Cơ thể nàng khỏe mạnh, cũng không khó chịu quá nhiều, nhưng bởi vì lúc trước đã làm Trương đức phi mất mặt, đúng lúc có thể mượn quỳ thủy mà né tránh một phen.
Sau đó lại phát hiện cáo bệnh cũng giống như cúp học ở đại học vậy, tạm thời cáo bệnh thì tạm thời thoải mái, luôn luôn cáo bệnh thì được thoải mái mãi mãi.
Vì vậy nàng đã cáo bệnh liên tiếp ba ngày không đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an.
Xế chiều ngày thứ ba, phủ nội vụ đưa cốc và ống hút để uống trà sữa được làm theo yêu cầu của nàng tới.
Cốc trà sữa thon dài, bắt chước theo hình dáng cốc nhựa mềm của quán trà sữa ở hiện đại, trên nắp có một cái lỗ nhỏ vừa vặn để cắm ống hút vào.
Ống hút to dài, thuận tiện để hút trân châu trong trà sữa.
Sau khi cho trà sữa vào xong, nàng ôm cốc trà sữa trong tay, cúi đầu ngậm lấy ống hút hút một ngụm, lập tức cảm thấy đời người đã viên mãn rồi.
“Tránh ra, để chúng ta đi vào, tiểu chủ của chúng ta có chuyện gấp cần gặp Uyển phi nương nương, Uyển phi nương nương, Uyển phi nương nương…”
Bên ngoài đột nhiên có người tranh cãi kịch liệt.
Chưa đợi Trang Minh Tâm phân phó, Thôi Kiều cũng đã nhanh chóng vén rèm bước ra ngoài.
Một lát sau, trở lại, cau mày bẩm báo: “Nương nương, là Dụ mỹ nhân ở cung Thừa Càn cầu kiến nương nương.”
Trang Minh Tâm “Ực” một cái nuốt trà sữa xuống, lấy khăn lụa từ bên vạt áo ra, lau miệng, nghi ngờ nói: “Cầu kiến bổn cung thì cứ cầu kiến, bổn cung cũng chưa nói là không gặp nàng ta, ồn ào ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa?”
Rốt cuộc là Dụ mỹ nhân này muốn ra nước cờ gì đây, năm lần bảy lượt tới trêu chọc nàng là sao?
Nàng tức giận nói: “Cho vào đi, bổn cung cũng muốn nhìn xem nàng ta có “chính sự” gì.”
Rất nhanh chủ tớ Dụ mỹ nhân đã được tiến vào.
Chẳng qua là các nàng ta vừa mới vào cửa đã quỳ thụp xuống đất, sau đó khóc lớn lên.
“Im miệng.” Lý Liên Ưng cùng đi vào cao giọng thét lớn lên, mắng: “Gào khóc cái gì? Nương nương còn ở bên cạnh, các ngươi há có thể càn rỡ như vậy?”
Nhất thời tiếng khóc của hai người ngừng lại.
Cung nữ kia “Cộp cộp cộp” dập đầu ba cái, nức nở nói: “Uyển phi nương nương, là tiểu chủ của chúng ta không đúng, không nên lấy lòng hoàng thượng ngay trước mặt nương nương, cầu xin người đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu chủ chúng ta đi, tiểu chủ chúng ta thật sự biết sai rồi, từ nay về sau nhất định không dám bất kính với nương nương, cầu xin nương nương bỏ qua cho…”
Trang Minh Tâm nghe mà đầu óc mờ mịt.
Nếu thật sự muốn so đo thì hành động ngày đó của Dụ mỹ nhân đúng thật là bất kính, nhưng chuyện này cũng đã qua ba ngày rồi, giờ mới nhận sai, hình như phản xạ quá chậm rồi nhỉ?
Đúng vào lúc này, giọng nói của Tiểu Mãn truyền tới từ minh gian: “Nương nương, Dụ mỹ nhân bị câm, bên ngoài đều nói…”
Nàng ta vén rèm lên nhảy vào, chủ tớ Du mỹ nhân quỳ dưới đất bị dọa cho sợ giật hết cả mình, lập tức nuốt hết những từ đằng sau xuống.
Con ngươi lại đảo qua đảo lại chuyển động không ngừng.
“Thì ra là như vậy.” Trang Minh Tâm đã rõ, sau đó giương mắt nhìn về phía chủ tớ Du mỹ nhân, lạnh lùng nói: “Cho nên, các ngươi cho rằng là do bổn cung gây ra chuyện này?”
Cung nữ kia yếu ớt nói: “Tiểu chủ chúng ta thường ngày vẫn luôn ru rú trong cung, chưa hề kết ân oán với người ngoài.”
“A? Hôm đó bổn cung cũng chỉ hưởng sái chút hào quang của hoàng thượng, được nghe Dụ mỹ nhân hát ba khúc mà thôi, vậy coi như đã kết oán rồi sao?” Trang Minh Tâm nhíu mày, ngay sau đó “Xì” một tiếng: “Đúng thật là nực cười.”
Dụ mỹ nhân lập tức “Ta ta a a a a” một hồi, tiếc là những người ở đó chẳng ai nghe hiểu một chữ nào cả.
Nàng ta dùng ngón tay khoa chân múa tay một trận ở trên lưng cung nữ kia.
Cung nữ kia vội vàng giải thích thay nàng ta: “Tiểu chủ chúng ta lọt vào mắt của hoàng thượng, được hoàng thượng ban thưởng, chỉ sợ nương nương sẽ cảm thấy mất mặt, nghe nói trước kia Ninh phi nương nương còn dùng chuyện này để giễu cợt nương nương nữa.”
“Lọt vào mắt hoàng thượng?” Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, độc miệng nói: “Đó cùng lắm cũng chỉ là hoàng thượng được giáo dưỡng tốt, hiểu được là nghe hát xong thì phải khen thưởng cho người hát, nếu không thì há chẳng phải là chơi kỹ nữ miễn phí rồi sao?”
Nháy mắt đã quy Dụ mỹ nhân vào hàng ngũ ca nhi.
Sắc mặt Dụ mỹ nhân trướng ra đỏ bừng lên, mới và rồi là sấm đánh mà không mưa, còn bây giờ ngược lại là từ lưa thưa đến trút xuống ào ào.
“Đúng vậy.” Lý Liên Ưng bĩu môi khinh thường: “Nếu thật sự đã lọt vào mắt hoàng thượng, vậy thì sao không thấy lật thẻ bài của tiểu chủ?”
Trang Minh Tâm ngoài miệng không nói lời khách khí, nhưng thật ra trong lòng cũng đã biết, chuyện này là nhắm vào nàng.
Mà Dụ mỹ nhân cũng chỉ là mồi nhử thôi.
Tuy nói như vậy, nhưng chuyện này xác thực cũng không phải là do nàng gây nên, cần phủi sạch tất nhiên là phải phủi rồi.
Nàng hừ lạnh nói: “Hôm đó Dụ mỹ nhân mưu toan nhằm cướp hoàng thượng từ trong tay bổn cung, tuy bổn cung có chút không vui, nhưng cũng sẽ không để chuyện này trong lòng, dẫu sao thì không phải là cũng không thành công sao? Nói khó nghe, chỉ là bại tướng dưới tay người khác, đáng để bổn cung bí quá hóa liều làm nàng ta bị câm sao?”
Cung nữ kia nói bậy bạ: “Nương nương có bản lĩnh như vậy, hung thủ giết hại Lưu Hương Nhi cũng có thể tìm ra, muốn thần không biết quỷ không hay làm mất giọng của tiểu chủ chúng ta, chắc hẳn là cũng không phải là việc gì khó khăn cả.”
Trang Minh Tâm thấy nực cười: “Bổn cung có bản lĩnh lớn, cho nên tất cả những chuyện xấu đều do bổn cung gánh thay người khác sao?”
Ngay sau đó nàng hồ nghi nhìn về phía cung nữ kia, nói với Dụ mỹ nhân: “Ngươi và bổn cung tiến cung cùng ngày, cung nữ kia mới đến bên cạnh ngươi hầu hạ còn chưa tới một tháng, hẳn là không thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể trung thành một lòng với ngươi như vậy, cho nên nàng ta lấy đâu ra lá gan lớn như vậy mà cứ năm lần bảy lượt ầm ĩ với bổn cung? Chẳng lẽ không sợ bổn cung dùng tội bôi nhọ đưa nàng ta đến Thận Hình Ti để phạt trượng sao?”
Ngừng lại một chút, nàng lại nhắc nhở: “Ngươi bình thường ru rú xó bếp, cơm nước đều là được đưa tới từ Nội Thiện phòng, không dễ để hạ thuốc ngươi, trừ phi là có người bên trong tiếp ứng.”
Cuối cùng thì Dụ mỹ nhân cũng không tính là ngu xuẩn, những lời này của Trang Minh Tâm, đầu tiên tưởng là khích bác nàng ta, ai ngờ càng nghe lại càng thấy có đạo lý.
Ai cũng biết nàng ta đã làm Uyển phi mất mặt, nếu bây giờ Uyển phi mà hạ độc làm nàng ta bị câm, chẳng phải là chưa đánh đã khai sao?
Hơn nữa, tuy bản thân nàng ta không tính là ru rú xó bếp, thỉnh thoảng cũng sẽ tới cung của những người khác để xây dựng quan hệ, nhưng lại không dám uống một ngụm nước, ăn một miếng điểm tâm nào, Nội Thiện phòng lại quản thúc nghiêm ngặt, đồ ăn tuyệt đối không thể có vấn đề được.
Cho nên, chỉ có người phục dịch bên cạnh mới có thể có cơ hội ra tay với nàng ta mà thôi.
Lại nghĩ đến những biểu hiện của Thải Cầm sau khi nàng ta bị câm, lại càng chắc chắn thêm mấy phần nữa.
Nghĩ tới đây, Dụ mỹ nhân dùng đầu gối tiến lên mấy bước, trịnh trọng dập đầu ba cái với Trang Minh Tâm trước, sau đó lại đưa tay ra, vẽ chữ “Cẩn thận” trên đất.
Trang Minh Tâm hỏi: “Ngươi muốn bổn cung phái ngươi đưa cung nữ này đến Thận Hình Ti không?”
“A a a” Dụ mỹ nhân gật đầu liên tục không ngừng.
Thải Cầm vội vàng dập đầu xin tha, kêu gào nói: “Tiểu chủ, nô tỳ một lòng nghĩ cho người, sao người có thể tin vào lời khích bác của Uyển phi nương nương mà hoài nghi sự trung thành của nô tỳ chứ?”
Trang Minh Tâm cười lạnh nói: “Là trung hay gian, đi đến Thận Hình Ti một chuyến, tự nhiên sẽ hiểu ra thôi. Nếu như thật sự bị oan, không cần tiểu chủ các ngươi ra mặt, bổn cung tự nhiên sẽ bồi thường cho ngươi.”
Đúng lúc này Lý Liên Ưng lại nói lời “gièm pha”: “Nương nương, hay là đưa tất cả những cung nhân bên người mỹ nhân tiểu chủ đến Thận Hình Ti đi?”
“Cũng được.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái: “Có lẽ còn có những nội ứng khác, mượn cơ hội này điều tra kỹ mới đúng.”
Nghĩ tới đây, Trang Minh Tâm lại phân phó Lý Liên Ưng nói: “Nói không chừng trong cung chúng ta cũng có gian tế của người khác, ngươi đi truyền lời của bổn cung, những người sau lưng có dây dưa với ai, nếu tình nguyện quy phục, nếu như là bất đắc dĩ, hay là bị người khác nắm được thóp, báo cho bổn cung, bổn cung sẽ đích thân tìm cách cho bọn họ, nếu như không chịu đầu hàng, có ác ý trong lòng, một khi bị bổn cung phát hiện, nhất định sẽ báo cho hoàng thượng, giết cả nhà bọn họ!”
Tiểu Mãn chợt run lên một cái.
Lý Liên Ưng lại “Thụp” một tiếng quỳ xuống đất, biểu hiện trung thành nói: “Nương nương, nô tài chỉ một lòng muốn làm việc cho nương nương, tuyệt đối không hai lòng.”
Trang Minh Tâm âm thầm liếc mắt, với chỉ số thông minh này của ngươi, ai dám phái ngươi tới làm gian tế, là ngại bị bại lộ không đủ nhanh hay sao?
“Được rồi, đừng có ba hoa nữa, mau đi làm việc đi.” Nàng liếc hắn ta một cái.
“Dạ.” Lý Liên Ưng đáp lại, ra lệnh một tiếng, hai tên thái giám xông vào, kéo Thải Cầm đi ra ngoài.
Thận Hình Ti cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, đi vào một chuyến, không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Thải Cầm liều mạng giãy giụa, miệng hô to kêu lên: “Tiểu chủ, tha mạng, nô tỳ oan uổng mà… Uyển phi nương nương, tha cho nô tỳ đi mà, nô tỳ thật sự không phải cố ý bôi nhọ người đâu, là nô tỳ nóng lòng muốn bảo vệ chủ tử thôi mà…”
Lý Liên Ưng móc một cái khăn từ trong tay áo ra, nắm lấy cằm Thải Cầm, nhét một phát vào trong, bỗng chốc thế giới được yên tĩnh lại.
Trang Minh Tâm nhìn Dụ mỹ nhân mặt đầy ủ rũ, xụi lơ trên đât, nháy mắt với Thôi Kiều.
Thôi Kiều ra dấu tay với Tiểu Mãn, hai người cùng nhau đỡ Dụ mỹ nhân dậy từ dưới đất, đỡ ngồi lên ghế thái sư dựa vào bức tường ở phía đông.
Cũng lấy bút mực ra đặt lên trên bàn bên cạnh, thuận tiện cho Dụ mỹ nhân đáp lời.
Trang Minh Tâm phân phó Thôi Kiều nói: “Đi thái y viện mời một thái y xem cho Dụ mỹ nhân một chút.”
Thuốc câm là thuốc hổ lang, một khi ăn phải sẽ không có khả năng hồi phục, nhưng cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi.
“Ta ta” Dụ mỹ nhân há miệng ngăn cản, cầm bút lông lên, viết mấy chữ trên giấy, sau đó khoa tay với Trang Minh Tâm.
“Đã mời thái y rồi, không có thuốc nào có thể trị được.”
Nằm trong dự liệu, nhưng Trang Minh Tâm vẫn kiên trì nói: “Mời Tôn viện phán tới xem một chút.”
Thôi Kiều đáp lại rồi rời đi.
Sau gần nửa giờ, Tôn viện phán vội vã chạy tới.
Không gấp không được, Thôi Kiều chỉ nói là Uyển phi nương nương cho mời, chẳng đề cập nửa câu tới chuyện Du mỹ nhân, Tôn viện phán còn tưởng rằng Trang Minh Tâm bị bệnh nữa.
Chưa nói đến Uyển phi là cháu gái của Trang thủ phụ, tuy Trang thủ phụ bị bệnh, nhưng lại có vô số môn sinh, thông gia, bạn cũ, Uyển phi lại đang thịnh sủng nên cả thái y viện chẳng ai dám lạnh nhạt nửa phần.
Khi vào đông thứ gian, lúc này mới hiểu được không phải Uyển phi bị bệnh, mà là vì Dụ mỹ nhân.
Tôn viện phán bắt mạch cho Dụ mỹ nhân trước, mời nàng ta há miệng ra, xem xét đầu lưỡi và cổ họng của nàng ta.
Chắp tay hướng về phía Trang Minh Tâm, lúc này ông ta mới cân nhắc nói: “Tiểu chủ nương nương bị thương rất nặng, vi thần kê mấy toa thuốc, uống theo phương thuốc đó trước.”
Có trị hết hay không thì chẳng đề cập đến nửa câu, nhưng Trang Minh Tâm và Dụ mỹ nhân đều nghe hiểu.
Có thể thấy thái y lúc trước nói “Không có thuốc để trị” cũng không phải là nói láo.
“Làm phiền Tôn viện phán rồi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái, nói với Quỳnh Phương: “Đưa Tôn viện phán ra ngoài giúp bổn cung, rồi lại phái một người đi bốc thuốc.”
Đây là bảo nàng ta đưa cho tiền thưởng, Quỳnh Phương hiểu rõ, mở tủ đựng tiền bạc ở phía dưới ra, lấy một hà bao nhét vào trong tay áo, sau đó khoát khoát tay với Tôn viện phán: “Tôn viện phán, mời.”
Tôn viện phán thu dọn xong hòm thuốc, giao cho y đồng đeo, lại chắp tay với Trang Minh Tâm một lần nữa, sau đó đi ra ngoài với Quỳnh Phương.
Trang Minh Tâm thở dài, an ủi Dụ mỹ nhân nói: “Dưỡng thương cho tốt trước đã, ngày sau lại nói tiếp, cũng chưa chắc là thật sự không có chút hi vọng nào, có lẽ còn có thể thăm hỏi được thần y giỏi về mảng này.”
Dụ mỹ nhân có ưu thế lớn nhất là giọng hát, bây giờ lại bị câm, những hùng tâm tráng trí trong lòng bỗng chốc từ mười mất chín.
Nàng ta nước mắt lưng tròng viết trên giấy: “Đại ân đại đức của nương nương, thần thiếp sẽ không bao giờ quên.”
Trang Minh Tâm “Xì” một tiếng: “Hiện tại còn chưa kiểm chứng được hung thủ hạ độc làm ngươi bị câm không phải là bổn cung đâu, ngươi ngược lại cũng không cần phải gấp gáp nói cảm ơn như vậy.”
Dụ mỹ nhân lại viết: “Tần thiếp không ngốc.”
Bây giờ Uyển phi đang đắc sủng, là người quan trọng nhất trong lòng hoàng thượng, hoàn toàn không cần phải để mắt tới một người chưa từng được thị tẩm như nàng ta.
Ngược lại là những người mới không được đắc sủng kia, thấy hoàng thượng ban thưởng cho nàng ta, cho là nàng ta có cơ hội thoát ra được, vì vậy nên mới hạ độc thủ để giải quyết nàng ta tận gốc, cũng không phải là không thể nào.
Hoặc là những phi tần phân vị cao khác, không nhìn được Uyển phi nương nương đắc sủng, vì vậy nên mới lợi dụng chuyện bất hòa của nàng ta và Uyển phi, hạ độc thủ với nàng ta, sau đó đổ tội lên người Uyển phi, đều hoàn toàn có thể xảy ra.
Cũng chỉ có Uyển phi đại nhân đại lượng, không so đó với nàng ta, nếu không thì một “tội danh bôi nhọ” này nàng ta trốn không thoát rồi.
Chỉ sợ là Thải Cầm cũng có ý nghĩ như vậy, dù là không có cách nào kéo Uyển phi xuống nước thì cũng có thể tống nàng ta vào lãnh cung.
Đến lúc đó nàng ta hận Uyển phi đến tận xương thì không nói, phụ thân mà nghe được tin tức chỉ sợ cũng sẽ về phe đối lập với Trang gia.
Càng nghĩ Dụ mỹ nhân lại càng sợ, nàng ta vội vàng viết tiếp: “Người phía sau dụng tâm hiểm ác, muốn một mũi tên trúng hai con chim, nương nương nhất định phải cẩn thận.”
“Cẩn thận cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.” Trang Minh Tâm thở dài.
Trong đầu lại nghĩ, Dụ mỹ nhân này cũng có chút dễ bị lay động, bằng chứng còn chưa có mà nàng ta đã hoàn toàn tin tưởng là nàng trong sạch rồi.
Đây cũng là do bản thân nàng không có lòng hại người, nếu không thì hậu cung này thật sự là có thể loạn như một nồi cháo rồi.
Thôi Kiều sợ có chuyện bất trắc, đích thân đi đến thái y viện lấy thuốc, lại nửa bước không rời trông nom ấm nấu thuốc bằng bạc.
Cũng chẳng còn cách nào khác, cung nhân của Dụ mỹ nhân đều bị Lý Liên Ưng bắt đến Thận Hình Ti rồi, ngay cả người nấu thuốc cũng không có.
Dụ mỹ nhân không hề phòng bị mà cầm bát thuốc lên, uống từng ngụm từng ngụm một.
Sau khi uống xong, còn cầm bút lên viết: “Sau này sợ là còn phải làm phiền nương nương nấu thuốc cho, mỗi sáng và tối tần thiếp sẽ tới đây uống thuốc.”
Trang Minh Tâm nói: “Ngươi vẫn còn bị thương, cũng đừng đi qua đi lại, kêu Thôi Kiều nấu thuốc rồi đưa tới cho ngươi là được rồi.”
Dụ mỹ nhân nhanh chóng viết: “Đa tạ nương nương săn sóc, vậy làm phiền cô cô rồi.”
Nói xong, còn đứng dậy vén áo thi lễ với Thôi Kiều, dọa cho Thôi Kiều vội vàng quỳ xuống.
Trang Minh Tâm khoát tay, phân phó Thôi Kiều nói: “Ngươi đưa Dụ mỹ nhân trở về nghỉ ngơi đi.”
Thôi Kiều đỡ Dụ mỹ nhân đi ra ngoài.
Trang Minh Tâm hút một hơi sâu trà sữa đã bị nguội từ lâu, thở dài, trong lòng vô cùng cảm khái.
Vốn dĩ còn tưởng rằng chúng cung phi cũng chỉ là nói mấy lời chua ngoa thôi, nhiều lắm là giả bộ bệnh để tranh sủng, qua loa đại khái, sẽ không ghê gớm quá mức, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tàn sát khốc liệt trực diện.
Giọng của Dụ mỹ nhân êm tai biết bao, cứ như vậy mà lại bị độc làm cho câm.
Nàng cũng chẳng quá ôm hy vong với bàn tay tội ác phía sau, chúng phi tần sẽ không đích thân tiếp xúc với quân cờ, điều tra đến cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có thể bắt được tiểu tốt bị người ta đẩy ra gánh tội thay thôi, chẳng động chạm được đến chủ tử một chút nào cả.
Nhưng có thể biết được tiểu tốt từ đâu ra là được rồi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, dám để cho nàng phải chịu oan ức, hãy chuẩn bị tốt mà đợi nàng báo thù đi.
“Tại sao lại mời Tôn viện phán đến Chung Túy cung vậy, ngươi khó chịu chỗ nào sao?”
Đột nhiên giọng nói của Dục Cảnh đế vang lên, sau đó hắn vén rèm đi vào.
Trang Minh Tâm lập tức đứng dậy hành lễ, lại bị hắn đè xuống.
Nàng cười nói: “Sao hoàng thượng lại tới đây? Cũng chẳng nghe thấy ai bẩm báo cả, hù dọa thần thiếp giật cả mình.”
“Trẫm lo là nàng đang nghỉ ngơi, sợ quấy rầy nàng, cho nên không để cho ai bẩm báo.” Dục Cảnh đế nắm lấy tay nàng, gấp gáp hỏi: “Nói mau, cuối cùng là khó chịu ở đâu?”
Trang Minh Tâm nghiêng người dựa lên cái gối, nhỏ giọng nói: “Trong lòng vô cùng khó chịu.”
Dục Cảnh đế còn tưởng rằng nàng lại chơi trò giả bộ tái phát bệnh cũ kia, cười nói: “Trẫm xoa xoa cho nàng.”
“Bốp.” Trang Minh Tâm tét một cái vào tay hắn rồi đẩy ra, tức giận nói: “Thần thiếp đang bị oan đến sắp chết rồi đây, người vẫn còn ở đó mà trêu ghẹo thần thiếp hả! Mau tránh xa thần thiếp ra, thần thiếp sắp tức giận rồi đó.”
Dục Cảnh đế thấy nàng không giống giả bộ, quay đầu phân phó Tiểu Mãn: “Ngươi tới đây, nói xem là ai đã hàm oan cho nương nương của các ngươi.”
Tiểu Mãn đã sớm nhịn đầy một bụng lời rồi, nghe vậy lập tức bùm bùm nói: “Dụ mỹ nhân bị hạ độc câm, cung nữ Thải Cầm của Dụ mỹ nhân xúi giục Dụ mỹ nhân tới gây sự, cứ nhất định nói là do nương nương chúng ta làm, ngược lại bị nương nương chúng ta nhìn ra Thải Cầm có vấn đề, đã kêu Lý Liên Ưng bắt nàng ta đến Thận Hình Ti để thẩm vấn. Nương nương chúng ta tâm tính lương thiện, chẳng những không so đo với Dụ mỹ nhân, còn thỉnh Tôn viện phán tới chữa trị giúp nàng ta, lo lắng cho người nấu thuốc cho nàng ta, còn phân phó Thôi Kiều cô cô mỗi ngày đều đưa thuốc đã nấu qua cho nàng ta…”
Nghe xong, còn thực tình than thở một câu: “Trên đời này chỉ sợ cũng chẳng thể tìm ra người nào có lòng dạ rộng lượng hơn nương nương chúng ta nữa.”
“Dụ mỹ nhân bị độc làm câm rồi sao?” Dục Cảnh đế nhíu mày.
Thi hương đã bắt đầu, sau khi hắn xử lí xong chính sự, đã cho người viết một cuốn thoại bản trước đó xem được, cũng may sau khi thi hương kết thúc đã được bày lên ở quán trà và rạp hát.
Cao Xảo thấy vậy nên cũng không báo chuyện của Dụ mỹ nhân lên, ai ngờ Dụ mỹ nhân lại bị người ta xúi giục mà tới gây chuyện với Uyển phi.
Cao Xảo rụt cổ lại, không dám nhìn vẻ mặt của hoàng thượng.
“Dạ.” Tiểu Mãn trả lời dứt khoát, lại bổ sung: “Tôn viện phán đã xem qua rồi, nói là không có thuốc nào có thể trị được.”
“Không có thuốc trị.” Tuy không phải là nói ra từ miệng Tôn viện phán, nhưng hiển nhiên là Tôn viện phán đã ngầm thừa nhận rồi.
Dục Cảnh đế đập lên kháng trác một cái, lạnh lùng nói: “Là do ai làm?”
Trang Minh Tâm tuy có đối tượng hoài nghi, nhưng cũng không bằng không chứng, nàng cũng sẽ không nói ra miệng, nên chỉ nhàn nhã nói: “Hoàng thượng cũng quá đề cao Thận Hình Ti rồi, đám người Thải Cầm mới vừa được đưa đi nửa canh giờ, sao có thể tra ra được ngay lập tức như vậy chứ?”
Nàng còn lợi hại hơn Thận Hình Ti, chẳng lẽ lại không có kết luận gì sao? Dục Cảnh đế vốn dĩ cũng định chất vấn, nhưng khi nghĩ lại một chút, sở trường của nàng là nghiệm thi, mà Dụ mỹ nhân lại vẫn còn sống.
Cho nên sửa lại lời nói, nói với Cao Xảo: “Để cho người truyền lời đến Thận Hình Ti, ba ngày sau phải tra rõ chân tướng bên trong, nếu không thì kêu Tào Thu Dương mang đầu tới gặp.”
Cao Xảo đáp lại, chạy một mạch không ngừng nghỉ, tránh cho hoàng thượng nhớ tới việc ông ta giấu giếm không báo.
Trang Minh Tâm thở dài nói: “Đáng tiếc là chất giọng hay kia của Dụ mỹ nhân, hôm nào thần thiếp còn muốn mời nàng ta đến hát mấy khúc nữa đó, nhưng bây giờ không thể nữa rồi.”
“Nói đến chuyện này cũng là vì thần thiếp mà ra, nếu như không phải là người khác muốn mượn chuyện này để quật ngã thần thiếp, chỉ sợ là Dụ mỹ nhân cũng sẽ không bị liên lụy vô cớ đâu.”
Trang Minh Tâm ngồi dậy, giơ tay lên ôm lấy cổ Dục Cảnh đế, dùng giọng nói mềm mại nói: “Không bằng hoàng thượng nâng phân vị cho nàng ta đi? thứ nhất là có thể biểu dương tấm lòng nhân hậu của hoàng thượng, thứ hai cũng coi như là tích phúc cho thần thiếp.”
“Người khác ghen tị với giọng hát hay của nàng ta nên mới ra tay hãm hại, có liên quan gì tới nàng?” Dục Cảnh đế không muốn thấy Trang Minh Tâm bị đổ oan, lập tức mở miệng phản bác, ngay sau đó lại chuyển đề tài, nói: “Nhưng nàng nói cũng đúng, trẫm tấm lòng nhân hậu, không thể nhìn thấy phi tần bị thương mà lại không cho nàng ta chút bồi thường được.”
“Cao Xảo, soạn chiếu.” Dục Cảnh đế nói một tiếng ra bên ngoài.
Nhưng thật lâu sau cũng không có ai đáp lại, không kìm được mà mắng một tiếng: “Chó má gì đây, lại lười biếng chạy đến nơi nào rồi hả!”
“Thôi vậy, trở về rồi lại nói.” Dục Cảnh đế khoát tay một cái, tầm mắt chuyển sang chỗ khác, nhìn thấy cốc trà sữa trên bàn, lập tức vươn tay ra cầm lấy, sau đó ngậm lấy ống hút hút một hơi.
Trang Minh Tâm: “…”
Mặc dù là đã hôn môi rồi, nhưng hành vi như vậy của hắn, vẫn làm cho người ta phải đỏ mặt tới mang tai.
Trang Minh Tâm bĩu môi nói: “Chờ lát nữa khi trở về Càn Thanh cung, mang một bộ về đi.”
Cốc trà sữa rồng đạp mây và ống hút của hắn vẫn còn đang trong công đoạn nung, phỏng chừng là dăm ba ngày nữa vẫn chưa thể lấy được.
“Trẫm đã từng nói là một lát nữa sẽ trở về Càn Thanh cung chưa hả?” Dục Cảnh đế “Ực ực ực” hút trà sữa, ngước mắt nhìn nàng: “Hôm nay trẫm muốn nghỉ ở Chung Túy cung.”
“Không được.” Trang Minh Tâm quả quyết cự tuyệt, nhỏ giọng nói: “Quỳ thủy của thần thiếp còn chưa hết, không dám vấy bẩn hoàng thượng đâu.”
“Cũng đã ba ngày rồi, tại sao còn chưa hết chứ?” Dục Cảnh đế có chút nóng nảy.
Trang Minh Tâm khẽ nhếch miệng lên, trong đầu nghĩ ngươi đã ăn no nê rồi mà nhìn thấy còn thèm sao, hai đêm này ngươi cũng không nhàn rỗi mà.
Hôm trước thì nghỉ trong cung của Thần phi, hôm sau lại đi đến chỗ của Vệ hiền phi, hai người này vừa chưa tới quỳ thủy, vừa không hoài thai, còn chưa đủ để phát tiết sao?
Nếu như Dục Cảnh đế biết nàng đang nghĩ gì thì sẽ lập tức kêu oan.
Hắn đi đến chỗ của Thần phi là để thăm nhị hoàng tử, ban đêm tuy cùng một giường với Thần phi, nhưng nhị hoàng tử lại nằm ở giữa, cũng không có hợp hoan.
Ngược lại là cũng có hợp hoan với Vệ hiền phi, nhưng cũng chẳng ra sao cả, chỉ là qua loa cho xong việc, cũng chẳng có chút hứng thú đáng kể nào cả.
Nếu lại không được ngủ với Trang Minh Tâm nữa, hắn sẽ nhịn đến sắp ngộp thở mất.
Trang Minh Tâm tức giận nói: “Chẳng lẽ thần thiếp không muốn nó đi sớm chút sao? Nhưng chuyện này chẳng phải là bản thân có thể kiểm soát được, thần thiếp có cách nào sao?”
“Dù sao thì trẫm cũng không đi, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây.” Dục Cảnh đế nằm lên giường la hán, chơi đùa vô lại.
“Đang có quỳ thủy mà lại hợp hoan sẽ làm cơ thể thần thiếp bị thương, mang đến rất nhiều chứng bệnh, cho dù hoàng thượng có không ngại bẩn thì thần thiếp có chết vạn lần cũng không thể vâng mệnh được.” Trang Minh Tâm đứng dậy, quỳ xuống cáo lỗi, trong đầu đang nghĩ nàng tuyệt đối sẽ không làm khổ cơ thể mình.
“Ai nói nhất định phải hợp hoan?” Dục Cảnh đế bò dậy, đứng lên kéo nàng dậy, cho nàng ngồi lên đùi hắn, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Không cần hợp hoan nàng cũng có thể hầu hạ trẫm mà, trẫm đã học được trong một quyển sách, ban đêm sẽ dạy nàng.”
Trang Minh Tâm: “…”
Cần phải ngươi dạy sao? Vậy kiếp trước nàng xem phim hành động tình yêu để làm gì?
Sau đó lại đột nhiên “Ưm” một tiếng, chẳng trách hắn ngày đêm có thể làm được nhiều động tác giày vò như vậy, hóa ra là học được trong sách.
Thoại bản ở thời đại này lại cởi mở như vậy sao?
Đáng tiếc, đáng tiếc, quá khứ mười sáu năm nay của nàng lại không chú ý đến phương diện này, nháy mắt như là mất đi vạn lượng vàng vậy, toàn thân đều suy sụp.
Dục Cảnh đế thấy nàng không đáp lại, giơ tay lên bóp một cái ở hông nàng, cậy mạnh nói: “Trẫm sẽ cho rằng nàng đã đáp ứng rồi, lát nữa không được đổi ý đâu.”