Ra khỏi cao ốc văn phòng anh dắt tay Mộc Tiểu Quy đi về hướng để xe, đột nhiên Mộc Tiểu Quy ngừng lại.
“Sao vậy?” Mộc Nam cúi đầu hỏi nhóc.
Mộc Tiểu Quy kéo kéo tay anh, chỉ vào người đang ngồi trên bậc thang trước tòa nhà, “Đại soái, người kia hình như là Bắc Bắc.”
Hở? Mộc Nam vừa nghe, nhìn về phía Mộc Tiểu Quy chỉ, quả nhiên thấy Mộ Bắc ngồi ở trên bậc thang, trên lưng còn đeo một cái ba lô, anh kinh ngạc một chút, dắt tay Mộc Tiểu Quy đi qua.
“Bắc Bắc ~” Mộc Tiểu Quy vừa đi tới liền hướng Mộ Bắc gọi lớn, khi Mộ Bắc quay đầu thì nhóc cười hì hì nhìn anh phất phất tay.
Mộ Bắc nhìn thấy hai người bọn họ liền đứng lên, kỳ thật, khi hai người kia vừa đi ra đã bị Tô Văn Khanh ở đối diện phát hiện, Tô Văn Khanh còn không ngừng hướng Mộ Bắc ra dấu thúc giục, anh tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhưng mà không nghĩ tới anh còn chưa lên tiếng đã bị Mộc Tiểu Quy đoạt trước, quả nhiên không hổ là con của anh, đúng là hiểu được suy nghĩ của cha mình mà.
“Mộc Tiểu Quy.” Mộ Bắc cũng gọi nhóc một tiếng, nhưng mà anh không gọi Mộc Nam, bảo anh gọi ‘chú Mộc Nam’ thật sự không cách nào lên tiếng được, như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
“Bắc Bắc sao con lại ở đây?” Mộc Nam hỏi, nhìn Mộ Bắc đang đeo ba lô, không hiểu sao trong đầu lại nhảy ra ý nghĩ đứa trẻ bỏ nhà ra đi.
“Tới tìm anh, không phải anh bảo có chuyện thì cứ tới tìm sao?” Mộ Bắc nheo mắt nói.
Mộc Nam đúng là có nói như vậy, liền gật gật đầu, “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“Tiền khách sạn hết rồi.” Mộ Bắc tạm dừng một chút, quan sát biểu tình của Mộc Nam, mới nói, “Tôi hiện tại không chỗ nương thân, anh có muốn thu lưu tôi không?”
Mộc Nam nghe vậy kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Mộ Bắc thật sự là bỏ trốn khỏi nhà, suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Con không về nhà sao?”
“Trong nhà không có ai.” Mộ Bắc lắc đầu, vì thuyết phục Mộc Nam lại nói thêm một câu, “Cũng không quấy rầy anh lâu đâu, qua một thời tôi sẽ đi, tôi cũng không phải người xấu.”
Nhìn bộ dạng của đứa trẻ hơn bảy tuổi trước mặt khi nói ra câu mình không phải người xấu, Mộc Nam nhịn không được bật cười. Anh cũng đâu phải có ý này, chỉ là sợ người nhà của nó sẽ lo lắng thôi, nếu như nó đã nói trong nhà không có ai thì để nó lại chăm sóc một thời gian cũng không sao. Dù sao thì nhìn nó có vẻ ngoài tương đồng với Mộc Tiểu Quy, anh cũng không đành lòng để cậu bé một mình bôn ba bên ngoài, tuy rằng bây giờ là xã hội pháp trị, nhưng cũng có rất nhiều nhân tố nguy hiểm đang tồn tại, nếu như để một đứa trẻ không có năng lực tự bảo vệ mình như Mộ Bắc Bắc lưu lạc bên ngoài, chưa chắc sẽ không xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, anh nhìn Mộ Bắc rồi nói, “Chú không bận tâm chuyện này, chỉ là sợ người trong nhà cháu sẽ lo lắng thôi.”
“Đã không còn ai lâu rồi.” Mộ Bắc lắc đầu, dĩ nhiên không tính ông chú biến thái đáng khinh nào đó đang rình ở phía đối diện rồi.
Mộc Nam thoáng suy tư một chút rồi nhìn Mộ Bắc nói, “Vậy trước tiên cứ theo chú đã, chú đang có việc phải ra ngoài một lúc.”
Lời Mộc Nam nói làm cho Mộ Bắc thở phào, kỳ thật anh cũng không bình tĩnh như mặt ngoài, tùy tiện đến tìm Mộc Nam thế này cũng là bất đắc dĩ, nên khi nghe Mộc Nam đồng ý, anh cố gắng áp chế độ cong khóe miệng, tận lực làm cho biểu tình của mình trông thật bình tĩnh, gật gật đầu, “Được.”
“Bắc Bắc sẽ đi cùng chúng ta sao?” Mộc Tiểu Quy hỏi, chủ động vươn tay qua kéo tay Mộ Bắc, Mộc Tiểu Quy cũng không biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Bắc nhóc đã thật sự cảm thấy quý mến anh đẹp trai này rồi.
“Ừ, cùng đi.” Mộc Nam đáp lời, nhìn hai đứa trẻ lôi kéo tay nhau rồi cười, vỗ vỗ bả vai hai đứa, “Đi thôi, đại soái đang vội đó, tối nay đi tìm chú Hàn rủ chú ấy cùng đi ăn cơm nhé.”
“Đi thôi ~” Mộc Tiểu Quy một tay kéo tay Mộ Bắc, một tay kéo Mộc Nam đi, hai người đều không phát hiện khi Mộ Bắc nghe được hai chữ ‘chú Hàn’ ánh mắt lạnh xuống một tầng.
Trong tư liệu của Mộc Nam, từ trước đến nay người có quan hệ tốt nhất với Mộc Nam chính là Trần Tấn Châu và Hàn Dực Dương, không giống như Trần Tấn Châu đã kết hôn, Hàn Dực Dương vẫn đang trong trạng thái độc thân, hơn nữa quan hệ với Mộc Nam lại rất thân mật. Tuy rằng không điều tra kỹ tư liệu của Hàn Dực Dương nhưng lấy trực giác sắc bén của mình, cũng có thể phát hiện ra Hàn Dực Dương đối với tiểu chủ quán nhà anh có tư tâm không nhỏ.
Mộc Nam dẫn theo Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy đi vào cửa hàng bánh đang trang hoàng, tìm chỗ ngồi cho hai đứa trẻ xong, dặn dò bọn chúng không được chạy loạn, sau đó anh bắt đầu cùng với thợ ở đây thảo luận công việc, lâu lâu lại chú ý đến hai đứa trẻ đang ngồi gần đó.
Bận bịu xong, Mộc Nam đi đến bên cạnh Mộc Tiểu Quy, nhóc đang cúi đầu chơi game trên điện thoại, Mộ Bắc đi toilet, Mộc Nam thấy vừa vặn chỉ có hai người bọn họ liền ngồi xuống bên người Mộc Tiểu Quy, gọi nhóc một tiếng “Mộc Tiểu Quy.”
“Dạ?” Mộc Tiểu Quy đang chơi di động lên tiếng đáp.
“Ba hỏi con một chuyện.” Mộc Nam sờ sờ tóc của nhóc, “Nếu như Bắc Bắc ở cùng chúng ta, con có đồng ý không?” Rất nhiều đứa trẻ không thích chuyện đột nhiên nhà mình nhiều thêm một người, tuy rằng có vẻ Mộc Tiểu Quy rất thích Mộ Bắc, nhưng anh cũng không thể xác định nó có chấp nhận chuyện cho Mộ Bắc ở chung không, anh lo lắng Mộc Tiểu Quy sẽ có tâm lý kháng cự.
Anh vừa nói xong bàn tay đang chơi game của Mộc Tiểu Quy dừng lại, ngẩng đầu tò mò mà nhìn anh hỏi, “Đại soái, ba chẳng phải đã nói Bắc Bắc không phải là anh trai con sao?”
“Đúng là không phải anh trai con.” Mộc Nam giải thích với nhóc, “Bắc Bắc tạm thời sẽ ở trong nhà chúng ta, bởi vì anh ấy hiện tại không có chỗ nào để đi.”
“Bắc Bắc giống như con cũng không có mẹ sao?” Mộc Tiểu Quy hỏi.
“Chắc là vậy.” Mộc Nam cũng không xác định, nhưng mà theo như lời Mộ Bắc nói trước đó, trả lời vậy cũng không có gì sai.
“Vậy thì cùng sống rất tốt.” Mộc Tiểu Quy không hề nghĩ ngợi mà nói.
Mộc Nam nhìn bộ dáng không chút suy xét nào của nhóc, khẽ cười, nhịn không được cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu nhóc.
“Đại soái không được ăn đậu hủ của con.” Mộc Tiểu Quy lấy đỉnh đầu cọ cọ anh, cười hì hì nói, Mộc Nam nghe xong lại hôn thêm hai cái mới vừa lòng.
Lúc này Mộ Bắc vừa vặn từ toilet trở về, đứng ở phía sau Mộc Nam cùng Mộc Tiểu Quy, lời hai người nói anh cũng nghe được, nhìn hai người ấm áp bên nhau, trong mắt anh không khỏi thêm phần nhu hòa, cong lên khóe miệng.
