Cô ngủ một giấc rất say, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Giản Nghệ Hân mở mắt ra nhìn sắc trời âm u bên ngoài, vội vàng bật dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu.
Nhưng khi cô đến phòng khách thì đã trông thấy dì Liễu đang tươi cười nói chuyện với Lâm Thế Kiệt.
“Lâm Thế Kiệt, sao anh đã xuất viện rồi?”
Giản Nghệ Hân hơi ngạc nhiên vui mừng.
Lâm Thế Kiệt trông có vẻ không hề có chuyện gì, anh còn đang ngồi trước bàn dùng bữa.
Nghe thấy giọng cô, anh ngẩng đầu lên rồi liếc nhìn Giản Nghệ Hân: “Xuống ăn thôi” Giản Nghệ Hân vội vàng bước nhanh xuống lầu, kéo ghế ra ngồi xuống, quan sát Lâm Thế Kiệt một lúc: “Anh không sao chứ?”
“Anh chỉ bị viêm dạ dày thôi, em còn muốn để anh nằm viện thêm mấy hôm đây? Hay là em không muốn anh trở lại?” “Em không có ý này”
Giản Nghệ Hân giơ hai tay lên chứng minh sự trong sạch của mình.
Lúc này cô mới nhìn đồ ăn trên bàn, phát hiện tất cả đều là những món ăn khá thanh đạm, chắc Lâm Thế Kiệt vẫn chưa khỏi hẳn, nên dì Liêu mới Lâm ý làm.
Vừa nãy dì Liêu thấy Giản Nghệ Hân đi xuống nên bà đã vào thẳng bếp.
Hai người dùng bữa xong, Lâm Thế Kiệt vẫn muốn tới công ty.
Cô chống má, chợt nghĩ làm tổng giám đốc cũng không dễ dàng gì.
Hôm qua anh vừa mới bị ốm, nhưng ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có, bây giờ lại muốn đi làm ngay.
“Đi cùng anh không?”
Lâm Thế Kiệt đột nhiên mở miệng.
Truyện Light Novel
“Hả? Em còn phải đi làm” Giản Nghệ Hân bất giác nói.
Lâm Thế Kiệt liếc nhìn cô, trong mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp.
Giản Nghệ Hân còn chưa kịp nhìn rõ thì đã biến mất không thấy.
Anh bật cười: “Vậy em cứ bày ra dáng vẻ lưu luyến nhìn anh đắm đuối như vậy làm gì?”
“Ai lưu luyến chứ! Vừa là em đang ngây người thôi, ngây người đó anh có hiểu không?”
Giản Nghệ Hân vẫn còn Lâm mạnh miệng.
Buổi sáng trêu chọc cô khiến tâm trạng anh vô cùng vui vẻ.
Anh dặn dò cô đôi câu rồi đi mất.
Anh vừa mới rời khỏi không lâu, Giản Nghệ Hân đã hỏi di Liễu: “Dì Liễu, Lâm Thế Kiệt trở về khi nào vậy? Sao không có một chút tiếng động gì thế?”
Nào có ai như anh, nằm viện mới được một nửa đã chạy lấy người rồi.
Dì Liễu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giản Nghệ Hân, bật cười vui vẻ: “Còn không phải lo lắng cho mợ chủ một mình ở nhà cô đơn ư? Nửa đêm hôm qua trợ lý Chu đưa cậu chủ trở lại.
Tôi thấy ấy à, cậu chủ đúng là rất bận lòng với cô đấy...” Mặt Giản Nghệ Hân càng lúc càng đỏ.
Cô sợ dì Liễu lôi kéo mình ở lại dạy bảo điều gì đó, bèn vội vàng lên lầu thay quần áo đi làm.
Lúc Giản Nghệ Hân đến văn phòng làm việc, những người khác vẫn còn chưa tới.
Cô vừa mở cửa ra, bước vào phòng nhìn bức tranh mình mới vẽ được một nửa.
Bên trên đó là một cô gái mặc bộ váy trắng, trên khuôn mặt hiện lên vẻ buồn bã, đang ôm một chú chim bồ câu trắng trong lòng.
Giản Nghệ Hân xua đi những suy nghĩ trong đầu, đang định cầm bút lên tiếp tục vẽ thì nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động.
Chắc là có người đến mua tranh?
Tuy khu vực đại sảnh của văn phòng bọn họ là dùng để làm việc, nhưng vì có mấy nhân viên thường xuyên không tới, nên trên tường treo đủ các loại tranh, cũng coi như một phòng trưng bày cỡ nhỏ..
Danh Sách Chương: