Vân Ánh Lục vừa nghe nói tới ba chữ “Linh Vân các” tức thì nhớ tới hành lang tối mờ, không khí ám muội, tiếng nam nữ hoan lạc sa đọa. Đối với loại “đèn mờ” này xưa nay cô đều khinh bỉ. Cô không thể quản sở thích của kẻ khác, nhưng riêng với bản thân vẫn luôn xác định ranh giới rõ ràng. Lần trước do uống rượu say mèm nên cô mới bị Tần Luận đưa tới đây nghỉ ngơi, chẳng ngờ lại chạm trán Lưu hoàng thượng. Lưu hoàng thượng lúc đó mới biết cô là nữ nhân, ngỡ ngàng sinh tức giận, lại còn cãi cọ với cô một hồi. Ngẫm cũng thật buồn cười.
Đám nam nhân luôn hứng thú với ổ nhền nhện trá hình này, ngay cả Đỗ Tử Bân đạo mạo trang nghiêm là vậy mà vừa nghe nhắc đến đã vội đồng ý. Trên đời này phỏng chừng không có người đàn ông nào vì ý trung nhân mà thủ thân như ngọc, thực đáng thất vọng.
Vân Ánh Lục rất không muốn đến Linh Vân các nhưng đáng tiếc bây giờ đang là chính ngọ, trên đường không có lấy một bóng xe ngựa nào. Tần Luận sắc mặt tái nhợt, ngay cả bước đi cũng thật khó khăn, cô không còn cách nào khác đành theo gót Kì Sơ Thính tới Linh Vân các.
Giang Dũng dìu Tần Luận, Vân Ánh Lục đi bên cạnh săn sóc. Sắc mặt Đỗ Tử Bân vẫn hết sức nghiêm trọng, nhưng vẻ mặt không giống như lúc ở trong tiệm ăn mà như đang chìm đắm trong suy tư nào đó, cũng không buồn ngoảnh lại hỏi thăm Vân Ánh Lục lấy một câu.
Ban ngày đóng cửa, ban đêm làm ăn.
Trước cửa Linh Vân các im ắng kì lạ, đến một con ngựa buộc ngoài cũng không có. Gã ma cô trông cửa đang chợp mắt dưới bóng cây, nghe thấy có tiếng bước chân, mơ màng phất tay nói: “Khách quan, giờ còn chưa tới lúc mở cửa đâu”, nhưng vừa mở mắt thấy người đứng trước mặt là Kì Sơ Thính, tức thì vụt dậy, xoen xoét chào đón.
“Tiểu thư, người tới rồi!”
Kì Sơ Thính nhướng mắt nhìn xuống hỏi, “Đại ca ta có ở đây không?”
“Có ạ, thiếu gia vừa chợp mắt, để tiểu nhân đi gọi cho tiểu thư nhé?”
“Được, nhanh lên. Nhớ chuẩn bị hai gian sương phòng tốt nhất, đầy đủ trà nước nhé”. Gã ma cô vâng dạ chạy tót vào trong.
Kì Sơ Thính dẫn mọi người đi vào trong, mới vừa bước vào đại sảnh, trên cầu thang đã xuất hiện một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, mặt hơi phù nề, quầng mắt thâm đen, vừa đi vừa thắt dây lưng, cả người toát lên mùi hương son phất nồng đậm.
Vân Ánh Lục nhíu mày, vừa nhìn đã biết đây là loại người buông tuồng trác táng, lấy đêm làm ngày. Giang Dũng đỡ Tần Luận đi sau cùng, mặt Tần Luận càng lúc càng trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng, Vân Ánh Lục lo lắng sờ trán hắn xem thử có sốt không.
“Đại ca!” Kì Sơ Thính chẳng tôn trọng huynh trưởng là mấy, lạnh nhạt gọi một tiếng.
Kì công tử cau mày nhìn Kì Sơ Thính. Bản thân hắn mua vui tìm hoan, làm xằng làm bậy đã đành nhưng đây là muội muội băng thanh ngọc khiết, sao lại tùy tiện ghé đến nơi này?
“Sơ Thính, sao muội lại tới đây? Không sợ phụ thân trách tội sao?”
“Hai bằng hữu của muội bị rơi xuống nước nên muội đưa họ đến đây mượn huynh một chỗ thay y phục. Mau cho người tìm lấy vài bộ quần áo sạch sẽ lại đây”. Khẩu khí của Kì Sơ Thính còn có trọng lượng hơn cả huynh trưởng.
Đôi mắt háo sắc của Kì công tử nheo lại, quan sát một lượt đám người vừa đến, khi trông thấy Vân Ánh Lục đang khoác trên mình bộ áo cũ kỹ nhưng không giấu được dung nhan kiều mị như tranh vẽ, ánh mắt gã đột nhiên loé sáng, hệt như sói đói nhìn thấy mồi ngon, yết hầu lưu chuyển, vẻ mặt háo sắc hiện rõ.
“Thu hồi vẻ mặt háo sắc ấy đi, nàng ấy là người ngươi không được đụng vào”. Kì Sơ Thính lại gần gã, rít lên vừa đủ để hai người nghe.
Kì công tử uể oải rũ vai, thu hồi ánh mắt, không nhịn được hỏi lại. “Đó là người chỉ có ngươi mới được đụng vào sao?”
Kì Sơ Thính nhếch môi, không đáp.
Mấy cô nương bị gã ma cô đánh thức, vội vàng vào kho lấy ra hai bộ quần áo rồi mở cửa hai gian sương phòng tốt nhất, dẫn họ lên tầng hai.
Vân Ánh Lục không nhớ lần trước ở tầng mấy nên ngơ ngác quan sát, vẫn là dãy hành lang hun hút, phòng ốc giống nhau như đúc. Do đã có kinh nghiệm, cô lặng lẽ ghi nhớ gian phòng thứ tám và thứ chín, để không xảy ra sự cố vào nhầm phòng như trước nữa.
“Vân thái y, cô nhanh đi thay y phục đi, Tần công tử cứ để ta lo”. Giang Dũng đặt Tần Luận nằm xuống giường, quay sang nói với Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục gật đầu, cầm bộ quần áo bước sang sương phòng bên cạnh.
“Vân thái y, bản quan đi cùng cô”. Kì Sơ Thính nhiệt tình đuổi theo, chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa, một cánh tay đã giữ chặt nàng ta lại. “Kì đại nhân, chúng ta nói chuyện một lát có được không?”
Kì Sơ Thính chậm rãi quay đầu đối diện với ánh mắt thâm thúy của Đỗ Tử Bân, nàng ta thản nhiên hỏi lại. “Được! Ở đâu?”
Đỗ Tử Bân quét mắt nhìn dãy hành lang dài, hắng giọng đáp. “Chọn phòng nào yên tĩnh cũng được”.
“Cô nam quả nữ ở chung một phòng, Đỗ đại nhân không sợ Vân thái y hiểu lầm sao?” Kì Sơ Thính khiêu khích nhếch môi cười khẽ.
“Hiểu lầm sẽ có lúc sáng tỏ”. Đỗ Tử Bân nhìn Tần Luận đang nằm trên giường, quay sang Kì Sơ Thính, đưa tay mời dẫn đường.
Lòng dạ Đỗ Tử Bân lúc này như sóng cuộn biển trào, kinh nghiệm điều tra bao năm cho hắn biết Kì Sơ Thính không phải hạng người tùy tiện. Trước kia hắn từng nghe kể Kì tả thừa tướng có người con gái tài hoa hơn người nên cũng thấy hơi tò mò. Hôm ở ngự hoa viên, hắn lập tức bị phong thái, tài mạo của Kì Sơ Thính hút hồn. Nữ quan cả đời hướng Phật, hắn vì thế cũng an tâm gác qua lễ nghĩa trò chuyện cùng nàng ta. Cùng là người yêu thích sách vở lại thêm vài lần đối ngẫu lời chưa hết ý đã tỏ, hắn cảm thấy thân thiết với nàng ta hơn những người khác.
Nhưng dạo gần đây hắn phát giác ra Kì tiểu thư hóa ra vô cùng phóng khoáng, thậm chí còn có phần đáng sợ. Uống rượu, chơi tửu lệnh còn sành sỏi hơn cả nam nhân bình thường. Không những thế, Kì Sơ Thính còn có sức mạnh nội lực đáng sợ.
Một cô gái mạnh mẽ không lý gì lại sợ hãi thái quá như vậy. Nàng ta lao đến ôm chầm lấy hắn cốt để Vân Ánh Lục hiểu lầm và ngăn cản không cho hắn cứu họ.
Kì Sơ Thính làm như vậy là với mục đích gì?
Trong lòng Đỗ Tử Bân chợt xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, Kì Sơ Thính này có thật sự là ‘nàng’ không? Hắn đã từng ôm Vân Ánh Lục, da thịt con gái mềm mại, ấm áp của nàng khiến hắn không kìm nổi ham muốn. Còn đối với Kì Sơ Thính, hắn chỉ cảm thấy dưới tay mình là khung xương thô ráp, da thịt săn cứng vô cùng ghê tởm, chỉ muốn đẩy nàng ta càng xa càng tốt.
Cảm giác này vô cùng, vô cùng kì quái.
Những chuyện kỳ lạ dạo gần đây cứ xuất hiện liên tiếp, Đỗ Tử Bân từng nghe đám đồng liêu xì xào về Linh Vân các, bọn họ cũng thường hay đến đây trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng hắn không ngờ Linh Vân các hóa ra là sản nghiệp của Kì tả thừa tướng. Chuyện liên quan tới Kì tả thừa tướng luôn sâu xa khó lường.
Hai người bước dọc hành lang đến gian phòng khác, bên trong rèm che kín mít, tối đen như mực. Kì Sơ Thính quay lại hỏi, “Đỗ đại nhân, có cần thắp nến không?”
“Bản quan không cần”. Đỗ Tử Bân lạnh lùng đáp, cẩn trọng không tiến sâu vào trong, hé cửa đề phòng có chuyện bất trắc. Bóng tối ẩn giấu phần nào nhân dạng của Kì Sơ Thính, nàng ta cười khẽ, “Đỗ đại nhân thật đúng là không câu nệ lễ tiết. Được rồi, Đỗ đại nhân, ngài muốn nói với bản quan chuyện gì? Nhớ đừng dùng giọng điệu thẩm vấn phạm nhân nhé, bản quan sợ hãi lắm đấy”.
Nàng ta tự kéo lấy một chiếc ghế gần đó, hai chân bắt chéo ung dung ngồi chờ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Đỗ Tử Bân quyết định lật bài ngửa.
“Kì Sơ Thính, Đỗ đại nhân không tin sao? Vậy bản quan để ngài nghiệm thân nhé?”
Đỗ Tử Bân ngẩn người không dám tin vào tai mình. “Ngươi không phải Kì nữ quan, ngươi giả mạo… ngươi là… nam nhân?”
Kì Sơ Thính cả cười: “Không ngờ Đỗ đại nhân lại ngây thơ như vậy, sao ngài lại có thể nghĩ ra chuyện này? Nếu bản quan là nam nhân giả mạo, sao Kì tả thừa tướng lại yêu thương bản quan như vậy, Kì công tử lại quan tâm đến bản quan như vậy, hoàng thượng không nhận ra, nhóm phi tần cũng không phân biệt được? Trong thiên hạ này, không chỉ mình Đỗ đại nhân biết nhìn xa trông rộng đâu!”
Đỗ Tử Bân mím môi gắng nén sự kinh hoảng trong lòng. “Ngươi đừng nhiều lời, bản quan tự có cách điều tra làm rõ. Bản quan hỏi lại, có phải ngươi muốn hãm hại Vân thái y?”
“Nói càn xiên gì đấy, bản quan bảo vệ nàng, yêu thương nàng còn không đủ, bỏ vạn lượng bạc mua lấy nụ cười mỹ nhân còn không xong”. Nói xong, Kì Sơ Thính liếm mép thầm oán thán, đúng là nói nhiều thành ra nói dại, giọng điệu cợt nhả trắng trợn này hoàn toàn không phù hợp với thân phận Kì nữ quan.
Đỗ Tử Bân hừ lạnh một tiếng, hắn cơ hồ đã có thể khẳng định thân phân Kì Sơ Thính đang được che đậy hết sức thần bí, một khi mặt nạ đã bị lột bỏ ắt sẽ là bí mật động trời.
Bắt đầu Từ Ângày mai, hắn nhất định phải bắt tay vào điều tra Kì Sơ Thính.
“Bản quan và Kì đại nhân không còn chuyện gì cần nói nữa, lúc khác nói chuyện tiếp”. Đỗ Tử Bân gật đầu, xoay người bước ra ngoài, một mùi hương nồng đậm Từ Ângoài cửa ùa vào, hắn nhất thời bất cẩn hít phải một hơi, đột nhiên cảm thấy đầu óc tê dại, toàn thân nóng rực, trước mắt là một màn sương mờ ảo, chân run rẩy không bước nổi.
“Đỗ đại nhân, ngài còn ra ngoài nữa không?” Kì Sơ Thính quỷ quyệt hỏi, tiện tay thắp nến trong phòng lên.
Đỗ Tử Bân trong đầu vỡ lẽ không ít chuyện nhưng lúc này tay chân nhũn nhão, ý thức mơ hồ. Đương cơn mụ mị, không biết từ đầu xuất hiện hai cô gái yêu kiều mặc bộ váy mỏng, uốn éo vây quanh hắn, bàn tay mềm như nước sờ đến đâu, chỗ đó nóng rực như có lửa.
Trong phòng, mùi hương càng lúc càng nồng nàn, cơ thể Đỗ Tử Bân nóng như thiêu như đốt, máu khắp người cuộn dồn về một nơi, tia lý trí cuối cùng khiến hắn vội vàng mở mắt tìm kiếm. Ánh Lục đâu, hắn chỉ muốn được ôm Ánh Lục…
Một cô nàng cười rộ, khẽ hất manh váy mỏng manh khỏi người, để lộ thân hình tuyệt mỹ với những đường lượn quyến rũ chết người trước mắt Đỗ Tử Bân. Xoay tròn lả lơi một vòng, ả ta nhào vào lòng hắn, kiều mị ép đôi môi đỏ rực của mình lên đôi môi đương run rẩy kia.
Bản năng đàn ông bùng phát trong nháy mắt, hắn khoan khoái hé môi đón lấy đầu lưỡi nóng bỏng của ả, mê mải chà xát hòa quyện.
“Ánh Lục, Ánh Lục của ta…” Ý thức của Đỗ Tử Bân đã không còn, trước mắt trong lòng đều tràn đầy hình ảnh người con gái mà hắn vẫn ngày đêm ấp ủ.
Cô nàng phía sau cũng đã nhào đến cởi áo, tháo dây lưng của hắn rồi thuần thục luồn tay xuống dưới. Hơi thở của Đỗ Tử Bân bắt đầu gấp gáp, nóng rực.
Kì Sơ Thính hờ hững quan sát cảnh tượng trước mắt, hờ hững nhếch mép cười mỉa. “Chính nhân quân tử gì chứ, gặp nữ nhân không phải đều như nhau sao, lại còn dám tranh đoạt mỹ nhân với bản quan, cứ nằm mơ đi! Hầu hạ Đỗ đại nhân cho thật tốt, nhất định phải khiến hắn sung sướng như trên mây đấy. Hừ, hai ngươi cũng thật vớ bẫm, tốt xấu gì hắn cũng là đồng nam”.
Hai cô nàng mỉm cười quyến rũ, vẻ gợi tình càng thêm mười phần. Kì Sơ Thính chắp tay rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Kì công tử đứng ở ngoài cửa, cung kính nói. “Với liều lượng lớn như vậy, hắn không thoát khỏi đây đâu. Để tăng thêm phần ngoạn mục, ta còn điều tới hai cô nương đến hầu hạ hắn”.
“Ừ!” Lắng tai nghe tiếng rên rỉ của Đỗ Tử Bân bên ngoài phòng, Kì Sơ Thính nhún vai ra chiều thỏa mãn.
“Vương gia, cô nương kia có cần dùng đến chiêu này không?” Kì công tử nhướng mày hỏi tiếp.
“Không, bản vương muốn nàng ấy phải cam tâm tình nguyện lao vào lòng. Mất hết thần trí như thế, có chơi cũng chẳng lấy gì làm thú vị”.
Kì công tử ngẩn ngơ không hiểu, “Vương gia muốn thu nạp cô nương kia làm trắc phi?”
Kì Sơ Thính trừng mắt nhìn hắn, “Chuyện của bản vương gia phải báo cáo ngươi sao?”
“Đương nhiên là không cần báo với ta, nhưng ngài làm thế nào mà báo với tiểu muội ta đây?” Kì công tử vặn ngược lại.
“Quay về cái ổ phong tình của ngươi đi, đừng để các cô nương của ngươi phải chờ lâu. Chuyện của bản vương, bản vương ắt sẽ có cách tự xử lý”. Kì Sơ Thính bực bội quay đi, bước đến sương phòng của Vân Ánh Lục.
Đôi mắt vô thần của Kì công tử khẽ nháy nháy mấy bận.
Vân Ánh Lục thay quần áo xong lập tức trở lại phòng Tần Luận. Tần Luận được Giang Dũng thay giúp quần áo, uống xong một chén trà nóng, sắc mặt khá hơn rất nhiều. Vân Ánh Lục định bắt mạch lần nữa nhưng hắn mỉm cười dứt khoát. Tần Luận yêu thương nhìn Vân Ánh Lục, ban nãy không ngờ cô lại can đảm và nhanh trí đến vậy, thực làm hắn xấu hổ vạn phần.
“Ánh Lục, nàng tốt với ta như vậy, ta sao có thể buông nàng ra được?” Tần Luận than nhẹ rồi khẽ khàng nắm lấy tay cô.
Đầu ngón tay lạnh lẽo như thể giá rét đêm đông, Vân Ánh Lục đưa mắt nhìn quanh, lúc này mới nhận ra Đỗ Tử Bân và Kì Sơ Thính không ở trong phòng.
“Đỗ đại nhân đâu?” Cô ngẩng đầu hỏi Giang Dũng.
“Vừa mới cùng Kì đại nhân đi ra ngoài”. Vẻ mặt Giang Dũng trống rỗng không chút biểu cảm.
“Ai nhắc đến bản quan thế?” Kì Sơ Thính mỉm cười bước vào.
Vân Ánh Lục nhìn ra bên ngoài, không thấy Đỗ Tử Bân đâu, cô bực bội hỏi trống. “Đỗ đại nhân đâu?”
“Hắn đi tìm huynh trưởng của ta rồi”. Kì Sơ Thính mỉm cười ám muội, “Đám nam nhân tới Linh Vân các không phải đều muốn tìm hoan sao. Giang thị vệ, ngươi có muốn cô nương nào không? Tần công tử, bản quan thấy huynh thì miễn đi, bằng không sau này Vân thái y lại càng thêm chán ghét bản quan”.
“Không cần!”, Giang Dũng mở miệng cự tuyệt.
“Hắn ta tìm hoan?” Vân Ánh Lục kinh ngạc đứng phắt dậy, giữa thanh thiên bạch nhật thế này Đỗ Tử Bân nhất định không bỉ ổi đến mức chủ động tìm hoan đâu. Chẳng lẽ hắn thật muốn phá vỡ hình tượng để cho cô thấy sao?
“Bản quan lừa cô làm gì chứ, nếu không sợ xốn mắt, bản quan tình nguyện dẫn cô qua đó xem”. Khẩu khí của Kì Sơ Thính càng lúc càng cợt nhả, tùy tiện.
“Ánh Lục, ở lại đây với ta!” Tần Luận níu tay Vân Ánh Lục lại.
Vân Ánh Lục do dự một lát rồi ôn tồn bảo. “Tôi đi rồi sẽ quay lại”.
“Ánh Lục, ta mới là vị hôn phu của nàng”. Tần Luận tức giận nói lớn.
Vân Ánh Lục vẫn cương quyết bỏ tay hắn ra. “Kì đại nhân, cô dẫn tôi đi xem chuyện vui kia là thế nào đi”.
“Cô thật sự muốn xem sao?” Kì Sơ Thính khẽ liếm mép.
Vân Ánh Lục kiên định gật đầu. Kì Sơ Thính cười ý nhị, “Vậy chúng ta lặng lẽ qua đó nhìn qua nhé”.
Vân Ánh Lục yên lặng theo gót Kì Sơ Thính. Hành lang vắng lặng, chỉ vẳng đến tiếng giường cọt kẹt, tiếng rên rỉ, tiếng hổn hển quyện chặt lấy nhau. Cô cắn môi, sắc mặt tái nhợt như tuyết, lầm lũi bước đi.
Kì Sơ Thính liếc nhìn cô rồi nhẹ nhàng đẩy cửa một gian phòng.
Đây là 3P[1] sao?
[1] Từ lóng chỉ hoạt động tính dục tay ba.
Trước khi xuyên không, mỗi khi trực đêm ở bệnh viện, Cơ Uyển Bạch thường nghe mấy cô y tá tụ tập buôn chuyện, hi hi ha ha gì đó về NP, 3P làm cô không khỏi tò mò, cứ tưởng đó là từ chuyên ngành mới. Một lần không nhịn miệng được dò hỏi thì đám y tá ôm nhau cười rũ rượi, mặt đỏ mắt trợn. “Bác sĩ Cơ, đừng nói là ngay cả 3P chị cũng không biết đấy chứ?”
Vân Ánh Lục đanh mặt nhìn không chớp mắt cảnh tượng bên trong căn phòng, bây giờ cô không chỉ đã biết mà còn tận mắt nhìn thấy 3P.
Dưới ánh nến sáng rỡ, quần áo ngổn ngang khắp nơi, búi tóc của Đỗ Tử Bân xõa tung phủ khắp gương mặt anh tuấn, mồ hôi đẫm lưng, đôi mắt nghiêm nghị giờ đã mất đi thần tính, hổn hển thở gấp, cả người đã bị dục tính khống chế hoàn toàn. Một ả đàn bà người không tấc vải vặn vẹo dưới người hắn. Vết sẹo lần trước bị thị vệ của Thác Phu đâm trúng thấp thoáng ẩn hiện theo từng nhịp giao hoan. Khi đó, hắn nhất định không cho cô động tay trị thương, còn ôn nhu ôm cô vào lòng bảo hãy chờ đến đêm động phòng hoa chúc.
Người đàn ông nhã nhặn, chính trực ấy giờ lại như con ngựa hoang điên cuồng rong ruổi trên người cô nương thanh lâu. Bên cạnh Đỗ Tử Bân, một cô gái mình trần khác đang uể oải vuốt ve từng thớ thịt trên người hắn, chờ đợi lần cuồng hoan tiếp theo.
Hắn chuyên tâm vào thú vui xác thịt đến mức cô và Kì Sơ Thính đẩy cửa ngó trân vào phòng một lúc mà vẫn không quay đầu lại.
Mùi hoan ái tràn ngập trong từng góc phòng hòa lẫn một mùi hương kì dị khác. Là một bác sĩ say nghề, từng ngóc ngách cơ thể có chỗ nào cô không thuộc làu đâu, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái chưa trải đời, nên không tránh khỏi việc tim đập chân run, đỏ mặt khó xử.
Lần trước vào nhầm phòng ở Linh Vân các, vừa khéo gặp phải một đôi nam nữ đang hoan ái, cô xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nào mà giấu mặt đi, ngay cả lòng bàn tay cũng đỏ au vì ngượng ngập.
Giờ khắc này, cô mặt không đỏ, lòng không loạn, cũng không bối rối lảng tránh ánh mắt, chỉ chậm rãi nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào da thịt, cắn môi đến rớm máu.
Đau đớn giúp cô giữ vững được lý trí, bây giờ thứ cô cần chính là bình tĩnh, bình tĩnh…
“Chà, chà…” Kì Sơ Thính đứng sau lưng cô nhếch môi tặc lưỡi. “Đỗ đại nhân là quan văn nhưng trên giường lại mạnh mẽ chẳng khác nào võ tướng. Nàng nhìn xem, thật khiến người khác phải rạo rực muốn hỗn chiến một hồi”.
Câu nói ám muội vừa dứt, Sơ Thính giống như động tình, ôm chầm lấy Vân Ánh Lục.
“Bốp! Bốp!” Vân Ánh Lục đột ngột xoay người giáng cho Kì Sơ Thính hai cái tát trời giáng.