• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tư Ngữ chỉ là thấy Lục Tịch lăn lộn ở trên sô pha lâu như thế, nghĩ một Đại tiểu thư quen nuông chiều từ bé như cô hẳn là chưa từng ngủ qua cái “Giường” như vậy, thay cô mà cảm thấy ủy khuất.

Lục Tịch hôm nay đi mua quà sinh nhật cho nàng (tuy rằng mua quà mà mình không cần tới), nói thật, trong lòng Tư Ngữ thật sự rất cảm động.

Vì thế nàng săn sóc tỉ mỉ mà nói: “Nếu không thì cô cũng lên đây ngủ cùng tôi?”

Những lời này giống như trong ngày mưa có người đưa dù cho nàng mượn, nàng sẽ cảm động mà nói “Nếu không thì chúng ta cùng nhau che chung đi”, đơn giản như vậy thôi.

Nàng hoàn toàn không mang theo bất cứ tà niệm gì, nhưng mà xem biểu tình của Lục Tịch thì hiển nhiên cô đã hiểu sai.

Động tác điều chỉnh tư thế của Lục Tịch dừng lại, thẳng tắp nhìn qua chỗ nàng, đôi mắt thanh lãnh mang theo kinh ngạc, hoài nghi cùng tìm tòi nghiên cứu, ba loại cảm xúc phức tạp này quện vào nhau, cuối cùng tạo thành một câu hỏi chuyện không tiếng động: Cô lại muốn làm cái gì?

Đón lấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Tư Ngữ chân thành mà nói: “Cô đừng hiểu lầm, ý tứ của tôi là chúng ta mỗi người ngủ một bên, có gối ngăn cách, không quấy rầy tới nhau.”

Ánh mắt Lục Tịch không thay đổi, môi mỏng mím chặt không lên tiếng.

Tư Ngữ vỗ vỗ cái nệm xa hoa vừa lớn lại vừa mềm, nói: “Cái giường này của cô lớn đến độ có thể dọn lên sân khấu diễn kịch, duỗi cả cánh tay còn không thể chạm được vào cô, cô còn sợ nửa đêm tôi có sắc tâm chiếm tiện nghi của cô? Yên tâm, tôi không phải loại người như vậy.”

“Không phải loại người như vậy?” Lục Tịch lặp lại từng câu từng chữ của nàng, nhướn mày, thanh âm nghe không ra cảm xúc mà nói: “Cái loại chuyện xấu xa này không phải cô chưa từng làm qua.”

“.... Tôi khi nào thì làm qua chuyện xấu xa?!” Tư Ngữ táp lưỡi.

“Hai năm trước.” Lục Tịch không rõ ràng lắm nàng thật là đã quên hay là giả bộ không nhớ rõ, biểu tình hơi thay đổi, trầm giọng: “Nửa đêm uống say lén lút trộm vào phòng tôi, nhân lúc tôi ngủ mà khỏa thân trên giường của tôi, bị tôi đuổi ra ngoài.”

Vết xe đổ, không thể không phòng bị.

Tư Ngữ: “....”

Thật không nghĩ tới nguyên nữ phụ lại có sắc đảm tới trời như thế!!!

Hừ!

Lục Tịch nói đến chuyện này, nếu không có nói đến, Tư Ngữ hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Người như Lục Tịch hẳn là rất khinh thường chuyện bịa đặt tội danh vu khống cho nàng, Tư Ngữ một bên ở trong lòng phun nước miếng mắng nguyên nữ phụ không biết xấu hổ, một bên bị Lục Tịch dùng ánh mắt nhiều thêm vài phần đề phòng cùng khiển trách nhìn mà không biết phải làm gì.

Nguyên nữ phụ làm qua chuyện ngu xuẩn lại để nàng tới chịu tiếng xấu, trong lòng Tư Ngữ khó chịu, lại không biết nên giải thích như thế nào, làm bộ làm dạng ngáp một cái, cứng rắn mà đổi đề tài: “Không lên thì thôi, người khó chịu lại không phải tôi. Ngủ ngon.”

Xem kịch bản hao tâm tổn sức kiệt lực, lại phải hao phí miệng lưỡi lời tốt ý đẹp khuyên bảo, mình tràn đầy thành ý, kết quả người ta căn bản không cần, còn cảm thấy bụng dạ mình khó lường thèm khát thân thể người ta.


Chậc.

Tư Ngữ không nhìn xem Lục Tịch có phản ứng gì, đưa lưng về phía cô buồn bực nằm xuống.

Phía sau truyền đến một trận động tĩnh sột sột soạt soạt, vài phút sau, nghe thấy Lục Tịch nói: “Tắt đèn.”

Tư Ngữ duỗi tay tắt đèn.

Ngủ trên nệm cao cấp xác thật đi vào giấc mộng rất nhanh, Tư Ngữ rất mau ngủ rồi, chỉ là ngủ không quá trầm.

Không biết có phải là bị án kiện giết người kinh tâm động phách của "Lâu Đài Cổ Biến Mất" ảnh hưởng hay không, nàng mơ thấy ác mộng máu chảy đầm đìa, bỗng nhiên bừng tỉnh, ôm chặt chăn, nghe tiếng tim đập kịch liệt của mình, thật lâu sau cũng không thể hồi thần được.

Kinh hồn chưa định, thình lình nghe được một tiếng thở dài.

Thân thể Tư Ngữ căng cứng, theo bản năng nhìn qua chỗ phát ra thanh âm.

Dưới ánh trăng mông lung, một thân ảnh cao gầy như quỷ mị ở trong phòng lúc ẩn lúc hiện.....

Tình cảnh này thật sự quỷ dị.

Phản ứng đầu tiên của Tư Ngữ là nghĩ xem đây có phải là trộm hay không, theo phản xạ có điều kiện mà muốn thét chói tai, giây tiếp theo phát hiện người nọ có tóc dài, hậu tri hậu giác phản ứng lại đây là Lục Tịch, trong lòng an tâm một chút.

Nàng cho rằng Lục Tịch muốn vào WC, an tĩnh nhìn một lát, nhìn thấy Lục Tịch ngồi trở lại trên sô pha, đùa nghịch nửa ngày với gối đầu mới nằm xuống, không bao lâu sau lại ngồi dậy chỉnh gối đầu, nằm xuống, thở dài.

Tư Ngữ thấy cô giống như bánh nướng áp chảo lăn qua lộn lại, gần mười phút còn chưa ngừng nghỉ, không nhịn được lên tiếng: “Ê.”

“....”

Ánh sáng không đủ để nhìn rõ mặt, Tư Ngữ chỉ nhìn thấy thân hình của người trên sô pha cứng đờ, đoán là cô có thể bị mình dọa sợ rồi.

Dựa vào bóng tối để che giấu, Tư Ngữ nghiền ngẫm mà nhìn cô: “Đại tiểu thư, có phải ngủ sô pha không quen hay không?”

“.... Cô ngủ đi.”

Thanh âm Lục Tịch vẫn thanh lãnh như ngày thường, Tư Ngữ cũng phải hoài nghi qua mấy giờ rồi mà cô còn chưa ngủ tí nào.

Vuốt cái nệm mềm như bông, Tư Ngữ híp nửa mắt tán thưởng nói: "Cái giường này của cô thật là thoải mái, ngủ đến mức xương cốt của tôi cũng muốn nhũn."

“....”

“Có giường không ngủ đi ngủ sô pha, sợ là đồ ngốc đi.”

Lục Tịch cười nhạt một tiếng, nói: “Cô thật ra đánh giá bản thân rất đúng trọng tâm.”

Tư Ngữ chậm nửa nhịp mới phản ứng lại câu nói vừa rồi kia cũng mắng mình vào, nghẹn vài giây, cất cao giọng nói: “Lúc trước nếu không phải sợ cô đá tôi đi xuống, thì tôi cũng muốn ngủ giường a!”

“....”

“....”

Không khí lập tức trở nên vi diệu, Tư Ngữ hơi hơi suy tư, nói: “Nếu không hai ta đổi trở về?”

“Không cần.” Lục Tịch không chút nghĩ ngợi nói.

Đến, còn rất ngạo kiều.

Tư Ngữ trở mình đối mặt với cô, ngượng ngùng xoắn xuýt nói: “Sự kiện hai năm trước kia.... Là do tôi uống nhiều quá bị ma quỷ ám ảnh, trong lòng cô có đề phòng cũng đúng, nhưng mà đề phòng tôi thì không cần thiết đi. Tôi lại không phải cầm thú, cũng không có khả năng ở nhà cô làm ra loại chuyện này a, ngộ nhỡ cách âm không tốt, bị bà nội, bị ba cô nghe thấy thì rất xấu hổ. Nói nữa tôi cũng không có đói khát như vậy... Tôi cũng có liêm sỉ chứ!”

“....”

Tuy rằng nhìn không rõ, Tư Ngữ lại cảm giác ánh mắt của cô sáng quắc, gương mặt không hiểu sao có chút nóng bừng, thanh thanh giọng nói, nói: “Cô ngủ không tốt tôi cũng ngủ không tốt. Cô quấy rầy đến tôi.”

Lục Tịch im lặng.

Tư Ngữ không biết cô có nghe vào hay không, thật sự là nhìn cô như bánh nướng áp chảo quá khó chịu, khiến cho mình không có tâm trí một mình hưởng thụ giường lớn, dịch ra một vị trí, chỉ vào phần không gian bốn phần năm cái mặt giường, nói: “Không cần kỳ cục như vậy Đại tiểu thư, đi lên đi, tôi bảo đảm không vượt qua cái ranh giới này.”

Nàng dùng tay tại bên người khoa tay múa chân một chút.

Lục Tịch vẫn không có nhúc nhích, trong bóng đêm một đôi mắt phượng mỏi mệt yên lặng nhìn chăm chú vào giường lớn, hàm dưới căng chặt, nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.

Buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt trên dưới của Tư Ngữ đánh nhau, cũng không có tinh thần khuyên bảo nữa. Trước khi nhắm mắt, nàng ôm chăn lẩm bẩm nói: “Lúc tỉnh dậy cô nhớ rõ phải thu xếp lại chăn và gối, miễn cho bà nội lại xông vào nhìn, cho rằng chúng ta đang cãi nhau.”

Lục Tịch không biết có phải ngủ rồi hay không, không rên một tiếng.

Tư Ngữ cũng không tốn công sức đi quản cô.

Lúc nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác trên nệm hơi lún xuống.

Lãnh hương quen thuộc chui vào khoang mũi, khóe miệng Tư Ngữ nhếch lên, không tiếng động nở nụ cười.

Sáng sớm cũng không phải không có việc gì, hơn nửa đêm lại lăn lộn lâu như vậy.


Động tác Lục Tịch thật nhẹ, lên giường thật lâu cũng không thấy nằm xuống. Đôi mắt Tư Ngữ hơi hơi mở ra thành một cái khe hở, âm thầm rình coi.

Chỉ thấy Lục Tịch cuốn chăn xếp theo chiều dọc, thẳng tắp mà để ở giữa giường lớn.

Tư Ngữ nhìn mà thập phần mê hoặc: “Cô đang làm cái gì?”

Lục Tịch giống như là đã sớm đoán được nàng không ngủ, đối với việc nàng đột nhiên mở miệng một chút cũng không kinh ngạc, thanh âm nhàn nhạt nói: “Mỗi người một nửa, không được vượt rào.”

Phốc ——

Nàng vừa rồi chỉ là dùng tay đơn giản khoa tay múa chân, Lục Tịch lại có thể dùng chăn bày ra vĩ tuyến 38!

Hiện tại học sinh tiểu học đều không dễ chơi như vậy sao!

Tư Ngữ thật sự muốn bật đèn lên nhìn xem hiện tại trên mặt Lục Tịch có cái biểu tình gì, một người ngày thường cao lãnh xa cách, như thế nào cũng sẽ làm ra chuyện ấu trĩ như vậy???

Là nên nói cô cẩn thận, hay là nên khen cô trưởng thành như vậy còn giữ được tính trẻ con?

Tư Ngữ vừa bực mình vừa buồn cười, thề son sắt nói: “Đừng nói một nửa, một phần năm tôi cũng sẽ không vượt qua.”

Tư Ngữ nói được thì làm được.

Một giấc ngủ dậy, nhìn thấy mình quy quy củ củ nằm ở vị trí một phần năm mà mình phân chia ra kia, Tư Ngữ đắc ý mà giương khóe miệng lên, nhìn thấy lông mi Lục Tịch khẽ nhúc nhích, mở to mắt, huýt sáo một cái, nói: “Sớm ~”

Trên giường mình có nhiều thêm một người, Lục Tịch đầu tiên là sửng sốt, trong chốc lát sau mới nhớ tới đã có chuyện gì, biểu tình cổ quái mà nhìn nàng một cái, chống nệm ngồi dậy, nhìn qua cái chăn ở giữa giường: “....”

Tư Ngữ theo tầm mắt cô cũng thấy được cái vĩ tuyến 38 kia, ngồi dậy phát ngốc vài giây, xoa xoa mặt, nói: “Cô đi rửa mặt trước đi, xong thì gọi tôi.”

Lục Tịch không nói gì.

Tư Ngữ cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem thời gian, ánh mắt lại lần nữa chạm đến cái vĩ tuyến 38 kia, giơ điện thoại lên muốn chụp một tấm, dư quang thoáng nhìn qua góc nghiêng tuyệt mỹ của Lục Tịch, tâm niệm vừa động.

Điện thoại của nguyên nữ phụ có rất nhiều ảnh chụp Lục Tịch, nhưng mà đều không có chụp chính diện, hẳn là nguyên nữ phụ chụp lén. Mỗi một bức ảnh Lục Tịch đều ăn mặc rất chỉn chu, biểu tình nghiêm trang, cái loại mặc áo ngủ tóc hơi loạn để mặt mộc trong phòng ngủ thì một tấm cũng không có.

“Tách ——”

Thanh âm kinh động đến Lục Tịch đang chuẩn bị xuống giường, quay đầu, nhìn thấy nàng đang hoang mang rối loạn buông điện thoại.

Trong lòng Tư Ngữ lộp bộp nhảy dựng.

Lại có thể quên tắt đèn flash!!!

Tư Ngữ ra vẻ trấn định điều chỉnh cameras, ngồi quỳ, một lần nữa giơ điện thoại lên, nhìn màn hình giơ tay hình chữ V, bình tĩnh nói: “Buổi sáng mỗi ngày đều bị vẻ đẹp của mình đánh thức, ai nha ~”

Lục Tịch nhìn đầu tóc ổ gà lộn xộn của nàng, còn có dấu vết nửa bên mặt áp vào gối đầu, không nghĩ ra nàng lấy sự tự tin từ đâu ra, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên điện thoại nàng: “Cô có phải vừa mới chụp lén tôi hay không?”

“Không có a.”

Lục Tịch nhìn thấy đôi mắt nàng nhanh chóng lóe một chút, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: “Xóa.”

Một bức ảnh chụp mà thôi, lại không phải ảnh dìm nhận không ra người, nàng lại không đăng ra ngoài, cần phải nhỏ mọn như vậy không?

Tư Ngữ đánh chết cũng không chịu thừa nhận: “Tôi tự chụp tôi mà.”

Lục Tịch đột nhiên không kịp phòng bị đứng lên.

Tư Ngữ cho rằng cô muốn tới đoạt điện thoại, theo bản năng lui về phía sau, lại quên mình chỉ chiếm một phần năm giường, một chân dẫm vào không khí, cả người ngã xuống dưới.

“A ——”

Nửa giờ sau, Tư Ngữ cùng Lục Tịch rửa mặt xong xuống lầu ăn bữa sáng.

Bên bàn ăn chỉ có một người là Lục lão phu nhân, những người khác thì chưa thấy đâu.

Nhìn các nàng đến gần, Lục lão phu nhân nói: “Vừa rồi bà nghe thấy trong phòng các con truyền ra tiếng thét chói tai, các con không phải lại cãi nhau đi?”

Tư Ngữ nhìn về phía Lục Tịch.

Lục Tịch cũng đang nhìn nàng.

Hai người hai mặt nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng nói: “Không có.”

“Không có thì sao lại kêu lớn tiếng như vậy?” Lục lão phu nhân nhìn Tư Ngữ, “Hình như là thanh âm Kiều Kiều.”

Tròng mắt Tư Ngữ xoay chuyển, ngữ khí khoa trương mà nói: “Vừa rồi con nhìn thấy một con gián thật lớn, khiến con sợ hãi!”

“Trong phòng sao lại có con gián?” Lục lão phu nhân nửa tin nửa ngờ.

Tư Ngữ đang nghĩ ngợi xem kế tiếp nên bịa chuyện như thế nào, lại nghe thấy người bên cạnh nói: “Cô ấy ở trong phòng ăn vụng đồ ăn vặt, dẫn con gián tới.”


Tư Ngữ: “....”

Lý do này giống như rất đầy đủ, nghi ngờ của Lục lão phu nhân bị tiêu trừ, quay đầu nói với bảo mẫu: “Lát nữa lấy chút thuốc khử trùng phun vào phòng các nàng một chút.” Quay đầu đối diện với các nàng, “Ngồi đi, không ăn nhanh thì bữa sáng nguội mất.”

Tư Ngữ không nghĩ tới Lục Tịch sẽ giúp nàng kéo ghế dựa ra, sau đó lóe một chút, không cẩn thận đụng vào chỗ nào đó: “A ——”

Lục lão phu nhân cảnh giác ngẩng đầu, nhìn Tư Ngữ đỡ eo nhe răng trợn mắt, vội hỏi: “Kiều Kiều eo con làm sao vậy?”

Tư Ngữ không có mặt mũi nào để nói sau khi mình chụp lén người nào đó thì thấp thỏm không yên, từ trên giường ngã xuống phần eo đụng vào tủ đầu giường, thuận miệng nói dối: “Bà nội con tới kỳ nghỉ lễ, eo có chút không thoải mái.”

Lục lão phu nhân ngạc nhiên: “Nghỉ lễ của con không phải mới vừa đi sao? Lúc ấy con còn ở thành phố H đóng phim, gọi điện thoại làm nũng cùng bà nói kiếp sau không muốn làm con gái. Con đã quên rồi sao?”

“....” Tư Ngữ thật sự phục trí nhớ của Lục lão phu nhân.

Kỳ thật chỉ cần nói một câu “Nghỉ lễ hỗn loạn một tháng có tận hai lần” là xong việc, chỉ là nói vậy lão nhân gia có khả năng càng lo lắng hơn. Lại còn đang ở trên bàn cơm, thảo luận vấn đề này thì hết muốn ăn. Tư Ngữ trong lúc nhất thời bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, không nghĩ ra lý do nào, cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lục Tịch.

Lục Tịch nhìn ánh mắt nàng nôn nóng, trầm mặc, nói với Lục lão phu nhân: "Bà nội, loại chuyện này bà đừng hỏi nữa."

“Eo Kiều Kiều không thoải mái, bà hỏi một chút thì đã làm sao?”

“Hỏi nhiều quá cô ấy sẽ ngượng ngùng.”

Tư Ngữ điên cuồng gật đầu.

“Ngượng ngùng?” Lục lão phu nhân khó hiểu, “Kiều Kiều, chẳng lẽ con có cái lý do gì khó nói? Con nói thật cùng bà nội, eo của con có phải trong lúc đóng phim bị thương hay không?”

Như thế nào còn càng bôi càng đen!

“Không phải! Bà nội, bà đừng nghĩ nhiều! Eo con rất tốt!” Tư Ngữ vội phủ nhận.

“Vậy rốt cuộc là như thế nào?” Lục lão phu nhân muốn hỏi ra cái kết quả cuối cùng.

Vẫn là nên nói thật đi.

“Chỉ là vừa rồi con....”

“Đêm qua chúng con thức muộn quá, thân thể cô ấy mệt muốn chết nên vậy.”

Tư Ngữ đang quyết định nói thẳng thắn thì bỗng dưng bị Lục Tịch đánh gãy lời nói, nàng nhất thời nghe không hiểu là có ý tứ gì, ngơ ngẩn mà nhìn Lục Tịch.

Vẻ mặt Lục Tịch bình tĩnh thong dong.

Lục lão phu nhân bừng tỉnh, che miệng vừa cười vừa ý vị thâm trường mà nói: “Người trẻ tuổi các con a, thật là không biết tiết chế gì cả.”

Từ từ, cái này cùng trẻ tuổi thì có liên quan gì tới nhau? Tiết chế cái gì???

Đỉnh đầu Tư Ngữ đầy dấu chấm hỏi, đầu óc còn chưa có load kịp, tiếp theo đó lại nghe thấy Lục lão phu nhân nói với bảo mẫu: “Thời điểm nấu canh thì bảo đầu bếp Tạ cho nhiều thêm cẩu kỷ tử, và xào thêm mộc nhĩ đen. Kiều Kiều đang mệt, phải bồi bổ cho con bé.”

Cẩu kỷ tử, mộc nhĩ đen*....

(*) Hai loại trên đều có tác dụng bồi bổ thân thể, cải thiện chức năng sinh lý, một người khỏe hai người vui.

Tư Ngữ nghe mà không hiểu nữa thì chính là đồ ngốc.

Lúc đầu nàng cho rằng Lục Tịch nói “Thức muộn quá”, là chỉ tối hôm qua các nàng vì chuyện ngủ trên giường mà nói nửa ngày, bây giờ mới trì độn phản ứng lại, Lục Tịch chính là nói tối hôm qua các nàng làm cái gì đó!!!

Quả thật là nói hươu nói vượn!!!

Mấu chốt là Lục lão phu nhân lại có thể tin!!! Còn bảo đầu bếp Tạ dùng cẩu kỷ tử, mộc nhĩ đen bổ thận cho nàng!!!

Trước mắt Tư Ngữ tối sầm, nàng không hiểu Lục Tịch sao lại có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời cợt nhả đó, lúc nàng đối diện với ánh mắt hài hước của Lục lão phu nhân cùng bảo mẫu, mặt mũi bỗng dưng hồng như quả cà chua.

Nàng đỏ mặt ai oán mà trừng mắt nhìn Lục Tịch, trong lòng nói: Cô vì sao muốn hủy đi sự trong sạch của tôi?!




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK