Nhớ lại ánh mắt anh Thế Kiệt nhìn mình lúc trước, Lâm Hàn Tình chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Giản Nghệ Hân.
Dựa vào đâu chứ?
“Giản Nghệ Hân, tôi khuyên cô nên nhanh chóng ly hôn với anh ấy đi thì hơn, nếu không thì để ông và ba biết anh Thế Kiệt vì cô mà phải nhập viện, thì đến lúc đó chắc chắn cô không chịu nổi đâu” Một cô gái trẻ chơi thân với Mộ Long cũng là bạn thân của Lâm Hàn Tình, lúc ấy nhìn thấy Lâm Thế Kiệt ban đầu còn kinh ngạc vì vẻ ngoài như thần tiên của anh, về sau Lâm Thế Kiệt ngã xuống, cô ta mới vội vàng thông báo cho Lâm Hàn Tình.
“Ly hôn?” Giản Nghệ Hân sắp bị Lâm Hàn Tình chọc cho tức quá hóa cười.
Sao chỗ nào cũng có cô ta thế?
Ngày ngày lẽo đếo theo sau anh trai mình, cô ta không ngại mất mặt à?
“Lâm Hàn Tình, có phải cô đề cao bản thân mình quá rồi hay không.
Chưa nói đến chuyện tôi mới là vợ của Lâm Thế Kiệt, còn chưa tới lượt cô đến đây chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó, cho dù cô muốn quan tâm thì cô lấy thân phận gì để quan tâm? Là em gái hay là đối tượng thầm mến?”
Giản Nghệ Hân khịt mũi coi thường tình cảm của Lâm Hàn.
Tình, hiện tại cô nói lời này như lấy kim chọc vào tim Lâm Hàn Tình, ngay lập tức Lâm Hàn Tình như mèo bị giẫm phải đuôi: “Giản Nghệ Hân, cô nói xăng bậy cái gì đó?”
“Tôi nói xäng nói bậy...!Ừ đúng, tôi nói xäng nói bậy đấy.
Trợ lý Chu, chồng tôi cần nghỉ ngơi, xin anh bảo cô Lâm này rời khỏi đây đi”
Giản Nghệ Hân cười khẩy, dặn dò Chu Loan.
Nói xong, cô đã quay người đi vào phòng, đương nhiên Lâm Hàn Tình không chịu rời đi, nhưng ngặt nỗi vóc người Chu Loan cao lớn, hơn nữa còn từng học võ.
Mặc dù bên ngoài vẫn thỉnh thoảng có tiếng của Lâm Hàn Tình vọng vào nhưng đã càng lúc càng xa.
Giản Nghệ Hân biết Lâm Hàn Tình đã bị kéo đi.
Đêm nay nhất định là một đêm đầy sóng gió.
Giản Nghệ Hân túc trực trông nom Lâm Thế Kiệt, đến sau nửa đêm thực sự rất bưồn ngủ, không biết sao cô lại ngủ thiếp đi.
Ngay trong giấc ngủ, lông mày cô cũng vẫn nhíu chặt lại.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cả phòng được bao phủ một màu ấm sực, Lâm Thế Kiệt mở mắt ra đã nhìn thấy Giản Nghệ Hân ghé người vào mép giường, mặt đã bị hẳn lên vết đỏ, nước bọt sắp rớt cả xuống.
Tối hôm qua, cô ấy đã trông ở đây cả đêm sao?
“Ưm...!Lâm Thế Kiệt, anh tỉnh rồi à? Để em đi gọi bác sĩ!” Giản Nghệ Hân chậc chậc chép miệng, mới mở mắt ra đã nhìn thấy Lâm Thế Kiệt tỉnh lại, cô vội vàng lau khóe miệng, mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.
Cô chưa kịp đi thì Lâm Thế Kiệt đã gọi lại.
Em ở đây cả đêm ư?”
“Ừ.
Chuyện ngày hôm qua...”
“Anh không muốn nhắc tới chuyện ngày hôm qua nữa” Lâm Thế Kiệt đanh mặt lại.
Tối qua dù anh và Giản Nghệ Hân đã rời đi, nhưng từ trước đến nay Lâm Thế Kiệt chưa bao giờ mất mặt, anh cảm thấy chuyện tối qua không đáng được nhớ lại.
Hai người ở chung trong cùng một không gian có hơi bối rối, tay Giản Nghệ Hân cũng không biết nên để ở chỗ nào, Lâm Thế Kiệt lại là một người quá nghiêm túc, anh bày.
ra gương mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Cả ngày Giản Nghệ Hân đều ở bên cạnh Lâm Thế Kiệt, vừa.
bưng trà rót nước, rồi lại hỏi han ân cần, để Lâm Thế Kiệt thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc mà một bệnh nhân nên có.
Anh đột nhiên cảm thấy, thật ra lần này anh vẫn lời chán..
Danh Sách Chương: