Dục Nam lập tức đứng dậy tiến đến.
"Sao rồi bác sĩ?"
"Viện đạn chỉ cách tim chưa đến 1cm. Chúng tôi đã rất cố gắng nhưng hiện tại cô ấy hôn mê vì mất máu quá nhiều. Viên đạn cũng được gắp ra nhưng tim ít nhiều cũng bị ảnh hướng. Nhịp tim rất yếu. Trạng thái hôn mê sẽ tiếp tục duy trì. Chúng tôi cũng không rõ khi nào cô ấy tỉnh lại. Tất cả là nhờ vào bản thân cô ấy có muốn tỉnh dậy hay không. Nếu không thì thực sự chúng tôi cũng hết cách. Người nhà cũng nên chuẩn bị tinh thần cho tốt. Mau chóng đăng kí phòng bệnh cho cô ý. Những tháng này phải dùng máy trợ tim."
Bác sĩ nói xong liền bỏ đi. Dục Nam trầm lặng khiến người khác phát sợ. Anh chỉ nhìn Hùng Kiện một cái. Anh ta nhanh chóng đi làm thủ tục.
Dục Nam tựa vào ghế chờ.
Chiếc giường được đẩy ra. Khuôn mặt xanh mét của Diệp Mi làm cho trái tim anh như bị bóp nghẹt. Nước mắt rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Lúc anh nhìn Diệp Mi bị Đoan Chính Đoan chĩa súng vào. Anh tưởng cô sẽ ra đòn đáp trả nhưng cô lại để yên cho cô ta. Cô cười rất tươi như lần cuối cùng được cười vậy. Khi anh ôm cô máu đầm đìa thì nụ cười hạnh phúc của cô như lời từ biệt với anh. Cô muốn chết.
Dục Nam bỏ đi. Anh ra khỏi bệnh viện. Không khí co chút hơi lạnh về đêm làm đầu óc anh thư thả chút ít.
Anh lên xe. Chiếc xe lao nhanh trên đường, hướng về phía Quan gia.
Dục Nam ngồi đối diện Lý Kì Hàn trên ghế. Quan Đức Phú ngồi trên ghế dành cho người chủ.
"Mẹ, mẹ biết cô ấy bị Đoan Chính Doãn mà vẫn thản nhiên như vậy."
"Sao mẹ phải lo lắng cho cô ta cơ chứ. Chết quách đi cho xong."
Dục Nam đứng thẳng dậy. Sự tức giận gần như lên đến đỉnh điểm.
"Mẹ không thích vì cô ấy là con gái của người tình cũ của ba. Thế mẹ thì sao? Mẹ cũng đừng nghĩ là mình không làm sai chuyện gì."
"Con nói thế là có ý gì!? Con muốn bảo mẹ không chung thuỷ với bố con sao!? Con đừng vu oan như vậy."
Dục Nam cười ra tiếng.
"30 năm trước gả vào Quan gia, mẹ mang bầu. Đến đứa con trong bụng là của người yêu cũ mà mẹ vẫn có thể thản nhiên nói dối là của bố. Mẹ sợ chuyện này lộ ra ngoài nên đã giết người diệt khẩu. Giết luôn người đàn ông kia. Mẹ an vị ngồi vững chắc trên cái ghế Quan phu nhân. Mẹ chưa từng thấy hổ thẹn với lòng sao. Dù sao bây giờ con cũng nói toẹt ra rồi, họ con không phải họ Quan. Con không mang huyết thống của Quan gia. Từ nay về sau, không dính dáng gì đến nhau."
Dục Nam nói xong, quay gót đi thẳng ra khỏi cửa.
"Đức Phú, không phải như vậy đâu. Em không lừa dối anh. Em không..."
"Cút ra khỏi đây. Đừng để tôi nhìn thấy bà lần nữa. Một con đĩ không hơn không kém."
Nói xong, Quan Đức Phú đi thẳng về phòng. Lý Kì Hàn gục xuống khóc không thành tiếng. Giấu 30 năm cuối cùng lại bị chính con trai mình tiết lộ ra. Bà vì tiền bạc của cải, giết luôn người con trai mình yêu. Bây giờ đến gia đình cũng không còn. Bà chẳng còn gì nữa rồi.
Tất cả là tại con Lâm Diệp Mi đó. Không phải vì nó, Dục Nam đã không nhăc đến chuyện này trước mặt Quan Đức Phú. Con tiện nhân. Ta hận ngươi. Tất cả là tại ngươi ta mới ra nông nỗi này.
Lý Kì Hàn lộ ra khuôn mặt nham hiểm đến rợn tóc gáy. Đời này bà không giết cô ta, bà không mang họ Lý thà chết con đỡ nhục hơn.