Anh sửng sốt một chút, còn không kịp nghĩ ra tại sao trên giường mình lại có thêm một người đàn ông thì đối phương liền quay đầu nhìn qua, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau anh rõ ràng thấy được khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt quen thuộc kia khiến anh lập tức mở to hai mắt nhìn, vươn tay chỉ vào hắn nói “Ngươi…” là Mộ Bắc!!!
Nhưng mà anh còn chưa kịp nói ra thì người kia đã chồm tới, chặn lại nửa người trên của anh, một tay che miệng, một tay đè lại không cho anh cử động, miệng thì khẽ nõi “Đừng kêu.”
Nhìn khuôn mặt này trong khoảng cách gần như vậy, Mộc Nam chỉ có thể chửi tục trong lòng một trận.
Sao Mộ Bắc lại ở chỗ này? Không phải hắn đã trở về rồi sao? Còn Bắc Bắc đâu? Hai con mắt anh chuyển hướng muốn tìm Bắc Bắc nhưng nơi ánh mắt có thể nhìn tới lại không thấy bóng dáng của tiểu tử kia đâu.
Không thấy Mộ Bắc Bắc, Mộ Bắc lại xuất hiện, nghĩ đến đây Mộc Nam đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
Mộ Bắc che miệng của anh, nhìn thoáng qua hướng Mộc Tiểu Quy đang ngủ ở giữa giường, thấy nhóc không bị đánh thức mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không thì tình huống này cũng không biết nên giải thích như thế nào nữa. Đột nhiên hắn cảm giác được một trận đau đớn truyền đến từ cái tay đang chặn miệng Mộc Nam, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mộc Nam đang mở to hai mắt trừng hắn, trong đó bao hàm lửa giận hừng hực.
Tay hắn bưng Mộc Nam hơi mạnh cho nên Mộc Nam chỉ có thể cắn được một chút da trên tay, nhưng mà một chút da bị cắn cũng đủ đau rồi, chỉ cần nhìn cặp mắt đang trừng kia của Mộc Nam là đủ biết anh cắn mạnh cỡ nào.
Mộ Bắc không có bởi vì đau mà buông tay ra, thậm chí lông mày cũng không thèm động đậy chút nào, chỉ là hơi nới lỏng sức ở trên tay ra thôi.
Mộc Nam trừng Mộ Bắc mãi cho đến khi nếm được vị mặn mới biết mình cắn tróc da tay của đối phương, nhận ra điểm này anh không tự giác buông lỏng răng mình ra.
“Tôi sẽ buông em ra, nhưng mà em đừng đánh thức Mộc Tiểu Quy dậy.” Mộ Bắc nói nhỏ “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, tôi có thể giải thích cho em.”
“…” Mộc Nam gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này Mộ Bắc mới buông miệng của anh ra, sau đó đứng lên, vừa rời khỏi người Mộc Nam thì hắn đã bị anh đẩy mạnh một cái té ngửa ra sau, vội vàng vươn tay ra chống mới đứng vững được, hắn nhìn Mộc Nam ngồi dậy rồi xuống giường.
Mộc Nam nhìn về phía Mộ Bắc, sau đó nhìn Mộc Tiểu Quy đang ngủ say, trên giường ngoài bọn họ thì chỉ còn một bộ áo ngủ. Mộ Bắc thì lại trống rỗng xuất hiện trong này, đang ở trần nửa thân trên, còn mặc một cái quần lót có hình khỉ miệng rộng, nếu anh không nhớ lầm thì kiểu này anh đã từng mua cho Bắc Bắc một cái, còn cái đang mặc trên người Mộ Bắc thì rõ ràng là kích thước không hợp, mặc trên người hắn đã bị căng sắp nứt ra rồi.
Bây giờ thì có ngu cũng phải biết đây là tình huống nào, ý tưởng vừa rồi cũng được chứng thực.
Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, đỡ phải bùng nổ lên đánh thức Mộc Tiểu Quy.
“Tôi có thể giải thích.” Mộ Bắc thấy anh hít thở dồn dập liền vui vẻ nói.
“Giải thích mẹ gì.” Mộc Nam thấp giọng cắt đứt hắn, anh nóng nảy đi vòng quanh tại chỗ hai vòng, cảm giác bị người khác lừa gạt nảy ra trong lòng.
Anh lại hít sâu vài hơi mới kìm lại được cơn tức, sau đó anh xoay người đi đến tủ quần áo, lục ra một bộ đồ ngủ của bản thân rồi ném tới trên người Mộ Bắc “Mặc quần áo tử tế rồi đi ra theo tôi. Đồ biến thái.”
“…” Kẻ biến thái Mộ Bắc cúi đầu nhìn thân thể trần truồng của mình, chuyện này thật sự không thể trách hắn được mà, ngày hôm qua bởi vì cơ thể quá khô nóng nên không biết là mình cởi áo ngủ lúc nào nữa, chỉ để lại mỗi quần lót, nhưng mà cái quần này quả thật siết hắn khó chịu, hắn liền hỏi “Có thể cho tôi một cái quần lót không?”
“Biến ngay!” Cái trán của Mộc Nam nhảy ra một sợi gân xanh “Thay mau lên! Tôi chờ ở bên ngoài.” Nói xong liền quay đầu đi ra ngoài.
Mộ Bắc nhìn bóng dáng đang nổi giận đùng đùng kia, khỏe miệng hơi vểnh lên, có lẽ chuyện ngoài ý muốn lần này cũng không phải là chuyện xấu cũng nói không chừng.
Mộc Nam đến phòng khách xong liền ra ban công, kéo cái rèm cửa sổ bằng lụa mỏng ra, từng cơn gió lạnh sáng sớm ùa vào trên mặt anh mới khiến anh hơi bình tĩnh trở lại, tuy rằng trong lòng anh vẫn đang loạn thành một đoàn.
Anh vừa mới tiếp nhận chuyện Bắc Bắc là người cá, trong nháy mắt Bắc Bắc lại biến thành Mộ Bắc, biến chuyển này quá lớn, ban đầu anh cũng có nghĩ rằng Bắc Bắc là con trai của Mộ Bắc nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Bắc Bắc lại chính là Mộ Bắc, chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Một người lại có thể biển lớn biến nhỏ!!! Sao có thể chứ!!!
Anh cảm thấy đầu óc mình loạn lên cả rồi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, anh biết Mộ Bắc đã thay quần áo xong và đi ra, nhưng mà bây giờ anh lại chẳng muốn nhìn thấy hắn chút nào nên cũng không thèm quay đầu nhìn lại, miễn cho nhịn không được lại vung tay đập hắn một trận.
“Tôi thay xong rồi.” Mộ Bắc đứng trong phòng khách một hồi, thấy Mộc Nam không có ý định quay đầu lại liền lên tiếng.
Mộc Nam kéo màn cửa sổ lại, xoay người đi tới.
Nếu như lúc trước trong phòng tắm, mỗi bước chân của Mộc Nam đều mang theo sự hấp dẫn thì bây giờ mỗi bước chân của anh đều mang theo sát khí, thấy vậy Mộ Bắc không nhịn được thở dài trong lòng, xem ra lần này ông chủ nhỏ là thật sự tức giận rồi.
Mộc Nam đi ngang qua hắn mà không thèm nói lời nào, chỉ tự mình đi thẳng đến sô pha ngồi xuống rồi mới nói “Nói đi.”
“Tôi không có cố ý.” Mộ Bắc nhìn anh nói rằng. “Lúc ở Tân Thành tôi chỉ biết có mỗi mình em, bị biến thành nhỏ xong tôi lại không có cách nào rời khỏi đây nên chỉ có thể đi tìm em.”
Nghe hắn vừa nói như thế, Mộc Nam liền nhớ tới lúc trước quả thật là Mộ Bắc từng nói là chưa bao giờ tới đây, vì vậy chỉ biết mỗi mình anh cũng không lạ, nghĩ đến đây sắc mặt anh hơi dịu đi một chút, hỏi tiếp “Rồi sao nữa?”
“Tôi cũng không biết em ngốc như vậy, lại hiểu lầm tôi khi bị nhỏ lại là con trai của tôi.” Mộ Bắc nói.
“Anh nói lại thử xem.” Mộc Nam giận “Tôi không có hỏi anh chuyện này.”
Mộ Bắc rất thức thời câm miệng lại.
“Sau này tại sao anh lại không nói rõ ràng ra?” Mộc Nam lại hỏi tiếp.
“Lúc đầu tôi không nói là vì tôi không muốn em nghĩ tôi là quái vật, sau này không nói là vì sợ em biết rồi sẽ đuổi tôi đi, mà tôi thì không muốn đi nên cũng không nói gì.” Mộ Bắc quan sát sắc mặt của Mộc Nam, nhìn thấy anh không quá tức giận nữa liền nói thêm một câu “Bởi vì tôi thích sống cùng em.”
Câu nói gần như là tỏ tình này khiến cho Mộc Nam hơi mất tự nhiên, lời nói này nếu như là Bắc Bắc nói thì không sao, anh nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng mà Mộ Bắc nói thì lại khác. Anh ho một tiếng, nghiêm mặt nói “Nói chuyện đàng hoàng.”
“Ừm.” Mộ Bắc trả lời “Hơn nữa mấy hôm trước tôi tính nói cho em nghe, nhưng bị em đánh gãy.”
“Có không?” Mộc Nam nhíu mày, anh không nhớ rõ lắm chuyện này.
Mộc Nam gật đầu khẳng định.
“Đây không phải trọng điểm.” Mộc Nam phát hiện mình suýt nữa đã bị hắn đánh lạc hướng “Trọng điểm là anh lừa tôi lâu như vậy! Anh nói anh đã trở về rồi.”
“Hồi nãy tôi đã xin lỗi rồi mà.”
“Xin lỗi thì được tích sự gì!” Mộc Nam bực mình nói “Đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi cần bình tĩnh.”
“…” Lần đầu tiên Mộ Bắc mới biết thì ra ông chủ nhỏ của mình nóng nảy như vậy, cũng tốt, hắn cũng cần bình tĩnh suy nghĩ một chút, kế hoạch bị thay đổi nhanh quá. Nghĩ vậy hắn bèn đứng dậy tính đi qua ngồi kế Mộc Nam, nhưng mới đi lại gần đã bị liếc xéo một cái đành phải ngừng lại, ngồi xuống cái ghế sa lông đơn bên kia.
Trong lòng thì Mộc Nam đã tin lời nói của Mộ Bắc rồi, nhưng anh chỉ cần nghĩ tới việc mình bị giấu diếm lâu như vậy, đem người ta coi như con trai nuôi đã cảm thấy khó chịu, Mộ Bắc rõ ràng có rất nhiều cơ hội để nói thẳng với anh, ngay cả việc hắn là người cá anh cũng có thể nhận thì còn có cái gì không thể nhận đâu. Nói cho cùng vẫn là hắn lừa dối anh.
“Chuyện hồi trước anh nói là thật hay giả?” Anh lên tiếng hỏi “Chuyện cha mẹ anh ấy.”
“Thật.” Mộ Bắc nói “ Ngoại trừ việc Mộ Bắc Bắc này ra thì tôi không có lừa em bất kì chuyện gì nữa hết.”
“Chỉ cần mỗi chuyện này thôi là tôi đã đủ phiền rồi.” Mộc Nam hừ một tiếng nói, không tiếp thu bất kì lời xin lỗi nào của hắn. Chẳng qua nghe hắn nói như thế thì cái phần trách cứ trong lòng lại thiếu đi một chút. Lời nói lúc trước của Tô Văn Khanh về cái chết của cha Mộ Bắc lại văng vẳng bên tai, anh nghĩ có lẽ việc Mộ Bắc lừa anh cũng chỉ là tình huống bất đắc dĩ, bộ dáng lúc ấy của hắn nếu bị người khác nhìn đến thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Được rồi. Mộ Nam bỏ qua.
“Năm nay anh bao nhiêu tuổi?” Anh lại hỏi.
“Hai mươi ba.”
“Hai mươi ba mà còn trong thời kì phát dục? Anh dậy thì trễ à?” Mộc Nam nhíu mày.
Thời kì phát dục của người cá với loài người không giống nhau.” Mộ Bắc giải thích. “Trong cuộc đời chúng tôi có ba giai đoạn phát dục, lần thứ nhất là lúc năm tuổi, lần thứ hai là mười tám tuổi trưởng thành, lần cuối cùng là năm năm sau, hai mươi ba tuổi, chính là lần này của tôi.” Hắn không dám nói là sau khi ba kỳ phát dục kết thúc, còn dư lại chính là thời kì động dục, cứ năm năm phát một lần, muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Vậy bây giờ là lần cuối cùng của anh đúng không?” Mộc Nam suy nghĩ một chút rồi hỏi “Bây giờ được coi như là kết thúc chưa? Không có vấn đề gì chứ?”
Nghe thấy Mộc Nam cho dù là tức giận cũng vẫn để ý đến tình trạng của mình, tâm tình của Mộ Bắc có chút vui vẻ, hắn nói “Xong rồi, không có vấn đề gì nữa hết, không cần lo lắng.” Không ngờ Mộc Nam lại nói thêm một câu khiến tâm tình của hắn té xuống vực thẳm.
“Tốt, nếu không có vấn đề gì nữa thì anh có thể đi được rồi.” Mộc Nam nói với gương mặt lạnh tanh.
“…” Mộ Bắc nhìn anh “Không phải chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi sao? Em sẽ không đuổi tôi đi mà.”
“Tôi nói với Mộ Bắc Bắc, anh là Mộ Bắc Bắc sao?”
“Là tôi chứ ai nữa?”
“Là cái con khỉ.” Mộc Nam nóng nảy nói.
“Em không giữ lời hứa.” Mộ Bắc lên án “Lúc trước em còn nói sẽ mời tôi ăn cơm.”
“Nước cũng không muốn cho anh uống nữa ấy.” Mộc Nam đỡ trán.
“Em vô ơn phụ nghĩa.” Mộ Bắc tiếp tục lên án.
“Trước đây sao tôi lại không phát hiện anh nói nhiều như vậy nhỉ?” Mộc Nam không còn lời gì mà nói, anh gãi tóc, vô cùng nhớ tới bệ hạ tuy rằng hơi chảnh, độc mồm độc miệng nhưng lại không nói nhiều “Anh ăn cơm ở chỗ tôi bao nhiêu lần rồi? Không thiếu một bữa kia…”
Mộ Bắc hừ nhẹ nói “Em cũng không thiếu sàm sỡ tôi.”
“Tôi sàm sỡ anh lúc nào? Nói bậy bạ.”
“Cởi đồ của tôi, sờ đuôi tôi, hôn trán tôi nữa.” Mộ Bắc liệt kê ra “Em sàm sỡ còn thiếu sao?”
Mộc Nam: “…”Không cãi lại nổi.
“Leng keng —— “
Lúc này ngoài cửa có người nhấn chuông, Mộc Nam mới nhớ tới Tô Văn Khanh bọn họ định bay buổi sáng, đã nói là sẽ mua bữa sáng lại đây ăn chung rồi trực tiếp xuất phát từ đây đi sân bay, thời gian này bọn họ cũng nên đến rồi.
Nghĩ đến đây, trong đầu Mộc Nam chợt lóe lên một suy nghĩ, anh nhớ hồi trước Mộ Bắc từng để cho anh sửa tên của người nhận bưu kiện thành cái tên Tô Văn Khanh.
Tô Văn Khanh, Tô Văn Khanh, Tô Văn.
Mộc Nam tỉnh ngộ lại đây, hay thật, hai người này cấu kết lại với nhau lừa anh, Mộ Bắc nói không có người nào ở đây chỉ có thể tìm anh, nhưng dựa theo sự quan tâm của Tô Văn Khanh đối với Mộ Bắc thì có lẽ cùng ngày hắn biến thân ông ta cũng đã đến đây rồi.
Nghĩ như vậy, cơn tức vừa mới tiêu đi hồi nãy lại bốc lên. Anh hung tợn liếc nhìn Mộ Bắc một cái rồi đứng dậy đi mở cửa.
Người tới đúng là Tô Văn Khanh và Lệ Mặc Trình, vừa mở của ra Tô Văn Khanh liền chào hỏi với anh như thường lệ, Lệ Mặc Trình đứng bên cạnh còn cầm một túi đồ ăn sáng.
Tuy rằng biết hai người kia cấu kết lừa gạt mình nhưng nhìn nụ cười ôn hòa thân thiết kia, Mộc Nam lại không có biện pháp làm lơ, anh nghiêng người cho hai người kia vào, gật đầu một cái sau đó đóng cửa lại, ba người cùng vào nhà.
“Bắc Bắc và Mộc Tiểu Quy ngủ dậy chưa?” Tô Văn Khanh hỏi.
“Rồi, ăn nhanh rồi đem người mang đi dùm tôi.” Mộc Nam cứng rắn nói.
Tô Văn Khanh vừa nghe liền cảm thấy giọng nói của anh không đúng, liền hỏi “Sao…” Chưa kịp nói xong ông đã thấy Mộ Bắc từ ghế sa lông đứng lên, Mộ Bắc đã biến trở lại như cũ, ông lại quay sang nhìn mặt của Mộc Nam, nháy mắt liền biết nguyên nhân.
“Ờm.” Tô Văn Khanh ngại ngùng sờ mũi, nhìn về phía Mộc Nam “Cậu biết chuyện rồi hả?”
“Ừ.”Mộc Nam nói “Biết hết rồi.”
“Vậy chuyện Mộc Tiểu Quy là con trai của Bắc Bắc, cậu có biết không?” Tô Văn Khanh thốt ra.
Mộc Nam: “…”
Mộ Bắc: “…” Việc nên nói với không nên nói đều bị mấy người nói hết rồi, không thể chừa chút chuyện cho tôi nói sao?