Nàng đột nhiên hiểu được tại sao cứ gặp một người là lại yêu một người rồi, với tâm trạng của Đế vương làm vương của một biển hậu cung rộng như này, có ai là không thích mấy tiểu cô nương có chí tiến thủ như vậy chứ?
Đặc biệt là Trình Hòa Mẫn, khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn như hoa mẫu đơn, chỉ cần nhướng mày một cái, cười lên một cái, nàng ta ở trong gian phòng phía Đông này giống như rồng đến nhà tôm.
Đúng là tiện nghi cho cẩu hoàng đế kia rồi!
Tiễn các nàng rời đi xong, Trang Minh Tâm bèn đi tắm, vì vẫn chưa tới giờ ngủ, nên nàng nằm trên giường La Hán nghe Quỳnh Phương đọc thoại bản.
Thoại bản về Đại Tề, là chữ phồn thể, đọc theo kiểu dựng đứng, ngay cả dấu chấm câu cũng không có, đặt chấm câu như nào hoàn toàn dựa vào hiểu biết của người đọc sách.
Tuy nàng đã sống ở cổ đại được mười sáu năm, nhưng vẫn như cũ không quen được.
Tuy lúc trước khi ghi Thi Cách* nàng cũng dùng tới dấu chấm câu, các quan viên ở Đại Lý tự cũng không dị nghị gì, nhưng nàng cũng không lôi kéo được bọn họ sử dụng cùng mình.
*Thi Cách: sách ghi lại quá trình khám nghiệm tử thi ở thời cổ đại.
Con đường phổ cập vẫn còn nặng nề và xa vời lắm.
Xem ra rảnh rỗi phải mang bản chép tay thoại bản có chữ địa phương kèm dấu chấm câu phát ra ngoài, đem đi bán trong cửa hàng sách dưới danh nghĩa mẫu thân Bùi thị, để kiến thức của cổ nhân tầm thường được tiếp xúc với thứ gọi là phong nhã.
Nếu có thể lôi kéo những tác giả viết thoại bản khác cùng nhau sử dụng, cứ như thế, nước chảy đá mòn, chẳng mấy chốc có thể khiến cả Đại Tề này đều thay đổi theo.
Tiếng bạch thoại chỉ là thứ yếu, chủ yếu là dấu chấm câu, nếu có thể trở nên phổ biến rộng rãi thì sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Nương nương, Dụ quý nhân đến.”
Lý Liên Ưng đứng cách nàng một cái rèm cửa, từ bên ngoài bẩm báo vào.
“Trễ thế này?” Trang Minh Tâm liếc nhìn lậu khắc, phát hiện qua hai khắc nữa là đến giờ đóng cửa cung rồi, nên không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Vừa vào cửa, Dụ quý nhân đã ngồi xổm xuống hành đại lễ.
Cung nữ đi theo nàng ta mở miệng thay: “Tiểu chủ quý nhân của chúng tôi đặc biệt tới đây để tạ ơn Uyển phi nương nương, may có nương nương thay tiểu chủ nói chuyện, nên hiện tại tiểu chủ mới được thăng tấn chức vị quý nhân, đại ân đại đức của nương nương tiểu chủ khắc sâu vào ngũ tạng, sau này nhất định sẽ hầu hạ Uyển phi nương nương thật tốt. Nếu Uyển phi nương nương có chuyện cần dùng tới tiểu chủ, thì dù phải vượt sông vượt lửa tiểu chủ nhất định cũng không chối từ.”
Dụ quý nhân cũng không ngốc, Thận Hình ty tra ra được chất độc từ cổ họng của hung thủ xuất phát từ Vĩnh Thọ cung, vì vậy Hoàng thượng mới xử phạt Trương Đức phi, rồi thăng chức vị cho nàng ta.
Trương Đức phi đã mất hết mặt mũi, nàng ta nhất định sẽ ghi hận đến tận xương tủy.
Nếu không nhanh bám víu vào Uyển phi tâm tư thiện lương này, thì khi đối đầu với Trương Đức phi liều mạng kia, nàng ta sao có thể giữ được mạng sống đây?
Trang Minh Tâm: “…”
Ngươi nên đi hầu hạ cẩu hoàng đế mới đúng, hầu hạ ta làm gì?
Nàng vội nói: “Muội muội ngươi hiểu lầm rồi, hôm nay bổn cung đi gặp hoàng thượng, là vì chuyện khác, không liên quan gì đến chuyện của muội muội.”
Cung nữ của Dụ quý nhân mở hộp gỗ trong tay ra, lấy ra một quyển vở làm bằng chỉ gai và một cây củi đã đốt thành đen, đưa cho Dụ quý nhân.
Dụ quý nhân cầm lấy than củi múa bút thành văn trên quyển vở một phen, sau đó cầm bằng hai tay đặt lên bàn trên kháng trước mặt Trang Minh Tâm.
Trang Minh tâm cúi đầu xem xét, thấy trên đó viết: “Nương nương, không đồng ý cũng không sao, trong lòng tần thiếp hiểu rõ là được.”
Đây không phải là nàng đang tự biến mình thành người lương thiện làm việc tốt không cần báo đáp rồi sao?
Nàng vốn định phản bác lại vài câu, nhưng sau khi ngẫm lại thì đã từ bỏ.
Ngay cả Dụ quý nhân cũng nghĩ như vậy, sợ là bên Trương Đức phi đã gán cái danh khiến nàng ta bị phạt mất hết mặt mũi lên trên đầu nàng rồi.
Nếu đã như thế, thì nàng cần gì phải đẩy đồng minh đã tự đưa đến cửa như này ra ngoài cửa nữa chứ?
Nàng ra vẻ bất đắc dĩ liếc mắt giận dỗi Dụ quý nhân một cái, sau đó nhường chỗ nói: “Muội muội đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đây nói chuyện nào.”
Sau khi Dụ quý nhân ngồi xuống ghế thái sư ở phía đông xong, nàng mới dò hỏi một cách thân thiết: “Cổ họng của muội muội hồi phục đến đâu rồi? Bổn cung đã kêu Thôi Kiều đưa cho ngươi tổ yến huyết, muội muội nhớ phải ăn đó.”
Dụ quý nhân viết: “Đa tạ nương nương quan tâm, cổ họng của tần thiếp đã có chuyển biến tốt. Nương nương tặng tổ yến huyết quá quý giá, mỗi ngày tần thiếp đều ăn một chén nhỏ, không dám cô phụ ý tốt của nương nương.”
“Vậy là tốt rồi.” Trang Minh Tâm vui mừng gật đầu, rồi cười nói: “Ăn hết thì ngươi nhớ kêu cung nữ này báo lại, tổ yến huyết có tiền cũng không mua được, nhưng tổ yến bình thường thì bổn cung vẫn có thể thay người tìm vài cái.”
Dụ quý nhân vội viết xuống: “Không dám làm phiền đến nương nương, trong tay tần thiếp vẫn có đủ tiền, tự mình phái người ra ngoài mua cũng được ạ.”
Phụ thân của Dụ quý nhân là Tri phủ Tô Châu, nên nàng nghĩ của hồi môn chắc cũng không ít, Trang Minh Tâm cũng không kiên trì nữa.
Đến cùng thì thứ mình tự mua mới yên tâm được không phải sao?
Trang Minh Tâm lại dặn dò: “Gần đây bệnh đậu mùa hoành hành, trong cung không an toàn, ngươi phải cai quản tốt cung nhân của mình, đừng để bọn họ chạy loạn.”
Chưa đợi Dụ quý nhân viết xuống, cung nữ đi cùng nàng đã cười nói: “Nương nương yên tâm, tiểu chủ chúng tôi đã nếm qua trái đắng rồi, hiện tại cai quản phía dưới cực nghiêm, chúng tôi cũng không dám không nghe theo.”
Dụ quý nhân vội vàng gật đầu phụ họa.
Hình như Trang Minh Tâm vừa dặn một câu thừa thãi rồi.
Những cung nhân hầu hạ Dụ quý nhân đều đã bị Thận Hình ty thẩm tra triệt để, rồi mới được thả trở về nên có thể tin tưởng được.
Mức độ tin tưởng thậm chí còn vượt cả cung nhân ở chính điện Chung Túy cung ấy chứ.
Rất nhanh đã đến giờ đóng cửa cung, Trang Minh Tâm cũng không nhiều lời với nàng ta nữa, nói thêm vài câu dặn dò bảo trọng thân thể, sau đó kêu nàng ta quay về.
Dụ quý nhân do dự một lát, sau đó mới viết thêm một câu: “Trương Đức phi sẽ ghi hận nương nương, kính xin nương nương phải đề phòng.”
Lý do ghi hận là gì, không cần nàng ta nói rõ, Uyển phi nương nương tự nhiên sẽ hiểu được.
Trang Minh Tâm vẫn theo câu châm ngôn kia: “Cùng lắm thì binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn thôi.”
“Trong lòng nương nương hiểu rõ là được.” Dụ quý nhân viết thêm một câu như vậy, sau đó cúi người cáo lui.
Quỳnh Phương chu mỏ, không vui lắm nói: “Nương nương quan tâm chu toàn cho Dụ quý nhân như thế, vì nàng mà không tiếc đắc tội cả Đức phi nương nương, đáng giá sao?”
Trang Minh Tâm nghiêng người liếc nàng ta một cái, buồn cười nói: “Hôm đó bổn cung đi Dưỡng Tâm điện vì chuyện gì, ngươi cũng đâu phải là không biết, nếu Trương Đức phi cứ khẳng định là do bổn cung hại nàng ta bị phạt, thì bổn cung phải tự mình quỳ gối trước Vĩnh Thọ cung rồi khóc ròng ròng dưới chân nàng ta sau đó kể lể mình có biết bao nhiêu vô tội sao?”
Quỳnh Phương dậm chân: “Nương nương, người lại viện cớ nữa rồi, chuyện thăng chức vị cho Dụ quý nhân, không phải do chính miệng người nói với hoàng thượng sao?”
“Đúng vậy, bổn cung đúng là có góp lời nhắc tới chức vị của Dụ quý nhân với Hoàng thượng, nhưng chưa từng mách lẻo gì về Trương Đức phi, cũng chưa từng thỉnh cầu Hoàng thượng xử phạt nàng ta.”
Trang Minh Tâm nở nụ cười, tổng kết lại bằng một câu: “Này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Quỳnh Phương không nói gì nữa, Nhị cô nương thật sự quá khó chơi, phàm đã quyết chuyện gì thì sẽ không bao giờ nghe lọt tai lời khuyên của người bên ngoài.
Đại cô nương thì không như vậy, bình thường nha hoàn các nàng khuyên một câu thôi, nàng ấy đã không chịu được mà khóc lóc một trận, hơn phân nửa sẽ đổi chủ ý.
*
Hôm sau, trời vừa sáng, Trang Minh Tâm đã dẫn người đi tới gian phòng phía Tây đã được cất đầy rượu chưng cất trong đó, nàng dùng đôi đũa trúc dài nhỏ quấy từng bình rượu một.
Dù chưa bắt đầu lên men, nhưng nho đã nổi lên, phải quấy hai lần một ngày, để đảm bảo lớp vỏ nho có thể bảo trì được độ mọng nước, miễn cho bị mốc meo.
Đừng hỏi vì sao nàng biết chuyện này, đây là bài học kinh nghiệm xương máu kiếp trước nàng đã rút ra được.
Mới dùng xong đồ ăn sáng, Tiểu Mãn đã chạy vào, bẩm báo nói: “Nương nương, hôm nay Hoàng thượng lâm triều ban ngự chỉ đại xá thiên hạ, tất cả tội phạm đều được giảm hình phạt xuống một bậc.”
Ngừng một chút, nàng học theo giọng điệu bình tĩnh của Trang Minh Tâm, “à” một tiếng: “Quận mã Ngọc Hinh Uông Thừa Trạch không ngờ tốt số đến vậy, hiện tại có thể sửa lại án lưu đày ba nghìn dặm rồi.”
Chuyện này Dục Cảnh đế đã sớm gửi thư báo trước cho nàng, nên nàng nghe xong cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ gật đầu một cái: “Đã biết.”
Nghĩ tới hiện tại thánh chỉ đại xá thiên hạ này ban xuống, đại trưởng công chúa An Ninh sau khi biết được tin chỉ sợ sẽ giận đến tím mặt.
Nhưng sinh tử của hai vị hoàng tử còn chưa biết, bà ta cũng không thể nhảy ra phản đối, bằng không ngộ nhỡ hai vị hoàng tử mất mạng nhỏ, thì bà ta sẽ mắc tội.
Hơn nữa hiện tại trong cung bệnh đậu mùa đang hoành hành, cho dù bà ta có oán hận thế nào, thì cũng không đem miệng mình chạy vào cung tìm Trịnh thái hậu để khóc lóc kể lể được.
Cứ như vậy, Uông Thừa Trạch đã có thể thuận lợi sửa án lưu đày ba nghìn dặm rồi.
Còn về phần hắn ta có thể sống được tới lúc đi lưu đày hay không, thì phải để nói sau.
Tiểu Mãn lại nhiều chuyện nói: “Nương nương, Ngự Lâm quân trông coi Hàm Phúc cung và Dực Khôn cung đều mang khẩu trang, nói là do Thái y viện phát cho bọn họ. Khẩu trang đó cũng giống với găng tay kia sao, đều là vật Thái y viện học từ Trang nhị cô nương?”
“Tất nhiên rồi.” Trang Minh Tâm nở nụ cười, nhóm thái y ở Thái y viện quả nhiên không phải là đồ bất tài, khẩu trang ở chỗ nàng là dùng để ngăn cách với xác thối, vậy mà bọn họ không cần gì hết cũng đã tự lĩnh ngộ được công dụng phòng độc rồi, thật đáng khen ngợi.
Tuy chỉ dùng bông vải và vải bố để làm thành khẩu trang, và không có tầng meltblown có chức năng ngăn chặn khí độc.
Nhưng có ít còn hơn không, đỡ hơn là không có gì cả.
Tiểu Mãn lại đưa ra đề nghị: “Vậy chúng ta làm chút khẩu trang mang đến đi.”
Mấy ngày nay bận rộn, Trang Minh Tâm bỗng quên mất chuyện đó, may có Tiểu Mãn nhắc nhở nàng, nàng vội nói: “Ngươi đi tìm Quỳnh Phương, để nàng ta đi theo bọn Lập Hạ làm nhiều khẩu trang chút. Sau này phàm là người nào ra khỏi Chung Túy cung, thì bắt buộc phải mang khẩu trang, nếu không thì đừng quay về nữa.”
Ngừng một chút, nàng trừng mắt liếc Tiểu Mãn một cái, hừ nói: “Nhất là ngươi.”
Tiểu Mãn đã “gièm pha” thành công, nên hết sức phấn khởi đi đến tìm Quỳnh Phương.
Rất nhanh, cung nữ ở chính điện đều bận việc.
Trần Ngọc Thấm ở điện thờ phụ phía đông và Trình Hòa Mẫn ở điện thờ phụ phía tây nhận được tin tức, liền lập tức mặt dày phái mấy cung nữ đến học tập.
Trang Minh Tâm đương nhiên không thể không đồng ý rồi, mọi người đều ở trong Chung Túy cung, trước mặt bệnh đậu mùa thì đều là châu chấu cùng đứng trên một sợi dây thừng cả thôi, ai cũng chạy không khỏi.
Trừ phi các nàng đã được chích ngừa bệnh đậu mùa.
Đương nhiên, nàng cũng không quên Mạnh tần và Chung tài nhân, và cả đồng bọn mới vừa quy phục Dụ quý nhân kia nữa.
Chỗ Mạnh tần và Dụ quý nhân thật ra rất đơn giản, phái cung nữ sang dạy cho họ một chút cũng được, dù sao để khâu ra khẩu trang cũng không cần nhiều kỹ thuật cao siêu gì lắm.
Chung tài nhân thì bị cách ly ở Hàm Phúc cung, dạy thì không thể dạy được rồi, đành phải kêu bọn Quỳnh Phương các nàng làm nhiều một chút, rồi giao cho thái giám đưa cơm ở thiện phòng thay nàng đưa đồ vào.
Không ngờ lại chọc trúng tổ ong vò vẽ, chưa đến nửa ngày sau, phi tần ở các cung đều tự ý phái cung nữ biết nữ công đến học tập.
Ngay cả đám người Phúc tần, Thần phi bị cách ly cũng nghe được tin, một là phái thái giám trong thiện phòng đến, không thì kêu Ngự Lâm quân đang canh giữ đến đòi khẩu trang thay cho các nàng.
Chính điện Chung Túy cung, bên trong tính cả các nhân viên ngoài biên chế như đám người Quỳnh Phương, cùng lắm chỉ có mười người biết nữ công, sao có thể thỏa mãn được nhu cầu của gần một trăm người ở hai cung sáu điện được chứ?
Trang Minh Tâm đành phải tự mình đi tới cung Trường Xuân tìm Vệ Hiền phi, xin Vệ Hiền phi giúp một tay, vứt nhiệm vụ chế tạo khẩu trang cho Thượng y cục.
Sau khi trở về, nàng thở hổn hển nằm nghiêng ngả trên giường La Hán, đầu ngón tay không còn sức lực chỉ chỉ vào Tiểu Mãn, cười mắng: “Suốt ngày không chịu ngồi im, cứ kiếm chuyện cho bổn cung làm chơi.”
Chẳng qua Tiểu Mãn nhìn thấy Ngự Lâm quân đeo khẩu trang, còn mình thì suốt ngày chạy ngược chạy xuôi thám thính tình hình lại không được mang khẩu trang, nên mới nhảy tới xui khiến Uyển phi nương nương, ai ngờ cuối cùng lại náo động thành chuyện lớn như vậy.
Dù giọng điệu của Uyển phi nương nương đầy trêu chọc, không giống như thật sự tức giận, nhưng nàng ta vẫn chột dạ rụt cổ lại một cái.
Nhưng việc có khẩu trang vẫn là chuyện tốt, Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương cho Tiểu Mãn một thỏi bạc.
Tiểu Mãn quả thật sợ đến ngây người, làm chuyện xấu nhưng vẫn được bạc?
Trang Minh Tâm bị bộ dạng ngốc ngốc nghếch nghếch của nàng ta làm cho tức cười, nàng sờ sờ Tướng Quân đang nằm dưới chân, sau đó đưa dây xích cho Tiểu Mãn, hừ nói: “Đương nhiên, phạt thì vẫn phạt, phạt ngươi mang Tướng Quân chạy mười vòng trong viện.”
Mười vòng đối với Dục Cảnh đế thì quá khó, nhưng với người mang võ nghệ đầy người như Tiểu Mãn thì lại là chuyện nhỏ, nàng ta nhận lấy dây xích, nhanh gọn đáp một tiếng: “Dạ.”
*
Lại qua một ngày, thời gian Dục Cảnh đế ăn chay cầu phúc đã hết, hắn liền tắm gội nghỉ ngơi, sau khi hắn phê duyệt tấu chương xong thì bèn tới Chung Túy cung.
Trang Minh Tâm thấy trên mặt hắn mang hai cái khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng đang khẽ chau lên, bên ngoài khẩu trang còn thêu một con rồng năm móng đang cưỡi mây đạp gió, nhất thời bị chọc đến phát cười.
Sau khi đi vào gian phòng phía đông, Dục Cảnh đế gỡ khẩu trang xuống đưa cho Cao Xảo, nghiêng đầu trừng nàng: “Nàng cười cái gì?”
Hay là vì hắn mang khẩu trang này xấu quá?
Không thể nào.
Trước đó hắn đã soi qua gương, đôi mắt sinh ra đã rồng bay phượng múa như này, mang khẩu trang cũng không che dấu được thần thái ẩn giấu bên trong, vẫn đẹp trai bất chấp.
Trang Minh Tâm lấy khăn che miệng mình lại, mang hai cái khẩu trang thì thôi đi, chỉ cần không chê khó chịu là được, nhưng còn thêu hoa lên cả khẩu trang, đã vậy còn thêu một con rồng đang cưỡi mây đạp gió, đây là đang làm gì vậy?
Nàng lập tức bình thường trở lại, dù sao hắn cũng là Hoàng đế, dù chỉ là khẩu trang dùng để phòng độc, nhưng Thượng Y cục cũng không thể làm qua loa, nhất định phải làm cho thật tinh xảo.
Nàng nói dối không chớp mắt: “Nhiều ngày không thấy Hoàng thượng, nô tỳ sinh lòng vui mừng, nên mới cao hứng cười ra tiếng, để Hoàng thượng phải chê cười rồi.”
“Nàng nghĩ trẫm ngốc à?” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, hiển nhiên không tin.
Nàng không nói tiếp, chỉ nói sang chuyện khác: “Hoàng thượng muốn uống trà sữa trân châu không?”
“Muốn.” Dục Cảnh đế ngồi xuống nệm gấm, rụt rè gật đầu.
Trong lúc chờ trà sữa trân châu được dâng lên, Trang Minh Tâm cũng không dám đi dò hỏi bệnh tình của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Hắn vẫn đang rất lo lắng, đến nơi này chắc cũng chỉ muốn cho khuây khỏa, nàng vẫn không nên vạch áo cho người xem lưng.
Nàng chỉ cười nói: “Nô tỳ đã ủ rượu nho rồi, đợi đến khi tuyết rơi đầy trời, Hoàng thượng có thể uống được rồi.”
Sau khi lên men bảy ngày, lột vỏ nho đi, tiếp đó bỏ lại vào trong bình rượu tiến hành lên men lần thứ hai.
Thời gian lên men lần thứ hai khoảng chừng một tháng.
Sau đó lại lọc qua một lần nữa.
Tiếp đó sẽ vào thời kỳ ủ rượu.
Rượu nho trong thời kỳ ủ rượu vẫn có thể uống được, nhưng vì axit tartaric chưa kết tủa ở nhiệt độ thấp nên mùi vị đa phần hơi chua, uống sẽ không ngon lắm.
Vậy nên phải đợi đến khi rượu thật sự ủ xong, sợ là phải chờ đến ngày tam cửu nghiêm hàn*.
*Ngày tam cửu thiên hàn: Cứ trôi qua 9 ngày thì tính là một cửu, tam cửu sẽ là 27 ngày, tức là phải chờ 27 ngày sau ngày Đông chí, cũng là ngày lạnh nhất.
“Được.” Dục Cảnh đế không hiểu về chưng cất rượu, nhưng cũng biết chuyện chưng cất rượu không phải chuyện dễ, nên thật lòng nói: “Vất vả cho ái phi rồi.”
“Vì Hoàng thượng làm việc, nô tỳ không dám kể khổ.” Trang Minh Tâm mân môi khẽ cười.
Đây không phải là lời nói dối, nho từ Lương Châu đến đây không dễ dàng gì, nàng chỉ động chút mồm mép, đã nhận được hơn nửa số nho, vậy là nàng đã chiếm tiện nghi rồi.
Đã nhận ân tình này của hắn, dĩ nhiên nàng nói chuyện cũng khiêm tốn hơn một chút.
Dục Cảnh đế giương mắt, không tin được nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, nghi ngờ nói: “Có phải ái phi đã làm chuyện gì có lỗi với trẫm rồi không?”
Trang Minh Tâm lập tức trở mặt, hừ nói: “Vậy người còn không mau đày thần thiếp vào lãnh cung?”
“Không vội.” Dục Cảnh đế giơ tay tiếp nhận ly trà sữa do Thôi Kiều trình lên, cúi đầu nhấp một miếng, khẽ cười nói: “Đợi ái phi ủ xong rượu nho cho trẫm, rồi đày vào lãnh cung vẫn chưa muộn.”
Trang Minh Tâm “à” một tiếng, nổi giận nói: “Vậy nô tỳ không muốn chịu khổ ở lãnh cung, cũng chỉ đành hạ độc trong rượu nho thôi.”
“Làm càn.” Dục Cảnh đế trách cứ một câu, giơ tay lướt qua mặt bàn ở trên kháng, rồi dùng một ngón tay ấn vào gáy nàng: “Loại chuyện như hạ độc, há lại có thể tùy ý nói ra khỏi miệng như vậy?”
Trang Minh Tâm cũng nghiêng người, giơ tay dùng một ngón tay ấn trên trán hắn: “Loại chuyện như đày lãnh cung, cũng há có thể tùy ý nói ra khỏi miệng như vậy?”
Dĩ hạ phạm thượng như vậy, lại khiến Dục Cảnh đế muốn ăn nàng.
Hắn lập tức đưa tay chống lên mặt bàn ở trên kháng, rồi đặt ly trà sữa xuống bàn, sau đó mò xuống trên đùi nàng.
Trán hắn dựa vào trán nàng, dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Có nghĩ tới muốn trẫm không?”
Nghĩ thì có nghĩ, nhưng không nghi ngờ gì, nàng cho rằng cái ‘nghĩ’ của mình, tất nhiên sẽ khác với cái ‘nghĩ’ trong miệng hắn.
Nàng không chút do dự đáp: “Có nghĩ tới.”
Dục Cảnh đế chà chà trên trán nàng, hừ nói: “Có nghĩ tới thật hay không, trẫm phải thử một lần mới biết.”
“Hoàng thượng muốn thử như nào?” Trang Minh Tâm nghi ngờ nhíu mày.
*
Đợi khi tới lúc trời tối đi ngủ, Trang Minh Tâm xem như đã biết đáp án.
Tiểu biệt thắng tân hôn quả nhiên không sai.
Trên người nàng bị hắn cắn một cái, mọi góc đều không chịu buông tha, vừa tê vừa ngứa vừa đau, dù nàng đã tự cắn chặt môi mình, nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng rên khẽ.
Nàng triệt để bị gợi lên cơn hứng, đang chờ hắn xông pha chiến đấu, kết quả hắn lại nhéo lên eo nhỏ của nàng, thoáng chốc đã lật nàng nằm lên trên hắn.
Hắn giảo hoạt cười nói: “Nàng muốn trẫm thật hay muốn trẫm giả, thì phải xem việc ái phi làm tiếp theo rồi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Mọe nó đây là đang đào sẵn hố rồi chờ nàng nhảy vào sao?
Nàng hối hận.
Vô cùng hối hận.
Làm người thì vẫn nên nói lời thật lòng, không nên nói dối.
Nhìn đi, không phải đã gặp báo ứng rồi sao.
Nàng muốn đá hắn rớt xuống giường, nhưng vì lo cho vị trí quý phi vẫn chưa tới tay, nên nàng đành phải tỏ ra nhẫn nhục.
Vừa biểu hiện chưa được nửa nén hương, Cẩu hoàng đế đã híp mắt khẽ rên.
Nàng kinh hãi “bẹp” một cái nằm úp sấp trên người hắn.
Sau đó lại bị hắn đẩy một cái, vì d-ục cầu bất mãn mà thúc giục: “Đừng lằng nhằng nữa.”
Nàng đành phải tiếp tục biểu hiện.
Kết quả lại chứng nào tật nấy, tiếng rên thì càng lúc càng lớn.
Đợi đến khi kết thúc, giọng nói du dương trầm bổng của hắn suýt nữa đã chọc thủng nóc nhà, giống như tiếng giết heo.
Trang Minh Tâm vài lần đang lên tới đỉnh, đều bị tiếng kêu của hắn dọa sợ mà trượt xuống.
Nàng từ trên người hắn trở mình nằm xuống dưới, rồi thở phì phò nói: “Lớn tiếng như vậy, ai không biết còn tưởng nô tỳ đang giết heo đấy!”
Dục Cảnh đế nhắm mắt lại, vẻ mặt hài lòng nói lẩm bẩm: “Ái phi giết ta.”
Ngay cả “trẫm” cũng không xưng, cho thấy hắn vừa lòng không phải kiểu bình thường.
Trang Minh Tâm kéo chăn trùm lên người mình, tức giận nói: “Lần sau người tìm phi tần khác hầu hạ người đi, nô tỳ không hầu hạ nữa.”
Lần đầu cảm nhận được cái cảm giác d-ục cầu bất mãn, nàng có chút hơi khó chịu.
Dục Cảnh đế nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, miệng khẽ nhếch lên.
Hai khắc sau, Trang Minh Tâm đã mơ màng ngủ đi, bỗng cảm thấy trên người trầm xuống.
Cẩu hoàng đế đang muốn có qua có lại đây mà.
*
Hôm sau tỉnh lại, Trang Minh Tâm thần thanh khí sảng, giống như bông hoa vượt qua được cơn mưa to vào ngày lễ rửa tội vậy, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là xuân tình.
Bản lĩnh hầu hạ người của cẩu hoàng đế thật không tồi.
Nhưng ngàn vạn lần tuyệt đối đừng để nàng tự hầu hạ hắn nữa, tuy thể lực nàng đủ tốt, không bị mệt gì, nhưng phản ứng của tên kia quá lớn, hắn tru lên cũng khiến nàng héo theo.
Không biết ở đâu ra kẻ dở hơi như vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên được người hầu hạ, sao phải khoa trương như thế?
Trang Minh Tâm còn đang oán thầm, Tiểu Mãn đã lỗ mãng vọt vào.
Dọa nàng kêu to một tiếng.
Nàng đang muốn mở miệng răn dạy, chợt nghe Tiểu Mãn mở miệng nói: “Nương nương, không xong rồi, Nhị hoàng tử qua đời rồi.”