Ta nhìn tiểu Liên, cậu ta cũng nhìn ta, thản nhiên cười.
Có hộ vệ ở bên cạnh rồi, ta lại bắt đầu cười vô sỉ.
“La cô nương”, ta ngẩng đầu lên, “Cần gì phải tuyệt tình như vậy? Nếu ngươi giết chúng ta, thì biết bẩm báo thế nào với Tư Mã Hiển Dương?”.
“Vì báo thù cho đại ca, mặc cho Môn chủ xử trí”, tư thế La Yến Thanh nghênh chiến, trận ác chiến này không thể tránh được rồi.
Ta nháy mắt với Tiểu Liên, cậu ta cười duyên một tiếng, nhẹ nhàng bước đến… Ta miêu tả đến sắp buồn nôn rồi, Tiểu Liên à ngươi có thể không quá nhập vai như vậy hay không…
“Nếu đã như vậy, Tiểu Liên chỉ có thể đi tìm cái chết trước”, cậu ta khóc lóc sướt mướt, nói.
Một chàng trai mà giả bộ làm con gái còn giống hơn ta, thật đau lòng a…
La Yến Thanh không dài dòng nữa, đoán chừng ả cũng nhìn thấu Tiểu Liên không phải là kẻ đầu đường xó chợ, quan trọng nhất là không thể tái phạm sai lầm mới vừa rồi a… Dài dòng là ma quỷ.
Sau đó, ta chớp mắt một cái, đã không thấy bóng dáng ả đâu.
La mỹ nhân này sao cứ thích chơi trò đánh lén sau lưng thế, mà đó cũng khá phù hợp tác phong làm việc của Triêu Thánh Môn.
Cái gì? Các vị độc giả hỏi về tác phong làm việc của Thanh Phong Các chúng ta sao? Oa ha ha ha ha, Thanh Phong Các chúng ta luôn luôn đánh lén quang minh chính đại.
(Tiu Ú: *đầu đầy hắc tuyến* cũng là đánh lén cả thôi -_-| | |)
Ta nhìn sang Tiểu Liên, lại thấy sắc mặt cậu ta nặng nề, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút khác thường, chẳng lẽ võ công của La Yến Thanh cao hơn cậu ta sao? Ta nghĩ đi nghĩ lại, bỗng ngực cứng lại, cổ họng nhợn lên một mùi tanh ngai ngái, chỗ mới vừa rồi bị La Yến Thanh đả thương mơ hồ hơi đau.
Bà nội nó, ta muốn gọi Tư Mã Hiển Dương đến xử trí ả… A a, tên Tư Mã Hiển Dương này biết rõ La Yến Thanh có thể ra tay với ta, nhưng vẫn ném ta lại chỗ này… Mà nói đi cũng nói lại, thật ra yêu cầu của ta cũng vô lý, vốn dĩ ta muốn ở lại Tiêu phủ đợi tin tức của lão Trương, bàn kế hoạch bước tiếp theo, Tiểu Liên tới vừa lúc, chỉ có điều, không biết cậu ta đào đâu ra thời gian để cải trang thành cái bộ dạng đức hạnh kia…
Đột nhiên có tiếng bước chân, ta kinh hoảng, hình như là một nhóm người, tới bắt ta sao?
“Lão Đại!”, Tiểu Liên thấp giọng kêu lên, lập tức vọt tới trước người ta, trong lòng ta khó hiểu nhìn cậu ta, “Chuyện gì xảy ra vậy?”.
Tiểu Liên không nói gì, đột nhiên ôm lấy eo ta, lui nhanh về phía sau, sau đó chọn một cây đại thụ cành lá sum xuê mà trèo lên. Nhìn thấy hai bên thái dương cậu ta không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng ta càng khó hiểu, ai có thể làm cho Tiểu Liên sợ đến như vậy.
“Tiểu Liên…”.
Tiểu Liên và ta ẩn núp trên cành cây cao nhất, mồ hôi của cậu ta không ngừng chảy xuống, lòng ta kinh ngạc, nói nhỏ: “Tiểu Liên… Có bao nhiêu người? Rất lợi hại sao? Sao mà ngươi lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”.
Tiểu Liên liếc ta một cái, nhẹ giọng nói: “Người đến là ai ta không rõ lắm… Nhưng mà lão Đại à… Cô… Hình như càng ngày càng nặng đó… Ta sắp ôm không nổi rồi…”.
…
“Vậy ngươi buông đi, không cần giữ ta”, ta đen mặt.
“Không được a, ta sợ buông cô ra thì cành cây này sẽ gãy mất”.
…
Nhẫn nhịn a, Tiểu Kỷ, bây giờ không phải là lúc nội bộ lục đục.
Chờ đến khi lão nương rãnh rỗi, nhất định phải giảm cân, cho bọn họ tức chết.
Tiểu Liên làm một động tác kéo khóa ngậm miệng với ta, sau đó không phản ứng gì nữa. Ta hừ lạnh một tiếng, tiếp tục không chút thương tiếc nhìn cậu ta đổ mồ hôi, người này, đáng đời đáng đời.
“Là đại đệ tử của Tiêu Kiến Nhân”.
Lòng ta run sợ, xem ra Tiêu phủ đã phát hiện ra ta chạy trốn.
Ta không có kỹ thuật như Tiểu Liên, không dám vạch lá cây ra nhìn, sợ khiến người ta chú ý. Tiểu Liên thấp giọng nói: “Nín thở”.
Cho nên bọn ta bắt đầu nín thở.
Thật ra, nhịn thở quá mức thì ta sẽ muốn đánh rắm…
Ta mặt đỏ bừng nhìn Tiểu Liên, chú ý, là vì nhịn thở, chứ không phải là vì xấu hổ đâu…
Phía dưới có người hô: “Bên này không có!”.
Nhờ có giọng nói lớn tiếng của hắn, ta lập tức xì hơi ra.
Tiểu Liên nhìn vẻ mặt ta lúc thì đau khổ, lúc thì sảng khoái, ánh mắt nghi hoặc.
Cuối cùng đến khi bọn họ bỏ đi, Tiểu Liên ý bảo ta có thể hô hấp, lắc đầu nói: “Đại đệ tử của Tiêu Kiến Nhân cũng không phải là hạng người hư danh, chúng ta nín thở lâu như vậy, hắn vẫn nhìn vào nơi này thật lâu”.
Không phải, là cái rắm của ta kéo hắn tới a… Lòng ta chột dạ nghĩ.
A, đừng bảo là ta thô tục, làm gì có ai có thể nhịn được cái rắm a, giả bộ thật là khổ.
“Bọn họ vừa tới thì La Yến Thanh cũng trốn mất, ta không tìm được hơi thở của ả, còn tưởng rằng ả rất lợi hại, ai dè đâu ả vừa thấy đám người Tiêu phủ, liền đem theo xe ngựa bỏ chạy”, Tiểu Liên khinh bỉ nói: “Uổng công ta kinh ngạc”.
Ta đột nhiên nhớ ra, “Sao ngươi lại cải trang thành như vậy?”.
Tiểu Liên vừa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ tuấn tú lập tức giận đến đỏ bừng, “Cô đừng hỏi!”.
“Nào, ngoan, nói nghe coi”, ta cười hết sức ranh mãnh.
“Chuyện của bọn ta đều làm xong thỏa đáng, chưởng quỹ của Kỷ gia bây giờ là một cô gái, tên là Kỷ Thủy Nhi. Cũng đã làm thêm mười cái Phá Thiên Ấn, thật giả khó phân biệt, trong chốn võ lâm cướp đoạt lật trời. Tiểu Hồng ở trong phủ của Nhị hoàng tử, người này từ nhỏ đã bị Tiêu Thái hậu ruồng bỏ, cho nên sống ngoài cung, ở cùng với Lộ Văn Phi…”.
Tiểu Liên lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận, có thể thấy cậu ta sợ ta đau khổ trong lòng, ta lại không bận tâm cười cười, “Nói điểm chính đi, không thể nào ngươi vừa tới đã muốn báo cáo với ta bằng cái bộ dạng này!”.
“Dĩ nhiên không phải!”, Tiểu Liên thoáng cái lại kích động, lá cây rung xào xạc, “Thật ra thì ngày hôm qua lão Trương đã tới rồi! Lão không tìm được cô, lại nghe nói cô bị giam trong phòng chứa củi, rồi lại nghe nói Tiêu Kiến Nhân muốn giết cô, sau đó thấy Tư Mã Hiển Dương an bài La Yến Thanh chuẩn bị ngựa xe muốn cứu cô, liền biết thời biết thế, muốn ta, muốn ta, ta…”.
Ta mừng rỡ, “Muốn ngươi ra vẻ tiểu mỹ nhân nũng nịu này, đến đây đỡ cho chủ đúng không?”.
“Đều do Trường Sinh cho ta uống cái thuốc gì làm mềm giọng nói… Biến ta thành bất nam bất nữ, không cải trang cũng không được…”.
Tiểu Liên thường ngày không thích nghe lời ta, nhưng từ trước đến giờ luôn kính trọng lão Trương, lần này e rằng trong lòng rất mâu thuẫn khó chịu, ta khoái đến mức muốn ca ngợi quyết định anh minh của lão Trương, không hổ danh là Túc Sát. Nhưng tại sao lão lại muốn để ta đi cùng Tư Mã Hiển Dương, trải qua nhiều chuyện như vậy, lão hẳn là không nên để ta tới gần nguy hiểm mới phải.
Tiểu Liên nói: “Tiểu Hồng cấu kết với Triêu Thánh Môn…”.
Ta bừng tỉnh ngộ, một mũi tên hạ hai chim sao?… Mối quan hệ giữa Triêu Thánh Môn và Nhị hoàng tử không rõ ràng, Nhị hoàng tử và Tiểu Hồng cũng có quan hệ mật thiết, như vậy Triêu Thánh Môn không tránh được có liên quan tới Tiểu Hồng, đúng lúc ta danh chính ngôn thuận đi theo Tư Mã Hiển Dương, Tiểu Liên cũng ít lộ diện trên giang hồ, nên không dễ dàng bị phát hiện, huống chi còn đóng giả nha hoàn? Có cậu ta ở đây, an toàn của ta không thành vấn đề.
Thì ra lão Trương cũng hận Tiểu Hồng thấu xương, đúng không?
“Mà trang phục này cũng rất thích hợp với ngươi nha”, ta cười híp mắt, gọi: “Nha đầu Tiểu Liên”.
“Có tin ta bỏ cô lại không”, Tiểu Liên nghiến răng nghiến lợi.
Ta vừa định đáp lại một câu, lại cảm thấy có lực gió đập vào mặt, Tiểu Liên vội vàng kéo ta nằm thụp xuống, cho đến khi cách mặt đất vài thước, mới giả vờ chật vật lăn ra.
Một giọng dễ nghe cất lên: “Lại không bị bắt đi, vận may của các ngươi cũng không tệ”.
Là La Yến Thanh, ta cùng với tiểu Liên lồm cồm đứng dậy, may là vừa rồi không có đánh nhau với ả, nếu không Tiểu Liên sẽ không thể hoàn thành vai diễn một nha hoàn xinh đẹp dịu dàng yếu ớt.
“A, tiểu thư cô có sao không?”, Tiểu Liên mảnh mai nhào đầu về phía trước, không biết có phải là cố ý hay không, trên đầu còn lẫn đầy đá, kêu một tiếng mà ta còn thấy thương xót. Lòng ta kinh hoàng, không khác nha hoàn lắm thì phải a, cứ giả bộ như vậy lỡ như bị thanh niên tuấn tài nào đó để ý thì làm sao bây giờ, ta phải gả ngươi ra ngoài sao?!
(Tiu Ú: *phụt* bạn nhỏ Liên mà nghe được lòng chị thì…)
“A, Tiểu Liên em có sao không?”, ta cũng đau khổ xông lên, thê thảm như thể La Yến Thanh vừa mới mưu sát cả nhà hai người chúng ta, mà có thể La mỹ nhân cũng rất muốn làm như vậy…
“Em không sao, tiểu thư”.
“Ta cũng không có chuyện gì, Tiểu Liên”.
Hai người chúng ta lại bắt đầu giở trò, uy lực còn lớn hơn những bộ phim Hàn sướt mướt. Rốt cuộc nhân vật nữ phản diện La Yến Thanh cũng bắt đầu đen mặt, ả không chịu được hét lớn một tiếng.
“Tất cả im miệng cho ta!”.
Hai người chúng ta rất nghe lời liền câm miệng, bốn con mắt phát sáng như sao nhìn ả.
“Kỷ Triển Nhan, ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, nhưng mà chuyện lúc trước, không được phép nói cho Môn chủ!”.
Ta và tiểu Liên cùng gật đầu như băm tỏi, “Đa tạ La cô nương khai ân không giết”.
“Hình như ngươi có học võ công?”, La Yến Thanh có chút nghi ngờ.
Tới nước này, giả bộ riết cũng thành có chút giả. Tiểu Liên đứng lên nói: “Học qua một chút phòng thân thôi”.
Cậu ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như cảm thấy chưa đủ thật, liền bồi thêm một câu: “Nha hoàn Kỷ gia đều như thế”.
La Yến Thanh vừa nghe vậy nổi lên lòng háo thắng, “Vậy chúng ta thủ đấu một trận đi”.
… Tiểu Liên à tự ngươi gây nghiệt a.
Ta đành phải đi vuốt mông ngựa, “La tả sứ xinh đẹp nhất giang hồ, võ công cũng là số một, sao có thể hạ mình so đo với một tiểu nha hoàn chứ”.
“Ý ngươi là lúc nãy ta ra tay với các ngươi là mất thân phận ta sao?”.
“A, ta không có ý này…”.
Nhìn trong mắt ả toát ra sát khí, ta ràn rụa nước mắt trong lòng: Hình như ta càng nói càng hư chuyện.
“Triển Nhan!”.
Trong giây phút mấu chốt cuối cùng, một người vô cùng đẹp trai từ trên trời bay xuống.
“Tư Mã Hiển Dương!”, ta lao về phía anh ta, nhận được ánh mắt khinh bỉ của Tiểu Liên.
Nhưng mà cũng không nói nhảm, anh ta cũng không hỏi Tiểu Liên từ chỗ nào chui ra, trực tiếp ném ta lên xe ngựa.
“Không còn thời gian, đi mau!”.
Ta cùng với tiểu Liên ngồi trong xe ngựa thở phào: Bà nội nó, rốt cuộc cũng được đi.