Sau khi thương lượng xong việc trang hoàng, Mộc Nam liền dẫn hai đứa trẻ đi đến khách sạn đã hẹn trước với Hàn Dực Dương.
Khi Mộ Bắc bước vào khách sạn, tâm tình thật vi diệu, vừa nghĩ tới Hàn Dực Dương có ở bên trong anh lại có một loại cảm giác giống như đang đi gặp địch thủ, thật sự là khó chịu.
Khi ba người đến, Trần Tấn Châu cùng Hàn Dực Dương đang ngồi tại ghế lô, Mộc Nam đẩy cửa đi vào, hai người ngồi bên trong ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh thì gọi lớn, “Tiểu Tam, lại đây.”
“Ừ, hai người đến lâu chưa?” Mộc Nam vừa nói vừa nghiêng người cho Mộc Tiểu Quy cùng Mộ Bắc đi vào.
“Cũng vừa đến thôi.” Trần Tấn Châu nói, nhìn thấy Mộc Tiểu Quy liền đi qua, vừa đi vừa nói chuyện, “Ai nha, bảo bối của chú, chú vội tới quá…” Anh ta nói chưa xong thì chợt khựng lại, ánh mắt chuyển từ trên người Mộc Tiểu Quy sang phía Mộ Bắc, trong nháy mắt giống như nhìn thấy gì đó kỳ quái lắm, dùng sức vỗ vỗ mặt mình, “Tôi không nhìn lầm chứ? Đứa bé này là…”
Hàn Dực Dương cũng nhìn thấy Mộ Bắc, tuy nhiên phản ứng của anh không lớn như Trần Tấn Châu, chỉ là hơi chút giật mình rồi nhanh chóng phục hồi lại. Nhìn đứa trẻ trông tương tự Mộc Tiểu Quy kia, không biết có phải là do ảo giác hay không, anh cảm thấy đứa trẻ đó cũng đang đánh giá anh, loại ánh mắt này so với tìm tòi nghiên cứu có chút khác khiến anh không khỏi nhíu mày.
Mộc Nam cũng đoán được bọn họ sẽ kinh ngạc, đang chuẩn bị giới thiệu, Mộc Tiểu Quy đã giành trước, “Chú Trần, đây là anh trai con Mộc Đại Quy ~ “
Trần Tấn Châu: “…..”
Hàn Dực Dương: “…..”
Mộc Nam: “Phụt!!”
Mộ Bắc: “…..” Là cha của mi chứ không phải anh trai, mà tên ta cũng không phải là Mộc Đại Quy.
Trần Tấn Châu nhìn về phía Mộc Nam, có chút không dám tin mà nói, “Tiểu Tam, cậu sinh tới vài đứa lận à!” Anh ta vẫn luôn cho rằng Mộc Tiểu Quy là con trai độc nhất của Mộc Nam, hơn nữa còn là do anh ta tự tay đỡ đẻ, hiện tại xem ra là có một đứa khác nữa? Ai u má ơi! Xét về tuổi tác, nghĩa là chưa vào đại học đã sinh rồi?!!
Hàn Dực Dương cũng nhìn Mộc Nam, chờ anh trả lời, tuy nhiên anh không nghĩ đứa trẻ này là con của Mộc nam.
“Đầu cậu đang nghĩ cái gì đấy?” Mộc Nam buồn cười liếc Trần Tấn Châu một cái, dẫn Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy ngồi vào bàn, chính mình cũng ngồi xuống, mới nhìn hay người Trần Tấn Châu nói, “Đây là Mộ Bắc Bắc, tạm thời thì ở nhà tớ, nó với tiểu Quy không có quan hệ anh em, hai người đừng có nghĩ nhiều quá.”
Mộ Bắc: “…..” Là quan hệ cha con, còn nữa, vì sao tiểu chủ quán lại bị gọi là tiểu Tam?
Trần Tấn Châu nghe vậy gật gật đầu, một bộ kinh sợ nói, “Làm tớ giật cả mình, nhưng mà hai tiểu tử này trông giống nhau thật a.” Nói xong anh nhìn Mộ Bắc nói, “Bạn nhỏ, chào con, chú là chú Trần.”
Bởi vì Mộc Tiểu Quy là do Trần Tấn Châu đỡ đẻ, ấn tượng của Mộ Bắc đối với anh ta cũng coi là tốt, liền nhìn anh ta gật đầu nói, “Xin chào.”
Hàn Dực Dương ở một bên thu hồi ánh mắt đang âm thầm quan sát của mình, cũng nói theo, “Chào con, chú là Hàn Dực Dương.”
“Xin chào.” Mộ Bắc đáp, thản nhiên mà liếc Hàn Dực Dương một cái, anh vẫn cảm thấy tên đàn ông này có ý đồ với tiểu chủ quán nhà anh.
Cái nhìn này của Mộ Bắc khiến cho Hàn Dực Dương khẽ nheo mắt, chung quy cảm thấy trong cái nhìn đó rõ ràng là địch ý, nhưng mà dù sao đối phương cũng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, Hàn Dực Dương thầm nghĩ chắc là do anh suy nhĩ quá nhiều, nhưng đối với đứa bé đột nhiên xuất hiện này, hơn nữa còn trông giống Mộc Tiểu Quy như đúc, anh cảm thấy dù sao cũng cần chú ý một chút, có lẽ sự tình không đơn giản như vậy.
“Mọi người muốn ăn gì? Tớ với Dực Dương mới tùy tiện chọn vài món thôi, còn lại đều để ba người quyết định.” Trần Tấn Châu đưa menu cho Mộc Nam.
Mộc Nam cầm lấy menu, hỏi ý kiến Mộ Bắc cùng Mộc Tiểu Quy xong liền gọi thêm vài món, sau đó rung chuông yêu cầu bồi bàn mang thức ăn lên.
“Tiểu Quy, vết thương trên mặt con còn đau không?” Trần Tấn Châu đau lòng nhìn những vết thương trên mặt Mộc Tiểu Quy. Ngày hôm qua khi thấy Mộc Tiểu Quy bị thương thật sự khiến trong lòng anh đau nhói, Hàn Dực Dương cũng quan tâm mà nhìn Mộc Tiểu Quy.
“Không đau ạ.” Mộc Tiểu Quy lắc đầu.
“Dám đánh bánh bao của chúng ta, nếu không phải tiểu Tam ngăn tớ lại, thì tớ nhất định không để yên cho bọn họ đâu.” Trần Tấn Châu tức giận nói.
Mộc Nam cười trả lời, “Đã xử lý xong rồi, đừng lo lắng quá.” Hôm qua khi trở về liền đem Mộc Tiểu Quy cùng Trình Duệ đến tìm Trần Tấn Châu kiểm tra lại, vốn dĩ chuyện xảy ra hôm qua cũng không cần giấu giếm làm gì, thế nhưng Trần Tấn Châu từ nhỏ đã rất bảo bọc Mộc Nam, nên lúc vừa nhìn thấy thương thế của Mộc Tiểu Quy lại biết nhóc bị ức hiếp, thiếu chút nữa đã xắn tay áo lên mà nhào tới nhà mấy người kia rồi.
“Người không việc gì là tốt rồi.” Hàn Dực Dương lên tiếng, nhìn về phía Mộc Nam nghiêm túc nói, “Tiểu Tam, nếu cậu cần giúp đỡ gì ngàn vạn lần cũng phải nói với chúng tớ đó.”
“Đúng đấy, nếu có việc gì nhớ là phải nói cho bọn tớ biết.” Trần Tấn Châu cũng nói thêm.
“Đương nhiên rồi.” Mộc Nam cười đáp, tình cảm của ba người bọn họ nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng không cần phải khách khí.
Trong lúc ăn cơm cơ hồ chỉ có ba người lớn cùng nhau nói chuyện phiếm, Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy chỉ ngồi ăn, sau khi ăn xong thì phục vụ mang lên món điểm tâm, Hàn Dực Dương nhìn Mộc Tiểu Quy nói, “Tiểu Quy ngày mai đến chỗ của chú đi, chú cho con ăn thử bánh pudding mới.”
“Được ạ được ạ.” Nghe tới đồ ngọt thì Mộc Tiểu Quy liền vui vẻ gật gật đầu, nhóc quay sang Mộ Bắc, “Bắc Bắc chúng ta cùng đi nha ~ “
Mộ Bắc vừa nghe chuyện đến chỗ Hàn Dực Dương kia, anh lập tức liền muốn cự tuyệt, “Tôi không thích đồ…”
Tuy nhiên anh còn chưa nói xong thì đã bị Mộc Nam chen vào, “Đúng rồi, trước đó không phải Bắc Bắc còn mua bánh ngọt ở tiệm bánh Hàn Thức sao? Bắc Bắc, chú Hàn đây chính là chủ tiệm Bánh ngọt Hàn Thức, đi theo chú ấy sẽ có bánh ngọt ăn đó.”
Hàn Dực Dương nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía Mộ Bắc mới nói được một nửa, nếu anh không đoán sai, ý của Mộ Bắc Bắc muốn nói chính là nhóc không thích đồ ngọt đi?
Mộ Bắc: “……” Không sợ gặp phải đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, tiểu chủ quán em câm miệng dùm tôi với.