“Ai...!ai muốn anh ở cùng chứ?”
Giản Nghệ Hân đỏ mặt, Chu Loan thì lúng túng đằng hắng một tiếng, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, sau đó lại bị Lâm Thế Kiệt lạnh lùng lườm một cái, anh ta vội vàng nói: “À thì...!Tổng giám đốc, hai người bận thì tôi đi trước đây”
Sau khi Chu Loan đi rồi, trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân.
Lâm Thế Kiệt dựa vào giường.
Anh đã buông máy tính xách †ay xuống, sắc mặt có phần tái nhợt, vẫy vẫy Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân có hơi không tình nguyện đi qua: “Chuyện này anh định xử lý thế nào?”
Thật ra hồi nãy Giản Nghệ Hân đang muốn quậy cho lớn chuyện.
Nói cho cùng, nhà họ Giản cũng xem như nhân vật có máu mặt.
Nếu quậy to chuyện lên, chắc chắn bọn họ sẽ không để yên, nhưng mà cô không sợ.
Tuy rằng Giản Nghệ Hân không dám khẳng định chuyện này.
là thế nào, nhưng cô dám chắc nó không khỏi có liên quan đến Lâm Hàn Tình, nếu không cô ta sẽ không gấp gáp xác.
nhận cô như vậ Thật sự tưởng là cô dễ bị bắt nạt sao?
Giản Nghệ Hân không cam lòng, làm sao Lâm Thế Kiệt không nhận ra cảm xúc của cô chứ?
“Em giận rồi hả?”
Ừ hứ” Giản Nghệ Hân đáp lại một tiếng, nhưng nếu Lâm Thế Kiệt đã vươn tay ra với mình, cô vẫn rất tự nhiên mà
ngồi xuống.
Dù sao...!người bắt nạt mình là Giản Thúy Vy chứ không phải anh.
Hơn nữa, chỉ cần nhìn gương mặt thần tiên cũng phải ganh ghét này của anh, lửa giận của cô cũng đã bay biến hơn nửa.
Giản Nghệ Hân nhìn khuôn mặt với những đường nét thâm thúy của Lâm Thế Kiệt, như thể một bức tượng nghệ thuật thời trung cổ châu Âu xa xưa, khiến người ta không nhịn được muốn tôn thờ anh.
Thật sự đẹp quá đi mất, nếu vẻ đẹp có thể giết người, thì có lẽ bây giờ ngay cả xương Lâmt cô cũng không còn
“Giản Nghệ Hân, em làm gì thế?” Trông thấy cô ghé sát khuôn mặt lại gần mặt mình, Lâm Thế Kiệt mở miệng hỏi.
“Khụ, khụ, khụ...!Không, không có gì” Cô rụt đầu lại, không.
nhịn được hỏi: “À thì...!Lâm Thế Kiệt, anh thật sự chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ hả?”
*...!Ừ, có phẫu thuật” Lâm Thế Kiệt đột nhiên cong môi nở nụ cười.
Anh biết tại sao Giản Nghệ Hân lại mê mệt gương mặt này của mình đến vậy, nhưng anh không hề ghét bỏ loại cảm giác kỳ lạ này.
Lâm Thế Kiệt nhướng mày, đột nhiên vươn tay giữ lấy gáy cô, để cả người cô nhoài lên người mình, bấy giờ anh mới hài lòng ghé vào tai cô: “Anh Lâm phẫu thuật thẩm mỹ theo đúng ý em đấy, em đã vừa lòng chưa?”
“Âm!”
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô bỗng chốc không biết nên nói gì cho phải.
Trời ạ! Lâm Thế Kiệt đang tán tỉnh người ta trong vô thức đấy à!
“Anh, anh nói lung tung gì thế...” Giản Nghệ Hân vội vàng muốn đẩy anh ra, nhưng Lâm Thế Kiệt lại phá lên cười.
Anh vui vẻ nhìn cô bị mình trêu cho đỏ bừng mặt, tâm trạng vô.
cùng vui sướng, dường như tất cả những điều xui xẻo ngày hôm nay đều bị quét sạch.
Còn Giản Nghệ Hân thì lại không bình tĩnh nổi.
Cô bình tĩnh trở lại, dậm chân tỏ ra hơi tức giận: “Lâm Thế Kiệt, anh đừng có đánh trống lảng, đang nói chuyện buổi sáng đấy”
Lâm Thế Kiệt biết Giản Nghệ Hân rất để tâm tới chuyện này, nên anh cũng không định giấu diếm, anh nói: “Anh tin em”.
Danh Sách Chương: