• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trạng thái sau khi uống say lần này của Tư Ngữ rất kỳ quái, nàng nhớ rõ lúc trước nàng mắng Lục Tịch đùa giỡn Lục Tịch, còn về phần Triệu a di nói Lục Tịch giúp nàng uống thuốc giải rượu thì nàng một chút ấn tượng cũng không có.

Trừ mấy cái đó ra, nàng vẫn luôn cảm thấy còn để sót mất nội dung gì đó rất quan trọng, nghĩ một lúc cũng không ra.

Cho đến khi trở lại Lục gia.

Sợ Lục lão phu nhân nhàm chán, Tư Ngữ mở TV lên. Cũng không biết là phim truyền hình gì, lúc ấy đang chiếu cảnh nam chính đi xã giao uống say, ôm thư ký nam uống một ngụm lại gọi một tiếng “Lão bà”.

Trong đầu Tư Ngữ lóe qua ánh sáng, rốt cuộc nhớ tới nội dung đã quên đi:

Trong gara an tĩnh lại sáng sủa, giữa không gian mờ mịt vô thố, nàng nghe thấy một thanh âm thanh lãnh quen thuộc chần chờ mà nói: “Tôi là Lục Tịch, là.... Lão bà của cô.”

Tư Ngữ không rõ ràng lắm lúc Lục Tịch nói ra hai chữ “Lão bà” thì có cái tâm tình gì, sau khi nhớ tới đoạn ngắn này, nàng rốt cuộc không còn tâm trạng nào để ý tới nội dung bên trong TV.

Ngày hôm qua Lục Tịch không phải còn rất nghiêm túc nhắc nhở nàng, giữa hai người các nàng chỉ là hợp đồng kết hôn không cần can thiệp vào chuyện của đối phương sao? Vì cái gì tối hôm qua lại nói ra lời nói ái muội “Tôi là lão bà của cô” như vậy?

Nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hiện tại, Lục Tịch lại buồn bực mà cảnh cáo nàng, nói: “Về sau không cần gọi như vậy.”

Trời! Cao!

Tư Ngữ dán sát vào lỗ tai của cô, nói cho cô biết mình nhớ rõ chuyện tối hôm qua ở gara, vừa dứt lời, rõ ràng cảm giác được bả vai của Lục Tịch mà tay mình đang chạm lên cứng đờ.

Tư Ngữ đột nhiên nổi lên ý xấu, nhón mũi chân, đôi môi cơ hồ đụng vào lỗ tai cô, từng tiếng mà kêu: “Lão bà lão bà lão bà....”

“....”

Thanh âm người nọ kiều mị mềm mại, hơi thở mang theo mùi thơm của cơ thể ấm áp chui vào lỗ tai, một cỗ xúc cảm kỳ quái tê ngứa lan đi toàn thân.

Lý trí nói cho Lục Tịch biết nên đẩy nàng ra, nhưng mà Lục lão phu nhân lại đang nhìn chằm chằm vào các nàng như vậy. Lúc đối diện với ánh mắt giảo hoạt của người phụ nữ tươi cười giống như hồ ly kia, cơn xúc động trong thân thể của cô lại chiến thắng lý trí.

Cánh tay thon dài ôm lấy eo nhỏ thon thon của người kia, đôi mắt Lục Tịch hơi trầm xuống, thanh âm khàn khàn chậm chạp nói: “Muốn diễn đúng không? Tôi diễn cùng cô.”

Giờ thì đổi thành Tư Ngữ cứng đờ.


Nàng vốn là muốn làm trò đùa dai với Lục Tịch, muốn nhìn lúc đóa hoa cao lãnh này từ chỗ cao ngã xuống sẽ hoảng loạn, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Lục Tịch lại trấn định như thế, còn có thể đảo khách thành chủ!

Nàng vẫn luôn ở trong phòng, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi hoa hơi mỏng, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của Lục Tịch cách lớp áo rõ ràng truyền lại đây, xúc cảm rất thoải mái, nàng lại như là bị đông lạnh, nhìn khuôn mặt lãnh diễm tuyệt luân của Lục Tịch càng ngày càng gần, quên cả việc hô hấp.

Đây là muốn hôn sao?

Khi chóp mũi hai người còn kém một centimet thì đụng phải, tim Tư Ngữ không hiểu sao đập nhanh lên. Nàng đã quên người trêu chọc trước là mình, hấp tấp đẩy người ra.

“....”

“....”

“Bà nói này hai đứa, muốn thân thiết cũng phải chờ lúc về phòng của mình chứ, cứ gấp gáp như vậy làm cái gì.” Thanh âm chế nhạo của Lục lão phu nhân từ phía sau thổi qua.

Trong lòng Tư Ngữ ngưng lại, như ở trong mộng tỉnh dậy.

Nàng dùng tốc độ nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, dùng cái áo tây trang kia che che mặt, vẻ mặt thẹn thùng mà nói với Lục Tịch: “Bà nội còn đang nhìn, cô như thế nào lại gấp gáp như vậy a!”

Nhìn hai mạt đỏ ửng lặng yên bò lên trên má nàng, Lục Tịch trong lúc nhất thời không có cách nào phân biệt dáng vẻ này của nàng rốt cuộc có phải là đang diễn kịch hay không, mím môi.

Tư Ngữ chỉ vào Lục lão phu nhân ngồi ở trên sô pha cười đến mức vẻ mặt vui mừng, đưa áo khoác cho cô, nói: “Cô tiếp bà nội xem TV đi, tôi đi theo đầu bếp Tạ học nấu ăn, học xong lại làm cho cô ăn.”

Lục Tịch nhìn nàng tung tăng nhảy nhót vào phòng bếp, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp mới chậm rãi thả lỏng lại.

Chuyện tối hôm qua Lục Tịch hối hận vạn phần, cô cảm thấy mình nhất định là trúng tà, mới có thể mất đi lý trí mà nói ra loại lời nói “Tôi là lão bà của cô” này.

Cô cơ hồ một đêm không ngủ, trời còn chưa sáng liền chạy đến công ty.

Cô cầu nguyện sau khi Tư Ngữ tỉnh rượu có thể quên đi hết thảy, không nghĩ tới Tư Ngữ còn nhớ rõ ràng như vậy....

Lục Chấn Nam cùng Đường Khiết theo sau cũng đã trở lại, Lục Vi thì không thấy bóng dáng đâu.

Một nhà năm người không khí hài hòa mà ăn cơm chiều.

Lục Chấn Nam mỗi lần về nhà đều phải gọi Lục Tịch đi đến thư phòng nói chuyện công việc, mỗi lần đều nói thật lâu. Tư Ngữ đẩy Lục lão phu nhân đi ngủ, lúc đi ngang qua thư phòng, mơ hồ nghe được thanh âm cha con hai người nói chuyện tràn ra từ phía dưới khe cửa.

Nàng đẩy cửa phòng Lục Tịch ra, đi vào liền nhìn thấy bộ tây trang vàng nhạt bị ném lên trên đuôi giường, nghĩ đến một màn phát sinh trong phòng khách kia, im lặng.

Làm một diễn viên chuyên nghiệp xuất thân chính quy, có kinh nghiệm gần mười năm phong phú đóng phim, lúc đóng phim gặp được tình huống đột phát không nên tự loạn đầu trận tuyến, nhưng mà vừa rồi, Tư Ngữ lại phạm vào sai lầm không nên phạm.

Lục Tịch mới là diễn viên nghiệp dư, nàng là diễn viên chuyên nghiệp lại không thể diễn nổi.

Nếu không phải Lục lão phu nhân kịp thời kêu “Cắt”, nàng cũng không biết cảnh diễn kia nên kết thúc như thế nào.

Lục Tịch luôn luôn chán ghét tiếp xúc chân tay với nàng, vừa rồi lại chủ động ôm eo nàng, làm Tư Ngữ chấn động.

Lục Tịch không bài xích nàng, theo lý thuyết nàng hẳn là cảm thấy cao hứng. Nhưng mà nghĩ đến Lục Tịch đang phối hợp diễn với nàng, Tư Ngữ lại cao hứng không đứng dậy nổi.

Lục Tịch vẫn cao lãnh trước sau như một, cô chưa làm gì cả, nhưng thật ra lại đảo khách thành chủ làm cho nai con trong lòng nàng chạy trối chết.

Tư Ngữ một bên cảm thấy thất bại, một bên lại thống hận mình quá không có tiền đồ.

Tâm trí không yên, nàng tìm quần áo mới rồi đi tắm rửa, tắm xong ra ngoài xem hai cái kịch bản mà Chu Kỳ đưa cho nàng kia.

Nàng xem trước kịch bản phim "Lâu Đài Cổ Biến Mất", đây là một bộ phim điện ảnh trinh thám mang theo một chút sắc thái khủng bố, tình tiết chuyện xưa lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, khi nhìn đến chi tiết mưu sát, nàng vừa sợ hãi vừa khẩn trương, lại nhịn không được xem tiếp, những cái cảm xúc nhiễu loạn tâm trí đã sớm bị vứt đến một cái góc xó xỉnh nào đó.

Xem quá mê mẩn, đến lúc có người đẩy cửa tiến vào cũng không biết.

Một đạo bóng ma xuất hiện ở trên kịch bản, Tư Ngữ đang đọc đến phân đoạn mưu sát bị dọa sợ đến kinh tâm động phách, la lên một tiếng: “A ——”

“.... Kêu cái gì?”

Thanh âm thanh lãnh quen thuộc vang lên, Tư Ngữ bỗng chốc ngẩng đầu, phát hiện là Lục Tịch, vỗ vỗ lồng ngực kịch liệt phập phồng, oán trách nói: “Sao cô tiến vào mà không lên tiếng a, làm tôi sợ muốn chết.”

“Tôi vào phòng của mình thì vì sao phải lên tiếng?” Lục Tịch không cho là đúng.

Tư Ngữ không còn lời gì để nói, xoay người lại nhặt kịch bản rớt ở trên thảm, hoàn toàn không biết động tác như vậy sẽ lộ ra cảnh xuân trước ngực.

Lục Tịch lại đứng ở góc độ có thể nhìn rõ ràng: Trong áo ngủ rộng thùng thình, hai quả đào no đủ mọng nước theo động tác cúi người mà hơi hơi nhảy lên....

Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, Lục Tịch lại cảm thấy căn phòng này có chút oi bức. Yết hầu cô hơi di chuyển, ánh mắt dời đi, xoay người đi đến phòng vệ sinh.


Tư Ngữ xốc mí mắt lên nhìn, cảm giác bước chân của Lục Tịch có chút vội vàng.

Buồn tiểu quá nên nóng nảy sao?

Tư Ngữ lại xem tiếp mấy phần kịch bản còn lại.

Cốt truyện quá thiêu não, xem mà tâm nàng mệt, đôi mắt hơi nhức mỏi, nhắm mắt lại chợp mắt một lát, lúc mở ra, trước mắt đã thêm một cái đồ vật —— Một hộp quà tinh xảo, trên hộp còn cột nơ con bướm màu hồng nhạt.

Tư Ngữ mê hoặc mà chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn Lục Tịch đã tắm rửa xong: “Đây là cái gì?”

“Cho cô, quà sinh nhật.”

Hai tròng mắt của Tư Ngữ vì giật mình mà đột nhiên trợn to: “Cho tôi?”

Đôi mắt thanh lãnh không gợn sóng của Lục Tịch hiện lên một tia ánh sáng vi diệu, nói: “Cô không phải nói ngày hôm qua là sinh nhật của cô sao? Tôi không biết, hôm nay mới mua quà tặng.”

Đêm qua Tư Ngữ uống rất nhiều, Lục Tịch tốn rất nhiều công sức mới đỡ nàng từ gara về phòng ngủ được, trăm cay ngàn đắng đút nàng uống thuốc xong, mệt không chịu được, muốn về phòng nghỉ ngơi, Tư Ngữ lại ôm chặt lấy cánh tay cô không cho cô đi, nhắm mắt lại lầm bầm lầu bầu nói rất nhiều lời say.

“Hôm nay là sinh nhật tôi.”

“Trước kia bà nội còn sống, bà sẽ nấu mì trường thọ cho tôi ăn.... Tôi yêu nhất là mì bà nấu.”

“Sau đó bà nội không còn nữa, tôi liền cùng fans điện ảnh cùng nhau ăn sinh nhật.”

“Tôi có hai ngàn vạn fans, lợi hại không?”

“Bọn họ rất ấm áp, rất đáng yêu, mỗi lần đều chuẩn bị kinh hỉ cho tôi, đưa thật nhiều quà tặng cho tôi. Tôi bảo bọn họ không cần phải lãng phí tiền bạc, bọn họ cũng không nghe.”

“Năm nay thì không có người nào nhớ rõ sinh nhật tôi, không có người nào đón sinh nhật với tôi, cũng không có người nào tặng quà cho tôi.”

“Về sau tôi không bao giờ được ăn sinh nhật nữa.”

Lúc ấy Lục Tịch tưởng, nàng thật sự là say không nhẹ.

Lục lão phu nhân sẽ không nấu mì, Lục Tịch không biết nàng nói có phải là bà nội của mình hay không.

Còn về phần fans điện ảnh cùng nàng ăn sinh nhật, vừa tặng quà vừa chuẩn bị kinh hỉ cho nàng, Lục Tịch cho rằng nàng uống nhiều quá nên nói mớ.

Hai ngàn vạn fans? Lục Tịch cười nhạo. Người còn chưa có hot, dã tâm thật ra đã rất lớn.

Vốn dĩ những cái này Lục Tịch không để ở trong lòng, lúc từ công ty ra ngoài đụng phải Lương Dư Phỉ, cuối cùng còn nhắc nhở, kỳ thật là cảnh cáo Lương Dư Phỉ chính mình đã kết hôn, cô đột nhiên nghĩ tới Tư Ngữ.

Nghĩ đến Tư Ngữ ôm cánh tay của mình, cau mày, bộ dáng lúc thanh âm hạ xuống nói không ai tặng quà cho nàng đáng thương vô cùng, đáy lòng Lục Tịch xẹt qua một tia cảm xúc khác thường.

Cô không kịp đi thăm dò đó là cái loại cảm xúc gì, thì đã nói với Trần Nghiên: “Ăn xong cùng tôi đi đến trung tâm thương mại.”

Lục Tịch không có kinh nghiệm đi mua quà, đặc biệt là mua cho một người phụ nữ hiểu biết không sâu.

Lần trước bị buộc phải mua quà tặng cho Tư Ngữ nhân dịp Lễ Tình Nhân Thất Tịch, Lục Tịch chọn một buổi chiều. Lần này thời gian nhanh hơi chút, cũng tốn gần hai giờ.

Chuyện sinh nhật này, Tư Ngữ chỉ nhớ rõ mình đã nói cho Tiểu Hạ, nàng không nghĩ tới Lục Tịch sẽ biết, càng không nghĩ tới Lục Tịch hôm nay sẽ chạy đi mua quà tặng cho nàng, tức khắc trong lòng ngũ vị tạp trần, một cỗ nhiệt ý từ ngực bùng lên, xông thẳng lên yết hầu cùng đôi mắt.

Nàng như là thưởng thức bảo vật tuyệt thế gì đó không thể đụng vào, ánh mắt cực nóng mà nhìn cái hộp hình vuông nho nhỏ trong tay Lục Tịch, lại một lần nữa hỏi: “Thật là cho tôi?”

Lục Tịch nhìn đôi mắt hạnh của nàng lập loè nước mắt, gật gật đầu, thanh âm hiện vẻ mất tự nhiên: “Sinh nhật vui vẻ.” . đam mỹ hài

“Cảm ơn.” Tư Ngữ tươi cười xán lạn, cầm lấy hộp quà tặng kia, trân trọng mà nâng niu ở trong tay, trên mặt tràn đầy chờ mong, “Hiện tại tôi có thể bóc được chưa?”

“Tùy cô.”

Tư Ngữ gấp gáp không chờ nổi cởi bỏ dây nơ con bướm, thật cẩn thận bóc giấy gói bên ngoài ra, mở hộp, nhìn thấy bộ dáng quà tặng: “Đây là.... Khuyên tai?”

“Ừ.”

Hình dạng của đôi khuyên tai không giống nhau, một bên là hình ngôi sao, một bên là hình trăng non, trên mặt lại nạm hai viên kim cương không lớn nhưng mà rất lóa mắt.

Thật xinh đẹp, nhìn nhãn hiệu hẳn là rất đắt.

Tư Ngữ nhìn nhìn đôi khuyên tai kia, lại ngẩng đầu nhìn Lục Tịch, nội tâm rối rắm, nói: “Vì sao muốn đưa cho tôi cái này?”

Lục Tịch không đáp mà hỏi lại: “Không thích?”


Đây không phải là vấn đề có thích hay không a!

Biểu tình Tư Ngữ có chút một lời khó nói hết, ngồi quỳ ở trên sô pha, vén tóc ngăn trở lỗ tai, đưa tay lên lỗ tai.

Đây là lần đầu tiên Lục Tịch nghiêm túc mà quan sát lỗ tai nàng gần gũi như vậy, phát hiện hình dáng lỗ tai của nàng thật xinh đẹp, làn da mỏng như trong suốt, vành tai tinh xảo lại no đủ làm người khác nhìn mà nhịn không được muốn xoa xoa.

Ánh mắt Lục Tịch khẽ nhúc nhích.

“Nhìn rõ ràng chưa?”

Tầm mắt Lục Tịch từ trên vành tai nàng dời đi, đối diện với đôi mắt ai oán của Tư Ngữ, xấu hổ mà thấp giọng khụ một tiếng, nói: “.... Tôi không biết cô không có lỗ xỏ khuyên.”

Lục Tịch chưa bao giờ xỏ khuyên cho mình, cô cho rằng đại bộ phận phụ nữ đều sẽ xỏ khuyên, đặc biệt là loại như Tư Ngữ này vừa tự luyến vừa xú mỹ, cho nên mới ở dưới sự kiến nghị của Trần Nghiên mà mua đôi khuyên tai này.

Tư Ngữ thả tóc xuống dưới, bĩu môi, nói: “Tôi sợ đau, không dám đi xỏ khuyên.”

“....”

Không biết sinh nhật người ta thì cũng thôi đi, lại còn mua phải quà tặng mà người ta không cần. Đây đại khái là sự kiện tệ nhất trong năm của Lục Tịch.

Trên mặt Lục Tịch ngượng ngùng, nói: “Trả lại cho tôi đi.”

“Làm gì?” Tư Ngữ thấy cô duỗi tay muốn lấy quà tặng, vội tránh đi, “Nào có chuyện tặng quà rồi còn muốn thu lại!”

“Cô lại không cần.” Lục Tịch dừng một chút, nói: “Ngày mai... Tôi lại đi mua quà khác cho cô.”

Khuyên tai Tư Ngữ xác thật không dùng được, nhưng đây là quà tặng sinh nhật đầu tiên nàng thu được sau khi vào thế giới này, hơn nữa còn là quà mà Lục Tịch tòa băng sơn nhìn như không có một chút phong tình gì kia tặng, đáng quý cỡ nào a!

Hai tay nàng gắt gao che chở đôi khuyên tai kia, khóe miệng tươi cười mà nói: “Tôi thích cái này, không cần thay đổi.”

Trong ánh mắt của nàng hàm chứa một tầng nước mỏng, ánh đèn hắt vào, so với đôi khuyên tai kim cương kia còn muốn lộng lẫy động lòng người hơn.

Lục Tịch không quen trực tiếp đối diện với nàng như vậy, không tiếng động quay đầu đi, lúc ánh mắt chạm đến cái chăn tơ tằm hỗn độn một góc ở trên sô pha, suy nghĩ nói: “Đêm nay tôi đổi vị trí với cô.”

Tư Ngữ đang nghiêm túc nghiên cứu hai cái khuyên tai kia, nghe vậy thì sửng sốt, nói: “Vì sao?”

Lục Tịch cũng nói không rõ là vì sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy cái ghế sô pha này rất nhỏ, đến chân của mình cũng duỗi không được, cũng không biết nàng là như thế nào ở trên sô pha ngủ lâu như vậy.

“Coi như là....” Lục Tịch vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, tìm được một cái lý do gượng ép, “Bồi thường ngày sinh nhật cho cô.”

Sợ Lục lão phu nhân hoài nghi, mỗi lần Tư Ngữ về Lục gia đều là cùng Lục Tịch ngủ chung một căn phòng, Lục Tịch đối với nàng không có tình cảm, vì tị hiềm, nàng cam tâm tình nguyện ngủ trên sô pha. Khả năng là bởi vì lúc đi học từng ngủ trên giường đơn, ngủ sô pha lâu như vậy nàng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Nhưng nếu có giường lớn để ngủ, có ai còn nguyện ý ủy khuất chính mình?

Tư Ngữ không đi suy nghĩ sâu xa hôm nay cô vì sao lại nói chuyện tốt như vậy, thống khoái mà nói: “Được, tôi đổi cùng cô!”

Lúc bỏ khuyên tai vào trong hộp, chân trần dẫm lên tấm thảm êm dày nhảy lên trên giường lớn, Tư Ngữ cảm động đến phát khóc.

Tối hôm qua nàng ngủ ở giường lớn của mình, nệm cao cấp, mềm xốp thoải mái, nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy giường của Lục Tịch giống như thoải mái hơn giường của nàng rất nhiều.

Nằm hình chữ X lẳng lặng hưởng thụ vài phút, Tư Ngữ quay đầu, phát hiện Lục Tịch cũng đã nằm xuống.

Lục Tịch thân cao từ 1m7 trở lên, chỉ cao hơn nàng mấy cm, lúc nàng ngủ còn thừa rất nhiều chỗ trên sô pha, Lục Tịch nằm chỗ kia lại có thể có vẻ chen chúc.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ mà tiến vào, dừng ở trên mái tóc dài thẳng của Lục Tịch, đen nhánh sáng bóng như mực.

Tư Ngữ thấy cô điều chỉnh nửa ngày cũng không tìm được một tư thế thích hợp, thanh thanh giọng nói, do dự hỏi: “Nếu không thì cô cũng lên đây ngủ cùng tôi?”




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK