Huynh quả nhiên, di thế phong hoa, hoảng nhược thiên nhân[2].
Ta ôm mặt nạ bạch ngọc.
Thiếu niên kia nhìn ta cười khẽ, không phải là nhìn Tiêu Linh, mà là nhìn ta.
“Dạ công tử, Dạ công tử… Chàng, chàng…”.
Tiêu Linh sao lại cà lăm thế, ta vừa nhìn vừa có chút hả hê, đã quên mất mới vừa rồi mình cũng trợn mắt há hốc mồm chẳng khác gì nàng ta.
“Ta làm sao?”, Dạ Kiếm Ly chậm rãi nói.
“Chàng… Chàng rất giống…”.
“Rất giống Niệm Vãn phải không?”.
Hắn vừa dứt lời, đột ngột bước qua chắn trước người ta, ánh nến bỗng sáng rực, chiếu lên khuôn mặt mỹ ngọc của hắn.
Ta quá sợ hãi.
Thiếu niên này tóc đen như mực, mắt phượng lạnh lùng, chỗ mi tâm có một vết đỏ dường như ông trời ban tặng. Giống như một gương mặt ta đã từng quen biết nhưng bỏ đi vài phần mị hoặc, ngoài tuyệt sắc còn có thêm tuấn dật, thiếu niên này như một vị thần tiên không nhiễm bụi trần, nhưng bộ áo đỏ lại giống như sứ giả Tu La đến từ Địa Ngục, đường vân trên áo như dòng máu tươi, hoa lệ cực kỳ.
Mới vừa rồi bị khí chất của hắn mê hoặc, nên ta không kịp bắt bẻ, nhưng sau khi thấy rõ ràng mặt mũi của hắn thì…
Hắn… Lại giống Niệm Vãn như đúc!
Nhưng mà, bảo đảm sẽ không có ai nhận lầm hắn thành Niệm Vãn.
Nói cách khác, nét phong tình và mị hoặc của Niệm Vãn, không thể tìm được nửa phần trên người thiếu niên này.
Nếu có người có thể dung hòa giữa lãnh ngạo và nhiệt huyết, giữa thánh khiết và yêu dị, giữa tinh khiết và tà khí một cách hoàn mỹ.
Như vậy, người đó chỉ có thể là Dạ Kiếm Ly.
Vì để miêu tả lại cho các vị độc giả vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tiểu Dạ Tử, ta đã vắt hết toàn bộ sức suy nghĩ rồi đó nha.
Dĩ nhiên, thời gian ta miêu tả lâu như vậy, Dạ Kiếm Ly và Tiêu Linh cũng không nhàn rỗi. Chắc là bởi vì Dạ Kiếm Ly đứng chắn phía trước ta, che lại tầm mắt của Tiêu mỹ nhân, nên ta mới may mắn sống sót.
Dạ Kiếm Ly thản nhiên dịch một bước nhỏ sang phải, không để lại chút nghi ngờ, che chắn cho ta càng kín. Lòng ta mừng rỡ, Tiểu Dạ Tử vẫn biết phương hướng cách mạng, không uổng công ta sùng bái hắn.
“Tiêu cô nương, tại sao cô không nói nữa?”.
Ta không nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Linh, chỉ nghe Tam Bát Phượng vội nhắc: “Tiểu thư!”.
“A, ta… Xin lỗi, thật là thất lễ, Dạ công tử, mời vào trong”.
“… Được”, Tiêu Linh vừa dứt lời, Dạ Kiếm Ly lập tức hớn hở đồng ý. Ta khó chịu đưa tay len lén kéo vạt áo của hắn, Dạ Kiếm Ly cứng người lại, đột nhiên tay áo phất một cái, ống tay áo màu đỏ tung bay, chà xát làm đau khóe mắt ta.
Đang âm thầm ảo não, chợt thấy hắn đưa một bàn tay ra sau lưng, vừa bước vào cửa phòng, vừa vươn ra một ngón tay trắng nõn thon dài.
Chuyện không có gì đáng nói, rất đẹp lòng đẹp mắt. Nhưng mấu chốt là ở chỗ, ngón tay hắn vươn ra là ngón giữa…
Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ ẩn nhẫn đột nhiên phát ra trong lỗ tai ta.
“Phát Du!”.
…
Dạ Kiếm Ly con mẹ huynh! Huynh mới f*ck! Cả nhà huynh đều f*ck!
(Tiu Ú: em chết với 2 anh chị mất… -_-| | |)
Trong khoảnh khắc này ta đã hiểu ra cái gì gọi là “tự gây nghiệt thì không thể sống”, có phải ta đã dạy hư một đứa trẻ ngoan hay không…
Hôm nào đó phải trịnh trọng nói cho Dạ Kiếm Ly hiểu, cái động tác và từ ngữ thô lỗ này tuyệt đối không thể dùng tùy tiện với những cô gái trẻ tuổi có văn hóa có ăn học như ta.
(Tiu Ú: Tiểu Kỷ à… chị “có văn hóa có ăn học” bao giờ thế hả -_-)
Ta cúi người xuống lui về chỗ mới vừa rồi rình coi, Tiêu Linh đã chỉnh trang lại áo váy. Tam Bát Phượng giương đôi mắt hạnh gắt gao nhìn Dạ Kiếm Ly, chỉ thiếu không chảy nước miếng.
Ta đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Niệm Vãn, cũng là y ở chung với Tiêu Linh, nhưng không khí hôm đó không giống tối nay chút nào. Tiêu Linh đỏ hai gò má cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, hoàn toàn không giống phong thái mỹ nữ cao cao tại thượng như ngày thường.
Nhưng cái tên Dạ Kiếm Ly kia thật quá tự nhiên, hắn tà tà ngồi dựa bên cạnh cái bàn gỗ lim, nói nói cười cười, cứ như người mà cô nương nhà người ta ngồi đợi trong khuê phòng đêm khuya không phải là hắn vậy.
Ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Chàng tuyệt lệ nho nhã, nàng quốc sắc thiên hương.
Như vậy quả là một bức tranh đẹp.
Nhưng mà, còn ta thì là cái gì?
Hồ nước Bích Thủy yên lặng không gợn sóng, ta nghĩ ngợi, trong bụng cảm thấy thê lương. Trong tay nắm thật chặt mặt nạ bạch ngọc, băng lãnh thấu xương.
Đêm đó ta ôm cái mặt nạ này, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, một đêm không chợp mắt.
* * *
“Ngươi con heo nhỏ này, buổi tối không lo mà ngủ, lại làm cái trò gì vậy?”, bà đầu bếp thấy quầng thâm trên mắt ta, con dao thái thịt lập tức đập xuống, cái đầu cá “phập” một tiếng bay ra.
Ta sờ sờ lên cổ mình, rụt đầu lại, “… Gần đây… Hay bị mất ngủ”.
Bà đầu bếp ném cho ta một khối nhầy nhụa như đống phân, thấp giọng nói: “Đem cái này về nấu, một ngày uống ba lần”.
Ta sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên nhận ra bà ấy là đang quan tâm ta. Bà đầu bếp mặc dù là người hơi ích kỷ, cộng với hơi dữ tợn một chút, nhưng thật ra thì đối xử với ta cũng không tệ.
Ta có chút cảm động, “Đầu bếp đại thẩm…”.
“Ta họ Hắc”, bà đầu bếp nheo mắt, con dao trật đi một chút.
Mặc dù gọi Hắc đại thẩm nghe rất thân thiết, nhưng ta vẫn thích gọi bà là bà đầu bếp, đơn giản rõ ràng dễ hiểu, còn nói lên nghề nghiệp và giới tính, quá dễ cho mọi người cùng hiểu.
Phía ngoài đột nhiên có một nhóm người kéo tới, ta không để ý đến, bà đầu bếp đi ra ngoài xem, mọi người bên trong nhà bếp vẫn bận rộn, ta vẫn ngồi ở đó dùng sức gọt đống khoai tây chất chồng như ngọn núi nhỏ dường như cả đời cũng không gọt hết.
Bà đầu bếp tay cầm một túi đồ về, bọn hạ nhân lập tức bu lại.
“Đây là cái gì vậy…”.
“Đại đệ tử của lão gia từ Tây Phiên mang về… Hình như tên là Lang Đào gì đó”.
“Đỏ đỏ, nhìn có vẻ rất ngon”.
“Nhưng mà chưa có ai ăn thử, lỡ đâu có độc thì sao”.
“Vậy cũng không thể đặt ở đây được ha?”.
“…”.
Ta đẩy đám người ra, ra sức chen vào, nóng lòng nhìn rau quả kỳ dị của Tây Phiên.
Trong nháy mắt, ta đờ đẫn.
Lang Đào kia quả màu đỏ đỏ rất đẹp, nếu như không biết thì nhìn thấy rất giống như có độc.
Nhưng mà ở hiện đại nó có một cái tên khoa học, tên là Phiên Gia, thường gọi là — cà chua.
A, đã hơn năm năm rồi không nhìn thấy cà chua!
Ta nhào tới, cầm một trái lên xoa xoa, luống cuống nhét vào trong miệng, vừa chua vừa ngọt, chắc hẳn là quả thiên nhiên không bị ô nhiễm, mùi vị ngon hơn nhiều so với cà chua hiện đại.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, ngay cả bà đầu bếp cũng quên mất phải mắng ta. Từ phía sau có một gã sai vặt điên cuồng lao đến, quát: “Cái quả Lang Đào kia đại sư huynh nói là chỉ dùng để trang trí, ăn vào sẽ bị điên! Không thể ăn a a a a…”.
Ta đang muốn dạy dỗ bọn cổ nhân không có kiến thức này, chợt thấy trước mặt lóe lên ánh đao, sắc mặt bà đầu bếp trầm xuống, “Ngươi cái đồ con heo tham ăn! Bắt đến phòng chứa củi cho ta!”.
Bà đầu bếp chính là lão Đại trong nhà bếp này, ta bị hai gã sai vặt mập mạp cường tráng khiêng lên, trong bụng sợ hãi: Chẳng lẽ muốn đem ta đi làm thịt để chấm dứt hậu hoạn?
“Đại ca à, chúng ta thường ngày giao tình không tệ…”.
“Ai giao tình không tệ với ngươi?!”.
“Thật thật giao tình không tệ mà…”.
“Hừ, ai mà không biết Thúy Hoa cầm năm mươi lượng bạc của quản gia, rất ấn tượng”.
Thì ra những người này đều đang ghen tỵ với ta đây mà, ta chợt hiểu ra, vừa định nói ta sẽ chia cho hắn một nửa, thì đã bị người ta ném xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, đau đến mức mặt mày ta cau có dữ tợn.
Mùi gỗ nồng đậm, ta dán tai vào cửa phòng củi, từ rất xa vang đến tiếng của bà đầu bếp: “Bắt nó ở trong phòng chứa củi bỏ đói hai ngày, không phát điên thì thả ra”.
Ta bỗng có cảm giác mình biến thành kẻ bệnh nhiễm virus SARS.
Không giết ta thì tốt thôi, nhưng mà nhất định phải bỏ đói ta hai ngày sao… Nhân đạo a, nhân quyền a, lần đầu tiên nghe nói ăn cà chua sẽ bị điên a…
Một ngày, ta nhàn rỗi đến sắp chết, trên mặt đất đầy nét vẽ nguệch ngoạc của ta.
Vào đêm, bên trong phòng chứa củi tối đen, ta gõ cửa: “Cho ta một cây nến đi!”.
Không ai để ý đến ta.
Ta lại gõ gõ, lớn tiếng quát: “Cây nến cây nến cây nến a a…”.
Đột nhiên có một người nói: “Cô cần cây nến làm gì? Tính thiêu cháy phòng chứa củi sao?”.
Ta trả lời theo bản năng: “Đó chẳng phải là tự sát sao hả?!”.
“Cũng đúng, Tiểu Kỷ rất sợ chết, làm sao có thể làm chuyện như vậy?”.
“Cám ơn quá khen!”.
Ta đột nhiên chợt nhận ra, giọng nói này…
“Huynh tới đây làm gì?”, ta tựa vào cạnh cửa.
Cửa gỗ nhẹ nhàng rung lên, hình như Dạ Kiếm Ly vừa ngồi xuống, cùng ta lưng tựa lưng cách một cánh cửa, “Đây là thái độ cô đối đãi với ân nhân cứu mạng sao?”.
Không đề cập tới chuyện này thì thôi, nhắc tới ta lại tức giận nghĩ đến Tiêu Linh.
“Ta cũng không có cầu xin huynh cứu…”.
“Vậy hẳn là Dạ mỗ xen vào việc của người khác rồi”, hắn khẽ cười nói: “Khuôn mặt của ta vốn không thể để cho Tiêu cô nương nhìn thấy, vì cứu Kỷ Các chủ kinh tài tuyệt diễm, cô cũng biết ta phải lừa người ta mà…”.
Phòng chứa củi đột nhiên sáng lên một chút, ta có chút kích động quay người lại, “Đâu có ai nói huynh bắt buộc phải gỡ mặt nạ xuống đâu”.
“Ta đã từng hứa với cô, lần sau, nhất định thẳng thắng gặp nhau”.
Aiz, bởi vậy những thứ như là “một câu nói bằng một gói vàng, không giữ lời sẽ phải chết” quả nhiên là ngu ngốc, thông minh như Dạ Kiếm Ly cũng sẽ chết kiểu ngu ngốc như vậy, ta không nhịn được có chút buồn cười, cũng có chút hạnh phúc.
Rốt cuộc hạnh phúc là cái gì, ta lại không rõ lắm.
“Ngày mai Tiêu cô nương sẽ mở tiệc, sẽ phải gặp cha nàng ấy”.
“Rồi sao?”.
“Ta tới lấy lại mặt nạ”.
“Phòng chứa củi này khóa kỹ, làm sao huynh lấy?”.
“Cô đưa cho ta qua cửa sổ là được mà?”.
“Không được”.
“…”.
“Ta mắc tiểu, làm sao bây giờ?”.
“…”.
“Huynh tới được nơi này, không lẽ không thể cứu ta ra ngoài sao?!”.
“… Cô cũng đâu có mở miệng cầu xin ta cứu”.
Tên khốn này xỏ lại ta cái câu vừa nãy ta cãi hắn, hồ ly chết tiệt sao lại nhớ dai như vậy!