Dục Nam lái xe đến bệnh viện. Hắn ném lên mặt cô ta một xấp tiền.
"Cái này là trả cho tối qua. Cô cũng giỏi thật. Chắc là trăm phương ngàn kế dụ dỗ tôi lên giường. Không ngại dùng cả nước hoa tẩm dược nữa. Cô đừng nghĩ tôi không biết là Diệp Mi, cô ấy đứng trên tầng hai nhìn xuống nên cô mới cố tình hôn tôi."
Đoan Chính Doãn có chút giật mình. Anh ta nói chuẩn không sai tí nào. Là cô ta cố tính để Dục Nam hướng lưng về phía Diệp Mi để cô không nhìn thấy khuôn mặt chán ghét của Dục Nam lúc đó.
"Tự xuống xe hay để tôi đạp cô xuống."
Đoan Chính Doãn tức giận nóng sầm cửa bằng tay không bị thường còn lại. Cô ta cầm tập tiền, khó nhọc bước vào bệnh viện.
Thân là tiểu thư cao quý của tập đờn Đoan thị, cô không ngờ lại có ngày hôm nay. Cô nhất định sẽ trả thù. Nhất là con đàn bà tên Lâm Diệp Mi kia. Cô ta chỉ là con gái của Lâm Đức Tiệp thôi. Lâm gia cũng dần sụp đổ rồi, cô cho bọn họ nghỉ hưu sớm cũng đỡ mệt mỏi.
Dục Nam đỗ kịch trước biệt thự của Quan gia. Anh lao xồng xộc vào trong, khuôn mặt giận đến đỏ ửng.
Quản gia và phục vụ trong nhà cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Bọn họ cũng chẳng dám ngăn cản thiếu gia.
Quan Đức Phú cùng Lý Kì Hàn đang mặt nằng mày nhẹ với nhau ở phòng khách. Quan Đức Phú thì lạnh lùng như băng còn Lý Kì Hàn thì bừng bừng lửa giận.
Dục Nam bước vào nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không biết chuyện gì xảy ra. Anh cũng chẳng muốn quan tâm.
"Mẹ, sao mẹ sai khiến Đoan Chính Doãn hạ thuốc con."
Lý Kì Hàn quay người lại tức giận nhìn Dục Nam.
"Lâm Diệp Mi chẳng khác gì mẹ cô ta. Một con đĩ dâm loạn. Cô ta không hợp với con. Tránh xa cô ta ra!"
Dục Nam không kìm chế nổi mà hất đổ cái bàn trước mặt.
"Mẹ không được nói cô ấy như vậy. Cô ấy chẳng làm gì sai cả. Sao cô ấy pại không xứng với con cơ chứ!?"
"Mẹ cô ta là một kẻ thứ ba tráo trở, cướp chồng người khác."
"Liên quan gì ở đây chứ."
"Cô ta từng là tình nhân bao nuôi của cha con đó. Thiều Đan Diệp đó, trong lúc mẹ mang nặng đẻ đau Dục Nhi thì cô ta quan hệ ngoài luồng với bố. Chỉ để trả thù cho bố mẹ cô ta."
Dục Nam có chút chấn động nhìn bố mình. Anh không ngờ một người đàn ông như bố anh lại có thể bao dưỡng tình nhân khác bên ngoài. Không ai khác lại chính là mẹ Diệp Mi.
"Nhưng mà Diệp Mi khác mẹ cô ấy. Mẹ làm như thế là không đúng. Con với cô ấy dù gì cũng có với nhau một đứa con rồi. Chẳng nhẽ để thằng bé cả đời này cũng không có một gia đình hoàn chỉnh."
Lý Kì Hàn có chút sững sờ.
"Cô ta..cô ta sinh cho con một đứa con."
"Phải. 3 năm trước cô ấy bỏ đi là đang mang trong mình cốt nhục của con."
Lý Kì Hàn ngồi bịch xuống ghế sô fa. Khuôn mặt có chút tái xanh.
"Mẹ muốn gặp riêng Lâm Diệp Mi."
"Được thôi."
Dục Nam không nói không rằng xoay người bỏ đi.
Lý Kì Hàn vẫn thất thần ngồi đó. Quan Đức Phú đứng lên, ôm lấy bà.
"Tụi nó yêu nhau, bà không nên ngăn cản. Chuyện 3 năm trước, Dục Nhi cũng đã giải thích rõ ràng rồi. Là Diệp Mi muốn bảo vệ con trai chúng ta nên mới cố tình gây hiểu lầm."
Lý Kì Hàn dựa vào người Quan Đức Phú. Đôi vai bà run bần bật trong lòng ông. Nước mắt ướt nhoè cả mảng áo.
"Tôi thực sự muốn con trai chúng ta hạnh phúc. Tôi muốn nó hạnh phúc."
Dục Nam gọi điện cho Diệp Mi. Đến hồi chuông thứ ba cô mới nhấc máy.
"Việc gì?"
"Mẹ anh muốn gặp em. Liệu có thể hay không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới trả lời.
"Được."
"Anh sẽ gửi địa chỉ sau."
Dục Nam cúp máy day day trán.
Lúc anh ra rời giường sáng liền nhìn thấy một điện thoại của Đoan Chính Doãn trên bàn. Còn cô ta vẫn say ngủ. Anh không do dự mà mở ra xem. Tất cả các cuộc gọi gần đó đều hướng về một số, số của mẹ anh. Anh tất nhiên hiểu rõ người đứng sau vụ này là mẹ mình.