• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì sợ liên lụy đến Đường Tiểu Trì, hơn nữa lại có anh họ ở bên cạnh áp chế nên mới miễn cưỡng kiềm chế lại được tính khí muốn bạo của Tả Khâu Tự khi bị Dương Vịnh khiêu khích. Cậu siết chặt bàn tay, làm cho gai của chiếc roi đâm sâu vào trong.


Tả Khâu Tự nhịn được nhưng Đường Niệm Chân lại không nhìn nổi y đắc ý như vậy.


"Các hạ, nếu như là ta nhớ không lầm, cây Khế Thực này đáng lẽ phải thuộc về chúng ta!"


Tuy rằng ở một mức độ nào đó, khi phân phối Khế Thực, Đào Tạo Sư sẽ có ưu thế hơn Khế Ước Sư. Nhưng đây cũng là chuyện sau khi đôi bên đã thương lượng, một bên phải bồi thường thỏa đáng cho bên kia mới có thể quyết định được. Còn như Dương Vịnh này trực tiếp đem Khế Thực trở thành của mình thì rất ít khi thấy.


Nghe vậy, ngay cả mấy Đào Tạo Sư đi cùng Dương Vịnh cũng có chút lúng túng, khẽ rũ đầu xuống, xích lại gần nhau thêm một lần nữa, giống như gà con bị gió táp mưa sa sấm vang chớp giật làm cho kinh hãi.


Tên Khế Ước Sư có khí chất hèn mọn kia nheo mắt lại, có chút hung tàn cười nhẹ hai tiếng. Một đám nhà quê không biết trời cao đất rộng, nếu như bọn họ dám phá hỏng chuyện tốt của y, chờ đến lúc ra khỏi Thí Luyện hội, nhất định phải đánh cho bọn họ biết y lợi hại đến thế nào!


Những người khác cũng trầm mặc lại. Mấy người đến sau đều là học sinh của học viện tinh cầu Tangos. Mấy người Tả Khâu Tự, Tả Phán Sơn, Đổng Trận, Đường Niệm Chân đều là nhân vật nổi tiếng trong học viện, học sinh ở đó có thể không quen biết bọn họ, thế nhưng sự tích liên quan thì chắc chắn đã nghe qua.


Bốn người này không có ai là người bình thường. Tả Phán Sơn và Đổng Trận đều là nhân tài được gia tộc chú trọng bồi dưỡng, đương nhiên sẽ không bởi vì loại chuyện này mà làm những điều mất mặt.


Còn Đường Niệm Chân cùng Tả Khâu Tự thì tính khí sáng sủa. Vụ lùm xùm liên quan đến hai người cần đây nhất, bọn họ đều chứng kiến hết thảy. Cho dù có gặp phải thủ đoạn bỉ ổi như thế nào đi chăng nữa, hai người cũng đều quang minh chính đại trên Sân đấu võ đánh cho đối thủ phải cúi đầu nhận thua, hơn nữa cũng chưa từng lén lút sử dụng thủ đoạn gì cả.


Mà nguyên nhân dẫn họ vào vụ lùm xùm đó, cùng Dương Vịnh các hạ trước mặt không tránh khỏi có chút quan hệ. Tình huống cụ thể, bọn họ không biết rõ, nhưng mà, việc Tả Khâu Tự dùng roi trói Công trùng ngược lại có thể chứng minh được rằng cây Khế Thực có liên quan tới bọn họ.


Dương Vịnh nhìn ánh mắt biến đổi liên tục của bọn họ, nhiều thêm mấy phần hoài nghi nhìn về phía y. Trong lòng trở nên phẫn uất cùng uất ức, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười khổ cùng bất đắc dĩ nói: "Đúng là có nhờ mấy vị hỗ trợ. Thế nhưng, cây Khế Thực này là do Dương mỗ phát hiện. Không bằng như vậy, mấy vị có nhu cầu gì có thể nói ra, Dương mỗ có thể làm được nhất định sẽ không từ chối."


Đường Niệm Chân nghe vậy, ngực mạnh mẽ chập trùng mấy lần mới đè xuống được cơn tức trong lòng.


Tên Dương Vịnh này da mặt quả thực  dày đến cực điểm. Làm bộ quang minh chính đại giống như là tất cả mọi người mọi người trước mặt đều có ý xấu, muốn đem Khế thực chiếm làm của riêng vậy. Nếu như bọn họ đồng ý, vậy thì y sẽ đạt thành mục đích. Nhưng nếu bọn họ phản bác lại, vậy thì Dương Vịnh sẽ ra vẻ yếu thế. Rõ ràng là chuyện đương nhiên, thế nhưng lại biểu hiện giống như là bọn họ bắt nạt y.


Quả nhiên Dương Vịnh vừa nói như vậy, liền có vài ánh mắt khiển trách rơi trên người Đường Niệm Chân.


Ngược lại Walther nhìn Dương Vịnh, nhíu mày một cái.


Đám Đạo Tạo Sư rúc vào một chỗ cũng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nhau một hồi liền có mấy ánh mắt lộ ra không đồng ý.


Tuy rằng biểu hiện vừa nãy của Dương Vịnh khiến họ cảm thấy không quá thỏa đáng, thế nhưng đây cũng đâu phải là chuyện lớn gì. Dù sao việc Đào Tạo Sư được ưu tiên lấy Khế Thực chính là quy tắc. Huống chi Dương Vịnh các hạ muốn cây Khế Thực này là để bồi dưỡng thành Linh bảo. Gặp được kinh hỉ lớn như vậy, gấp rút muốn có được nó là chuyện cũng có thể lý giải.


Thế nhưng trên thực tế, nếu như chỉ có mấy người bọn họ, căn bản không đối phó được con Công trùng kia, kết quả cuối cùng sẽ là bóp nát thẻ thân phận, chờ giáo viên đến cứu sau đó rời khỏi Thí Luyện hội này. Khế Thực lẽ ra nên thuộc về mấy người Đường Niệm Chân.


Bọn họ hiện tại chỉ có thể dùng lý do phát hiện Khế Thực này trước, mặt dày chiếm lấy nó. Nhưng mà, sau đó, nhất định sẽ nhận lỗi cảm tạ bọn hắn.


Những Đào Tạo Sư này dù gì cũng là cũng thanh niên ưu tú, cũng đã trải qua nhiều chuyện, đương nhiên hơn hẳn phần lớn những học sinh ngây thơ khác, cho nên họ đều nghe ra được ẩn ý được giấu trong lời nói của Dương Vịnh.


(* : khác với hàm ý có mục đích muốn cho người ta ngầm hiểu, còn ẩn ý này thì không 🤦‍♀️🤦‍♀️🤦‍♀️🤦‍♀️tui không biết nên diễn tả như nào nữa)


Vương Luân cùng Đông Đường tuy rằng khâm phục và thưởng thức  Dương Vịnh, nhưng không sùng bái như những người khác. Lần này tham gia Thí Luyện hội cùng y, chẳng qua là vì nghe nói Dương Vịnh là truyền nhân của đại sư Dương Phụng Viễn. Bởi vì sùng kính Dương lão gia tử không chỉ có tài nghệ cao siêu, mà nhân phẩm cũng đoan chính, nên mới hy vọng có thể giao lưu nhiều hơn với Dương Vịnh.


Không nghĩ tới người thật so với tưởng tượng của hai người họ hoàn toàn khác nhau. Không chỉ không cảm kích nhóm người tới cứu giúp, mà còn không chút áy náy cướp đoạt Khế Thực, thậm chí vào thời điểm này còn lấy oán báo ơi bôi đen người khác!


Vương Luân cùng Đông Đường thậm chí bắt đầu hoài nghi Dương lão gia tử - người có thể giáo dưỡng ra được một Dương Vịnh như vậy, không đáng để bọn họ sùng kính .


Ngoại trừ Đào Tạo Sư, mấy Khế Ước Sư bảo hộ Dương Vịnh cũng nhìn thoáng qua nhau. Bọn họ truy phủng Dương Vịnh, phần lớn là vì Linh bảo, vấn đề nhân phẩm không thuộc phạm vi cân nhắc của bọn họ. Bọn họ thật vất vả lắm mới có được lời hứa hẹn của Dương Vịnh, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà sinh ra hiềm khích với y.


Tên Khế Ước Sư hèn mọn kia trực tiếp mở miệng giễu cợt nói: "Thuộc về các ngươi? Cây Khế Thực này rõ ràng là do Dương Vịnh các hạ phát hiện, bất quá bởi vì ngài ấy nói có thể bồi dưỡng nó thành Linh bảo, các ngươi liền nảy sinh lòng tham, nghĩ muốn dùng nó để uy hiếp Dương Vịnh các hạ, quả nhiên là lòng tham không đáy!"


Y thấy sắc mặt mấy người Tả Khâu Tự trở nên khó xem. Trong lòng nghĩ nếu y càng làm nhục những người này, Dương Vịnh chắc chắn sẽ càng cao hứng. Vậy thì khả năng y có được Linh bảo sẽ càng lớn.


-----------------


1393
6/8/2020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK