Mợ Diệp suốt từ nãy tới giờ vẫn ngồi lỳ một chỗ không chịu đi, ông Năm với bà chủ có hỏi thì mợ cũng trơ trơ ra không nói gì. Phải công nhận một điều, mợ Diệp bây giờ khác hẳn so với lúc trước, mợ không còn hiền lành nữa… không còn nữa rồi.
Cậu Ba suốt từ nãy tới giờ cũng không nói gì, cậu ngồi yên trên ghế lướt điện thoại, thi thoảng thì quay sang nhìn nhìn tôi vài cái rồi thôi. Bất chợt tôi lại nhớ đến chuyện khi tôi vừa về đây ở, chà, để nay mai phải hỏi cậu Ba cho ra chuyện mới được.
Đợi cậu Tư về, tất cả mọi người mới ngồi xuống mà nói chuyện, ông Năm là người lên tiếng đầu tiên, ông nghiêm nghị hỏi:
– Bây giờ chuyện đã tới nước này… hai đứa tính sao?
Mợ Diệp nhìn cậu Tư, cậu Tư cũng nhìn mợ ấy, mấy giây sau, mợ cười nhạt, nói:
– Vợ anh chưa chết mà anh đã cưới vợ khác rồi hả Quý Luân? Lại còn có con nữa… anh mà cũng xứng có con sao?
Cậu Tư cười khinh, cậu nhàn nhạt cất tiếng:
– Cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, để mọi người ở đây cùng giải quyết.
Mợ Diệp lại cười, giọng dứt khoát:
– Đến nước này rồi, tôi cũng không ép uổng gì anh và nó… anh muốn ly hôn cũng được… tôi đồng ý.
Ơ… đồng ý thật à? Sao dễ thế nhỉ? Tôi cứ nghĩ là bữa nay phải có trận đổ máu mới đúng chứ?
Mợ Diệp nói đồng ý ly hôn, cả nhà nhìn nhau kiểu bị sốc vì không dám tin là sự thật. Đến cả mẹ mợ Diệp cũng khó chịu mà phản đối con gái:
– Diệp, sao phải ly hôn, tội tình gì mà con phải…
Mợ Diệp chau mày gằn giọng:
– Mẹ, cứ để chuyện này cho con giải quyết…
Nói rồi mợ quay sang nhìn cậu Tư, mợ tuyên bố:
– Muốn ly hôn thì ly hôn, tôi biết anh cũng không còn yêu thương gì tôi nữa… đã vậy thì đường ai nấy đi đi, tôi tốt mà anh cũng tốt.
Cậu Tư chắc hẳn là kinh ngạc, cậu cứ nhìn mợ Diệp chăm chăm, phút chốc chắc chưa biết nên nói cái gì. Đương lúc mọi người còn đang hoang mang thì cậu Ba lại thong thả cất lời:
– Ly hôn… yêu cầu kèm theo của cô là gì?
Nghe cậu hỏi, mợ Diệp quay sang nhìn cậu, ánh nhìn có chút lo lắng, mợ dè chừng nói:
– Theo pháp luật thôi, phân chia tài sản rõ ràng.
Phân chia tài sản… thì ra là vậy!
Mợ Diệp vừa dứt lời, bà chủ liền nhảy ra phản đối:
– Chia tài sản? Cô ở với con tôi được bao lâu mà đòi chia tài sản? Đến cháu tôi cô còn giữ không được… bây giờ lấy quyền gì chia tài sản? Chia gì? Cô muốn chia gì?
Mợ Diệp cười trừ:
– Các người không đủ tư cách để nói đến con của tôi… ý tôi như thế, nhà các người giàu có, một phần tài sản của Quý Luân thì đã là gì, đúng không?
Cậu Tư tức đến đỏ mặt, cậu gằn giọng:
– Tôi với cô cưới nhau chưa đến 2 năm, trong 2 năm đó cô giúp được gì cho tôi, cô có ở bên cạnh tôi lúc tôi khốn đốn vì lập nghiệp chưa? Có chưa? Bây giờ cô muốn chia tài sản… cô… tại sao cô có thể như vậy hả Diệp? Tại sao vậy hả?
Mợ Diệp không có chút gì là thương xót cho cậu Tư, mợ cười nói:
– Tôi chỉ làm theo đúng pháp luật, là ly hôn thì phải phân chia tài sản, tôi với anh cũng từng có con với nhau… anh không thể chối bỏ con của anh được.
Cậu Tư giữ chặt lấy tay mợ Diệp, cậu gằn từng tiếng:
– Con… cô còn dám nói con… cô…
Mợ Diệp cũng không chịu thua, mợ phản pháo:
– Sao tôi lại không dám nói… tôi có gì mà không dám nói… tôi còn chưa nói chuyện của anh và nó từng làm….
– Cô im đi, đủ rồi!
Mợ Diệp cười khoái chí:
– Sao? Anh sợ rồi à? Anh biết sợ rồi à? Anh mà cũng biết sợ à Quý Luân?
Cậu Tư buông tay mợ ra, cậu không trả lời câu hỏi của mợ, tôi thấy cậu nhắm chặt mắt lại rồi phải mấy giây sau, cậu mới nhàn nhạt lên tiếng:
– Được thôi, ly hôn thì ly hôn, chia tài sản thì chia tài sản… tôi đồng ý.
Bà chủ gào lên:
– Không được Luân, tại sao phải chia cho nó… không được đâu con… không được.
Cậu Tư cất tiếng trấn an:
– Mẹ… chuyện đến nước này… sau này cũng không thể để cho con của Hồng gọi cô ta bằng mẹ được. Chi bằng đêm dài lắm mộng, giải quyết được càng sớm thì càng tốt. Mà giải quyết bằng tiền được thì lại càng tốt.
– Nhưng…
– Không sao đâu, mẹ yên tâm đi.
Cậu Tư quay sang mợ Diệp, cậu nghiêm túc lên tiếng:
– Đơn ly hôn tôi sẽ nhờ luật sư lo, chắc cô cũng biết cô được chia những gì… có đúng vậy không?
Mợ Diệp khẽ cười:
– Cái gì là của chung thì cứ chia, tôi cũng không tham lam đến mức giành tài sản riêng của anh. Nhưng anh cũng nên nhớ dành phần cho đứa con xấu số của anh… nó rất là đáng thương đó.
– Được thôi, là con tôi thì tôi sẽ chia… cô cứ yên tâm.
Chuyện ly hôn coi như được quyết định xong xuôi, mợ Diệp tạm thời để cho chị Hồng qua lại “trái phép” với cậu Tư. Trong chuyện lần này, nếu như cậu Tư với chị Hồng chưa có con thì dễ xử, bây giờ hai người họ đã có con với nhau, nếu xét theo đúng pháp luật thì là họ nɠɵạı ŧìиɦ, đứa nhỏ cũng là con ngoài giá thú. Nói ra thì cũng không có ảnh hưởng gì lắm, chỉ là nếu kiện tụng dây dưa thì chỉ làm cho mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi. Với lại một chút ít tài sản chung của cậu Tư với mợ Diệp thì cũng không có ảnh hưởng là bao so với tổng tài sản riêng của cậu Tư, cho nên cậu mới dễ dàng chấp nhận chia tài sản như vậy. Mà theo tôi nghĩ, mợ Diệp chắc đã biết trước sẽ được chia như vậy nên mợ ấy mới hùng hồn đòi ly hôn để lấy tiền. Ây chà, hôn nhân của nhà giàu phức tạp ghê, có tiền đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.
……………………
Chị Hồng nằm viện một ngày một đêm thì xuất viện về nhà, tôi với cậu Tư đi đón chị, trông chị cũng không được khỏe mạnh như mấy hôm trước. Về đến nhà, chị cứ rầu rĩ nằm suốt trên giường, đến ăn cũng ăn không nổi, tôi với dì Tư ép suốt thì chị mới ăn được một chút. Thấy chị cứ như vậy, tôi cũng không biết phải làm sao, cái số của chị sao mà nó khổ dữ vậy không biết nữa.
Đêm xuống, tôi dắt Gấu con đi dạo, ngồi ở ghế đá một lát thì cậu Ba đi ra tìm. Thấy tôi ngồi chống cằm nhìn lên trời, cậu đi tới rồi xoa xoa tóc tôi, giọng cậu nhàn nhã:
– Sao vậy? Bữa nay có tâm trạng ngắm sao nữa à?
Tôi thở dài ngao ngán:
– Buồn quá không biết làm gì nên ngắm sao ấy mà.
– Buồn chuyện gì? Anh có làm gì cho em buồn hả?
Tôi nhìn cậu, khẽ lắc đầu:
– Anh thì không có nhưng mà em buồn chuyện của chị Hồng… thấy sao mà thương chỉ quá hà. Cái số hồng nhan lận đận ghê, lấy chồng sinh con cũng không được đàng hoàng như người ta nữa.
Cậu Tư khẽ trả lời:
– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Luân nó đồng ý ly hôn thì chắc chắn là nó đã có cách giải quyết ổn thỏa, em cũng đừng lo. Còn về phần Hồng, coi như là bài học cho cô ấy, sau này làm chuyện gì cũng nên nghĩ đến hậu quả của nó… cái gì tùy tiện quá cũng không tốt.
– Ý là anh trách chị Hồng à?
Cậu Ba nhìn tôi, giọng nhàn nhạt:
– Trách thì anh không trách, anh có quyền gì mà trách nhưng anh thật sự cũng không tán thành với cách làm của cô ấy. Nói gì thì nói, cô ấy cũng coi như là chen vào giữa vợ chồng người ta, biết là thằng Luân và Diệp không hạnh phúc nhưng xét cả về mặt đạo đức và mặt pháp luật… làm như vậy cũng không nên.
– Nhưng… cũng đâu phải một mình chị Hồng tự làm cho chị ấy có bầu được đâu… nếu không có cậu Tư thì…
– Thì anh cũng không có nói là thằng Luân đúng, trong chuyện lần này, nó là người sai nhất, là người đứng mũi chịu sào tất cả mọi chuyện. Nó làm cho Hồng khổ thì nó phải có trách nhiệm lo cho mẹ con cô ấy. Nói tóm lại, có trách là trách cả ba người, một người làm theo cảm tính, một người tùy tiện, còn một người thì thủ đoạn… có tội là tội cho cháu của anh… chưa sinh ra đã phải mang tiếng.
Cậu Ba nói vậy cũng đúng, đến dì Tư còn chửi chị Hồng là ngu suốt, có thân mà không biết giữ cho kỹ để mang tiếng vào người. Chuyện của cậu Tư với mợ Diệp còn đang dở dở ương ương thì chị Hồng từ đâu nhảy ra ôm cái bụng, nếu tôi là người nhà họ Quý thì tôi cũng bực mình. Nhưng chuyện lỡ rồi, có trách thì cũng có làm gì được đâu, quan trọng bây giờ là lo cho đứa nhỏ trong bụng chị Hồng trước cái đã.
Cậu Ba lại thong thả lên tiếng:
– Diệp nó đòi tiền thì dễ xử rồi, chỉ sợ là sợ nó không cần gì mà cần danh phận thôi, chứ đã quy ra hiện kim thì nó quá dễ. Anh cũng định giải quyết giúp chú Tư nhưng thôi, đàn ông có làm có chịu, mất mát một chút mà đổi lấy bài học xương máu cho mình là được. Mà cũng để coi coi phân chia tài sản thế nào, anh không để cho em trai anh thiệt thòi đâu…
Tôi nhích người đến gần sát cậu, thỏ thẻ hỏi:
– Tức là anh… anh có cách gì rồi à?
Cậu Ba nhướn mày cười dịu:
– Cũng không hẳn là có cách, trước mắt phải xem coi Diệp nó có biết điều hay không… biết điều thì nhận nhiều, không biết điều thì mất hết.
Nhắc tới mợ Diệp, tôi chợt nhớ đến chuyện trước đây liền cau mày hỏi:
– Anh này… trước đây… có phải anh có quan hệ gì đó bất chính với mợ Diệp không?
Cậu Ba sững người nhìn tôi, cậu tròn xoe mắt, hỏi:
– Quan hệ bất chính? Em nói lung tung cái gì vậy?
Tôi nheo nheo mắt:
– Em thấy tận mắt anh với mợ Diệp nắm tay nắm chân ngoài cổng, chưa hết… nửa đêm mợ Diệp còn vô phòng anh… cái đó không tính là quan hệ bất chính thì là gì?
Cậu Ba vỗ “bốp” vào trán tôi, cậu cau có:
– Nói điên nói khùng, em nghĩ anh là người như vậy hả?
Tôi khẽ hừ, xoa xoa trán:
– Ai mà biết… chứ nếu không phải yêu đương nhăng nhít thì là gì?
Cậu Ba bất lực lên tiếng:
– Em trai của Diệp thiếu nợ, cô ta muốn anh đứng ra trả giúp nhưng anh không đồng ý… cò cưa một quãng thời gian, cuối cùng vẫn là anh trả. Chịu thôi, đôi khi anh cũng thương người lắm đó chứ.
– Sao mợ ấy không nói với cậu Tư mà đi gặp anh?
– Trước đó chú Tư đã trả một khoản không nhỏ rồi, giờ vẫn thiếu tiếp, bên giang hồ đòi chặt tay nên Diệp nhờ anh nói giúp. Anh cũng không định giúp đâu nhưng nghĩ cô ấy đang mang thai con của Luân… tình cảm vợ chồng nó cũng không tốt đẹp gì nên anh giúp. Với lại số tiền đó cũng không nhiều, đều là người nhà cả nên giúp cũng không sao.
Tôi liếc mắt:
– Thật không?
Cậu Ba chau mày:
– Thật 100%, anh mà thích Diệp thì đã cưới cô ấy rồi, cần gì phải chơi cái trò lén lút thậm thụt.
Cũng phải, tới cô Phi Uyển mà cậu Ba cũng không cưới thì nói gì là mợ Diệp tư sắc cũng không quá mặn mà…
Thấy tôi trầm ngâm suy nghĩ, cậu Ba cười gian:
– Chà, đây là bạn gái anh… đang ghen có phải không?
Tôi nhìn cậu, có chút lúng túng, tôi nói:
– Ghen… làm gì có… em mà ghen… anh nghĩ đi đâu vậy… ghen? Đùa?
Cậu Ba cười lớn:
– Cái mặt này mà nói không ghen, ghen đến nói năng không trôi chảy kia kìa…
Tôi vùng vằng:
– Em đã nói không có là không có mà… ai mà ghen… ai mà thèm ghen…
Thấy tôi phân trần đến đỏ mặt, cậu Ba khẽ gật gật:
– Không ghen… em không ghen… anh biết là em không ghen rồi, được chưa?
Tôi làu bàu:
– Thì chứ ai thèm ghen đâu…
Cậu Ba im lặng một lát, vài phút sau, cậu đột nhiên nhìn chằm chằm tôi, giọng cậu dịu xuống:
– Anh sau này không để cho em giống như Hồng… anh không để cho vợ con anh phải khổ đâu, anh hứa đó.
Nghe cậu nói, tim tôi vô thức đập loạn lên, cảm giác vừa run run vừa lâng lâng hạnh phúc. Eo ôi, vợ con á? Cậu nói vợ con của cậu là tôi… và con của tôi á? Chết mất… chết mất thôi!
………………………..
Thời gian trôi cái vèo liền hết một tháng, lời hứa của tôi với cô Uyển coi như cũng thực hiện xong. Lúc tôi hứa với cô ấy, tôi cũng có nói với cậu Ba, cậu cũng đồng ý với tôi là đợi khi nào tôi muốn công khai thì công khai, cậu không ép. Cậu cũng không đề cập đến chuyện cho tôi tiền để trả nợ nữa vì cậu biết là tôi sẽ không nhận. Thật ra tôi vẫn muốn để đến khi nào tôi trả hết nợ thì sẽ công khai chuyện của bọn tôi, làm cái gì mà đường đường chính chính thì mới tốt chứ.
Dì Tư tìm được người làm mới rồi, tên là Trâm, lớn hơn tôi 3,4 tuổi gì đó, tính tình cũng lanh lẹ lắm. Chị Trâm có kinh nghiệm nuôi bà đẻ với trẻ nhỏ, sau này phụ trách chuyện sinh nở cho chị Hồng. Mà chuyện chị Hồng có bầu với cậu Tư, bên phía ông Khang cũng biết, hôm qua cô Phi Uyển hỏi cậu Ba, cậu Ba cũng gật đầu xác nhận.
Sáng nay ông Khang qua chơi, có cô Phi Lan với cả cô Phi Uyển cũng qua cùng. Ông Khang vẫn như thường lệ trò chuyện với ông Năm, còn cô Phi Lan với Phi Uyển thì đi thăm chị Hồng với bà chủ. Tôi xuống bếp pha trà lấy bánh đem lên cho ông Năm, lại nghe phong phanh được hai người họ đang nói chuyện:
– Ông Năm, chuyện cồn Quý này ông tính sao?
Ông Năm nhìn xa xăm, giọng rất nhẹ:
– Thì cứ để thuận theo tự nhiên đi… tôi cũng hết cách.
– Tôi thấy là còn cách mà ông không muốn làm… cứ tìm được người có…
Thấy tôi vẫn còn đứng đó, ông Năm liền ra hiệu cho ông Khang đừng nói nữa. Tôi thấy vậy cũng hiểu chuyện liền lui xuống nhà sau nhường lại không gian cho hai bô lão nói chuyện với nhau. Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy có chút thắc mắc… không biết chuyện của cồn Quý này là sao nhỉ? Tôi cứ có cảm giác kỳ quái kiểu gì ấy, lạ thật!
…………………….
Chị Hồng sức khỏe cũng ổn hơn trước, dạo này ăn nhiều ngủ nhiều, người cũng tròn ra. Chỉ có điều là tâm tình của chị vẫn còn u uất lắm, lần nào trò chuyện với chị chị cũng đều sợ hãi bất an. Tôi thì tôi cũng không rõ là chị bất an chuyện gì, chỉ biết là chị rất sợ mợ Diệp…
Chị Liễu nấu thuốc cho bà chủ, tôi thì có nhiệm vụ đem lên cho bà. Uống thuốc xong, bà chủ kéo tôi lại, bà dò hỏi:
– Mùa… tao nghe nói cậu Ba mày có… bạn gái phải không?
Tôi thoáng giật mình, vội vàng lấp liếm:
– Dạ… con đâu có biết đâu bà… con có nghe ai nói gì đâu…
Bà chủ nhìn tôi, bà lầm bầm:
– Vậy mà tao tưởng mày biết, tao cứ hỏi hoài mà cậu Ba mày không có nói…
Tôi run run rồi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh hết sức, tôi hỏi:
– Nhưng mà ai nói cho bà biết?
Bà chủ lắc đầu bực dọc:
– Quan trọng gì chuyện đó, cái tao quan tâm nhất là bồ của cậu Ba mày… nghe nói là… à mà thôi đi, nói thì mày cũng không biết đâu.
Thấy bà không muốn nói, tôi cũng không dám hỏi, đợi bà uống hết chén thuốc, tôi lật đật lấy chén rồi bỏ đi tuốt xuống nhà sau. Eo ôi… sao bà chủ biết được hay vậy? Sao hay vậy trời?!
……………………….
Một ngày đẹp trời, tôi nghe được một tin tức chấn động… bà Mai với ông thầy Cường được người ta tìm thấy xác trong tình trạng đang phân hủy mạnh. Nghe cậu Ba nói lại, xác chết chết trong tư thế rất kỳ lạ, chân và tay đều bị gãy lìa hết, cổ ngoẻo hết về phía sau. Công an tức tốc vào cuộc điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả gì khả quan. Riêng về phần Thuỳ, cô ta được người thân đưa đi đâu mất tích, đến cả đến làm thủ tục nhận xác mẹ mình mà cô ta cũng không có mặt. Đúng là quy luật nhân quả không bỏ xót một ai, người ác độc cuối cùng cùng cũng chết một cách thê thảm!
Sáng này tôi lên bệnh viện lấy thuốc cho bà chủ, vô tình sao lại gặp ngay cậu Trung với cô Uyển. Lần này thấy bọn họ, tôi cũng không trốn tránh, trực tiếp đợi bọn họ đến chào hỏi.
– Đi đâu vậy Mùa? Đi lấy thuốc cho dì hả?
Tôi gật đầu, cười trả lời cô Uyển:
– Dạ đúng rồi cô… mà cô đi đâu đây, em trông cô hình như… không được khỏe hả?
Cậu Trung lúc này đã đi lấy xe trước, chỉ còn tôi với cô Uyển, cô ấy liền nói:
– Thì ừ… cô thấy có chút không khoẻ…
Tôi gật gật, quan tâm nói:
– Cô cố gắng giữ gìn sức khỏe, cô có khỏe thì mới chăm sóc cho ông Khang được…
Cô Uyển cười nhạt:
– Cô biết rồi… cảm ơn em.
– À quên nữa, cô nghe chuyện của bà Mai chưa, bả…
Cô Uyển gật gật, giọng khàn khàn:
– À à cô nghe rồi… cô nghe rồi… để mai mốt cô ghé chơi rồi nói tiếp nha Mùa… giờ cô có chuyện phải đi rồi.
– Dạ, vậy cô đi trước.
– Ừ cô đi nha Mùa.
Đợi cô Uyển đi rồi, tôi cứ đứng nhìn theo bóng lưng gầy om vội vã của cô ấy. Cô Uyển đúng là vội, đi nhanh xém chút nữa là đụng trúng người ta rồi. Mà cô ấy dạo gần đây sao gầy quá nhỉ, mặt mày thì trông không có chút sức sống nào luôn ấy. Nghĩ thì thấy cũng có chút đáng thương… nhưng mà… thôi kệ vậy… tôi cũng không thể giúp được cô ấy mãi đâu.
Thở dài quay vào trong, đi được vài bước tôi liền khựng lại rồi quay đầu nhìn dáo dác xung quanh. Nhìn đông tây nam bắc một hồi lâu, tôi khẽ lắc lắc đầu, tự nhủ là không có gì đâu. Ấy vậy mà mới bước được mấy bước, tôi lại khựng chân, trong lòng có chút bất an không yên. Rút điện thoại gọi gấp cho cậu Ba, tôi quyết định đợi cậu đến đón cho an lòng. Chẳng hiểu sao, tôi cứ có cảm giác… dường như có ai đó đang theo dõi tôi… cảm giác lạnh sống lưng này không giống như là “người âm” theo đâu… không phải đâu!