Vừa ra đại sảnh sân bay liền nhìn thấy Tô Văn Khanh đang đứng chờ, đồng thời còn có một người đàn ông khoảng 30 tuổi, để tóc húi cua, gương mặt nhìn cứng ngắc lạnh lùng, mỗi tiếng nói cử động đều có cảm giác như một người lính. Ấn tượng đầu tiên của Mộc Nam là người này không đơn giản, nhưng người này lại vô cùng cung kính đối với Mộ Bắc, nhìn thấy Mộ Bắc liền thấp giọng hô lão đại.
Bốn người không nói gì nhiều, lên xe rời đi.
Không gian trong xe rất lớn, ba người Mộc Nam ngồi ở phía sau mà vẫn còn rộng rãi, Tô Văn Khanh đưa tư liệu mà Lệ Mặc Trình lấy được cho Mộ Bắc “Đây là tư liệu hiện nay tra được, lúc trước nói với con có người ở đảo Nghi đang duy trì mấy thực nghiệm vi phạm lệnh cấm, chính là người này.” Tô Văn Khanh chỉ vào một tấm hình chụp một người đàn ông khoảng 40 tuổi “Trương Thiên Cát, Hoa kiều Mỹ, khoảng 15 năm trước về nước tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, xí nghiệp chủ yếu là làm hậu cần, vận chuyển, tư liệu biểu thị từ 8 năm trước hắn bắt đầu mua bán trái phép những loài động vật được bảo hộ, còn lén lút lập sở nghiên cứu…”
Mộ Bắc nhanh chóng xem xét tin tức của đối phương, trên đó có một ít ghi chú của công ty giao dịch vi phạm lệnh cấm. Mộ Bắc cũng không thèm để ý, hắn chỉ muốn tìm thử xem đối phương có tư liệu nào liên quan đến người cá hay không.
Lật đến cái tên tiếp theo, Mộ Bắc chợt dừng lại, hắn nhìn cái tên Thái Lợi kia, nhíu mày. Trong trí nhớ của hắn không có ai tên này cả, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy tên này rất quen thuộc.
“Làm sao vậy?” Mộc Nam cùng Tô Văn Khanh đều phát hiện sự dị thường của hắn, hai người đồng loạt hỏi.
“Tên này nghe quen quen.” Mộ Bắc chỉ vào hai chữ “Thái Lợi” nói. Hắn nhớ mang máng là mình đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
“Thái Lợi?” Tô Văn Khanh nhìn cái tên kia, lại lật thêm vài tờ, chỉ mấy chữ trên đó cho Mộ Bắc “Ở đây có tư liệu, đây là người trong sở nghiên cứu của Trương Thiên Cát, có vấn đề gì sao?”
Sở nghiên cứu…
Mộ Bắc nhìn mấy lời giới thiệu ở trên, nhắm mắt nghĩ một chút, đột nhiên hawsnnghix tới.
“Đây là người ở sở nghiên cứu năm đó.” Mộ Bắc nói, hắn đã từng nghe nhân viên công tác của sở thí nghiệm nói qua tên này, không biết tại sao lúc ấy lão ta lại không xuất hiệ ở đó nhưng từ những tin tức mà hắn nghe được thì đây cũng là một trong những người quan trọng nhất của sở.
“Con chắc không?” Tô Văn Khanh hỏi, năm đó ông mới 17 tuổi, có rất nhiều chuyện ông cũng không hiểu rõ, cũng không biết mối quan hệ giữa lão Tiến sĩ và sở nghiên cứu.
“Chắc, Lệ Mặc Trình đã về chưa?” Mộ Bắc vừa nói vừa lấy máy tính ra “Khiến cho ông ấy tập trung điều tra người này, nếu như tôi đoán không sai thì hai đứa trẻ đang ở trong tay lão, năm đó họ có thể làm ra nhiều chuyện điên cuồng như vậy, lúc này cũng không ngoại lệ.”
Tô Văn Khanh nghiêm túc gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lệ Mặc Trình.
Mộc Nam ngồi bên cạnh, nhìn Mộ Bắc lấy máy tính ra. Trình tự khởi động máy của Mộ Bắc khác với những loại máy tính khác, anh không hiểu những số liệu phức tạp đó, chỉ thấy Mộ Bắc nhấn một cái nút lệnh, màn hình mới chuyển đến lựa chọn khởi động, 3 giây sau màn hình chính xuất hiện.
“Tôi có thể hỗ trợ cái gì?” Mộc Nam nhỏ giọng hỏi Mộ Bắc, mọi người xung quanh đều bận bịu, bản thân mình lại không biết phải làm gì thật khó chịu.
Mộ Bắc ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên lại gần hôn anh một cái rồi nói “Em ở bên cạnh tôi là được, tôi sẽ mang các con về, tin tưởng tôi.” Nói xong hắn lại cúi đầu vào bàn phím.
“…” Mộc Nam bất ngờ, nhìn Mộ Bắc nhanh chóng đánh bàn phím, màn hình máy tính đột nhiên tối sầm lại, sua đó chuyển sang giao diện khác, Tô Văn Khanh đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với Lệ Mặc Trình, nói cho ông tin tức về lão Tiến sĩ.
Có vẻ như anh thực sự không thể giúp gì được. Mộc Nam thở dài, yên lặng ngồi một bên nhìn Mộ Bắc làm việc, mặc dù anh xem không hiểu.
Người lái xe nhìn Mộc Nam, trên mặt tuy không có cảm xúc gì nhưng trong lòng lại rất ngạc nhiên, có vẻ như mình có thêm một vị đại tẩu?
Tô Văn Khanh vừa cúp điện thoại liền nhìn thấy Mộ Bắc đang viết trình tự, tư liệu đang mở ra biểu hiện số liệu của công ty Trương Thiên Cát, ông lập tức hiểu Mộ Bắc đang muốn xâm lấn vào trong công ty đối phương.
Những bức tường phòng ngự của công ty Trương Thiên Cát nhìn như kiên cố nhưng trước mắt Mộ Bắc lại không hề có lực chống cự. từ khi Mộ Bắc bắt đầu động thủ, không đến 10 phút đồng hồ đã bắt được khe hở tấn công vào quyền quản lý của hệ thống.
Cùng lúc đó, những tin tức hắn thu thập không ngừng được gửi đến một ô đối thoại dưới màn hình.
Khung chat:
King: Phi điểu công kích tường phòng cháy khu A, phá hủy hệ thống báo động, Ngân Sương công kích số liệu cổ phiếu của công ty bọn họ, a Tư lau quệt dấu vết cho Ngân Sương, Yêu Đao đợi lệnh.
Phi điểu: thu được.
Ngân Sương: thu được.
Yêu đao: thu được.
Địch tư: thu được.
Mộc Nam nhìn biệt hiệu của Mộ Bắc, khóe miệng rút lại, bệ hạ thật đúng là không có lúc nào ngừng chiêu cáo với mọi người sự tồn tại của mình nha. Hơn nữa hình như anh vừa biết thêm một thân phận nữa của vị vua ngạo kiều này, hacker?
Trong lúc Mộ Bắc công kích đối phương, xe đã tới nơi và ngừng lại, mọi người ăn ý không lên tiếng chờ Mộ Bắc kết thúc công việc.
Màn ảnh không ngừng ghi nhận tư liệu, không chỉ có phương án hợp tác với những công ty khác mà cả giấy tờ nội vụ, những kí lục trốn thuế lậu thuế, còn có những kí lục về việc Trương Thiên Cát buôn bán súng ống và những động vật được bảo hộ của quốc gia, phạm vi rộng và kim ngạch lớn khiến người khác giận sôi. Ngay cả Mộc Nam và Tô Văn Khanh ngồi kế bên đều nhíu mày, Mộ Bắc không có mấy hứng thú với những thứ này, hắn loại bỏ những tin tức vô dụng đi rồi truyền cho Địch Tư.
King: thu thập tất cả những kí lục phạm tội lại.
Địch tư: thu được.
Ngân Sương: Ngọa tào, khẩu vị thật là lớn, nuốt nhiều tiền như vậy khó trách mấy năm nay phát triển nhanh thế, mấy chứng cứ phạm tội này nếu xét nhà cũng đủ để xét 18 lần.
Yêu đao: xét.
Phi điểu: xét.
Mộ Bắc không thèm để ý đối phương làm bao nhiêu chuyện phạm pháp, hắn chỉ muốn tìm xem Trương Thiên Cát có lén lút thành lập sở nghiên cứu liên quan đến người cá hay không, nếu có thì nằm ở đâu mà thôi.
Cùng lúc đó, bộ kĩ thuật của Trương thị bị Mộ Bắc xâm nhập khiến cho loạn thành một đoàn, mười mấy người kĩ thuật viên vùi đầu trước máy tính gấp gáp như kiến bò trên chảo, người phụ trách xí nghiệp Trương Thiên Cát lại càng tức giận đến mức đập phá đồ vật trong phòng.
“Phế vật phế vật!! Nuôi mấy người có ích lợi gì!!” Trương thiên cát tức giận đến mức đập bàn, đem mấy quản lý cấp cao trong phòng họp đều chửi một lần cũng không thể dập tắt lửa giận trong lòng hắn.
Đêm nay hắn đã hẹn một minh tinh mới vừa đến tay, định vui chơi thoải mái một lần, không ngờ vừa về biệt thự liền nhận được điện thoại nói hệ thống internet của công ty bị hacker xâm lấn, không chỉ một mà là vài người đồng thời công kích bọn họ. Đối phương đang đánh cắp một số lớn dữ liệu, bộ kĩ thuật hoàn toàn không ngăn cản được. Điều này khiến hắn sợ tới mức đem minh tinh đá bay ra ngoài, công ty không giống như mặt ngoài kinh doanh đàng hoàng, nếu tư liệu bị lấy đi, hắn chết 100 lần cũng không đủ.
“Chủ tịch bớt giận, bộ kỹ thuật đang suy nghĩ biện pháp…”
“Nghĩ cái gì nữa? Chuyện này mà xử lý không xong là không ai có kết quả tốt đâu!!” Trương Thiên Cát tức giận nói, hắn vừa nghĩ tới ký lục phạm tội nhiều năm qua của mình bị đánh cắp là lại đổ mồ hôi lạnh, không được, không thể ngồi chờ chết như vậy được!! Hắn đẩy ghế đứng lên nói “Gọi đám thùng cơm kia không dây dưa với họ nữa, tiêu hủy! Đem tư liệu tiêu hủy hết đi!!” Cùng lắm thì đào không làm lại một lần nữa, cũng đỡ hơn là cái gì cũng không còn.
“Không kịp rồi…” Một người xuất hiện trước cửa phòng họp, vẻ mặt đau khổ nói “Toàn bộ hệ thống đã bị người khác khống chế, không thể động đậy được gì.”
Người kia nói khiến Trương Thiên Cát ngã ngồi lại ghế, sững sờ một hồi mới cầm lấy cái chén cạnh bàn ném vào vách tường “Cút hết ra ngoài cho tôi!”
Sau khi mọi người rời khỏi, Trương Thiên Cát tê liệt ngồi trên ghế, hắn không dám tưởng tượng kết cục của mình, hắn cũng không nghĩ ra mình làm sai chỗ nào.
Không thể ở lại đây nữa! Phải rời khỏi đây!! Không cần biết đối phương đánh cắp tư liệu để làm gì, một khi tư liệu được phơi bày ra, hắn có đền mạng cũng không đủ. Nghĩ đến đây hắn vội đứng lên đi ra ngoài.
Mộ Bắc không thèm quan tâm hành vi của mình khiến Trương thị gặp phải ảnh hưởng gì, sau khi xác định được vị trí của sở nghiên cứu liền lập tức gửi đến ô đối thoại.
king: mấy phút nữa tôi đến ngay.
Sau khi gửi tin nhắn, Mộ Bắc đóng laptop lại, nói với Mộc Nam bọn họ “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Mộc Tiểu Quy bọn họ đang ở đảo Di Hoàng.”
“Đảo Di Hoàng sao?” Mộc Nam hỏi.
“Thế nhưng lại là đảo Di Hoàng.” Tô Văn Khanh sửng sốt, nói với Mộc Nam “Nó thuộc hải vực của Tân thành, là một hòn đảo hẻo lánh, không ngờ nó lại ở đó, biết vậy chúng ta sẽ không cần lại đây mất công.”
“Không sao, Ngân Sương sẽ an bày tuyến đường đi, đi từ đây cũng sẽ không xa hơn Tân thành bao nhiêu.” Mộ Bắc nói, hắn nhìn về phía người lái xe “Kỳ Nham, chuẩn bị một chút rồi xuất phát.”
Người kia lên tiếng trả lời rồi xuống xe.
Mộ Bắc nói xong lại nói với Tô Văn Khanh “x-1091 còn có thể cất cánh sao?”
“Đương nhiên, nó luôn luôn chờ con lâm hạnh.” Có lẽ là bởi vì rốt cục có tin tức, Tô Văn Khanh khó được đùa giỡn một lần.
“Mộc Tiểu Quy thật sự ở nơi đó sao?” Mộc Nam thật không dám tin tưởng, anh sợ sẽ thất vọng.
“Có 80% khả năng, bây giờ chúng ta không có thời gian do dự, đi trước rồi nói, cũng tốt hơn chờ ở chỗ này, Lệ Mặc Trình và Phi điểu sẽ ở lại tiếp tục điều tra.” Mộ Bắc nói, hắn nắm tay của Mộc Nam “Đừng lo lắng, tin tưởng tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt của Mộ Bắc, Mộc Nam hơi yên tâm được một chút, gật đầu “Được.”
Cho tới khi bay lên không trung Mộc Nam còn chưa hoàn hồn lại, thì ra Mộ Bắc nói “x-1091” là một cái phi cơ loại nhỏ!! Hiện tại anh đang ở trong một chiếc máy bay tư nhân!! Từ vẻ ngoài xem ra, nó rõ ràng khác với những chiếc phi cơ khác, nó đã được cải trang lại, cả máy bay đều là màu đen, chỉ có ở đuôi mới có một dấu ấn màu hồng, khắc “x-1091”.
Bên trong phi cơ trừ anh, Mộ Bắc, Tô Văn Khanh và Kỳ Nham ra thì còn có 3 người trẻ tuổi ăn mặc giống như não tàn, ba người nhìn thấy anh còn đồng loạt cúi đầu kêu đại tẩu khiến anh thật không có thói quen.
Nhìn người thiếu niên gọi là Ngân Sương thuần thục thao tác máy bay khiến nó lên không liền nhanh chóng bay đi, Mộc Nam cảm thấy mình tiến nhập một cái thế giới khác, một người cha khác của con mình có thân phận hơi bị dọa người.
“Tìm tuyến đường nhanh nhất, một khắc cũng không thể chờ.” Mộ Bắc nói.
“Lão đại cứ yên tâm đi.” Ngân Sương cười nói, tăng tốc độ phi hành.
…
“Mộc tiểu bảo cậu không sao chứ? Cậu trả lời tớ đi!!” Trình duệ ghé vào lồng sắt không ngừng hô tên Mộc Tiểu Quy. Từ lúc những người kia đem Mộc Tiểu Quy ôm về bỏ vào bể cá thì Mộc Tiểu Quy vẫn luôn không tỉnh lại, nhóc sốt ruột đến chảy nước mắt “Cậu dậy nói chuyện với tớ đi, cậu đừng ngủ nữa…”
Trình Duệ vừa khóc vừa kêu tên Mộc Tiểu Quy, Mộc Tiểu Quy lại không hề có phản ứng, cái đuôi ban đầu sáng bóng bây giờ nhìn cũng ảm đạm rủ xuống, cả người nổi lơ lửng trên mặt nước, hai mắt nhắm nghiền lại, sắc mặt tái mét.
“Mộc tiểu bảo…” Trình Duệ bình thường nhìn bình tĩnh không giống một đứa trẻ, lúc này lại khóc khan cả giọng, nhóc sợ Mộc Tiểu Quy sẽ không tỉnh lại nữa, giống như cụ già lúc trước quét dọn trong cô nhi viện của nhóc vậy, nhìn qua như đang ngủ nhưng viện trưởng nói ông sẽ không tỉnh lại nữa.
“Mộc tiểu bảo!! Mộc tiểu bảo!!! A a a a a!!” Trình duệ dùng sức vỗ lồng sắt, lòng bàn tay của nhóc trầy trụa, có chỗ còn chảy máu nhưng nhóc không hề cảm giác, nhóc không ngừng lôi kéo cái khóa của lồng sắt muốn đi đến bên người Mộc Tiểu Quy.
Trong một phòng thí nghiệm khác, lão Tiến sĩ đang tiến hành thí nghiệm với cốt tủy được lấy từ trên người Mộc Tiểu Quy. Để dụng cụ tiếp thu đến phản ứng chân thật nhất của Mộc Tiểu Quy nên lúc châm lão cũng không có tiêm thuốc tê cho nhóc, còn làm chậm tốc độ xuống để dụng cụ thu thập được nhiều tin tức hơn.
Chẳng qua sự chịu đựng của con nít bốn tuổi quá kém, còn chưa rút xong Mộc Tiểu Quy đã hôn mê khiến cho dụng cụ bị gián đoạn, lão chỉ có thể bất đắc dĩ lấy những tế bào khác, chuyển kế hoạch này sang ngày mai.
Theo sự hiểu biết của lão thì sinh mệnh của người cá rất cao, khả năng tự lành cũng cao hơn con người nhiều, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ còn có thể tự chữa trị.
Đây là tin tức lấy được từ trên người cha của Mộc Tiểu Quy nên lão nghĩ lần này cũng không khác gì mấy. Lão không nghĩ là người cá lần này sẽ có nguy hiểm gì nên chỉ thả nhóc vào bể cá rồi nhanh chóng mở tài liệu ra nghiên cứu.
Cốc cốc cốc.
Ngay lúc lão đang say mê với số liệu mới thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, bị đánh gãy nên lão bất mãn nhíu mày, đang chuẩn bị mắng thì nghe thấy trợ lý nói “Tiến sĩ tiến sĩ!! Không tốt!! Ngài mau ra đây, có việc gấp!!!”
Nghe vậy lão tưởng người cá có chuyện gì nên vội vàng buông công cụ xuống đi qua mở cửa, ngoài cửa là hai người trợ lý và gã đàn ông bắt Mộc Tiểu Quy.
“Đã xảy ra chuyện gì? Người cá xảy ra chuyện gì sao? Để ta đi xem.” Lão nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Trợ lý vội vàng kéo lão lại, sốt ruột mà nói rằng, “Không phải chuyện đó. Là chúng ta bị phát hiện!!”
“Cậu nói gì?” Lão Tiến sĩ sửng sốt vội hỏi gã đàn ông bên cạnh “Chuyện gì xảy ra? Không phải cậu nói là không ai phát hiện sao? Tại sao nhanh như vậy lại bị phát hiện?”
“Lúc ấy đúng là không có ai biết, tôi cũng không ngờ rằng đối phương sẽ điều tra nhanh như vậy, Tiến sĩ, chúng ta làm gì bây giờ?” Gã đang ông cũng rất lo lắng.
“Đừng vội, tin tức xác định chưa?”
“Chắc chắn rồi!”
“Để ta suy nghĩ một chút, báo với ông chủ trước đi, chuyện này mấy người chúng ta không xử lý được.”
“Vô ích thôi, ông chủ bây giờ bản thân còn lo không xong. Tiến sĩ chúng ta trốn đi!!” Gã kia nói lại một lần tin tức nhận được “Đối phương đang trên đường tới, chúng ta phải lập tức đi, tiến sĩ đừng do dự!!”
Lời gã nói khiến Tiến sĩ quay lại nhìn phòng thí nghiệm của mình, dụng cụ bên trong còn đang thao tác, tin tức cũng đang đổi mới, người cá hắn mơ ước từ lâu cũng ở cách vách, những điều này khiến hắn không thể bỏ qua.
“Tiến sĩ! Do dự nữa là không kịp rồi!!” Gã khuyên nhủ “Rừng còn đó lo gì không có củi đun, năm đó chúng ta cũng là như vậy mà.”
Lời gã nói khiến lão Tiến sĩ bừng tỉnh, lão không chần chừ nữa mà nhanh chóng cởi áo blouse ra ném qua một bên “Đi thôi, mang theo người cá, tiểu Ngô chuẩn bị du thuyền, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Trợ lý trả lời rồi rời đi, hai người còn lại đi theo Tiến sĩ đến phòng thí nghiệm nhốt Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ.
Trình Duệ khóc mệt đang quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Mộc Tiểu Quy vẫn còn đang hôn mê, hai tay nhóc vươn ra ngoài như muốn chạm vào Mộc Tiểu Quy.
“Rầm.” cửa phòng bị người dùng sức mở ra, Trình Duệ giật mình ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn lại liền thấy ba người hùng hổ đi tới chuẩn bị đem Mộc Tiểu Quy mò ra ngoài.
“Các người muốn dẫn Mộc tiểu bảo đi nơi nào?” Trình duệ vội vàng đứng lên, “Trở về!! Các ngươi muốn làm gì?!!”
“Tiến sĩ, đứa bé này tính sao đây? “Trợ lý nhìn Trình Duệ, có vẻ không đành lòng.
“Không có thời gian để ý đến nó, đi nhanh lên.” Lão Tiến sĩ nói, bảo gã ôm Mộc Tiểu Quy cùng rời đi.
“Quay lại đây! Trả lại Mộc tiểu bảo cho ta!!” Thấy ba người lại mang Mộc Tiểu Quy đi, Trình Duệ hét lớn đến mức rát cả cổ nhưng ba người vẫn biến mất trước mặt nhóc.
Lúc lên thuyền, lão Tiến sĩ lưu luyến nhìn sở nghiên cứu của mình, cảm giác lúc này khiến lão nhớ tới năm đó tâm huyết của mình bị hủy hoại trong nháy mắt, lão hận nhưng không biết phải làm gì. Nếu không phải thời gian không đủ lão nhất định phải tự tay hủy sở nghiên cứu này, không cho bất luận kẻ nào được đến nó.
Nhưng không sao, người cá vẫn còn ở trên tay lão, nhìn Mộc Tiểu Quy đang bị trợ lý ôm vào ngực, lão cũng tự an ủi mình được một chút.
Mấy người lập tức lên du thuyền rời khỏi hòn đảo.
“Ủa.” Ngân Sương kì quái nhìn vào màn hình phía bên phải, hiện tại bọn họ đã đến rất gần đảo, lúc này trên màn hình ngoại trừ chiếc x-1091 mà mình đang lái thì lại có thêm một điểm di động nữa, ngược lại với bọn họ là đối phương đang rời khỏi đảo.
“Làm sao vậy?” Mộ Bắc hỏi.
“Có người đang rời khỏi đảo.” Ngân Sương nói, chỉ điểm đỏ đang di động trên màn hình “Khoảng cách không xa lắm, chúng ta có cần đến gần xem không?”
“Có thể là Mộc Tiểu Quy bọn họ không?” Mộc Nam vừa nghe liền vội vàng hỏi.
“Rất có thể, đối phương có lẽ nhận được tin tức nên mới rời đi.” Tô Văn Khanh nói.
“Đuổi theo đi.” Mộ Bắc trầm giọng.
“Được.” Ngân Sương nhận lệnh, thay đổi tuyến đường một chút đuổi theo cái điểm đỏ kia.
Khi x-1091 đến gần điểm đỏ họ mới phát hiện đó là một chiếc du thuyền loại nhỏ, đối phương có vẻ cũng phát hiện bọn họ nên bắt đầu rẽ trái rẽ phải muốn nhiễu loạn họ.
Dù sao x-1091 cũng không phải là phương tiện di chuyển trên biển, du thuyền đang cố kéo sóng biển để nhiễu loạn tầm mắt của Ngân Sương, cậu chỉ có thể bay cao lên một chút, hơn nữa vì cam đoan sự an toàn của Mộc Tiểu Quy nên Ngân Sương chỉ có thể tiếp cận nó chứ không thể công kích nó, cứ thế họ cách đối phương ngày càng xa.
“Ngọa tào, nếu không phải muốn cứu người, bố đã bắn nát mày rồi.” Ngân Sương mắng, “Lão Đại làm sao bây giờ.”
“Nghĩ biện pháp đến gần nó một chút.” Mộ Bắc nói.
Ngân Sương trả lời một tiếng, điều khiển cho x-1091 đến gần du thuyền, ngay lúc x-1091 đến gần du thuyền, Mộ Bắc đột nhiên đứng lên, Mộc Nam vội vàng hỏi “Làm sao vậy?”
“Tôi xuống dưới một chuyến, Ngân Sương đưa mọi người đến sở nghiên cứu trước.” Mộ Bắc quay đầu lại nhìn anh “Chúng ta không chắc chắn Mộc Tiểu Quy đang ở trên du thuyền, em đến đó xem vẫn đảm bảo hơn, lát nữa gặp mặt trên đảo.”
“Nhưng mà một mình anh…”
“Không cần lo lắng.” Mộ Bắc ngắt lời anh, chỉ để lại một câu “Chờ tôi trở lại.” Sau đó liền mở cửa cabin ra nhảy xuống, Mộc Nam vội vàng vươn tay muốn giữ hắn lại nhưng không kịp.
“Mộ Bắc!!” Mộc Nam thấy hắn cứ như vậy nhảy xuống liền vội vàng tiến ra gần cửa gọi.
Tô Văn Khanh sợ anh té xuống vội vàng kéo anh trở lại, bảo Ngân Sương đóng cửa “Đừng lo lắng, cậu quên Mộ Bắc là gì rồi sao? Hắn sẽ không sao đâu.”
Ông vừa nói xong Mộc Nam mới nhớ tới Mộ Bắc là người cá, biển mới là quê hương của hắn.
Mộ Bắc nói đúng, bây giờ bọn họ phải có người đến sở nghiên cứu xem xét tình hình, lỡ đâu mục đích của chiếc du thuyền này là đánh lạc hướng của họ thì sao.
Mộ Bắc vừa vào trong nước thì hai chân liền biến thành cái đuôi, hắn nhanh chóng cởi quần áo đang vướng bận trên người ra, da thịt chạm đến nước khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hắn nhanh chóng bơi về phía du thuyền, xung quanh hắn nhanh chóng tụ tập rất nhiều loài cá, cuối cùng tạo thành một đàn đủ loại cá đi theo sau.
Lão Tiến sĩ thấy x-1901 rời đi liền nhẹ nhàng thở ra, xem ra đối phương không tính tiếp tục đuổi theo mà đi về phía sở nghiên cứu, như vậy họ cũng an toàn hơn.
“Tiến sĩ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Trợ lý lo lắng hỏi.
“Cứ chạy đi, hướng nào cũng được, càng xa càng tốt.” Sau khi bình tĩnh lại lão Tiến sĩ có vẻ hơi mệt, cả đời lão đều kính dâng cho những loại thí nghiệm này, nhưng năm nay đã 70 mà vẫn chưa đạt được thành quả, điều này khiến hắn hơi mệt mỏi.
“Tiến sĩ, ngài có cần nghỉ ngơi trước một chút hay không? ” Trợ lý lo lắng mà nói rằng.
“Không cần, ta đi xem người…” Hai chữ người cá còn chưa nói xong đã bị cắt đứt vì du thuyền bị va vào lay một chút, nếu không phải trợ lý đỡ lấy hắn hắn đã ngã sấp xuống rồi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tiến sĩ… Tiến sĩ ngài mau ra đây!!!” Một người trợ lý khác hoảng sợ kêu, lão vội vàng chạy ra ngoài, sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Ngay trước du thuyền của họ là một người đàn ông tóc quăn, ánh mắt lam, nhờ ánh trăng chiếu rọi xuống mà vẩy cá dưới thắt lưng của hắn chói mắt khiến người khác không thể nhìn thẳng, nửa người của hắn ở trên mặt biển, nửa người dưới bị bao phủ dưới biển, cả người có vẻ cao quý và thần bí.
Đây là một người cá thành niên đã phát dục đầy đủ.
Lão Tiến sĩ kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt có sự si mê, miệng lẩm bẩm nói “Rốt cục ta cũng nhìn thấy ngươi…”
Mộ Bắc lạnh lùng nhìn đám người trước mắt mình, hắn nhắm mắt lại mở ra hai tay, ngửa đầu phát ra từng tiếng ngâm nga cao vút.
Hắn vừa phát ra thanh âm, đám người kia như là bị cái gì đâm vào, đau đớn không chịu nổi khiến bọn họ phát ra tiếng thét thống khổ.
“Câm miệng, đừng kêu nữa!!!”
“A a a a a!!! Đau đầu quá!!”
Mộ Bắc không nhìn sự thống khổ của bọn họ, tiếng gầm phát ra ngày một cao, nước biển xung quanh vì tiếng gầm của hắn mà gợn sóng, tạo thành một lốc xoáy loại nhỏ.
Ngay lúc mấy người kia đau lăn lộn trên đất, lỗ tai tràn máu thì một gã đàn ông từ trong du thuyền chạy ra, hắn ôm Mộc Tiểu Quy đang hôn mê vọt tới boong thuyền hô to “Dừng lại!! Nếu không tao giết nó!!”
Mộ Bắc ngừng lại, lốc xoáy bên cạnh hắn cũng chậm rãi bình ổn. Mộ Bắc nhìn thấy Mộc Tiểu Quy đã hôn mê không có ý thức, ánh mắt lạnh lùng hiện lên sát khí “Đem con ta trả lại cho ta.”
“Thả bọn tao đi.” Gã đàn ông ôm Mộc Tiểu Quy nói, hiện tại gã cảm thấy đầu mình như bị nổ mạnh, đứng cũng đứng không vững, nếu không phải ban nãy vừa lúc tìm được đồ vật nhét vào tai thì gã cũng đã lăn lộn trên đất giống như những người khác rồi.
“Đi?” Mộ Bắc cười lạnh một tiếng, thân hình hắn nhoáng lên một cái, biến mất ở tại mặt biển.
Gã kia hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt Mộc Tiểu Quy, nhìn trái nhìn phải, mặt biển xung quanh đã khôi phục bình tĩnh, không còn thấy thân ảnh của Mộ Bắc. Hắn cảm thấy sợ hãi bèn lùi lại, muốn trở lại khoang thuyền, vừa lui lại liền va phải thứ gì lạnh lẽo.
“Muốn đi đâu?” Âm thanh lạnh như băng vang lên ở sau lưng, gã còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một cánh tay ướt đẫm cầm lấy.
“Một đứa trẻ khác đâu?” Mộ Bắc hỏi.
“Ở sở nghiên cứu…” Gã đàn ông trả lời, người đứng sau lưng hắn như là tử thần, khiến gã không thể cử động.
“Chết đi.” Gã chỉ nghe thấy hai chữ lạnh như băng này trước khi mất đi ý thức.
Mộ Bắc ôm Mộc Tiểu Quy từ du thuyền nhảy vào biển, bơi ra một khoảng cách sau mới trồi lên mặt nước cúi đầu nhìn Mộc Tiểu Quy. Đứa bé đang nằm trong ngực hắn, sắc mặt rất tệ, chỉ có hơi thở mỏng manh chứng minh là nhóc còn sống.
Trái tim hắn vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng yên tâm xuống, ôm Mộc Tiểu Quy vào ngực, Mộ Bắc gần như muốn rơi lệ, hắn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của nhóc “Không sao rồi bảo bối.” Nói xong liền bơi về phía đảo hội họp với Mộc Nam bọn họ.
Bọn họ vừa rời khỏi không lâu, du thuyền truyền đến tiếng nổ mạnh, mặt biển lủi lên một ngọn lửa lớn, sau đó chậm rãi dập tắt, biến mất trong gió.