, cậu kéo tay Dục Nam ra trước mặt mẹ. Lúc này, Dục Nam mới nhìn rõ "hiện trường vụ án" vừa rồi.
Nói chung là mọi thứ như được san phẳng, không còn gì trong phòng là ra hình ra thù nữa. Anh gật đầu tán thưởng. Uy lực lớn nhưng không lan rộng. Rất hữu dụng.
"Mẹ, mẹ, mẹ. Là bố bảo con làm. Bố nói sẽ chịu hết trách nhiệm. Mẹ đừng mắng con, mắng bố ý."
Diệp Mi nghiến răng ken két nhìn người kia đang ung dung đút tay túi quần.
"Anh..."
Dục Nam thấy cô tức quá mà nghẹn không nói nổi lời nào, anh liền phì cười. Anh lấy điện thoại trong túi, bấm nhanh dãy số.
"Lắp lại phòng khách như cũ cho tôi."
Nói xong anh dập thẳng máy mà không thèm nghe tiếng ú ớ từ điện thoại. Thuộc hạ của anh sẽ tự hiểu thôi.
Dục Khiêm gật đầu hài lòng rồi cậu bé kéo tay mẹ.
"Hôm qua chẳng phải mẹ hứa cho Khiêm nhi đi thăm cô Dục Nhi sao? Hay bây giờ có bố ở đây nhà mình đi luôn đi."
Diệp Mi liếc nhìn Dục Nam. Mặt anh vẫn không biểu lộ chút sắc thái nào.
"Ừm, chúng ta đi. Để mẹ gọi cho cô Dục Nhi."
Cô quay ra gật nhẹ đầu với Mặc Ngộ. Cậu hiểu ý liền lui xuống.
Tầm 15" sau, Mặc Ngộ quay lại.
"Quan tiểu thư đồng ý, bảo hẹn ăn trưa ở Tây Đằng."
Diệp Mi gật nhẹ đầu.
"Chuẩn bị xe."
Mặc Ngộ cung kính lui xuống. Diệp Mi quỳ xuống nhìn Dục Khiêm.
"Con trai, lên thay bộ quần áo thoải mái hơn đi."
Dục Khiêm "Dạ" một tiếng rồi bước những bước chập chững về phòng.
"Thằng bé nghe lỏm được Mặc Ngộ nói sáng nay bố nó sẽ đến nên thằng bé liền mặc comple xịn nhất của nó. Hôm nay thằng bé vui lắm khi được gặp anh."
Diệp Mi cười gượng gạo nhìn Dục Nam. Từ bao giờ hai người lại có cái cảm giác xa cách thế này. Dục Nam vẫn im lặng. Anh hiểu sự lúng túng củ Diệp Mi. Bất chợt anh kéo cô vào lòng. Môi anh nhẹ nhàng hôn lấy bờ môi đỏ hồng kia. Không mang nét dục vọng nào, ấm ấp mà ngọt ngào.
Dục Nam buông Diệp Mi ra, anh cười tươi rồi thì thầm vào tai cô.
"Anh nói rồi. Anh sẽ không để em bỏ đi lần nữa. Dù bất cứ lí do gì. Kể cả em nói em không yêu anh hay em hận anh thì anh cũng sẽ không buông tha em. Đời này, kiếp này em chỉ thuộc về một mình, Quan Dục Nam anh thôi."
Diệp Mi tựa cằm lên vai anh. Đúng ra cô nên vui vẻ mới phải nhưng cô lại cảm thấy những lời anh nói như một hòn đá đè nặng lên vai.
Cô chỉ có hai lựa chọn, Dục Nam và Dục Khiêm. Em xin lỗi anh. Nhưng em không thể để bọn họ giết con trai của chúng ta được. Xin anh hãy hiểu cho em. Sự lựa chọn của em tất cả đều muốn tốt cho Dục Khiêm cả thôi. Thà em tự tay giết anh còn hơn để bọn họ giết cả hai người.