Cho dù có chút chóng mặt, cô ít nhiều vẫn có thể cảm nhận được áp suất thấp phát ra từ người đàn ông này.
Có thể là nhìn thấy cô đi xe của người đàn ông khác về.
Cô cảm thấy buồn cười, híp mắt nhìn người đàn ông đang mím chặt môi, bất giác cười thành tiếng: “Anh giận đấy à?”
“Tiểu tử kia là ai?” Anh hỏi, ngữ khí tốt lắm.
Lục Nhĩ Nhã đột nhiên muốn trêu anh, nhướn mày, không chút để ý nói: “Người ta chỉ đưa em trở về mà thôi, em còn chưa đến nhà người ta, càng không cười nói với người ta trước mặt anh, anh đã không chịu được rồi?”
Sắc mặt Chu Hoài Dịch khẽ thay đổi, biết cô lại lấy chuyện Lư Chu Chu trêu chọc anh: “Nói chuyện nghiêm túc với em, ít lấy chuyện kia khích anh lại.”
“Ồ, anh tiện đường đi nhờ xe người ta thì không quan trọng, em tiện đường đi nhờ xe người khác lại là chính sự rồi?”
“Lục Nhĩ Nhã!”
Bả vai bị xiết có chút đau, Lục Nhĩ Nhã nhíu nhíu mày, động đậy hai cái, không thoát ra được, lại giương mắt hơi giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Em khát, muốn uống nước.”
Người đàn ông không dao động: “Kệ em.”
Thật ấu trĩ!
Cũng không còn tâm trạng tiếp tục chiến đấu với anh, Lục Nhĩ Nhã dựa đầu vào vai anh, giải thích: “Đồng nghiệp cùng nhau quay một chương trình thực tế, Giang Hoài, nhà gần đây, tiện đường mà, nào có đạo lý để một cô gái tự đi về?”
Sắc mặt Chu Hoài Dịch hơi hòa hoãn một chút, ngoài miệng còn không chịu thả lỏng: “Em ôm ôm ấp ấp lại là chuyện thế nào?”
Ôm ôm ấp ấp……
Thế mà anh cũng nghĩ ra được lời này, Lục Nhĩ Nhã nắm tay lại, đấm nhẹ lên lưng anh một cái: “Nói bậy gì đó? Em uống say, người ta chỉ tiện tay đỡ một cái, kia lúc Lư Chu Chu hôn mê, anh còn ôm người ta vào phòng nghỉ đó.”
Người đàn ông không lên tiếng, ôm cô vào trong lòng.
Lục Nhĩ Nhã lại hỏi: “Anh lấy chìa khóa ở đâu đó?”
“Nhĩ Dương đưa cho.”
Cô hừ một tiếng: “Khuỷu tay hướng ra ngoài, đứa trẻ xấu xa.”
Chu Hoài Dịch lại là cau mày, xoa xoa gương mặt cô, lại đỡ cô lắc lắc lư lư đến bên giường ngồi: “Anh lại được coi là người ngoài?”
“Còn chưa có lãnh chứng đâu, sao coi anh là người nhà được?”
“Người bận quay chương trình thực tế đến không có thời gian chẳng phải anh.” Cầm cái cốc qua, ra ngoài rót cốc nước ấm rồi đi vào, nhét vào trong tay cô, anh lại nói, “Buổi gặp mặt đêm nay thế nào?”
Lục Nhĩ Nhã đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường, cảm thấy không còn sức lực, thuận thế ngã ra đằng sau, nghiêng người, hướng mặt về phía anh: “Cứ như vậy thôi, cũng khá có lợi, tuổi còn trẻ, không có tâm cơ gì, nói chuyện cũng thoải mái.”
Chu Hoài Dịch cười khẽ, kéo lại quần áo cho cô, che đi phần bụng lơ đãng bị lộ ra: “Tâm cơ và tuổi còn có liên quan?”
“Đương nhiên rồi, giống anh vậy, cả ngày suy nghĩ cái gì, em một chút cũng không hiểu, giống như cái động không đáy, nhìn không thấy đáy.”
“Anh cả ngày đều nhớ em, điều này em cũng không biết?”
“Hừ, miệng cũng như bôi mật.” Duỗi tay, nắm nắm góc áo người đàn ông, “Anh cũng nằm xuống, cứ ngẩng mặt nhìn anh, mỏi quá.”
“Y như trẻ con.” Ngoài miệng nói như vậy, vẫn là tùy theo ý cô, nằm bên cạnh người cô, thuận tay kéo cô nằm lên khuỷu tay, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô.
Lục Nhĩ Nhã phát hiện bây giờ bản thân đối với tiếp xúc chân tay đã tập thành thói quen, mặt cũng không đỏ lên chút nào. Suy đi nghĩ lại, lại thấy bình thường, nên làm không nên làm đều làm, còn thẹn thùng cái gì?
Say sưa chui vào lòng người kia, chọn tư thế thoải mái, lại nghĩ tới chuyện của Giang Hoài, hỏi anh: “Anh lúc đó, có nghĩ tới chuyện nói cho em anh chính là anh Chu không?”
“Lúc nào?”
“Chính là sau khi anh gặp em ở khách sạn.”
Chu Hoài Dịch lặng im một lát, giống như đang nhớ lại xem có chuyện như vậy không, đợi đến khi Lục Nhĩ Nhã không buông tha lại hỏi một lần, mới chậm rãi mở miệng: “Nghĩ tới.”
“Vì sao nha?” Ngồi dậy, thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt anh, phát giác người đàn ông sớm đã thu lại vẻ mặt vui đùa, cô cũng nghiêm túc theo.
Không mang mắt kính, Chu Hoài Dịch híp mắt nhìn cô một hồi, lúc này mới dời tầm mắt hướng lên trần nhà, than nhẹ một tiếng: “Anh không chắc chắn về bản thân có thể cho em hạnh phúc hay không.”
Nói giống y như Giang Hoài?!
Lục Nhĩ Nhã chớp mắt, đợi lời nói tiếp theo của anh, đối phương lại không thèm để ý rũ mắt cười cười, lại một lần nữa ôm cô vào trong lòng: “Đều không quan trọng, dù sao cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau.”
“Anh nói đi mà, em muốn nghe.”
Người đàn ông nhíu mày, nhìn cô một cách khó hiểu: “Biết cái này làm gì?”
“Giang Hoài ý, hoàn cảnh cũng rất giống anh, bây giờ cô gái kia hình như cũng không nhớ tới anh ta, anh ta nói không chắc chắn bản thân có thể đem lại hạnh phúc cho đối phương, rất rối rắm.”
“Chuyện của người ta, em nhọc lòng theo làm gì?”
Lục Nhĩ Nhã chê nóng, thoát ra khỏi người anh, lăn hai vòng, cách anh xa chút, mới nói: “Nghe qua 《 Biệt lai vô dạng 》 của anh ta, em nghĩ anh ta hẳn là rất thích cô gái kia, nếu bởi vì bản thân anh ta lưỡng lự, nếu bỏ lỡ, không phải rất đáng tiếc sao?”
Chu Hoài Dịch quay đầu, đáy mắt đầy ý cười, mang theo một chút thâm tình: “Nếu thật sự thích, thì sẽ không lựa chọn bỏ lỡ.”
Anh hiếm khi nhìn cô thâm tình mà chân thành như vậy, thế cho nên đột tới như vậy, làm Lục Nhĩ Nhã có chút không thích ứng, tim đập nhanh hơn vài cái, dời tầm mắt, không dám nhìn anh.
Không chờ cô ấp úng nói ra lý do tại sao, Chu Hoài Dịch lại để tay ra sau đầu, tự nói cho chính mình nghe: “Ở trước mặt người phụ nữ mình thích, phần lớn đàn ông sẽ trở nên không tự tin, bất kể thành tựu của anh ta thế nài, đều sợ không đạt được yêu cầu của đối phương, giống em và anh vậy, khi đó anh đã nghĩ, cô gái nhỏ đơn thuần như vậy, có thể chê anh tâm tư quá nặng hay không, hoặc là có để ý việc hơn cô ấy bốn tuổi hay không, lại không hiểu những lời nói đường mật.”
Dừng một chút, quay đầu nhìn cô gái đang cẩn thận lắng nghe, anh cong môi khẽ cười, tiếp tục nói: “Thật ra đàn ông cũng có lúc rất yếu ớt, cũng có những lúc rụt rè, đặc biệt là ở phương diện tình cảm, nếu chỉ đơn giản là chơi đùa mà thôi, tự nhiên sẽ không suy nghĩ cặn kẽ, nhưng nếu đối phương là người mình muốn nắm tay cả đời, thì sẽ nghĩ càng nhiều, nghĩ nhiều rồi, thì sẽ dễ dàng lùi bước…… Cũng đừng lo lắng, nếu thật sự yêu từ tận đáy lòng, thì dù thế nào cũng không muốn bỏ lỡ, cho dù cuối cùng không có kết quả, đại đa số đàn ông đều sẽ lựa chọn bày tỏ tâm ý.”
Duỗi cánh tay dài vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn trơn bóng của cô, anh nói: “Giang Hoài kia, anh đã gặp hai lần, hẳn là một tiểu tử đáng tin cậy, chính cậu ta sẽ có chừng mực, còn về đối phương nghĩ như thế nào, thì cũng không biết.”
Lục Nhĩ Nhã chép chép miệng, kéo tay anh xuống, nắm trong lòng bàn tay: “Nếu không ở bên nhau, vậy rất đáng tiếc.”
Chu Hoài Dịch lại cười: “Bé ngốc, cũng không phải tất cả mọi người nghĩ giống chúng ta, loại chuyện tình cảm này, chú trọng ngươi tình ta nguyện, nếu cô gái kia không thích cậu ta, cũng là không có cách nào cả.”
Nghĩ thấy anh nói rất có đạo lý, Lục Nhĩ Nhã tán đồng ‘ ừm ’ một tiếng, nhìn vẻ mặt vẫn còn nghiêm túc của người đàn ông, nhịn không được nói ang: “Nhìn không ra nha, đạo diễn Chu còn rất quan tâm tới vấn đề tình cảm.”
Anh cũng không giận, nói theo: “Em cho rằng làm đạo diễn dễ dàng như vậy? Chuyện gì phải hiểu một chút, bằng không những thứ quay ra có ai xem?”
Lục Nhĩ Nhã cười một trận, lại thảo luận với anh về công việc, bèn cầm váy ngủ đi tắm.
Lúc đi ra, người đàn ông kia đã đeo kính, ngồi trước bàn học nhỏ của cô, bận rộn với máy tính.
Lục Nhĩ Nhã liếc túi giấy bên giường, nghĩ đến lại là quần áo anh thay, cảm thấy buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, nói đùa: “Em nhận ra bây giờ anh không thể rời em một ngày nha.”
Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp: “Đúng vậy.”
Muốn chế nhạo người khác, ngược lại lại bị chặn bởi câu trả lời nghiêm túc của người kia, không mùi vị bĩu môi, xoa tóc ngồi trở lại trên cái giường nhỏ: “Đêm nay anh ngủ phòng cho khách đi, giường nhỏ quá, ngủ hai người có chút miễn cưỡng.”
Chu Hoài Dịch lại nói: “Lần trước không phải cũng ngủ như vậy sao?”
“Lần trước không phòng trống mà.”
Nhướn mày, Chu ảnh đế bắt đầu không đứng đắn: “Chúng ta thật lâu không cùng nhau ngủ.”
Cái ‘ ngủ ’ này dường như không giống cái ‘ngủ’ mà cô nghĩ, Lục Nhĩ Nhã sắc mặt ửng đỏ, vờ như nghe không hiểu: “Không muốn, chật lắm.”
“Không sao, dù sao là chồng lên nhau ngủ.” Càng thêm không đứng đắn.
Chồng lên nhau…… Chồng…… Lên nhau?!
Người này thật đúng là…… Càng ngày càng không biết xấu hổ! Loại lời nói này cứ nói thẳng tuột ra thế.
Lục Nhĩ Nhã vừa thẹn vừa giận, vơ lấy gối đầu ném về phía người đàn ông. Đối phương hơi dơ tay, vững vàng tiếp được gối đầu, lại lần nữa ném về trên giường: “Cục cưng, ném đồ lung tung không phải thói quen tốt.”
“Không thèm để ý đến anh!” Đỏ mặt mắng một câu, không nói chuyện cùng anh nữa, Lục Nhĩ Nhã xốc chăn nằm vào, rúc đến ven tường, lúc này ngược lại nói đến chuyện chính, “Video tiếp sức kia, đài truyền hình nói qua hai ngày qua đó ghi hình”
“Không phải cuối tháng mười hai mới quay sao?”
“Vâng, bọn họ nói đây là muốn chuẩn bị tốt một chút, về sau biên tập tốt, lo trước đỡ rắc rối, đừng để đến lúc đó anh lại bận đến nói không thấy người.”
Chu Hoài Dịch không để bụng, tiếp tục gõ bàn phím: “Anh tự quay rồi gửi cho bọn họ cũng giống nhau, đỡ phải đến đoàn làm ảnh hưởng quay chụp.”
“Không phải, người ta nói phỏng vấn cũng làm cùng nhau luôn……”
Chu ảnh đế bất mãn: “Ở đâu ra nhiều chuyện như vậy?”
Lục Nhĩ Nhã liếc anh một cái, lẩm bẩm một câu: “Còn không phải chính anh bảo em đi tham gia?”
“……”
Không làm việc lâu lắm, sau hơn nửa tiếng, Chu Hoài Dịch đã vào phòng tắm.
Khi đó Lục Nhĩ Nhã còn nửa dựa vào đầu giường lướt Weibo, không chú ý lắm. đợi đến khi người đàn ông [email protected] trụi chui vào trong chăn, mới hậu tri hậu giác hỏi một câu: “Bận xong rồi?”
Người nọ lại nói: “Làm việc và nghỉ ngơi kết hợp.”
“…… Lưu manh!”