• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ánh Lục, nàng ngủ lại ở bên ngoài như vậy, bá mẫu nhất định sẽ rất lo lắng, ta nên vào nhà thỉnh tội với cha mẹ nàng thì hơn. Có điều giờ mới tảng sáng, bá mẫu nhất định còn chưa rời giường, vậy để hôm sau ta sẽ tới!” Tần Luận vừa nói vừa đỡ Vân Ánh Lục xuống xe ngựa. Vân Ánh Lục không khỏi lấy làm lạ về sự chuyển biến đột ngột của Tần Luận. Hôm nay hắn lễ độ lạ thường, lời ăn tiếng nói cũng lạ thường, cứ như trong lòng đang ngổn ngang trăm mối tơ vò. Trên đường từ Linh Vân các về đến Vân phủ, đôi mày hắn nhíu chặt, cô lịch sự hỏi thăm, vậy mà hắn cứ ngẩn ngơ nửa ngày cũng không đáp lại.

Thế này rất không giống Tần Luận công tử mà cô biết!

"Tôi tự mình giải thích là được rồi, mẫu thân sẽ không trách anh đâu". Vân Ánh Lục ngẩng đầu nhìn bầu trời tinh khôi, cây cối xanh tươi, nắng nhạt chiếu khắp, cô hít một hơi đầy sảng khoái. Tần Luận không lên xe mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, nét mặt có chút rối rắm. "Ánh Lục, nàng ở trong cung... có hay gặp hoàng thượng không?”

"Có, nhưng không thường xuyên, đối tượng phục vụ của tôi là phi tần, cung nhân".

"Người... đối với nàng có tốt không?”

Vân Ánh Lục cảnh giác hỏi lại, "Sao anh lại hỏi câu này?”

Tần Luận gượng cười, "Người ta thường nói làm bạn với vua như chơi với hổ, ta lo lắng cho nàng thôi! Còn nữa, hình như nàng rất ít khi kể chuyện trong cung".

"Có gì hay mà kể, gia đình hoàng thượng phức tạp vô cùng, thật khiến người ta đau não khổ tâm". Vân Ánh Lục khoát tay, "Anh về tiệm thuốc đi, tôi cũng phải tiến cung đi làm đây".

Tần Luận dịu dàng kéo tay cô lại. "Ánh Lục, sau này có chuyện gì phiền lòng cứ nói với ta, đừng giữ mãi trong lòng".

"Ừ! Mắt anh đầy tia máu rồi kìa, mau trở về nghỉ ngơi đi". Vân Ánh Lục lùi lại một bước, thấy hắn lên xe, mới xoay người hồi phủ.

Mành xe buông xuống, Tần Luận nhắm nghiền mắt, khóe mắt mơ hồ có ánh nước. Nếu thời gian có thể quay ngược về buổi chiều hôm qua khi hắn cùng Ánh Lục khám bệnh ở tiệm thuốc thì tốt biết bao! Như vậy, hắn vẫn là Tần công tử tiêu sái phóng khoáng, Vân Ánh Lục vẫn là khối ngọc mĩ miều trong lòng hắn. Nhưng chỉ qua một khắc, tất cả đều thay đổi, tất cả đều biến mất!

Đời người có một bước ngoặt như vậy, hắn sao cam tâm cho được?

Tối hôm qua Trúc Thanh hồi phủ trước, cứ thế tay chống má ngồi chờ trong phòng tới tận hừng đông mới thấy Vân Ánh Lục nhẹ nhàng đi vào phòng. Nàng lầm bầm nhắc nhở tiểu thư đừng bắt chước nam nhân ra ngoài làm việc, ra ngoài qua đêm. May mà Tần công tử phóng khoáng độ lượng, bằng không tiểu thư sẽ chẳng gả được cho ai đâu, thế nên phải hết sức quý trọng Tần công tử.

Vân Ánh Lục quáng quàng rửa mặt chải đầu, thay y phục. Lời Trúc Thanh nói, cô nghe tai phải rồi lại ra tai trái.

"Đây là cái gì vậy ạ?” Khi Trúc Thanh thu quần áo, thấy trong túi áo tiểu thư có thứ gì đó cưng cứng. Vân Ánh Lục vội vàng đoạt lấy, cẩn thận cất vào tay áo mới.

"Bức thư ta phải mang vào cung".

Trúc Thanh bỗng nhiên cúi đầu ra vẻ thần bí. "Tiểu thư, tối hôm qua khi đứng ở ngoài hiên, cô có biết em nhìn thấy ai không?”

"Ai vậy?” Vân Ánh Lục khoác tấm y bào vừa dày vừa dài vào người.

"Đỗ đại nhân đấy! Thú vị lắm, bên ngoài trời mưa tầm tã, vậy mà anh ta vẫn xòe ô đứng ở bờ tường, không biết ngắm mưa hay bắt côn trùng nữa. Cả người đứng im không nhúc nhích, hệt như cái cột gỗ ý". Trúc Thanh nhớ lại cảnh tượng tối qua, che miệng cười khúc khích.

Vân Ánh Lục đang thu dọn hòm thuốc đột nhiên ngừng tay. "Trúc Thanh, em mang hòm thuốc lên xe ngựa, ta có việc ra trước một chút".

"Tiểu thư, cô đi đâu vậy?”

Vân Ánh Lục chạy nhanh ra hoa viên, không còn bóng dáng ai cả.

"Vân tiểu thư?” Người trông cửa nhà họ Đỗ nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm, thò mặt ra nhìn thì hóa ra là tiểu thư nhà bên đang sốt ruột đứng bên ngoài.

"Đại thúc, xin lỗi Đỗ đại nhân đã đi làm chưa?”

"Đỗ công tử đang dùng điểm tâm, một lúc nữa mới đi".

"Vậy phiền đại thúc dẫn cháu vào gặp Đỗ đại nhân một chút".

Người trông cửa kinh ngạc há hốc miệng. "Vân tiểu thư, cô thật sự muốn... gặp đại thiếu gia?”

"Đúng đúng, cháu có chuyện gấp muốn nói với Đỗ đại nhân". Ôi, cô quên khuấy mất chuyện hẹn ngắm trăng cùng anh ta, nhưng mà tối hôm qua không có trăng, không biết anh ta có tha thứ cho cô không nữa?

Người trông cửa bán tín bán nghi dẫn cô tới tiểu viện của Đỗ gia. Đỗ viên ngoại đang tập thể dục buổi sáng ở trong hoa viên, vừa nhìn thấy Vân Ánh Lục, ông thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.

Vân Ánh Lục mỉm cười chào ông.

"Nàng tới làm gì?” Đỗ Tử Bân mặc quan phục màu xanh cánh chả uy nghiêm, vẻ mặt có phần không vui, bước ra phòng khách.

Hôm qua Vân Ánh Lục cả đêm không về, hắn đội mưa đội rét chờ đến gần sáng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Giờ lòng đã nguội lạnh, chẳng muốn tỏ tường, tra vấn gì nữa.

"Tôi muốn xin lỗi anh, tối hôm qua tôi...” Vân Ánh Lục mở miệng giải thích.

"Ta không muốn biết. Vân thái y, giờ không còn sớm, để ta đưa nàng tiến cung". Đỗ Tử Bân nhàn nhạt ngắt lời.

Vân Ánh Lục không phải là người hay để ý đến sắc mặt người khác, cô nhanh nhảu đáp. "Đỗ đại nhân, còn kịp mà, chờ tôi nói hết rồi hẵng đi". Cô giữ tay áo hắn không buông.

"Ta không muốn nghe, thế cũng không được sao?” Âm lượng của Đỗ Tử Bân đột nhiên cao vút, làm Vân Ánh Lục suýt nữa nhảy dựng lên nóc nhà.

"Anh nghe hay không là chuyện của anh, còn giải thích cặn kẽ là chuyện của tôi". Vân Ánh Lục nhìn thẳng vào mắt hắn, từ tốn nói.

Cô không phải quân tử nhưng cũng là người biết giữ chữ tín.

"Tối hôm qua tôi gặp chuyện ngoài ý muốn nên không thể về nhà đúng giờ được.” Nghĩ lại cảnh tối qua, Vân Ánh Lục chán chường thở dài. "Khó khăn lắm tôi mới có một ngày thảnh thơi, vậy mà ra đường vẫn chạm mặt Lưu hoàng thượng. Anh ta khăng khăng xem tôi là nam nhân rồi bảo tôi khi quân phạm thượng, lừa trên dối dưới. Tôi đương nhiên là phải cãi lại rồi, cãi qua cãi lại một hồi thì trời sáng".

Gương mặt cau có của Đỗ Tử Bân có phần thả lỏng vì kinh ngạc. "Nàng gặp hoàng thượng ở đâu?”

"Tiệm... tiệm rượu". Đỗ Tử Bân là chính nhân quân tử, là con mọt sách cứng nhắc của đạo lý thanh quy, thế nên Vân Ánh Lục không dám nhắc đến Linh Vân các trước mặt hắn.

Hoàng thượng lại cải trang vi hành sao?

"Vậy còn chuyện kia, nàng đã nói chưa?” Đỗ Tử Bân giật giọng hỏi.

"Chuyện từ hôn sao?” Vân Ánh Lục ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên thông minh hơn bình thường, "Rồi, nhưng mà phải đợi hơi lâu một chút".

Vân Ánh Lục cảm thấy không nên nói tới thời hạn ba tháng của Tần Luận thì hơn. Dù có bên nhau ba năm, cô cũng khó lòng động tâm với con công đỏm dáng ấy.

"Nàng... sáng sớm ra đã chạy tới đây chỉ để nói cho ta biết chuyện này sao?” Trái tim băng giá của hắn như được gió xuân ấm áp xua tan lạnh lẽo.

Nàng để ý tới tâm trạng hắn nhiều hơn người khác?

"Đúng thế, tôi sợ anh hiểu lầm ấy mà. Tối hôm qua tôi đã định về sớm để hỏi anh vài điều nhưng rốt cuộc lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Tối hôm qua anh chờ tôi lâu không?” Cô thăm dò nhìn hắn.

"Ta nói rồi, bất kể là muộn thế nào ta cũng chờ nàng".

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Tử Bân bị nhuộm đỏ, trái tim Vân Ánh Lục khẽ nảy lên, mặt hồ yên tĩnh thoáng chốc rối loạn lạ thường.

Ở góc tường có một dây thường xuân đang lên lá xanh mơn mởn, bên cửa sổ là cành dành dành phủ hoa trắng muốt. Một làn gió hiu hiu thổi đến, mang hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp gian phòng.

Trong cảnh xuân mê đắm lòng người, có những thứ âm thầm biến đổi, có những thứ lộ tỏ bên ngoài, tất cả đều khe khẽ đâm chồi nảy lộc.

"Phụ thân!” Viên Thục nghi mới vừa ngủ dậy không lâu, chợt nghe cung nữ chạy vào bẩm báo Viên đại nguyên soái xin cầu kiến. Nàng vui mừng nhấc váy, chạy ào ào từ trong phòng ngủ ra ngoài.

"Lão thần khấu kiến nương nương". Viên nguyên soái vui mừng nhìn con gái yêu, cung kính vái lạy. Viên Diệc Ngọc vội vàng ngăn lại, "Phụ thân, người muốn con gái tổn thọ sao?”

Hai cha con nhìn nhau bật cười, sóng vai đi vào phòng khách. Tiểu cung nữ dâng trà bánh rồi biết ý lui ra ngoài, để hai cha con Viên đại nguyên soái hàn huyên trò chuyện.

"Diệc Ngọc, con ở trong cung đã quen chưa?”

"Sao dễ quen thế được ạ, con vẫn thích rong ruổi ngoài sa trường với cha như ngày xưa. Ở trong tẩm cung này, ngày nào cũng phải đối mặt với một đám nữ nhân ríu rít như chim, phiền chết đi được".

Viên nguyên soái vuốt râu trầm ngâm, "Diệc Ngọc, hoàng thượng đối với con có tốt không?”

Viên Diệc Ngọc trầm mặc, vẻ mặt có chút u oán. "Từ khi vào cung đến giờ, hoàng thượng chưa lâm hạnh con lần nào, không phải người ghét con đấy chứ?”

"Vậy đối với hai vị tân thục nghi kia thì sao?”

"Hình như hoàng thượng rất thích Nguyễn thục nghi thì phải. Cô ta vừa biết đánh đàn vừa biết ngâm thơ, có vẻ rất hợp ý hoàng thượng nên người cũng vài lần lui tới tẩm cung cô ta. Còn chỗ công chúa Cổ Lệ, trước mặt mọi người, hoàng thượng tỏ ra vô cùng sủng ái, nhưng cũng chưa từng lâm hạnh cô ta. Công chúa Cổ Lệ vì chuyện này mà thường xuyên trút giận lên đám thái giám cung nữ trong cung. Hiện tại những lời xì xào trong cung chủ yếu là về cô ta".

"Đương kim thiên tử tuy còn trẻ tuổi nhưng tính tình thâm sâu khó dò, con làm gì cũng phải biết chừng biết mực". Viên nguyên soái cẩn trọng nhìn khắp bốn phía, "Diệc Ngọc, con đừng nóng vội, thời gian còn nhiều, sau này ai chìm ai nổi còn chưa rõ đâu. Nghe nói con và Ấn phi nương nương có quan hệ rất tốt?”

"Phụ thân!” Viên Diệc Ngọc bỗng nhiên cúi đầu thì thào vào tai cha mấy câu. Viên Nguyên soái vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, "Tốt, tốt, làm tốt lắm! Không hổ là ái nữ của cha, có trí có mưu, có gan có tuệ. Được, cứ như vậy đi. Con phải học hỏi nhiều ở Ấn phi, phi tần ở hậu cung đông đúc như mây, chỉ duy có cô ta sinh hạ được tiểu công chúa, không phải phúc phận nữ tử bình thường đâu".

"Con xin ghi nhớ lời dạy của phụ thân, bất kể tranh đấu ác liệt ra sao cũng không được dốc toàn lực ra ứng phó, lúc nào cũng phải giữ đường lui cho chính mình".

Viên nguyên soái yêu thương vuốt ve gò má con gái. "Dù ở chiến trường hay ở hậu cung, con cũng đều khiến phụ thân vô cùng tự hào. Phụ thân không tiện ở lâu, lát nữa còn phải tới ngự thư phòng gặp hoàng thượng, con tự mình bảo trọng nhé".

Viên Diệc Ngọc gật đầu, bồi hồi tiễn phụ thân ra tận cửa.

"Là Vân thái y, Vân thái y đấy". Mấy cung nữ nấp sau tường hoa, rúc rích cười nói chỉ trỏ.

Viên Diệc Ngọc nghe tiếng vội quay đầu lại, trên bậc thang tẩm cung của Cổ Lệ, Vân thái y và Cổ thục nghi đang trừng mắt nhìn nhau, hai người họ không biết vì sao lại phát sinh tranh chấp như vậy.

"Đó có phải là Vân thái y rất được thái hậu và hoàng thượng sủng ái không?” Viên Nguyên soái chau mày quan sát Vân Ánh Lục.

"Vâng, y thuật của người đó rất cao siêu. Không chỉ được thái hậu và hoàng thượng sủng ái, hiện giờ Vân thái y còn được rất nhiều cung nhân ái mộ.

"Sợ là còn hơn thế! Diệc Ngọc, mau qua xem đi". Viên Nguyên soái khẽ hừ một tiếng, hất hàm sang tẩm cung Cổ Lệ.

Viên Diệc Ngọc suy nghĩ một lúc rồi từ biệt phụ thân, xoay người ra khỏi cung.

"Bản cung giúp hắn chữa bệnh như vậy là đã tận tình tận nghĩa rồi, sau này gặp lại cũng chỉ là người qua đường. Hắn là thương nhân, ta là thục nghi, vĩnh viễn không thể ở bên nhau được. Ngươi cầm thư này về cho bản cung, bản cung không thể gặp lại hắn. Người khuyên hắn sớm quay về Ba Tư đi".

"Anh ta gầy rộc cả người là vì nguyên nhân gì, tôi không muốn đoán. Tôi chỉ chuyển giúp một phong thư, chuyện giữa hai người không cần giãi bày với tôi. Thư này cô xem hay không là tùy cô". Vân Ánh Lục đúng mực trả lời.

"Ai bảo ngươi nhiều chuyện". Cổ Lệ đoạt lấy lá thư trong tay cô, hung hăng vò nát. "Ngươi vốn không biết tình cảnh hiện tại của bản cung nguy hiểm thế nào, lại còn muốn thêm một cước để bản cung sớm chầu Diêm vương, có phải không?”

"Tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy. Nhưng thiết nghĩ chuyện gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, bất luận kết quả có thế nào cũng phải làm rõ mọi việc". Nhìn thái độ cạn tàu ráo máng của Cổ Lệ, Vân Ánh Lục thấy thương thay cho Thác Phu.

"Ngươi thì biết cái gì? Bản cung nói chưa rõ hay sao?” Cổ Lệ tức giận gào ầm. "Là tại hắn ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!”

"Tỷ tỷ, làm sao vậy, Vân thái y chọc giận tỷ sao?” Viên Diệc Ngọc khoai thai đi vào sân, dịu dàng dò hỏi. Cổ Lệ vội vàng nhét bức thư vào tay áo, hành động bất thường này đương nhiên không tránh khỏi ánh mắt sắc bén của Viên Diệc Ngọc.

"Không có gì, bản cung gọi Vân thái y tới đây là vì mấy chuyện khó nói của phụ nữ thôi". Cổ Lệ thoáng chốc đã đổi sang nét mặt tươi cười, "Muội muội, Viên nguyên soái đi rồi sao?”

"Vâng, phụ thân nói muốn gặp hoàng thượng bàn chuyện biên cảnh. Vân thái y, thuốc ngươi tốt thật, vết sẹo trên lưng bản cung đã không dấu vết gì nữa, lúc nào rỗi lại làm giúp bản cung một lọ nữa, được không?” Viên Diệc Ngọc quay đầu lại ân cần trò chuyện cùng Vân Ánh Lục.

"Được!” Vân Ánh Lục thản nhiên gật đầu chào hai người bọn họ. "Tôi có việc phải đi trước đây".

Cổ Lệ nhìn theo bóng dáng Vân Ánh Lục, bất giác thở dài. Trên đời này sao lại có người tốt như vậy chứ?

"Tỷ tỷ, tỷ nói Vân thái y là nam hay là nữ?” Viên Diệc Ngọc bâng quơ hỏi.

Cổ Lệ khinh khỉnh liếc nhìn nàng ta, "Nam nhân mà có bộ dạng xinh đẹp như vậy sao?”

"Vậy tỷ nói xem, liệu hoàng thượng có biết cô ta là nữ không?”

Cổ Lệ khẽ nhíu mày. "Hoàng thượng thì có quan hệ gì đến việc này?”

"Từ khi tiến cung đến nay, hoàng thượng không mấy khi để ý đến chúng ta, huống chi là ngự giá lâm hạnh, tỷ không thắc mắc gì sao? Người ngoài nhìn cũng còn biết hoàng thượng vô cùng sủng ái Vân thái y, tỷ thử liên hệ hai việc này với nhau xem? Ấn phi nương nương nói, đàn ông quen ăn thịt cá đôi lúc lại thèm cháo rau thanh đạm. Phi tần trong cung người nào cũng xinh đẹp như hoa, để hoàng thượng chú ý đến mình, bắt buộc phải nghĩ đủ trò mánh khóe. Vân thái y rất có thể đang âm mưu gì đó, chúng ta đừng coi thường cô ta".

Viên Diệc Ngọc khẽ rít mấy câu này que kẽ răng, Cổ Lệ nghe xong, không khỏi hoảng hốt thất thần.

Viên nguyên soái từ biên cảnh Bắc triều hồi kinh, ngoại trừ báo cáo công vụ theo thông lệ, bình thường không cần tiến cung thượng triều.

Hôm nay đột nhiên hoàng thượng cho triệu kiến, Viên nguyên soái không khỏi có chút lâng lâng tự đắc trong lòng. Ông ta là nguyên soái nhị triều, trong các võ tướng, kinh nghiệm tác chiến không ai có thể so bằng. Bất cứ cuộc bình định phản loạn nào trong triều cũng không thể thiếu bóng dáng ông ta, hoặc lên ngựa chiến đấu hoặc xuất mưu hiến kế. Tấu chương báo cáo của ông ta, hoàng thượng rất coi trọng, hiếm khi bác bỏ. Ông ta nghĩ lần này nhất định cũng sẽ không nằm ngoại lệ.

Viên nguyên soái hùng dũng bước đến ngự thư phòng, kiêu ngạo gật đầu với mấy thị vệ canh gác bên ngoài, rồi điềm nhiên đi vào trong. Trong ngự thư phòng không chỉ có một mình hoàng thượng mà còn có cả hai vị tả hữu thừa tướng. Khóe miệng Viên nguyên soái khẽ động, ông ta khom lưng chắp tay, xem như đã hành lễ quân thần với hoàng thượng.

Lưu Huyên Thần đưa mắt ra hiệu, La công công vội mang đến một cái ghế dựa cho Viên nguyên soái.

Viên nguyên soái lặng lẽ đưa mắt nhìn Kì tả thừa tướng, vẻ mặt của lão lạnh nhạt như băng nhưng vẻ mặt dường như đã định liệu trước.

"Viên ái khanh vốn là lão thần đức cao vọng trọng trong triều, trẫm thật hổ thẹn, vẫn không rõ ái khanh giờ đã ngoài sáu mươi chưa?” Lưu Huyên Thần như thể tiện miệng hỏi thăm thay cho lời vào đề.

Viên nguyên soái chắp tay trả lời. "Hai năm nữa lão thần mới đến tuổi lục tuần".

"Thật sao?” Lưu Huyên Thần nhíu mày. "Hữu thừa tướng", Lưu Huyên Thần đột nhiên đứng lên, chắp tay sau lưng thong thả bước sau thư án, "Trẫm thật sự muốn trách tội khanh, sao không sớm nhắc nhở trẫm chuyện này, Viên nguyên soái đã cao tuổi như vậy rồi còn phải thay trẫm chiến đấu ngoài biên ải, chẳng lẽ khanh muốn trẫm bị bêu danh là hoàng đế vô tình, không quan tâm gì đến thần tử của mình sao?”

Viên nguyên soái và Kì tả thừa tướng giật mình kinh sợ, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK