• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại điển phong hậu của Trang Minh Tâm được quyết định tổ chức vào ngày sinh thần của nàng, là ngày mười sáu tháng ba.

Sinh thần năm trước, vì nàng không muốn quá phô trương trước khi phong Hậu, nên không tổ chức tiệc sinh thần, chỉ ăn một bữa cơm bình thường và một bát trường thọ với Dục Cảnh đế rồi thôi.

Năm nay là sinh thần tròn hai mươi tuổi của nàng, người xưa đều rất coi trọng số tuổi chẵn, huống hồ đây cũng là sinh thần đầu tiên của nàng sau khi được phong hậu, không được quá qua loa, nhất định phải làm thật lớn.

Đại điển phong hậu cũng phải làm cho thật hoành tráng, tông thân cùng tất cả các quan viên trong kinh thành có tư cách thượng triều và gia quyến của họ đều được tham gia vào đại điển phong hậu của nàng.

Hai bữa tiệc dứt khoát gộp lại thành một buổi, bên ngoài lại có được thanh danh tiết kiệm, nàng cũng rất lười, có thể nói đây đã là nhất cử lưỡng tiện rồi.

Vào ngày mười sáu, vừa mới giờ Dần chính khắc, Trang Minh Tâm đã bị Quỳnh Phương và Thôi Kiều gọi dậy.

Sau khi rửa mặt tắm gội xong, Lập Xuân giỏi chải tóc lập tức tiến tới chải tóc cho nàng.

Chải tóc xong, Trang Minh Tâm tự trang điểm đậm cho mình.

Nàng bôi ba tầng phấn hoa lài tím, kẻ mắt cũng đậm hơn ngày thường, còn dùng kẹp uốn mi mà Tượng tác giám làm cho nàng để làm cong mi, dùng một màu son đậm và một màu son nhạt làm thành kem tạo bóng mắt rồi quét lên mí mắt và đuôi mắt, trên môi cũng thoa một màu đỏ thẫm.

Nàng đội trên đầu một cái mũ có chín phượng chín rồng nặng đến năm cân, khoác lên mình triều phục dài màu vàng sáng cổ tròn của Hoàng hậu và váy mã diện hoa văn Phượng Vũ Cửu Thiên làm bằng vải chức kim cũng là màu vàng sáng.

Cách trang điểm và ăn mặc như vậy, khiến cho cả người nàng trở nên vừa ung dung lại vừa xinh đẹp, tựa như thần nữ Cửu Thiên, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Trần Ngọc Thấm cảm thấy không ngủ được nữa, nên mò mẫm chạy tới xem náo nhiệt, sau đó lại “ách” một tiếng: “Công phu trang điểm của Hoàng hậu nương nương đã tiến bộ lên không ít.”

Tay Trang Minh Tâm cầm lấy gương rồi tự soi mình, nghe vậy bèn cười nói: “Nếu như ngươi muốn học, sau này để bổn cung dạy cho ngươi cũng được, cái này cũng chẳng khó mấy.”

“Miễn ạ, với công phu này, chi bằng tần thiếp đi đọc thêm vài quyển sách, vẽ thêm vài bức tranh thì hơn.” Trần Ngọc Thấm đối với chuyện này chỉ tỏ vẻ xin thứ lỗi vì năng lực bản thân không đủ.

Nhắc đến việc này, Trang Minh Tâm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng cười nói: “Mấy quyển thoại bản kia của ngươi, ở trong thư trai của mẫu thân bổn cung đã bán được không ít. Hôm trước mẫu thân tiến cung, có mang theo tiền lãi cho ngươi, bổn cung vốn tính đưa qua cho ngươi, ai ngờ lại bận bịu nên quên mất.”

Nói xong, nàng phân phó một câu: “Quỳnh Phương, mở cái hộp làm bằng gỗ trắc đỏ trên tủ đầu giường ra, rồi lấy cái hà bao thêu gấm Ngũ phúc lâm môn* màu hồng ở bên trong ra cho ta.”

*Ngũ phúc lâm môn: Một câu chúc, chúc năm cái phúc sẽ tới nhà gồm: trường thọ, phú quý, an khang, nhân phẩm tốt và được một cái chết yên lành.

Quỳnh Phương rất nhanh đã lấy được hà bao.

Trang Minh Tâm khoát tay với Trần Ngọc Thấm, rồi phân phó nói: “Đưa cho Hân quý nhân.”

Trần Ngọc Thấm nhận lấy, không hề khách khí mở dây buộc hà bao ngay trước mặt mọi người, nàng ta móc ngân phiếu ở trong ra rồi nhìn nhìn.

Sau đó nàng ta kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều như vậy? Hay Thừa Ân hầu phu nhân đã lén cho thêm tiền vào?”

Phụ thân của Hoàng hậu, nay lên trên nữa đã là Quốc trượng, theo quy củ phải phong thành Thừa Ân công hoặc Thừa Ân hầu.

Vì Trang Hi Thừa thức thời xin xương cốt được cáo lão từ quan nên Dục Cảnh đế hào phóng phong phụ thân của Trang Minh Tâm là Trang Tố Văn làm Thừa Ân hầu, rồi phong thêm cho tổ phụ Trang Hi Thừa làm Thừa Ân công.

Một nhà hai tước, cho dù đời sau không được thừa kế võng thế*, nhưng như vậy cũng đã vinh quang rồi, đủ để thấy được địa vị của Trang Minh Tâm trong lòng Dục Cảnh đế.

*Võng thế: là quy định cha truyền con nối, người thừa kế sẽ được thừa hưởng tước vị của những người đi trước.

Hơn nữa điều khiến Dục Cảnh đế vui sướng chính là sau khi thủ phụ nội các Trang Hi Thừa xin cáo lão, thì hai vị thứ phụ là Trần Thế Lễ và Trình Kính cũng trước sau xin cáo lão theo.

Ba vị đã tung hoành suốt hai triều, giờ mấy lão cáo già nắm quyền khuynh đảo cả triều đình và dân chúng nay đã cút xéo hết, Dục Cảnh đế lại nhẹ nhàng nhét người của mình vào trong nội các, từ nay về sau không còn người nào có thể cản tay hắn, quả thật đã đạt tới đỉnh cao của đời người.

Trang Minh Tâm nghe xong lời này của nàng ta, nhất thời “xùy” một tiếng bật cười: “Ngươi nghĩ hay nhỉ, nhưng mẫu thân của bổn cung không thân cũng chẳng quen gì với ngươi, sao bà lại phải lén cho ngươi thêm tiền chứ?”

Trần Ngọc Thấm cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn có chút không dám tin: “Dù sao tần thiếp chỉ viết một hồi trong thoại bản mà thôi, vốn nghĩ không để Thừa Ân Hầu phu nhân bị lỗ vốn thì đã là không tệ rồi…”

Trang Minh Tâm cười nói: “Ngươi chính là tài nữ đứng nhất đứng nhì của Đại Tề chúng ta, chỉ là một thoại bản viết bằng văn bạch thoại thôi mà, có gì khó đâu? Bổn cung hành văn còn không bằng ngươi, không phải《Hóa bướm》và《 Bạch xà truyện 》vẫn bán được nhiều như trước sao?”

Ngừng một chút, nàng lại cười nói: “À, đúng rồi, mẫu thân bổn cung có hối ngươi mau viết thêm một bản nữa, đến lúc đó sẽ bán hai bản ở cùng một chỗ, để bút danh ‘Thanh Đàm phu nhân’ của ngươi dễ trở nên nổi tiếng hơn.”

Trần Ngọc Thấm gật gật đầu, cười nói: “Kỳ thật thoại bản mới tần thiếp đã viết được một nửa rồi, lâu nhất thêm nửa tháng nữa là có thể hoàn thành.”

Trang Minh Tâm hài lòng nở nụ cười: “Quả nhiên chăm chỉ hơn nhiều so với bổn cung.”

Lúc trước nàng viết《Hóa bướm》và《Bạch xà truyện》, chỉ vì muốn mở rộng thể loại văn bạch thoại và dấu chấm câu, sau khi đạt được mục tiêu, nàng liền giống như cá dính nước mặn*.

*Cá dính nước mặn: ý chỉ người lười biếng, không có chí tiến thủ.

Trần Ngọc Thấm cười cười: “Nương nương hiện tại đã là Hoàng hậu cao quý, nhật lí vạn ky*, nào còn có thời giờ để viết thoại bản nữa chứ?”

*Nhật lý vạn ky: nghĩa là một ngày có quá nhiều chuyện bận rộn và nặng nhọc.

Ngừng một chút, nàng ta lại cười nói: “Nói nhỏ cho nương nương biết một bí mật, thật ra Hòa quý nhân muội muội cũng đang lén viết thoại bản, nhưng da mặt của nàng ấy mỏng, chúng ta cứ xem như không biết đi, đợi đến khi nàng ấy viết xong truyện rồi hẵng nói tới.”

“Được.” Trang Minh Tâm lên tiếng, nghĩ thầm Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ở với nàng vài năm, tâm tư của hai nàng ấy sinh động hơn nhiều so với các phi tần khác, nhanh như vậy đã tự mình tìm được mục tiêu và lối thoát rồi.

Tài nữ thì nên viết lách không ngừng nghỉ, nỗ lực tạo ra món ăn tinh thần, có như thế thì mới không phụ lòng ông trời đã cho các nàng thiên phú này chứ.

Trong lúc nói chuyện với Trần Ngọc Thấm, Trang Minh Tâm đã sửa soạn xong.

Vậy nên nàng đẩy Trần Ngọc Thấm trở về ngủ bù, nàng ngồi trên phượng liễn mới vừa được chuẩn bị, đi tới Thái miếu.

Qua cửa Thái miếu, nhóm tông thân sớm đã đứng thẳng xếp thành một hàng, một mảnh đông nghi ngút, chắn hẳn những tông thân có tên tuổi đều đã trình diện hết rồi.

Dục Cảnh đế một thân mặc triều phục màu vàng sáng đứng ở hành lang của Thái miếu đưa lưng về phía mọi người, nghe được âm thanh thông báo của Lý Liên Ưng, hắn bèn xoay người lại.

Nhất thời trên gương mặt lạnh lùng nghiêm túc ấy mang theo nụ cười khẽ ấm áp.

Không đợi nàng đi tới phía trước, hắn đã bước nhanh xuống, dắt tay nàng, cùng nàng sóng vai đi vào trong miếu.

Trong Thái miếu thờ phụng tranh họa và linh vị của các Hoàng đế và Hoàng hậu qua các triều đại Bùi thị, còn lại là một phần nhỏ linh vị của các công thần được thờ trong Thái miếu.

Sau khi đi vào, Dục Cảnh đế dẫn nàng đi tới phía trước, sau đó một người bên trái một người bên phải quỳ trên tấm nệm bồ đoàn màu vàng sáng.

Cao Xảo vội thắp hương, dâng trà, đốt vàng mã.

Sau đó Tần vương đại diện cho bên tông thân tiến tới, mở tế văn và chậm rãi đọc lên.

Tế văn vô cùng tối nghĩa và khó hiểu, đại ý là đang nói cho tổ tông biết Trang Minh Tâm có bao nhiêu vĩ đại, thay hoàng thất sinh hạ một Thái tử ưu tú, lại tài đức vẹn toàn, xử lý cung vụ ổn thỏa, là tấm gương của các mệnh phụ trong ngoài cung, xứng đáng với ngôi vị Hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ.

Ước chừng đọc chậm rãi hết nửa canh giờ, mới xong được tế văn.

Sau đó Trang Minh Tâm cũng dập đầu ba cái theo Dục Cảnh đế, cùng nhau đổ rượu nhạt.

Tiếp đó Dục Cảnh đế đi tới điện Kim Loan trước để chờ đợi, còn Trang Minh Tâm ngồi trên phượng liễn, đi từ Thái miếu vòng qua Ngọ môn ở phía nam Tử Cấm Thành, sau đó từ Ngọ môn đi thẳng một mạch tới điện Kim Loan.

Qua các thế hệ triều đại, trong nhóm hậu cung phi tần, chỉ có chính thê của Hoàng đế mới có từ cách đi từ Ngọ môn vào cung.

Trang Minh Tâm cũng không phải là phu thê kết tóc với Dục Cảnh đế, chỉ là phi tần phù chính, không thể nào được bổ sung đại hôn, nhưng trong đại điển phong Hậu hôm nay có thể đi từ Ngọ môn đến điện Kim Loan,  để bù đắp những vinh quang nên có.

Sau khi đi qua Ngọ môn, Trang Minh Tâm mở màn che thành một khe hẹp.

Nhìn thấy cổng thành to lớn cùng với những bức tường thành nguy nga, nàng mím môi cười, từng xem hoàng cung như một cái lồng giam, thế mà hiện tại nàng lại vui vẻ chịu đựng.

Thế đời dễ đổi thay, đời người cũng tràn ngập những vở kịch như thế.

Qua cầu Kim Thủy, đi dọc theo con đường thẳng chính giữa của Tử Cấm Thành vào trong, cuối cùng đi tới trước điện Kim Loan.

Trên quảng trường trước điện Kim Loan, văn võ bá quan đã đứng đầy ở đó, không nhìn thấy được ở phía cuối đường.

Nàng bước xuống phượng liễn, dọc theo bậc thang cẩm thạch, từng bậc từng bậc đi lên trên, ở bậc thang trên cùng, có Dục Cảnh đế đang đứng khoanh tay ở đó, trên mặt nở nụ cười nhìn nàng.

Nàng không khỏi bước nhanh hơn.

Cuối cùng cũng đi tới được trước mặt hắn.

“Quỳ.” Cao Xảo cao giọng nói.

Trang Minh Tâm quỳ xuống.

Dục Cảnh đế lưu loát đọc hết phú văn toàn là những lời ba hoa chích chòe khen nàng mà hắn đã học thuộc lòng trước đó, sau đó nhận lấy bảo sách và kim ấn của Hoàng hậu từ trong tay Cao Xảo, rồi trao tặng lại cho Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm giơ hai tay lên cao nhận lấy.

Cao Xảo cao giọng nói: “Đứng.”

Trang Minh Tâm đứng dậy.

Sau đó xoay người, mặt hướng về văn võ bá quan.

Tiếp đó Cao Xảo lại hô lên: “Quỳ.”

Lần này mục tiêu không phải là Trang Minh Tâm, mà là văn võ bá quan.

Nhóm văn võ bá quan lập tức quỳ xuống, cùng kêu lên: “Bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Cao Xảo hô: “Đứng.”

Cứ lặp lại mấy lần như vậy, đã xong đại lễ ba quỳ chín lạy.

Sau đó Dục Cảnh đế và nhóm văn võ bá quan tiếp tục vào triều, còn Trang Minh Tâm lại ngồi phượng liễn quay về cung Khôn Ninh, thăng tọa* ngay trước điện Giao Thái, nhận lễ bái của các mệnh phụ trong ngoài cung.

*Thăng tọa: ý chỉ nâng cao chỗ ngồi, địa vị, ở hiện đại đồng nghĩa với từ lên lớp.

Nhóm tông thân ngược lại được miễn, vì suy cho cùng nhân số có hạn, một vị quan viên, đã có hai vị cáo mệnh là mẫu thân và thê tử.

Có thể tưởng tượng được, số lượng các mệnh phụ trong ngoài cung, so với văn võ bá quan đứng trên quảng trường trước điện Kim Loan khi nãy còn nhiều hơn.

Xếp hàng dài một đường từ chính điện của điện Giao Thái tới bên ngoài chính điện cung Khôn Ninh, hiện tại khó khăn lắm mới chứa hết được.

Mọi người đang trong tiếng hét to tựa như bắt con vịt lên kệ* của tổng quản thái giám nội đình Lý Liên Ưng mà hành đại lễ ba quỳ chín lạy.

*Bắt con vịt lên kệ: ẩn dụ chỉ những việc quá khả năng, không thể đạt được.

Trong nhóm người này, còn có cả tổ mẫu, đại bá mẫu của Trang Minh Tâm và cả mẫu thân Bùi thị của nàng.

Bình thường Trang Minh Tâm có thể miễn quốc lễ cho bọn họ, nhưng trong trường hợp này, thật sự là trăm triệu không thể tránh khỏi, nên chỉ đành cố nén khó chịu, đợi việc này qua đi.

Sau khi quỳ lạy kết thúc, vị hoàng hậu Trang Minh Tâm này mới xem như là chính vị danh chính ngôn thuận trong cung.

Thân là nhất quốc chi mẫu mới ra lò, làm gương cho các mệnh phụ cả trong lẫn ngoài, nàng phát biểu vài câu tượng trưng, sau đó kêu Vệ Hiền phi an bài cho các nàng ngồi xuống.

Bọn họ đã chờ hơn một canh giờ, các cáo mệnh có chút tuổi già chỉ sợ là chịu không nổi.

Cũng may cung Khôn Ninh đủ lớn, trước có điện Giao Thái, còn có cả hậu điện, thiên điện, tòa nhà đối diện và các dãy phòng đằng sau vẫn chưa chật chội, khó khăn lắm mới nhét được hết tất cả nữ quyến.

May là Vệ Hiền phi cũng có bản lĩnh, lại có kinh nghiệm tổ chức yến hội phong phú, có nàng ta làm trợ thủ cho Trang Minh Tâm, tiệc phong hậu kiêm sinh thần này xem như cũng êm đẹp.

Trong yến tiệc gồm ngự thiện và các món ăn độc đáo sáng tạo của Hoàng hậu nương nương, rượu là rượu nho nghìn vàng khó cầu do Hoàng hậu nương nương tự ủ, góp vui vào còn có vở kịch《Phượng hoàn sào》mới được ra mắt gần đây của gánh hát kịch nói thuộc Giáo phường ty.

May là các phu nhân nhà danh gia vọng tộc hay bắt bẻ này cũng không nói ra những lời không nên nói.

Giờ Thân canh ba, nhóm cáo mệnh trong và ngoài cung đã rời đi, nhưng Trang Minh Tâm vẫn không được nghỉ ngơi, còn phải nhìn cung nhân chuyển nhà cho nàng.

Tuy nói hai mươi hai tháng giêng Dục Cảnh đế đã phong thánh chỉ xuống, nhưng để chế tác mũ phượng và triều phục của Hoàng hậu cần phải có thời gian, sắp xếp đại điển phong Hậu cũng cần có thời gian.

Chưa tổ chức đại điển phong Hậu thì nàng danh không chính, ngôn không thuận, không thể trở thành chính vị của cung Khôn Ninh.

Cho nên vẫn ở Chung Túy cung như cũ, hôm nay mới có thể chính thức chuyển đi.

Sở dĩ nói chính thức chuyển đi, là vì trước đó một chút, nàng thi thoảng sẽ phái người chuyển đồ tới đó.

Còn Chung Túy cung bên kia, ngoại trừ những đồ dùng phải dùng tới hằng ngày, còn lại đa số các đồ khác đều đã được chuyển tới cung Khôn Ninh trước.

Hôm nay chỉ cần bọc lại những vật ngày thường hay sử dụng rồi chuyển tới cung Khôn Ninh là được.

Nhưng thân là Hoàng hậu, những thứ dùng hằng ngày cũng có không ít, mãi tới khi hoàng hôn buông xuống ở núi Tây, họ mới cực nhọc làm xong.

Trang Minh Tâm ngã trên giường La Hán ở Đông thứ gian của cung Khôn Ninh, không chút để tâm nhìn Thôi Kiều và Quỳnh Phương bận rộn sắp xếp những đồ trang trí trên đa bảo các.

Quỳnh Phương ôm viên ngọc phỉ thúy hình cải trắng mà Dục Cảnh đế ban thưởng trước kia lên, rồi hỏi Trang Minh Tâm: “Nương nương, viên ngọc phỉ thúy hình cải trắng này vẫn đặt lên kệ hay là cất vào khố phòng ạ?”

Nàng nghĩ thầm, không bày lên kệ thì sẽ khiến Hoàng thượng không vui, nhưng nếu bày lên thì lại không hợp với cung Khôn Ninh mang màu vàng ngọc bích rực rỡ này.

Trang Minh Tâm cười nói: “Tất nhiên là bày ra rồi, sau này bổn cung còn định gọi người làm một vườn rau xanh, rồi bày viên ngọc phỉ thúy hình cải trắng ở đó, như vậy thì vườn rau của bổn cung mới có thể được xum xuê thịnh vượng.”

“Vâng.” Nếu chủ tử đã có chủ ý rồi, Quỳnh Phương cũng không nói thêm, nàng ta cẩn thận đặt viên ngọc phỉ thúy hình cải trắng lên trên cái bệ làm từ gỗ tử đàn.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Đột nhiên bên ngoài vang lên giọng thông báo của Cao Xảo.

Trang Minh Tâm vừa từ trên giường La Hán đứng dậy, Dục Cảnh đế đã vén rèm đi vào, cười hỏi: “Tử Đồng sắp xếp nơi này như nào rồi?”

Dựa theo quy củ của Đại Tề, Hoàng đế gọi Hoàng hậu với tên thân mật là Tử Đồng.

“Thần thiếp cung thỉnh thánh an.” Trang Minh Tâm phúc thân hành lễ, cười nói: “Mấy đồ vật này nọ thật ra đã chuyển tới hết rồi, nhưng vẫn chưa sắp xếp xong, nhìn xem, không phải các nàng còn đang bộn bề công việc hay sao?”

Dục Cảnh đế ngồi xuống nệm gấm trên giường La Hán, nghiêng mắt liếc nhìn Thôi Kiều và Quỳnh Phương đang đứng trước đa bảo các, cười nói: “Sắp xếp những đồ quan trọng trước, còn những vật vụn vặt khác, sau này từ từ sắp xếp cũng được.”

“Thần thiếp cũng nói vậy, nhưng các nàng không chịu nghe theo.” Trang Minh Tâm bất đắc dĩ lắc đầu.

Dục Cảnh đế đột nhiên tiến tới trước mặt Trang Minh Tâm, cẩn thận nhìn thật kỹ gương mặt của nàng, sau đó cười nói: “Mặt của Tử Đồng hôm nay trang điểm thật là đẹp, trước đó lúc trẫm đứng ở cửa Thái miếu đã bị cả kinh nhiều lắm, còn nghĩ thầm, tại sao trên thế gian này lại có một tiên nữ như này chứ?”

Trang Minh Tâm bật cười: “Cái miệng này của Hoàng thượng có bôi mật phải không, sao nói chuyện lại dễ nghe đến vậy?”

Dục Cảnh đế càng tiến lại gần, ở bên tai nàng cười nói: “Có bôi mật hay không, Tử Đồng cứ thưởng thức thử rồi sẽ biết.”

Trang Minh Tâm đẩy ngực hắn một phen, liếc mắt quét qua Thôi Kiều và Quỳnh Phương, sẵng giọng nói: “Chàng nói hưu nói vượn gì đấy.”

Thôi Kiều và Quỳnh Phương liếc mắt nhìn nhau, hai người lập tức thức thời hạ người cáo lui.

Hai người họ mới vừa rời khỏi cửa Đông thứ gian, Dục Cảnh đế đã đưa tay kéo nàng vào trong lồng ngực mình, cười nói: “Hiện tại không ngại ánh mắt của ai, Tử Đồng còn không mau nếm thử, xem coi cái miệng này của trẫm có bôi mật không?”

Trang Minh Tâm xấu hổ e sợ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu, mới tựa như bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nắm lấy cổ hắn, tự dâng lên đôi môi đỏ bừng của mình.

Trước kia ở trên giường vì cầu xin hắn tha cho, nàng đã từng chủ động hôn vào miệng hắn, nhưng đều hôn giống như chuồn chuồn lướt nước.

Lần này nàng chẳng những cắn mà còn mút, lưỡi còn tiến vào trong miệng trêu chọc đầu lưỡi hắn.

Với hắn đã đủ tiêu chuẩn của một nụ hôn sâu.

Dục Cảnh đế bị hôn đến nỗi hai mắt thất thần, thân thể hơi lay động, hai tay gắt gao ôm lấy nàng, hận không thể nhào nặn nàng tiến vào trong cơ thể của mình.

Một lúc lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần, nói với giọng khàn khàn: “Nguy hiểm quá, nàng hôn trẫm một hồi, trẫm ngay cả mạng cũng muốn đưa cho nàng rồi.”

Trang Minh Tâm bật cười: “Thần thiếp muốn mạng của Hoàng thượng để làm gì? Thần thiếp không tham lam gì thứ đó, thần thiếp chỉ muốn trái tim với thân thể của Hoàng thượng mà thôi.”

“Trái tim và thân thể của trẫm đã sớm là của nàng rồi.” Dục Cảnh đế ôm nàng ngồi trên đùi mình, miệng hắn vuốt ve vành tai nàng.

Thời điểm tốt đẹp như vậy, nhưng khách không mời lại đột nhiên xông vào.

“Mẫu hậu mẫu hậu, đường nhân thỏ thỏ.” Thái Tử vừa được một tuổi, Niên Ca Nhi bước từng bước nhỏ chạy vào.

Ở bên màn cửa, Trương nương tử thức thời đứng lại, không dám vào, chỉ dám đứng bên ngoài bẩm báo nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử gia ầm ĩ muốn tìm Hoàng hậu nương nương, thần phụ đã dỗ dành rồi, nhưng không dỗ được.”

“Đã biết, ngươi lui xuống đi.” Trang Minh Tâm lên tiếng, sau đó giãy dụa vội từ trên người Dục Cảnh đế trượt xuống.

Mặt Dục Cảnh đế đen lại, bất thiện nhìn Niên Ca Nhi, hừ nói: “Mẫu hậu con đã mệt mỏi nguyên một ngày rồi, nào có phút thảnh thơi nào thay con làm đường nhân? Gọi cô cô Quỳnh Phương của con làm giúp đi.”

Hiện tại Niên Ca Nhi đã được một tuổi ba tháng rưỡi, khả năng nói chuyện đã lưu loát hơn nhiều hồi tiệc trảo chu, nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại: “Không, mẫu hậu làm, phụ hoàng xấu xấu.”

“Ai, tính tình trẫm hung bạo đấy.” Dục Cảnh đế đứng dậy, rồi giơ tay lên, làm bộ như muốn đánh hắn.

Niên Ca Nhi lập tức trốn sau lưng Trang Minh Tâm, hét lên: “Mẫu hậu cứu cứu.”

Dù Trang Minh Tâm không đồng ý quan niệm giáo dục “Có roi vọt thì mới xuất ra hiếu tử” của Dục Cảnh đế, nhưng nàng cũng không phải là loại mẫu thân luôn bao che cho con mình, thấy thế bèn ngay thẳng nói: “Niên Ca Nhi, sao con lại có thể nói phụ hoàng xấu xấu? Nhi tử thì không nói ra lỗi của phụ thân, chuyện này là do con không đúng, mau bồi tội với phụ hoàng con.”

Ngừng một chút, nàng lại uy hiếp nói: “Bằng không, lúc phụ hoàng con đánh con, mẫu hậu cũng mặc kệ.”

Câu “Nhi tử thì không nói ra lỗi của phụ thân” thì Niên Ca Nhi hiển nhiên nghe không hiểu, nhưng hắn nghe hiểu được mấy chữ “mẫu hậu cũng mặc kệ” này.

Vậy nên thức thời nhận sai nói: “Niên Ca Nhi sai sai, phụ hoàng không xấu xấu.”

Trang Minh Tâm sờ cái đầu nhỏ của hắn, tán dương: “Biết sai mà sửa, là hài tử ngoan.”

Nàng lấy hộp toàn* trên cái bàn cao bên cạnh, mở ra sau đó lấy đường nhân hình thỏ con đã được làm mấy ngày trước ở bên trong ra, lột đi giấy dầu bao ở ngoài.

*Hộp toàn: hộp có một ngăn hình tròn ở giữa, xung quanh chia thành nhiều ngăn để đựng bánh kẹo.

Nàng đưa cho Niên Ca Nhi, rồi cười nói: “Cho con, đường nhân hình con thỏ nhỏ này là do mẫu hậu tự mình làm đấy.”

Niên Ca Nhi lập tức vui vẻ ra mặt, nhận lấy đường nhân hình con thỏ nhỏ rồi liếm một cái, sau đó thỏa mãn híp mắt.

Trang Minh Tâm nhân cơ hội giáo dục nói: “Đường nhân không thể ăn nhiều, nếu không răng răng sẽ bị sâu sâu ăn hết, qua bảy ngày mới được ăn thêm một cây, có biết chưa?”

Niên Ca Nhi khôn ngoan gật đầu: “Không muốn sâu sâu, qua bảy ngày, ăn thỏ thỏ.”

Trang Minh Tâm hài lòng nở nụ cười, hô “Trương nương tử” ra bên ngoài, để cho Trương nương tử mang Niên Ca Nhi đi chơi.

Dục Cảnh đế vẫn còn đang ghét bỏ Niên Ca Nhi quấy rầy chuyện tốt của hai người, nhưng thấy cảnh mẫu tử tương tác qua lại vừa rồi của Trang Minh Tâm và Niên Ca Nhi, trong lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp.

Lần đầu thật sự cảm nhận được cảm giác “Có vợ có con làm ấm đầu giường” trong thoại bản, quả nhiên khiến người ta thỏa mãn.

Hắn tán dương thật lòng thật ý: “Tử Đồng lần đầu làm mẫu thân, đã dạy hài tử còn thành thạo hơn mấy phu nhân đã sinh hạ nhiều hài tử.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp cũng chỉ là sờ tảng đá qua sông*, cũng may Niên Ca Nhi so với mấy đứa bé còn nhỏ khác cũng nghe lời hơn, dạy mấy cái đơn giản cho hắn, cũng không quá khó dạy.”

*Sờ tảng đá qua sông: ý chỉ sự thận trọng khi làm việc, luôn tìm cách tìm tòi học hỏi.

Trong lòng nàng lại không nhịn được đảo mắt, ở cổ đại chú trọng việc từ mẫu nghiêm phụ, làm phụ thân thì suốt ngày phải đeo lên gương mặt mẹ kế, động cái là răn dạy, một lời không hợp liền đánh bằng roi, vì nghĩ làm vậy có thể khiến cho nhi tử biết sợ mà học hành tiến bộ thành tài.

Ví dụ như Cổ Chính trong《 Hồng Lâu mộng 》, chính là kiểu người như vậy, đối xử với con mình như đối xử với kẻ thù.

Nhưng kết quả lại không như ý muốn.

Tiên đế cũng không phải là phụ thân tốt, toàn làm những chuyện hoang đường chẳng đến đâu, nào có để ý tới chuyện giáo dục nhi tử?

Vậy nên chỉ sợ Dục Cảnh đế cũng không hiểu làm sao để làm một phụ thân tốt.

Vì vậy nàng khuyên nhủ: “Sau này Hoàng thượng người cũng nên thử dạy đạo lý cho Niên Ca Nhi, chỉ cần không nói những đạo lý quá sâu xa, hắn đều nghe hiểu được. Đừng cử động một tý đã hô đánh hô mắng, hắn là con của người, không phải là kẻ địch của người.”

Nói tới đây, nàng lại hừ một tiếng: “Niên Ca Nhi còn chưa học vỡ lòng, hôm nay thần thiếp dạy dỗ hắn ngay tại đây, người lại thấy hắn không vừa mắt, chẳng lẽ người cảm thấy thần thiếp không có đủ tư cách làm mẫu hậu sao?”

“Tử Đồng sao lại không đủ tư cách được chứ? Trong thiên hạ này, sợ là không ai có đủ tư cách làm mẫu hậu hơn nàng cả.” Dục Cảnh đế vội vàng giải thích cho bản thân mình, sau đó cam kết nói: “Được được được, nàng đừng tức giận, trẫm cam đoan sau này chỉ cần Niên Ca Nhi không phạm phải sai lầm gì lớn, trẫm tuyệt đối sẽ không đánh chửi hắn là được rồi chứ.”

Ngụ ý, nếu Niên Ca Nhi phạm phải sai lầm lớn, hắn vẫn sẽ đánh chửi.

Lời này có chút dư thừa, nhưng Trang Minh Tâm cũng không có ý kiến gì.

Nếu Niên Ca Nhi quả thật phạm phải sai lầm lớn, không cần hắn ra tay, người làm mẫu hậu như nàng đã đánh hắn gần chết trước rồi.

Nàng đến gần, hôn trên môi hắn một cái, hài lòng nói: “Như vậy thì thần thiếp an tâm.”

Dục Cảnh đế động tình nói: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đã là phu thê danh chính ngôn thuận, vậy đêm nay chúng ta…”

Những lời sau đó, hắn nhỏ giọng, chuyển sang thì thầm.

Trang Minh Tâm bị lời nói thẳng thừng của hắn làm cho xấu hổ đến nỗi ửng hồng hai má, sẳng giọng nói: “Hôm nay giờ Sửu người đã phải dậy, bận rộn cả một ngày mà vẫn còn tâm tư này? Cũng không ngại mệt!”

Dục Cảnh đế cười hì hì nói: “Mệt chứ, đêm nay chúng ta cứ đi nghỉ sớm, sáng sớm mai rồi hẵng làm chuyện đó, dù sao sáng mai là hưu mộc, không cần phải lo dậy trễ.”

Hắn đã lên kế hoạch chu đáo tỉ mỉ như vậy rồi, nàng còn có thể nói gì nữa đây?

*

Ban đêm hai người đã đi nghỉ sớm, an ổn ngủ một giấc thoải mái.

Giờ Mão chính, Trang Minh Tâm vẫn còn đang ngủ say, Dục Cảnh đế đã đứng dậy chuẩn bị công tác trước.

Trang Minh Tâm bị chèn ép đến tỉnh, cạn lời nói: “Người đối với chuyện này cũng quá để tâm rồi.”

Để tâm đến mức cảm giác như không ngủ, sáng sớm đã đứng dậy phấn đấu.

Nhưng rất nhanh sau nàng đã không thể phun nước bọt hay không quan tâm tới được nữa rồi.

Sau khi sinh con, thân thể của nàng nhạy cảm hơn rất nhiều, Dục Cảnh đế chỉ cần tốn một nửa sức lực của hồi trước, là đã có thể ép nàng bay lên tận trời, sau khi rơi xuống đất thì nước đã chảy róc rách.

Dục Cảnh đế ngồi quỳ trên giường, ôm nàng lên trên người mình, vừa đem đầu mình chôn trước người nàng vừa làm việc.

Hai tay Trang Minh Tâm ôm cổ hắn, đầu ngửa ra sau, một đầu tóc đen nhánh, tùy theo động tác của hắn mà phiêu lãng.

Tựa như tấm vải đen trơn mịn, da thịt nàng càng ngày càng trắng nõn và trơn bóng.

Hàm răng nàng cắn chặt lại, nhưng thỉnh thoảng không chịu được mà hừ ra vài tiếng khó nhịn.

Một khắc trước khi phi thăng, tiếng hừ nho nhỏ của nàng bỗng biến thành tiếng “a” cao vút, sau đó mất hút trong miệng Dục Cảnh đế.

Sau khi giằng co xong, sắc trời đã sáng hẳn, bên ngoài âm thanh các cung nhân làm việc vặt đang vẩy nước quét nhà dần dần truyền vào trong lỗ tai.

Tuy Dục Cảnh đế vẫn có chút thấy chưa thỏa mãn, nhưng cũng không tiếp tục làm nữa.

Vậy nên hắn gọi Cao Xảo tới thay nàng ấn huyệt tránh thai, sau đó tự mình giúp nàng dọn dẹp các vật bẩn nàng bài xuất ra một lúc lâu, rồi lại vui vẻ ôm nàng ngủ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK