• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hai chữ “Lão bà”, giống như châu ngọc va chạm vào nhau, rõ ràng êm tai, lại làm lòng người rung động.

Tư Ngữ hoài nghi mình bị lạnh cóng đến choáng váng rồi, hoặc là lỗ tai của mình bị hỏng rồi, nếu không thì sao lại xuất hiện ảo giác được?

Nàng kéo mũ áo xuống, đôi mắt hạnh xinh đẹp vừa to vừa tròn, khó có thể tin mà nhìn người phụ nữ trước mắt: “Vừa rồi cô gọi tôi là cái gì?”

“....” Lục Tịch khẽ mở miệng, trên khuôn mặt khôn khéo cũng tràn ngập sự khiếp sợ.

Lão bà cái gì?

Cô đang nói cái gì?

Cô lại bị điên rồi sao?!

Đón lấy đôi mắt trong trẻo thấy đáy này, Lục Tịch đột nhiên có chút thất thố, thân thể nghiêng về phía sau, phía sau lưng đụng phải cửa xe lạnh lẽo, thoáng bình tĩnh lại.

Chỉ dùng một giây đồng hồ, Lục Tịch lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh trong dĩ vãng, đáy mắt không gợn sóng, trấn định nói: “Bà nội bảo tôi tới xem cô.”

Trong lòng Tư Ngữ thật vất vả mới ấm áp lên, lại nháy mắt bởi vì những lời này mà lạnh xuống hơn phân nửa.

Nàng đang kỳ quái vì sao Lục Tịch lại đột nhiên như bị động kinh kêu nàng là lão bà, hóa ra vẫn là bởi vì bà nội.

Lại nói tiếp, có khi nào Lục Tịch tự chủ động tới tìm nàng, mà không phải bởi vì bà nội?

Rốt cuộc nàng đang mong chờ cái gì?

Tư Ngữ rũ mi xuống, giấu đi ánh sáng nơi đáy mắt, một lần nữa đội mũ vào, uể oải mà nói: “Ừm.”

“....”

Đối phương không có truy vấn nữa, cũng không tiếp tục dùng đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào cô, Lục Tịch lại một chút cũng không cảm thấy thả lỏng.

Người kia gục đầu xuống, thân thể nhỏ bé thu mình lại ở trong áo khoác thật dày, cái mũ lông cơ hồ ngăn trở khuôn mặt. Lục Tịch không nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, chỉ cảm thấy nàng giống như một con mèo hoang lưu lạc không có người nhận nuôi.

Lục Tịch đột nhiên hối hận, hối hận vì lấy bà nội ra làm lá chắn. Nhưng nếu không nói như vậy thì cô không có biện pháp nào giải thích vì sao mình lại kêu Tư Ngữ là lão bà.

Quan hệ giữa các cô xác thật là vợ vợ trên pháp luật, nhưng chỉ là hợp đồng hôn nhân, chứ không phải là vợ vợ bình thường.

Trước đó, Lục Tịch chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày cô lại dùng từ thân mật như “Lão bà” để xưng hô với Tư Ngữ.

Vừa rồi cô không nhịn được.

Nhìn thấy Lâm Diệc Ngôn đi lên chiếc xe bảo mẫu này, Lục Tịch như bị ma xui quỷ khiến cũng đi theo tới đây.

Nhìn thấy Lâm Diệc Ngôn đặt tay ở trên trán Tư Ngữ, trong lòng Lục Tịch rất hụt hẫng. Lúc bị Tư Ngữ chất vấn, loại cảm giác khó chịu này đạt tới đỉnh điểm.

Cô rõ ràng nhìn thấy Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn lúc tiếp xúc với nhau có những cử chỉ thân mật tự nhiên, nhưng khi mình lại gần, Tư Ngữ liền thay đổi bản mặt, nói chuyện khô khan không có cảm xúc, giống như thể sự hiện diện của cô đã quấy rầy tới các nàng.

Loại đối lập mãnh liệt này, khiến cho trong lòng Lục Tịch cực kỳ không cân bằng, nên mới không cần nghĩ ngợi nói ra câu “Cô là lão bà của tôi”.

Hiện tại không biết nên giải quyết như thế nào.

“Hắt xì ——”

Tiếng hắt xì vang lên đánh vỡ cục diện bế tắc vừa kỳ lạ lại vừa xấu hổ này.

Tư Ngữ xoa xoa mũi, vặn nắp bình giữ nhiệt ra để uống nước ấm. Nàng quên mất là nước rất nóng, uống vội quá nước làm bỏng đầu lưỡi, kêu khẽ một tiếng, bình giữ nhiệt cầm trong tay không chắc, nước nóng mắt thấy sắp phải sóng sánh đổ ra ngoài.

Lục Tịch tay mắt lanh lẹ giữ chặt bình giữ nhiệt giúp nàng, vô tình chạm vào bàn tay lạnh như khối băng của nàng, nhíu mày: “Sao tay lại lạnh như vậy?”

Tư Ngữ tránh cô, tức giận nói: “Mặc quần áo mỏng như vậy để đóng phim, không bị cóng chết đã là tốt rồi.”

Lục Tịch không khỏi nhớ tới dáng vẻ nàng mặc quần áo bệnh nhân, chân trần chạy liều mạng ở trên đường.

Rũ mắt, nhìn thấy đôi giày nàng đi có một lớp băng tuyết khá dày, tầm mắt di chuyển, lướt qua đôi tay bị lạnh cóng đến mức xanh tím lại, môi, chóp mũi, cuối cùng nhìn vào đôi mắt tràn ngập nước mắt của nàng sau khi hắt hơi.

Bà nội nói: “Kiều Kiều không phải là lão bà của con sao? Sao con một chút cũng không đau lòng!”

Lúc ở trong xe quan sát, bởi vì biết là đang đóng phim, Lục Tịch chỉ cảm thán Tư Ngữ chuyên nghiệp cùng nghiêm túc. Tiếp xúc gần với nàng, thấy dáng vẻ nhu nhược của nàng, Lục Tịch phát hiện ra mình vẫn có chút xúc động.


Muốn nắm lấy đôi tay nhỏ của nàng, muốn ôm cơ thể gầy yếu của nàng vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho nàng.

Bàn tay của cô như là tự có ý thức, chậm rãi vươn đi.

Lúc duỗi được một nửa, thình lình nghe thấy Tư Ngữ nói: “Cô làm gì?”

Lục Tịch bừng tỉnh, cái tay kia dừng ở giữa không trung, đối diện với ánh mắt trong nghi hoặc còn mang theo vẻ đề phòng của Tư Ngữ: “...”

Thu hồi lúc này, lại có vẻ mình đang chột dạ.

Tâm niệm Lục Tịch khẽ nhúc nhích, cái tay tiếp tục tiến lên phía trước, dừng ở trên trán nàng.

Cô làm động tác giống với Lâm Diệc Ngôn vừa rồi.

Lúc lòng bàn tay ấm áp dán vào cái trán lạnh như băng, Tư Ngữ giật mình.

Một giây, hai giây....

Không biết đã trôi qua bao nhiêu giây, ánh mắt Lục Tịch nghiêm cẩn mà ở trên mặt nàng nhìn một vòng, nói: “Cũng may là không có sốt.”

“....”

Lại qua thêm vài giây, cái tay kia mới lưu luyến không rời mà rời đi.

Vừa mới rời đi khoảng được nửa phân, lại bị một bàn tay lạnh lẽo thấu xương chặt chẽ đè lại.

Lục Tịch kinh ngạc nhìn nàng.

Tư Ngữ đột nhiên tham luyến sự ấm áp khó có được này, chỉ muốn lòng bàn tay ấm áp của cô dán lâu thêm một chút.

Người phụ nữ này mặt ngoài lạnh lẽo như vậy, không nghĩ tới tay lại ấm như thế.

Vừa rồi Lâm Diệc Ngôn cũng muốn giúp nàng kiểm tra nhiệt độ cơ thể, tay đối phương cũng rất ấm, nhưng mà xúc cảm lại khác với Lục Tịch.

Tư Ngữ nói không rõ đó là cảm giác gì.

Nàng chỉ quan tâm đến tham luyến nhất thời, lại không nghĩ tới động tác như vậy là cỡ nào ái muội.

Đến lúc nàng kịp phản ứng lại, hoảng hốt buông tay đối phương ra, cười gượng mà nói: “Muốn đo nhiệt độ cơ thể.... Phải lâu một chút mới chuẩn.”

Lục Tịch không biết có nên tin tưởng cái lý do thoái thác này của nàng hay không, không nói một lời nào, ánh mắt nhiều vài phần thâm ý.

Tư Ngữ cúi đầu không dám nhìn cô, tròng mắt xoay chuyển, vội chuyển chủ đề: “Bà nội ở nhà có khỏe không?”

Lục lão phu nhân ở trên xe cách đó không xa, Lục Tịch lại không muốn nói cho nàng biết, có cảm giác rằng sau khi nói xong, nàng sẽ lập tức chạy tới gặp bà nội, vậy thì thời gian ở chung một chỗ của các cô sẽ bị ít đi rất nhiều.

.... Vì sao cô lại muốn dành nhiều thời gian ở chung một chỗ với nàng?

Không đợi Lục Tịch suy nghĩ cẩn thận, Tư Ngữ thấy thần sắc cô kỳ quái, vội la lên: “Làm gì mà không nói lời nào, bà nội không xảy ra chuyện gì chứ?!”

Suy nghĩ của Lục Tịch bị quấy rầy, ngừng nghĩ ngợi, thấy vẻ mặt nàng lo lắng, rũ mi, nói: “Bà nội rất khỏe.”

Tư Ngữ nhẹ nhàng thở ra.

Trầm mặc.

“Cô....”

“Cô....”

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại.

Hai mặt nhìn nhau.

Hàng mi dài của Lục Tịch khẽ rung rung, nhẹ giọng nói: “Cô nói trước đi.”

Không biết có phải là bởi vì nửa phút trước da thịt dán vào nhau ấm lên hay không, Tư Ngữ đột nhiên cảm thấy Lục Tịch giờ phút này có chút ôn nhu, đặc biệt là ánh mắt.

Nhưng mà từ ôn nhu này thật sự không hợp với Lục Tịch, Tư Ngữ cảm thấy chắc chắn lại là mình tự mình đa tình.

Nàng đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Ngoại trừ bà nội, hai người các nàng hình như không còn chủ đề gì chung.

Tư Ngữ sờ sờ cái cổ có chút lạnh, hắng giọng, nói: “Sao cô còn chưa đi?”

Ánh sáng nhu hòa nhợt nhạt trong đôi mắt phượng mê người bởi vì lời nói đuổi người này của nàng mà tắt phụt đi.

Sắc mặt Lục Tịch hơi sa sầm, chăm chú nhìn nàng: “Sợ tôi chơi quy tắc ngầm với cô?”

?

Tư Ngữ suy nghĩ một lúc mới hiểu ra từ “Quy tắc ngầm” này có ý tứ gì.

Hơn hai tháng trước Tư Ngữ còn đang ở thành phố điện ảnh quay "Sủng Phi 2". Hôm đó nàng té ngựa, Lục Tịch lên xe bảo mẫu của nàng, hỏi nàng có phải là bị dọa sợ rồi hay không.

Lúc nói câu kia thanh âm Lục Tịch cũng rất mềm mỏng, Tư Ngữ cho rằng cô là đang quan tâm tới mình, lại không ngờ rằng ngay sau đó ngữ khí của Lục Tịch lại chuyển thành lạnh lẽo, nói đó chỉ là hỏi thăm bình thường của người làm lãnh đạo.

Tư Ngữ nghe thấy vậy liền khó chịu, vì để trả đũa cô, vào lúc cô xuống xe còn cố ý cho cô lời khuyên, nhắc nhở cô về sau không nên tùy tiện lên xe của nữ nghệ sĩ, miễn cho bị người khác hiểu lầm là muốn chơi quy tắc ngầm.

Tư Ngữ chỉ đơn thuần là giận dỗi nên mới nói như vậy, không nghĩ tới Lục Tịch so với nàng còn thù dai hơn.

Nàng thật là gặp quỷ rồi mới có thể cảm thấy người phụ nữ này ôn nhu, nói chuyện một giây cũng có thể làm người khác tức quá mà chết.

Tư Ngữ bộc phát tính tình, nhìn thẳng vào cô, không âm không dương mà nói: “Cô là người đầu tư, tôi cùng lắm thì cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, cô ở trong xe tôi lâu như vậy, người khác khó tránh khỏi hiểu lầm. Tôi không muốn ngày mai nhìn thấy loại tin tức như diễn viên nhỏ mười tám tuyến ôm đùi tổng tài mỹ nữ.”

Bởi vì không muốn có tai tiếng với cô, cho nên mới vội vã như vậy đuổi cô xuống xe?

Ngọn lửa vừa tắt kia lại bắt đầu bùng lên.

Biểu tình Lục Tịch thay đổi, hít sâu, xoay người rời đi.

Lúc bàn tay đáp ở trên tay nắm cửa, lại không kiểm soát được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng ở bình giữ nhiệt trong tay nàng, khắc chế ngọn lửa trong lòng, ngữ khí lạnh băng nói: “Lạnh thì uống nhiều nước ấm.”

“Rầm ——” Cửa xe đóng lại.

“....”

Còn uống nhiều nước ấm, cô là trực nam* ung thư giai đoạn cuối sao?

(*) Trực nam: Chỉ những người không lãng mạn, thường rất cứng nhắc, lạnh lùng và là bình dấm chua thượng hạng.

Tư Ngữ sắp bị cô làm cho tức chết rồi.

Vốn dĩ chỉ là chịu chút giá lạnh trời đông, được máy sưởi sưởi ấm thì tốt rồi, sau khi Lục Tịch đi về, Tư Ngữ đau đầu không chịu nổi.

Tiểu Hạ lên xe, hai mắt tỏa ra ánh sáng nhìn nàng, gấp không chờ nổi mà hỏi: “Lục tổng nói gì với chị mà ở bên trong lâu như vậy?”

Tư Ngữ dùng con mắt hình viên đạn nhìn qua, lạnh lùng nói: “Về sau đừng ở trước mặt tôi nhắc đến cái tên này.”

Tiểu Hạ run run: “.... Làm sao vậy?”

Tư Ngữ không muốn nói quá nhiều, nhắm mắt lại chợp mắt.

Nghỉ ngơi được nửa giờ, Tư Ngữ thay quần áo đi đóng cảnh quay kế tiếp.

Trong lúc đóng phim, nàng chú ý tới chiếc xe Bentley màu trắng kia lặng lẽ rời đi rồi.

Có tiền lệ, Lục lão phu nhân đối với việc đi đến phim trường xem Tư Ngữ đóng phim đã thành nghiện, Lục Tịch bận rộn công việc thường ngày nên cô để bảo mẫu trong nhà cùng tài xế đưa bà đi.

Lục Tịch nghe nói mỗi lần bà đi đều ngoan ngoãn ngồi trong xe xem, cũng yên tâm về bà, cuối tuần không bận thì lại cùng đi với bà.

Lục lão phu nhân không nhớ rõ mình đã đến đây bao nhiêu lần, nhìn Lục Tịch vẫn luôn ngồi ở trong xe, nói: “Kiều Kiều diễn xong rồi, sao con không đi xuống xem con bé?”

Lục Tịch nhìn ra bên ngoài thấy Tư Ngữ mới vừa quay xong đang vội vàng đi về phía xe bảo mẫu, nhớ tới cuộc đối thoại không thoải mái lần trước của hai người, trong lòng có chút ngột ngạt, quay đầu đi, nói: “Cô ấy không hy vọng con qua đó.”

“Vì sao?”

“Có lẽ.... Là sợ người khác đàm tiếu đi.”

“Các con là vợ vợ, con đi tìm con bé là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, sợ người khác đàm tiếu cái gì?” Lục lão phu nhân rất là khó hiểu.


(*) Thiên kinh địa nghĩa: Lẽ đúng từ xưa đến nay, không có gì phải nghi ngờ.

Biểu tình Lục Tịch thả lỏng, nói: “Bà nội, con và cô ấy không có công khai mối quan hệ với người bên ngoài.”

Lục lão phu nhân càng khó hiểu hơn: “Vì sao không công khai?”

Lúc trước không công khai, là bởi vì các cô chỉ là hợp đồng hôn nhân, ước định hai năm là đến kỳ hạn giải trừ quan hệ hôn ước. Nhưng mà kỳ hạn hai năm đã sớm trôi qua, các cô vẫn chưa ly hôn.

Lục lão phu nhân thấy cô không nói gì, cảnh giác mà nói: “Có phải là con không muốn công khai hay không?”

“Con....”

Lục lão phu nhân thấy cô ấp a ấp úng, ánh mắt hơi trầm xuống, nghiêm khắc nói: “Con giấu giếm chuyện đã kết hôn với Kiều Kiều, chẳng lẽ là muốn ở bên ngoài làm loạn?”

“....” Lục Tịch có nỗi khổ tâm riêng, vội nói: “Bà nội nghĩ đi đâu vậy, chuyện không giống như bà tưởng tượng.”

“Vậy rốt cuộc là bởi vì sao?”

Lục Tịch không dám nói cho bà biết chuyện mình cùng Tư Ngữ chỉ là hợp đồng hôn nhân, đôi mắt xoay chuyển, khẽ cắn môi, nói: “Là do cô ấy không muốn công khai.”

Tư Ngữ đã từng nói hơn một lần rằng không muốn có tai tiếng với cô, sau khi tiệc tối của buổi lễ thời trang kết thúc đã từng nói qua, có một lần cô tới thăm đoàn phim cũng nói qua.

Lục lão phu nhân lẩm bẩm: “Kiều Kiều không muốn công khai? Vì sao?”

"... Cái này bà phải hỏi cô ấy."

Lục lão phu nhân rất muốn biết câu trả lời, chỉ là ở phim trường nhiều người khó giữ bí mật, Tư Ngữ đóng phim lại bận rộn như vậy, bà không tiện đi quấy rầy.

“Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ.” Tiểu Hạ vỗ vai Tư Ngữ đang muốn lên xe sưởi ấm, “Chị nhìn xem người kia có phải là Lương Dư Phỉ không?”

Tư Ngữ theo phương hướng ngón tay của cô nhìn qua.

Trong phim trường lộn xộn, có một người phụ nữ mặc đồ trắng tuyết, trang điểm giống như một con thỏ nhỏ từ trước mắt nàng lướt qua.

Gương mặt dối trá kia, cho dù có hóa thành tro Tư Ngữ cũng nhận ra được, đúng là Lương Dư Phỉ rất lâu rồi chưa lộ diện.

Lương Dư Phỉ chạy về phía Lâm Diệc Ngôn.

“Diệc Ngôn!”

Lâm Diệc Ngôn quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt thanh thuần sạch sẽ tươi cười, vui vẻ nói: “Sao em lại tới đây?”

“Em tới xem chị nha ~” Lương Dư Phỉ lấy trong ba lô đáng yêu một cái khăn quàng cổ màu đỏ ra, thẹn thùng mà nói: “Trời lạnh, em tự tay đan cái này, tặng cho chị.”

Lâm Diệc Ngôn cởi khăn quàng cổ của mình xuống, quàng cái khăn cô đưa này, nói: “Rất ấm, tôi rất thích.”

Lương Dư Phỉ cười thẹn thùng, kỳ thật trong lòng đã sớm vui mừng đến nở hoa.

Sớm biết rằng Lâm Diệc Ngôn dễ công lược như vậy, lúc trước cô đã không uổng phí nhiều tâm tư như thế để lấy lòng Lục Tịch, chọc giận Lục Tịch, cô đã rất lâu không nhận được thông báo.

Có điều cũng không sao cả, Lâm Diệc Ngôn rất có hảo cảm với cô, chỉ cần có được Lâm Diệc Ngôn, cho dù về sau không đi đóng phim nữa, cô cũng có thể làm cho Lâm Diệc Ngôn cam tâm tình nguyện đưa tiền cho cô tiêu.

Lấy cớ thăm đoàn phim, Lương Dư Phỉ thuận lý thành chương ở lại xem mọi người đóng phim.

Lúc Tư Ngữ đi tìm Lâm Diệc Ngôn để diễn cùng, chú ý tới trên cổ của cô có cái khăn quàng cổ màu đỏ, trêu chọc nói: “Khăn quàng cổ rất đẹp, bạn gái tặng sao?”

Lâm Diệc Ngôn cười nói: “Chỉ là bạn bè thôi.”

“Cái này không phải là Lương Dư Phỉ tặng cho chị sao?”

“Đúng vậy.”

Trên mặt Tư Ngữ lộ vẻ hoang mang: “Lương Dư Phỉ còn chưa phải là bạn gái của chị sao?”

Biểu tình Lâm Diệc Ngôn cứng đờ, nói: “Ai nói em ấy là bạn gái chị?”

“Em nghe thấy nhân viên công tác nói.” Tư Ngữ chớp chớp mắt, “Vừa rồi lúc em tới đây, nghe thấy có người hỏi cô ta có phải là bạn gái của chị hay không, cô ta không có phủ nhận a.”

Lâm Diệc Ngôn: “....”

Đối với việc mình đột nhiên có bạn gái, Lâm Diệc Ngôn vô cùng buồn bực, cô đành phải để Tư Ngữ ở đó trước, đi tìm Lương Dư Phỉ để hỏi mọi chuyện.

Lương Dư Phỉ đang nói chuyện vui vẻ cùng mấy chuyên viên trang điểm.

Chuyên viên trang điểm 1: “Cô còn biết đan khăn quàng cổ sao? Thật là lợi hại.”

Lương Dư Phỉ: “Cái này rất đơn giản.”

Chuyên viên trang điểm 2: “Là tặng cho chị Ngôn sao? Tôi thấy hoa văn rất phức tạp, hẳn là không đơn giản đi.”

Lương Dư Phỉ cười cười không giải thích.

Chuyên viên trang điểm 3: “Còn tặng khăn quàng cổ, Dư Phỉ, quan hệ của cô cùng với chị Ngôn không đơn giản đâu, có phải là hai người đang hẹn hò không?”

Mặt Lương Dư Phỉ hơi hơi đỏ lên, nói: “Ai nha, các cô không được nói bậy.”

Chuyên viên trang điểm 3: “Còn đỏ mặt, khẳng định có gian tình!”

Lương Dư Phỉ bụm mặt chạy đi, lúc xoay người đụng vào Lâm Diệc Ngôn, cô vội nở một nụ cười điềm mỹ, nói: “Diệc Ngôn, chị không phải đi đối diễn rồi sao?”

Nội dung các cô nói chuyện phiếm, Lâm Diệc Ngôn cũng nghe thấy được.

Vẻ mặt của mấy chuyên viên trang điểm kia tràn đầy bát quái mà nhìn các cô, trong đó có một người nhỏ giọng nói: “Hai người này khẳng định là đang yêu nhau.”

Lâm Diệc Ngôn nhíu mày, kéo Lương Dư Phỉ sang một bên: “Dư Phỉ, vì sao em lại nói tôi là bạn gái của em?”

Lương Dư Phỉ ậm ừ nói: “Em... Em không có nói nha, là do các cô ấy đoán mò.”

“Nhưng mà không phải em cũng không có giải thích gì sao?” Lâm Diệc Ngôn bất đắc dĩ nói: "Em không nói rõ ràng, các cô ấy khẳng định sẽ hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."

“Chị tức giận sao?”

Lâm Diệc Ngôn ý thức được ngữ khí của mình có chút cứng rắn, dừng vài giây, nói tiếp: “Tôi không có tức giận, chỉ là tôi cảm thấy như vậy không tốt.”

“Vì sao?” Trong mắt Lương Dư Phỉ hơi trào ra một ít lệ nóng, ủy khuất mà nhìn cô, “Chị không thích em sao?”

“....”

Vấn đề này, Lâm Diệc Ngôn không biết nên trả lời như thế nào.

Khuôn mặt thanh thuần trong sáng này của Lương Dư Phỉ đúng là rất hợp gu của cô, làm cô nhớ tới mối tình đầu. Nhưng mà sau khi quen biết được một đoạn thời gian, Lâm Diệc Ngôn lại thấy không ổn lắm.

Cô thích kiểu con gái nội tâm thụ động, như vậy thì khi theo đuổi mới có cảm giác thành tựu.

Hôm đó sau khi xem kịch bản xong, Lương Dư Phỉ đột nhiên đưa ra ý kiến muốn đi về nhà cô, Lâm Diệc Ngôn không suy nghĩ quá nhiều liền mang người về.

Tới nhà cô rồi, Lương Dư Phỉ nói có chút choáng váng đau đầu, Lâm Diệc Ngôn cho là cô bị say, giữ cô ở lại qua đêm một hôm. Tắm rửa xong, Lương Dư Phỉ chỉ khoác một cái khăn tắm rồi ra ngoài, một tay ôm lấy cô.

Nói thật, Lâm Diệc Ngôn có chút kinh sợ.

Không phải là bởi vì mình bảo thủ nên mới bị dọa sợ, mà bởi vì là, Lâm Diệc Ngôn đột nhiên phát hiện ra, Lương Dư Phỉ tựa hồ không thanh thuần đơn giản giống như vẻ bề ngoài của cô.

Ngày hôm đó giữa các cô cái gì cũng không phát sinh.

Sau đó, Lương Dư Phỉ nói mình không nhớ rõ cái gì cả, rồi liên tục xin lỗi cô.

Lâm Diệc Ngôn chỉ cho là cô uống say nên mới mất kiểm soát.

Lâm Diệc Ngôn xác thật có hảo cảm với Lương Dư Phỉ, nhưng còn chưa có thích đến mức muốn cô làm bạn gái mình.

Lương Dư Phỉ cố ý nói mập mờ làm những người khác hiểu lầm quan hệ các cô, Lâm Diệc Ngôn có chút buồn bực, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược đáng thương của đối phương, cô lại không đành lòng.

Cô vẫn chưa thể chấp nhận được kiểu con gái quá chủ động, cảm thấy còn phải quan sát một đoạn thời gian.

“Diệc Ngôn?” Lương Dư Phỉ chờ đợi trong lo sợ.

Lâm Diệc Ngôn còn chưa có suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, lại nghe thấy đạo diễn kêu: “Diệc Ngôn, lại đây đóng phim.”

Lâm Diệc Ngôn như trút được gánh nặng mà thở hắt ra, hơi hơi mỉm cười với cô, nói: “Chờ tôi diễn xong rồi nói tiếp.”

Cảnh quay này là nữ một cùng nữ hai diễn phối hợp.


Sau khi diễn xong, Tư Ngữ gọi Lâm Diệc Ngôn lại, nói: “Em cùng Lương Dư Phỉ có xích mích, nói những lời này có khả năng bị nghi ngờ là châm ngòi ly gián, nhưng mà em muốn nhắc nhở chị một chút.”

“Em cùng em ấy có xích mích?” Lâm Diệc Ngôn ngạc nhiên.

“Cái này không quan trọng....” Tư Ngữ trực tiếp nói: “Lương Dư Phỉ rất không đơn giản. Lúc trước cô ta là bạn thân của Lục Vi - Nhị tiểu thư Quang Ảnh, khi biết chị của Lục Vi, cũng chính là Lục Tịch có lão.... Có đối tượng, cô ta còn có ý đồ câu dẫn Lục Tịch.”

Tư Ngữ thiếu chút nữa là nói chuyện Lục Tịch có lão bà ra, ý thức được không ổn vội sửa lại lời nói.

“Em không rõ ràng lắm hiện tại chị cùng cô ta đã phát triển đến bước nào.” Tư Ngữ tiếp tục nói: “Nhưng em muốn nhắc nhở chị, phải đề phòng người này.”

Lâm Diệc Ngôn trầm ngâm.

Tư Ngữ nói xong, khoác áo khoác đi đến xe bảo mẫu.

“Diệc Ngôn, khát không?” Lương Dư Phỉ cười tươi cầm cái bình giữ nhiệt lại gần.

Nhìn trên mặt cô vừa hồn nhiên vừa vô hại, nghĩ đến những lời vừa rồi Tư Ngữ nói, tâm tình Lâm Diệc Ngôn có chút phức tạp, tiếp nhận bình giữ nhiệt, lại không uống luôn.

“Dư Phỉ, em cùng Tư Ngữ có xích mích?”

Trong lòng Lương Dư Phỉ hoảng hốt, nhanh chóng rớt vài giọt nước mắt, lắp bắp mà nói: “Trước kia chị ta thường xuyên bắt nạt em.”

Lâm Diệc Ngôn nhíu mày thật sâu.

Nửa tháng sau khi vào đoàn phim, Tết Âm Lịch tới rồi.

Tối hôm giao thừa tuyết rơi dày đặc, đoàn phim cho nghỉ nửa ngày, để toàn bộ diễn viên cùng nhân viên về nhà ăn tết.

Bên ngoài phim trường có một chiếc xe Lincoln màu đen đang đỗ, Tư Ngữ nhìn biển số xe phía sau, nhận ra đó là xe chuyên dụng của Lục gia.

Mấy giờ trước, Lục lão phu nhân gọi điện thoại cho nàng nói đã bảo tài xế tới đây đón nàng, nàng lập tức mở cửa xe sau ra.

Lên xe, phát hiện người phía trước không phải là tài xế Lục gia, mà là Lục Tịch, Tư Ngữ ngẩn người, nghĩ thầm: Hẳn là bà nội bảo cô ấy tới đi.

Hai người tựa như người xa lạ, dọc đường đi không có nói chuyện.

Đây là Tết Âm Lịch đầu tiên Tư Ngữ đón từ sau khi xuyên qua tới đây, tuy rằng nơi này không phải là nhà chân chính của nàng, nhưng nơi này rất náo nhiệt.

Ăn xong bữa cơm tất niên phong phú, Tư Ngữ ngồi ở phòng khách cùng xem chương trình ngày tết với Lục lão phu nhân.

Xem được hai giờ, Lục lão phu nhân không chịu nổi cơn buồn ngủ, Tư Ngữ đẩy bà về phòng ngủ.

Lúc sắp rời đi thì bị một bàn tay khô gầy kéo lại.

“Làm sao vậy bà nội?”

“Tịch Tịch nói, con không muốn công khai chuyện hai đứa đã kết hôn. Vì sao?”

“....” Vấn đề này tới quá đột ngột, Tư Ngữ cân nhắc trong lòng hồi lâu, nói: “Bà nội, nếu công khai, có khả năng sẽ có rất nhiều lời đàm tiếu nói ra nói vào, như vậy thì con sẽ không có cách nào an tâm đi đóng phim.”

Lục lão phu nhân hết sầu, nói: “Hóa ra là như thế này. Bà còn tưởng rằng con không yêu Tịch Tịch, cho nên mới không muốn công khai.”

Yêu?

Thật là một cái từ xa lạ.

Lúc Tư Ngữ đang hoảng hốt, lại nghe thấy Lục lão phu nhân nói: “Ngày hôm đó Tịch Tịch nói là con không muốn công khai, bà thấy biểu tình của con bé rất ủy khuất. Con có giải thích với con bé bao giờ chưa?”

Cần thiết phải giải thích sao?

Từ từ, ý tứ những lời này của bà nội là, Lục Tịch bởi vì nàng không muốn công khai chuyện các nàng đã kết hôn, cho nên mới cảm thấy ủy khuất?

Sao có thể?!

Lục Tịch hẳn là so với nàng càng không muốn công khai hơn chứ?

Tư Ngữ cảm thấy Lục lão phu nhân nhất định là suy nghĩ quá nhiều.

.....

Đêm giao thừa Lục Chấn Nam cũng không buông tha Lục Tịch, gọi cô đi vào thư phòng nói chuyện công việc.

Lục Tịch đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tư Ngữ đang ngồi xổm trên mặt đất lục đồ.

“Cô đang tìm cái gì?”

“Tìm chăn để đắp a.”

Tư Ngữ tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra cái chăn nào, cái chăn trước kia giờ cũng không thấy nữa.

Là ai lấy đi cái chăn bông mà nàng giấu kỹ như vậy? Nàng muốn đi hỏi a di.

Lục Tịch duỗi tay ngăn nàng lại, nói: “Không cần tìm nữa.”

“Không tìm thì đêm nay tôi ngủ kiểu gì?”

“Cô.... Ngủ trên giường đi.”

Người nọ tựa hồ không quen nói những lời nhẹ nhàng này, mấy chữ đơn giản cũng nói lắp bắp.

Đối với thỉnh cầu của Lục Tịch, Tư Ngữ cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Lục Tịch là đang quan tâm nàng sao?

Mặt trời mọc phía tây rồi?

Tư Ngữ nhìn về phía cái giường lớn động lòng người kia, lại nhìn về phía Lục Tịch, không xác định hỏi: “Tôi ngủ trên giường, cô ngủ sô pha?”

Lục Tịch thấp giọng khụ một tiếng, nói: “Tôi cũng ngủ trên giường.”

Từ “Cũng” này rất vi diệu.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của người kia hơi hơi đỏ ửng, Tư Ngữ thầm nghĩ: Cô ấy đang thẹn thùng sao?

Lục Tịch biết thẹn thùng???

Chuyện này quá thần kỳ.

Lục Tịch thấy nàng do dự, lại nói: “A di mấy hôm trước mang chăn đi phơi rồi.”

Tư Ngữ nghĩ nghĩ, hình như là vậy.

Lúc trời nóng không có chăn thì không sao cả, hiện tại trời lạnh rồi, tuy rằng có máy sưởi, nhưng Tư Ngữ vô cùng sợ lạnh, không có chăn nàng ngủ không được.

Tư Ngữ nhìn nhìn trên giường lớn có duy nhất một cái chăn tơ tằm.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK