Beta: Qiongne
Mấy ngày tiếp theo, Chu Hoài Dịch rảnh rỗi, cùng cô đi mua quà cho Nhĩ Dương, lại nhờ người mang một máy ảnh từ nước ngoài về cho Nhĩ Dương, làm Tiểu Tề bắt được flagship store, đóng gói cẩn thận, mới để vào bên trong hành lý, cùng nhau mang theo đến Thượng Hải.
Khi máy bay hạ cánh họ sẽ đến thăm Lâm An tiên sinh chân cẳng không tiện, theo cách nói của Chu Hoài Dịch, so với ông Chu, người này càng giống cha của anh hơn. Lục Nhĩ Nhã nhớ trong lòng, đã sớm mua thực phẩm chức năng ở Bắc Kinh để lấy lòng ông, vậy mới không mất lễ nghĩa.
Ánh mắt của ông lão không tốt nên không thể thấy rõ người đến là cô nhóc nhà ai, chỉ có thể bắt lấy Chu Hoài Dịch, hưng phấn gọi trợ lý mang kính viễn thị đến cho ông, híp mắt nhìn hồi lâu, mới liên tục gật đầu: “Ánh mắt của thằng nhóc này không tệ, là một cô gái rất tốt.”
Khác với Lục Nhĩ Nhã lần đầu gặp được tiền bối ở trong nghề này, Chu Hoài Dịch dựa vào cạnh cửa, tay cắm và0 túi, thuận miệng đáp: “Là con gái của sư phụ Lục, là một cô nhóc đánh đấm rất giỏi.”
Ông Lâm ngước mắt nhìn về phía trước, thật lâu sau, mới trả lời anh một câu: “Thanh Hòa? Chẳng trách lại có khí phách như vậy, con cũng thật là, nói chuyện cũng không nói rõ ràng, ta đã đến tuổi này rồi, sao có thể nhớ nhiều như vậy.”
Khí, khí phách?
Lục Nhĩ Nhã bị loại hình dung này làm luống cuống, là một cô gái xinh đẹp, bị nói thành có khí phách là như thế nào? Người khen dường như rất vừa lòng với cách nói của mình, quay đầu nói với cô: “Ta đã xem qua video mà Tiểu Đàm đưa, quyền cước khá tốt, nhân vật trên tay thằng nhóc Hoài Dịch, thật sự không ai thích hợp hơn cháu, không tệ không tệ, vợ chồng phối hợp, làm việc không mệt.”
Còn có cách nói này sao?
Lục Nhĩ Nhã nháy mắt phản ứng lại, khiêm tốn xua xua tay: “Không có không có, là đạo diễn Chu và đạo diễn Úc nâng đỡ cháu, cháu có không gian rất lớn để phát triển.”
“Đạo diễn Chu?” Giọng điệu ông lão kỳ lạ, người đàn ông đứng cạnh cũng không vui nhíu mày.
Kịp thời sửa miệng: “À…… Hoài Dịch.”
Ông Lâm vỗ bả vai cô, đưa kính viễn thị trong tay cho trợ lý: “Hoài Dịch đã cho ta xem thành phẩm của bộ《 Sau cơn mưa 》, biểu hiện rất tốt, so với nhị tiểu thư của nhà họ Lăng còn xuất sắc hơn, tự tin thêm một chút thì càng tốt.”
“Thật, thật vậy sao?”
“Cô bé này, ta còn có thể lừa cháu sao?” Dừng một chút, lại cong môi cười, nếp nhăn trên mặt càng hiện rõ ràng, lại khiến người khác cảm thấy thân thiết và hiền lành: “Trước đây mắt của thằng nhóc Hoài Dịch còn cao hơn đầu, một cô gái có thể lọt vào mắt xanh của nó, chỉ trong chớp mắt, còn cầu hôn luôn, ta còn tưởng rằng là một người có thủ đoạn lợi hại, hiện tại xem ra, thật sự là một cô gái đứng đắn.”
Chu Hoài Dịch có chút không đồng ý với lời nói của ân sư: “Cái gì gọi là mắt cao hơn đầu? Sư phụ lời này không thể nói bậy được”
“Được được, là do ta ba hoa, nếu Đàm Lâm không điện thoại báo tin cho ta, ta còn tưởng rằng tên nhóc như con sẽ cô độc đến già, như thế rất tốt, bắt cóc một cô gái còn trẻ về đây, cũng không xấu hổ xem mình đã già thế nào.”
“Xấu hổ cái gì? Năm nay cô ấy đã 24, cũng không còn nhỏ nữa.”
Ông Lâm mỉm cười lắc đầu, vẫy tay, gọi Chu Hoài Dịch đến trước mặt, lôi kéo tay của hai người, dặn dò tỉ mỉ: “Ở trong giới này, có người để giúp đỡ nhau, là một việc rất tốt, đừng học theo những cuộc sống không biết kiềm chế kia, ngoại tình hay làm gì đó bất trung bất nghĩa, hai người ở bên nhau không dễ dàng, phải biết quý trọng nhau.”
Lục Nhĩ Nhã có hơi rung động gật đầu, cẩn thận nhớ rõ lời nói của ông, Chu Hoài Dịch lại hỏi: “Ngài lại nhớ đến sư mẫu của con sao?”
Hốc mắt ông Lâm phiếm hồng, liếc mắt nhìn anh một cái, quật cường nói: “Chỉ là nghĩ mà thôi, sao hả?”
Chu Hoài Dịch than nhẹ một tiếng, nắm lại tay ông lão: “Con có thể làm sao? Không được mang sư mẫu của con ra để nói, già rồi còn học theo mấy người trẻ kia mà quậy hay sao? Ngài cũng quá rảnh rỗi, thoải mái rồi.”
Có lẽ bất mãn vì tâm tư bị anh vạch trần, ông lão hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh đuổi khách: “Cút cút cút, thằng nhóc thối, đừng hy vọng lễ chiếu đầu ta sẽ đến xem.”
“Chỉ nói một chút cũng không được……”
Cuối cùng cũng không đi, ông Lâm làm một bàn đồ ăn ngon, chờ Đàm Lâm và Tiểu Tề trở về từ hội trường thị sát, mang theo mấy nhân viên công tác có hiểu biết, ngồi cùng một bàn, cùng nhau ăn tối.
Rượu đủ cơm no sau lại cùng Lâm lão xuống lầu đi bộ một vòng, lúc trở lại khách sạn, đã là hơn mười một giờ tối.
Nhìn người đàn ông vẻ mặt tự nhiên theo mình vào phòng, Lục Nhĩ Nhã có chút hoảng loạn: “Em nói này, anh không định về phòng nghỉ ngơi sao?”
“Đây không phải là phòng của anh sao?” Anh nói.
Được rồi, tùy anh đi, Lục Nhĩ Nhã thật sự không hề chú ý đến anh, tự mình cầm quần áo tắm rửa, vào phòng tắm.
Trời nóng như vậy, trước khi ngủ tắm nước lạnh là điều không thể thiếu, chờ cô tắm xong mỹ mãn xoa xoa tóc Chu Hoài Dịch cực kỳ tự giác đứng dậy, đi vào phòng tắm……
Đây là tình tiết phát triển thần kỳ nào vậy?
Lục Nhĩ Nhã sững sờ tại chỗ, bên tai vẫn là âm thanh nước chảy không ngừng, anh đã bắt đầu tắm rửa!
Cô gõ cửa gọi anh, lại nhận được một câu hỏi: “Em muốn tắm cùng nhau sao?”
Chu ảnh đế da mặt vô cùng dày, càng ngày càng dày. Lục Nhĩ Nhã mắng nhỏ một câu “Lưu manh”, sau đó cầm khăn lông ra ngoài.
Lấy di động xem Weibo, đây là chuyện cô thường làm mỗi ngày, giống như làm theo khuôn phép. Không ngoài dự liệu, bức ảnh chụp mình và Chu Hoài Dịch tay trong tay ở sân bay, đang làm mưa làm gió trên mạng.
Fans của Chu Hoài Dịch vẫn vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, phần lớn là “Hy vọng nam thần hạnh phúc”, “Hai người thật xứng đôi” linh tinh, còn fans của cô thì:
“Ha ha, Lục Nhĩ Nhã, thế nhưng lại giả vờ mảnh mai, sợ Chu nam thần không biết cô là đàn ông hay sao? 【doge】”
“Chậc chậc chậc, thật sự muốn biết cô ngầm uy hiếp Chu nam thần như thế nào.”
“Dắt tay nhỏ!”
“Tôi còn ở trên giường chờ cô, cô lại chạy đi ân ái với người khác?”
“Cho chúng ta chia sẻ một chút cảm giác của nam thần.”
“Chỉ có tôi phát hiện trên cổ của Chu ảnh đế có dấu vết khả nghi sao? Lục Nhĩ Nhã, tối hôm qua cô đã làm chuyện tốt gì với người ta vậy?”
“……”
Cái quỷ gì vậy?
Dấu vết trên cổ Chu Hoài Dịch, rõ ràng là chính anh giở trò với người khác không cẩn thận nên mới như thế. Cô ở trong nhóm vợ của anh ấy, dù sao cũng biết một ít chi tiết, nghĩ đến loại kia thì cũng bình thường.
Cô bấm vào bình luận, muốn thanh minh cho bản thân vài câu, nhớ tới lần trước fans của Chu Hoài Dịch chạy đến trang cá nhân của cô để hỏi về sinh hoạt hằng ngày của Chu Hoài Dịch, cô lanh mồm lanh miệng, đáp một câu: “Ngoại trừ đóng phim, chính là đi ngủ.”
Chỉ là chữ “ngủ” kia, lại làm fans của hai hên miên man bất định, ngày hôm sau sau khi rời giường, đề tài “Lục Nhĩ Nhã lái xe” liền lên hot search.
Cô bĩu môi, từ bỏ ý định giải thích, miễn cho càng bôi càng đen. Nhìn tài khoản 19 tháng 2, giao diện đã đổi mới, lật qua Weibo của các trang V vui nhộn mà cô theo dõi, tự cười một trận, sau đó mới xem tin nhắn.
Phần lớn là Thư Nguyên gửi, cô gái kia có một thói quen, chuyện gì cũng thích nói ba lần, một lần nói trên WeChat với cô, lại sang Weibo nói một lần, còn ngại không đủ, gọi điện thoại hoặc tự mình chạy đến để nói với cô.
Đại khái đã nói xong, đều là những việc mà trước đây Thư Nguyên đã nói, cô vẫn nhẫn nại đọc lại một lần, trong lòng yên lặng cảm khái cô gái này thật biết biết đổi cách diễn tả, cùng một sự kiện, ba lần, đều là ba loại phong cách kể chuyện khác nhau.
Tâm tình cô rất tốt liền kéo xuống, nhìn thấy một cái tên ngoài dự đoán.
Chu, Chu Hoài Dịch?!
Không thể nào, sao anh lại biết acc clone của cô?
Không không không, có lẽ là để cảm ơn vì cô đã đăng bài trên Weibo.
Click mở, lại bị ba chữ quen thuộc phía trên làm chấn động. Nội dung tin nhắn của anh—— Lục Nhĩ Nhã!
Thiếu chút nữa đã bị sắc nước miếng của chính mình, Lục Nhĩ Nhã theo bản năng quay đầu nhìn về phía phòng tắm đang đóng chặt. Anh là thần sao? Cái gì cũng có thể đoán được.
Bất chấp tất cả, cô trả lời một câu: “Gọi em làm gì?”
Cảm thấy có chút trẻ con, nhìn chằm chằm màn hình một lúc, lắc đầu cười, ném điện thoại sang một bên, sờ qua kịch bản không biết đã xem bao nhiêu lần.
Không biết vô tình hay cố ý, khi Chu Hoài Dịch đi ra, thân trên [email protected] trụi, lộ ra cơ bụng và vòng eo rắn chắc, chỉ mặc một cái quần dài ở nhà, dùng khăn lau mái tóc đang ướt đẫm, không tiếng động đi đến bên cạnh cô: “Làm gì vậy?”
“Xem, xem kịch bản.”
“Mấy lần?” Không tiếp tục đến gần, người đàn ông duỗi cánh tay, lướt qua bên cạnh người cô, lấy laptop ở một đầu khác của sô pha, để trên đầu gối, nhìn thứ gì đó, thỉnh thoảng lại duỗi tay rõ chút nội dung.
“Không biết, chắc là 6,7 lần” Tò mò không biết anh đang làm gì, duỗi đầu qua xem, còn chưa thấy rõ là thứ gì, lại nghe anh sai bảo: “Lấy mắt kính cho anh, ở bên cạnh em.”
Lục Nhĩ Nhã nghe lời đưa qua, nhìn anh híp mắt nhận lấy, mới nhỏ giọng nói: "Anh cận bao nhiêu độ vậy? Có thể di truyền cho con hay không.”
Có lẽ là chữ "con" có hơi nhạy cảm, người đàn ông lấy kính đeo lên mắt, cười như không cười nhìn cô một cái, khi cúi đầu, đã lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ngoài miệng lại nói: “Thật ra em nên đồng ý cùng anh sinh con, sau đó hãy thảo luận vấn đề này.”
Cảm thấy mình đã tìm một đề tài không được tốt lắm, Lục Nhĩ Nhã ngửa cổ suy nghĩ trong chốc lát, cho rằng không thể nói tiếp, xoay đầu đi, tiếp tục đọc kịch bản.
Anh lại hỏi: “Em nghĩ như thế nào?”
“Cái gì?”
“Sinh con.”
“……” Vấn đề này anh đã hỏi vài lần, theo lý mà nói cô nên sớm quen mới đúng, nhưng nghe lại vẫn cảm thấy thật thẹn thùng. Xấu hổ rời đi, cách xa anh một chút, mới nói lên ý kiến của mình: “Còn chưa kết hôn, sinh con cái gì? Cầu hôn đã hấp tấp như vậy, kết hôn cũng không thể như vậy nữa.”
"Anh không nói với em chuyện sinh con, là anh muốn sinh con với em.” Tầm mắt của anh vẫn đặt trên máy tính, lại nói ra lời không đứng đắn.
Lục Nhĩ Nhã cảm thấy mình chưa đủ để nói với anh, vẫn cúi đầu, không phản ứng với anh.
Yên lặng trong chốc lát, lại nghe anh nói: “Nói một chút đi, em định khi nào kết hôn? Anh sẽ chuẩn bị tốt.”
Ừ, đây được xem như một vấn đề đứng đắn. Lục Nhĩ Nhã tính toán ở trong lòng, ném cho anh một con số: “30 đi.”
“Em? Hay là anh?”
“Đương nhiên là em.”
“Là anh đi.”
Lục Nhĩ Nhã nghiêng mắt nhìn anh: “Loại chuyện này còn có thể cò kè mặc cả sao?”
“Không phải cò kè mặc cả, em nói ra suy nghĩ của em, anh cũng nói ra suy nghĩ của anh.”
“…… Cưỡng từ đoạt lí.”
Tác giả có lời muốn nói: Xin cho phép tôi vô sỉ quảng cáo một chút
Lúc trước tôi đã dùng một acc khác để viết truyện, gọi là《 Dường như anh thích em 》, là chuyện xưa của anh trai Úc Hoài An.
Bởi vì dùng bút danh thiêm ước, mặt khác cũng đã bỏ acc kia rồi, nhưng lại thấy tiếc, nên dọn lại đây.
Lục tục viết qua mấy truyện, bộ truyện kia chính là bộ mà cá nhân tôi thích nhất, nếu mọi người cảm thấy hứng thú thì hãy đọc thử xem.
Bởi vì đã kết thúc, hiện tại đang biên lại, mỗi ngày hai chương, nếu cảm thấy truyện này đổi mới, có thể dùng truyện kia để bổ sung, ha ha ha!
Quyển tiếp theo muốn viết chính là chuyện xưa của các vai phụ, nghĩ rằng nếu đăng lên thì sẽ tốt hơn.
Khác: Có người bạn nói muốn xem phiên ngoại, sau khi hoàn thành chính văn, sẽ bổ sung.