• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor+Beta: Qiongne

Buổi chiều Thư Nguyên còn phải quay phim, nhìn cô ăn cơm trưa xong, liền vội vội vàng vàng rời đi cùng người đại diện.

Bên kia Chu Hoài Dịch còn chưa chưa xong, hiện tại trong phòng bệnh, chỉ còn một mình cô mà thôi. Trên tủ là túi sách của mình, mặt trên còn có nước bùn đông làm lưu lại vệt màu nâu.

Lục Nhĩ Nhã nhàm chán, cố sức xê dịch thân mình, cầm túi sách đến bên giường, mở túi ra tìm lung tùng một hồi, mới tìm được chiếc điện thoại bị ném trong ngăn nhỏ. Hẳn là ngày hôm qua bởi vì bệnh viện liên hệ người nhà, đã động vào túi của cô.

Trải qua một ngày lăn lộn như vậy, điện thoại hết pin, may mắn trong túi cô có sạc, cũng không biết ngày hôm qua ngã có bị hỏng hay không, lấy ra, cắm và0 ổ điện, còn có thể dùng, đèn nhắc nhở nhấp nhoáng, cô thử một chút, đã có thể khởi động máy.

Cảm thấy muốn lại xoay người nằm trở về rất khó khăn, đơn giản nửa nghiêng thân mình, nghiêng ở mép giường chơi di động.

Lên Weibo nhìn một chút, weibo kia của Lăng Phỉ vẫn còn treo trên hotsearch, fans trên weibo của cô tăng lên mấy lượt. Rất nhiều người ở khu bình luận để lại lời nhắn cho cô, ngữ khí khôi hài hài hước, tiếp tục đọc từng cái bình luận, tâm tình của cô cũng tốt lên.

Quay chụp 《 Sau cơn mưa 》 đã tiến vào kết thúc, tiếp đến chính là hậu kỳ, xuất viện sau một đoạn thời gian nữa, cô còn phải lồ||g tiếng, 《 Quãng đời còn lại 》 ngay sau đó cũng phải quay ngay sau đó, bộ phim này không thể kéo dài thêm nữa, bây giờ Chu Hoài Dịch bận rộn chiếu cố mình, lại muốn chú ý đến tình huống bên kia, phỏng chừng lại muốn trì hoãn một ít thời gian.

Lần bị thương này còn rất phiền người khác, Lục Nhĩ Nhã cảm thấy áy náy, cảm giác kéo chân đoàn phim.

Lại nghĩ tới đáy mắt người đàn ông tối hôm qua không che giấu được cô đơn cùng sợ hãi, trừ lo lắng cho cô ra, càng nhiều, hẳn là bản thân anh có bài xích đối với bệnh viện.

Chuyện lúc trước kia, anh cũng từng nhắc qua với cô, nhưng cũng không kỹ càng tỉ mỉ, nội tình trong đó, cô không biết, nhưng là có thể làm Chu Hoài Dịch không bỏ xuống được như vậy, khẳng định không phải là chuyện gì khiến người ta vui.

Cô lo cho anh, nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng dò hỏi, sợ chọc đến chỗ đau của anh. Nếu anh tận lực muốn giấu giếm những quá khứ đó, vậy cô cũng không cần thiết một hai phải bóc vết sẹo của người ta, làm cho hai bên đều không thoải mái.

Đừng để cuối cùng, trở thành khoác cái mác quan tâm, rơi xuống kết quả làm tổn thương người ta.

Chính là, không nói ra, luôn luôn không yên lòng, muốn an ủi anh, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể nhìn anh một cách khô khan, kết quả là, còn muốn để anh hướng dẫn cô.

A, Chu Hoài Dịch, thật sự là một người khó hiểu.

Lắc lắc đầu, đuổi những suy nghĩ trong đầu đi, tiếp tục lướt Weibo.

Tin tức gần nhất trên mạng về 《 Sau cơn mưa 》 rất nhiều, không liên quan là sự chú ý của ba diễn viên chính còn lại, còn có Chương Hân Dao, cùng với Lục Nhĩ Nhã, cũng nhiều lần được nhắc đến.

Đánh giá có tốt có xấu, cũng bình thường, rốt cuộc cô vẫn là lần đầu tiên lộ diện, năng lực không được tán thành cũng nằm trong dự kiến.

Có mấy cái rõ ràng là người biết rõ về cô:

“Lục Nhĩ Nhã, năm hai Học viện Điện ảnh vô cớ thôi học, người mới đã là nữ số hai, các vị tùy ý hiểu biết một chút.”

“Ha hả, dựa vào thủ đoạn đi lên, không có gì đáng chờ mong.”

“Phỏng chừng tôi phải bỏ qua một bộ phim vì một người rồi!”

“Cũng không biết hậu trường là ai, thế nhưng có thể bắt được nhân vật trong phim của Chu Hoài Dịch, trâu bò!”

“Cmn coi thường nhất loại người dựa vào người khác đi lên.”

“…”

Sẽ xuất hiện bình luận như vậy, cô ít nhiều vẫn đoán trước được, thấy trong lòng cũng không phập phồng quá lớn, giới giải trí mà, thật thật giả giả, tốt tốt xấu xấu, qua mấy ngày, còn có ai nhớ nữa?





Đồng thời nhận được lời khen của người khác, nên làm tốt chuẩn bị bị bôi đen, suy cho cùng “người bôi đen chuyên nghiệp” mà bôi đen, trên mạng có một đống.

Căn bản không thể nói là cái gì chân tướng, mọi người chỉ tin tưởng chính mình trong lòng càng nguyện ý tin tưởng phương diện kia, là thật hay giả, không quan trọng, đấu khẩu, cũng vui vẻ.

Người vào trước là chủ đúng là người vào trước là chủ, tư tưởng cổ hủ của người khác đương nhiên không thể khống chế được, vẫn là câu nói kia, thuận theo tự nhiên, qua những ngày này, đều sẽ trở nên không liên quan.

“Đang xem cái gì?” Phía sau thình lình truyền đến thanh âm của Chu ảnh đế, Lục Nhĩ Nhã hoảng sợ, quay đầu lại nhìn anh: “Anh, anh đến lúc nào?”

“Vừa đến.” Kéo ghế qua ngồi xuống, Chu Hoài Dịch cũng không hỏi ý kiến cô, trực tiếp lấy điện thoại từ tay cô, Lục Nhĩ Nhã vô thức muốn đoạt lấy, bị anh đè lại bả vai, không thể động đậy.

“Chỉ là weibo thôi mà, không có gì hay ho.” Thấy sắc mặt người đàn ông không phải quá tốt, cô mở miệng giải thích.

Ngón tay dài khẽ động, lướt lướt xuống dưới, bình luận tiêu cực chỉ có ít ỏi mấy cái, nhưng cực kỳ dễ dàng thay đổi hướng gió, Chu Hoài Dịch nhíu nhíu mày, trả điện thoại lại cho cô.

Lấy điện thoại của mình ra, ngón tay nhanh chóng thao tác bên trên, Lục Nhĩ Nhã không rõ nguyên do, duỗi cổ nhìn xem: “Anh đang làm gì?”

“Không có gì.” Nói, còn quay điện thoại hướng về phía mình, không cho cô xem.

Lục Nhĩ Nhã càng thêm tò mò, dịch vài cái ra ngoài, lại với tới xem: “Em muốn nhìn một chút.”

Chu Hoài Dịch cuối cùng nhấn vài cái, để điện thoại sang một bên, duỗi tay đỡ cô, lót gối đầu trên đầu người, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cô, liền ngồi trở lại trên ghế.

Hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, Thư Nguyên mua cho.”

“Xin lỗi, gấp rút quay cảnh sáng nay, đã tới muộn.”

Lục Nhĩ Nhã lắc đầu cười nhạt: “Không sao, ngược lại là anh ấy, đã ăn cơm chưa?”

“…”

“Chưa hả?”

“… Ừm.” Vừa quay xong đã chạy đến đây, anh nào có thể nhớ đến việc ăn cơm, vội lên đều như vậy, không ăn một hai bữa, cũng không cảm giác.

Lục Nhĩ Nhã bẹp bẹp miệng, nhìn anh, lại xem bên trong ngăn kéo tủ, lại nhìn anh, rồi sau đó như hạ quyết tâm: “Em nói với anh một chuyện, ngươi không thể tức giận nha.”

“Cái gì?”

“Trong ngăn kéo có đồ ăn vặt, nếu anh đói, có thể lấy ra lót dạ trước.”

Chu Hoài Dịch hơi nhướng mày: “Đồ ăn vặt?”

“Vâng… Chính là, đột nhiên rất muốn ăn, bảo người đại diện của Thư Nguyên mua một chút qua đây, nhưng là em bảo đảm, trước khi lành vết, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào.”

“Em còn tính giữ lại để lúc ra viện ăn?” Khẳng định không có khả năng, đã mang tới bệnh viện rồi, sao cô có thể giữ lại đến ngày ra viện?

Một câu chọc thủng tâm tư nhỏ của cô, Chu Hoài Dịch mở ngăn kéo ra, quả nhiên nhét đầy một ngăn kéo, đều là chút đồ ăn vặt, còn có mấy hộp kẹo các loại màu.

Nhíu chặt mày, bác sĩ rõ ràng đã dặn dò không thể ăn thực phẩm rác này, chân trước vừa đi, sau lưng cô liền “Nhập hàng”?

Lấy túi nilon đặt gọn dưới mấy hộp kẹo, Chu Hoài Dịch ngồi xổm xuống, nhét từng thứ từng thứ vào trong túi.

Lục Nhĩ Nhã sốt ruột, trừng mắt mắt to nhìn anh: “Anh, anh làm gì đó?”

“Tịch thu!” Tức giận đáp một câu, thấy cô thế nhưng còn bày ra bộ dáng ủy khuất, lại trách nói, “Em là ngại vết thương tốt lên quá nhanh phải không?”

“Không có mà, chính là…… Muốn ăn.” Càng nói âm thanh càng nhỏ, cuối cùng mấy chữ cơ hồ là ở trong miệng, sớm biết thế đã không nói cho anh, đồ ăn vặt mình tâm tâm niệm niệm, hoàn toàn không ăn được.

Chu Hoài Dịch không làm quá quyết tuyệt, để cho cô hai hộp kẹo làm bằng tay, số còn lại đều để ở tủ bên ngoài, khóa lại, còn thu chìa khóa, cô không thể vì miếng ăn mà cậy khóa.

Nhớ tới những bình luận ác ý vừa rồi, Chu Hoài Dịch lại an ủi cô: “Không cần thiết để ý những thứ kia, ở trong cái vòng này đều khó tránh khỏi, thanh giả tự thanh.”

“Hình như anh tương đối để ý.” Còn không phải sao? cô còn chưa nói cái gì, đối phương đã cầm điện thoại mân mê một hồi, còn không cho cô xem, chắc hẳn là đã đăng cái gì đó biện giải cho cô.

“Tôi biết nội tình, đương nhiên là phải làm sáng tỏ cho em một chút.”

“Làm sáng tỏ?”

“Ừm, có vấn đề gì?”

Lục Nhĩ Nhã nhìn chằm chằm anh, vẫn là nhìn không ra cái gì, lấy điện thoại ra, mở Weibo, lập tức có tin tức nhắc nhở, không thể nghi ngờ, là anh đã đăng Weibo.

“Từng thấy cô gái nhỏ diễn, đi tìm vài lần, mới mang cô ấy vào đoàn phim, diễn không tồi, con người cũng tốt, Chương Hân Dao giao cho cô ấy diễn, quá thích hợp.”

Chỉ nói mấy câu, lập tức dấy lên một trận thảo luận, nhóm fans nhỏ của Lục Nhĩ Nhã còn chạy đến phía dưới Weibo của anh nói cảm ơn, cảm ơn anh vì nói chút công đạo cho chị Nhĩ Nhã của họ.

Lời này vừa nói ra, những người lúc đầu còn nói mấy câu ghen ăn tức ở giờ đã biến mất không thấy bóng dáng, mấy cái □□ kia, cũng không ai đi chú ý, thay thế là chủ đề “Chu Hoài Dịch đăng weibo ủng hộ người mới” như vậy.

Lục Nhĩ Nhã ôm di động nhìn một lát, lắc đầu: “Đây cũng không phải là sự thật.”

Chu Hoài Dịch cười khẽ ra tiếng: “Bằng không em hy vọng tôi viết thế nào? Lục Nhĩ Nhã xuất hiện ở phòng tôi, xin tôi cho cơ hội đóng thế cảnh bán nud3? Tôi cảm thấy không tồi, ngay cả vai Chương Hân Dao cũng giao cho cô ấy?”

“…… Vẫn là như vậy tương đối tốt.” Tuy rằng đó cũng là sự thật, nhưng nói ra, luôn có loại cảm giác càng bôi càng đen.

Lặng im vài phút, Lục Nhĩ Nhã lướt Weibo, Chu Hoài Dịch ngồi ở bên cạnh chợp mắt dưỡng thần, lại như nhớ tới cái gì, khẽ nâng mắt: “《 Sau cơn mưa 》 tuần sau là có thể quay xong, nếu em không thể xuất viện, thì sẽ tìm cho em một diễn viên lồ||g tiếng.”

“Vâng.” Cũng chỉ có thể như vậy, vẫn không thể bởi vì một mình cô mà  trì hoãn tiến độ diễn, bộ phim sắp được đưa đi thẩm định, sao có thể  có đạo lý đẩy thời gian ra sau vì chờ một diễn viên xuất viện tự mình lồ||g tiếng?

“Phó đạo diễn Trịnh làm khó dễ em?” Anh hỏi.

Động tác lướt điện thoại của Lục Nhĩ Nhã dừng một chút, chớp mắt một cái, lại như không sảy ra chuyện gì: “Không có, anh không phải đã cảnh cáo anh ta rồi sao?”

Hừ lạnh một tiếng, Chu Hoài Dịch nói: “Anh ta không có khả năng nghe lời như vậy.”

Lục Nhĩ Nhã vui vẻ, buông điện thoại, nửa dựa vào gối đầu: “Các anh đấu với nhau nhiều năm như vậy, còn một hai phải hợp tác, có phải hai bên đều vô cùng bực bội hay không?”

“Tôi chả có tâm trạng cùng anh ta đấu, là chính anh ta tính toán chi li mà thôi.”

“Cũng không trách anh ta, tất cả nổi bật đều bị anh che mất, anh ta đương nhiên sẽ không thoải mái.”

“Chẳng lẽ trách tôi?”

“Ách…… Đương nhiên không phải.”

Dừng một chút, người nọ lại hỏi: “Hỏi em là anh ta có làm khó em không, lại nói với tôi cái vô dụng đó.”

Vô dụng thì anh cũng trả lời rồi? Lục Nhĩ Nhã bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói cho anh lại có thể làm sao? Phim cũng quay xong rồi, về sau nước sông không phạm nước giếng, không gặp nhau là được rồi.”

“Nhưng em dưới mắt tôi chịu ủy khuất, tôi sẽ không thoải mái!” Ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nhìn về phía ánh mắt của cô, cũng vô cùng nghiêm túc.

Lục Nhĩ Nhã ngơ ngẩn mà nhìn anh, cảm thấy ngượng ngùng, lại cúi đầu, nhìn nếp uốn trên chiếc chăn trắng: “Cũng không thế nào, chỉ là để em diễn lại mấy lần, làm diễn viên, đó không phải điều bình thường sao?”

Chu Hoài Dịch vuốt vuốt tóc cô, lại thu hồi tay, không nhanh không chậm mở miệng: “Diễn kịch là bổn phận của diễn viên, nhưng vô cớ diễn thêm mấy lần, không phải diễn viên nên làm, cũng không phải một người đạo diễn đủ tư cách nên làm.”

Lời này đủ độc, một câu đã đem phó đạo diễn Trịnh có hai mươi mấy năm kinh nghiệm không đáng một đồng, còn bị xem là không đủ tư cách, phó đạo diễn Trịnh, quả nhiên là tự làm tự chịu, hận người ta nhiều năm như vậy không có lý do, không mong đợi, cuối cùng thì chẳng ai quan tâm cả.

Khóe miệng ngậm cười, Lục Nhĩ Nhã nói: “Anh là đạo diễn còn ba ngày không đến phim trường, còn trách người ta?”

“Đương nhiên, tôi cũng có lỗi, nếu tôi ở đó, anh ta cũng không có khả năng khi dễ em.”

“…”

Trọng điểm hình như không phải cái đó chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK