• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Lực nhìn phù hiệu được khắc trên ngọc bội, con ngươi trong nháy mắt co rút lại.


"Khối ngọc bội này, cậu lấy được ở đâu?"


Ngày hôm qua kể cho Kiều Tu nghe về cố sự của vị Đại Năng kia, Đường Tiểu Trì đương nhiên sẽ không thừa nhận là chính mình cố ý.


Vị Đại Năng kia có khả năng cũng là người của Thiên Diễn đại thế giới, vì nguyên nhân không rõ nào đó mà lưu lạc đến thế giới này.


Linh khí ở đây táo bạo hỗn loạn, nếu không phải là do Bách Thảo môn không tập chung tu luyện võ lực, linh quyết tu luyện đều là bằng phẳng ôn hòa, thì kinh mạch Đường Tiểu Trì rất có thể đã sớm vỡ nát, đan điền vỡ tan, chớ nói chi là có thể khỏe mạnh bình an sống đến bây giờ.


Vì vậy nếu vị Đại năng kia không xé rách thành công để trở lại vị diện ban đầu, rất có khả năng là thật sự bạo thể mà chết .


Đường Tiểu Trì đọc thầm hai câu vãng sinh quyết học được từ đại hòa thượng, cười nói: "Là Kiều đại ca đưa cho tôi."


Âu Lực bỗng nhiên tỉnh ngộ, bình tĩnh lại.


Kiều gia Kiều Tu, từ nhỏ thân thể không tốt, dùng năng lực của Kiều gia có thể có được mấy thứ đông tây này cũng không có gì lạ. Hơn nữa, vị trí dưỡng sinh lúc trước của Kiều Tu là tinh cầu Tangol.


Âu Lực nghi hoặc còn có rất nhiều, nhưng mà nhìn sắc mặt Đường Tiểu Trì, ông liền không hỏi nữa.


"Tiểu Trì a, Trùng tộc tuy rằng tạm thời rút lui, thế nhưng chưa từng từ bỏ, ở tinh cầu biên giới càng là quanh năm giao chiến. Tầm quan trọng của khế thực, tất cả mọi người đều biết. Bởi vì Linh bảo quá ít, Khế Ước Sư cao cấp chỉ có thể phát huy ra uy lực trung giai, nếu có công pháp tu luyện Tinh thần lực, Đào Tạo Sư có thể tự tu luyện mình tu luyện, mà không còn phải dựa vào thiên phú, như vậy số lượng linh bảo bồi dưỡng ra được nhất định sẽ tăng vọt, một ngày nào đó có thể đuổi Trùng tộc ra khỏi thế giới Tinh Lịch."


Đường Tiểu Trì cười híp mắt nghe Âu Lực kích động nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu biểu thị tán thành. Sau đó... liền không có sau đó.


Âu Lực thấy con đường cảm tình đi không được, chỉ có thể thở dài nói: "Tiểu Trì nếu có nghiên cứu về phương diện Tinh thần lực, như vậy đào tạo Khế thực nhất định cũng rất xuất sắc. Trong học viện có vài thực vật chút khó thuần phục, không biết Tiểu Trì có hứng thú hay không?"


Đường Hiểu trì ánh mắt sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Đương nhiên là có, cảm ơn Tạ viện trưởng."


Sau đó nhả ra lời nói: "Nếu phương pháp tu luyện Tinh thần lực có ảnh hưởng đến tương lai của nhân loại, vậy thì kính nhờ Học viện đem bộ công pháp này dạy cho Đào Tạo sư và Tu Phục sư. Nếu như thật sự có thể trợ giúp đánh đuổi Trùng tộc, cũng coi như là góp chút công đức."


Âu Lực thấy hắn cười đến mi nhãn cong cong, giống tiểu hồ ly trộm được gà, cũng lộ ra một nụ cười rất giống cáo già.


"Vậy thì cảm ơn Tiểu Trì. Tuy rằng số lượng những thực vật chưa thuần phục này thưa thớt quý giá, thế nhưng dựa vào công đức này, lão già còn có thể làm chủ chọn cho cậu ba cây khế thực."


Ba cây? Đường Tiểu Trì trợn tròn cặp mắt, ngay cả Vương Luân cũng không kiềm chế nổi muốn nói chuyện. Bị Viện trưởng Văn Chấn Thanh - người hiểu rõ nhất tầm quan trọng của bộ công phá ngăn cản.


Quả nhiên, Viện trưởng nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Đường Tiểu Trì, cười híp mắt nói tiếp: "Thực vật chua thuần phục đều là học sinh đưa tới giao cho Học viện nghiên cứu. Tiểu trì công lao tuy lớn, thế nhưng lại không phải là người của Học viện người, vì vậy chỉ lấy được ba cây."


"Bất quá, nếu như Tiểu Trì trở thành người của Học viện, như vậy Tiểu Trò bất cứ lúc nào cũng có thể đến nghiên cứu thực vật chưa thuần phục. Chỉ cần thành công bồi dưỡng ra ba cây mới, liền có thể lấy được một cây về cho mình."


Đường Tiểu Trì suy nghĩ một chút, chương trình học của Học viện Khế ước sư đối với cậu không có tác dụng gì, nhưng nếu như có thể nghiên cứu thực vật chưa thuần phục, vậy cũng không tính là lãng phí thời gian. Hơn nữa, chi nhánh cửa hàng Bách Thảo thực vật ở Đế Tinh, cậu chỉ cần cung cấp đầy đủ thực vật, còn lại giao cho Lý bá và người máy là được.


Vừa nghĩ như thế, việc học tập trong học viện cũng không có cái gì xấu.


"Được, vậy thì tôi sẽ học lớp cao cấp sao? Cùng lớp với Niệm Chân?"


Viện trưởng Âu Lực mặt đầy giảo hoạt nói: "Đương nhiên là không, cậu sẽ đi làm lão sư."


Đường Tiểu Trì mơ hồ trở lại nhà lớn Kiều gia.


Cậu cuối cùng vẫn đáp ứng Viện trưởng đi làm giáo viên truyền thụ công pháp tu luyện Tinh thần lực.


Bất quá cậu hiện tại không những không phải là Khế Ước Sư, mà sát hạch Đào Tạo Sư và Trị Liệu sư cũng đều chưa vượt qua. Vì vậy phải chờ mấy tháng sau, thông qua sát hạch, cậu mới trở thành giáo viên chính thức của Học viện.


Đường Tiểu Trì hắng giọng, ngẩng đầu ưỡn ngực, vị Viện trưởng này thật có mắt nhìn, so với học sinh, cậu đương nhiên thích hợp làm giáo viên hơn.


Đường Tiểu Trì tự luyến xong liền đi tìm Kiều Tu. Kiều Tu vẫn đang tu luyện, Lý bá nâng khay hỏi dò có mang cơm lên cho thiếu gia không Đường Tiểu Trì dặn dò ông kêu nhà bếp bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị kỹ càng, không nên vào phòng quấy rối đến Kiều Tu.


Lý bá có chút lo lắng đi xuống. Đường Tiểu Trì sờ sờ cằm, cậu sớm đã là Kim Đan kỳ, ích cốc đã lâu, cho dù tu luyện mấy chục năm cũng không cần phải ăn cơm. Nhưng mà Kiều Tu vẫn còn là ** phàm thai, sau khi tu luyện sợ rằng sẽ rất đói bụng, suy nghĩ một chút liền lấy một chút thịt Tinh Thú bữa trước săn được đem đến nhà bếp.


Kiều Tu tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Đường Tiểu Trì nằm nhoài trên một chiếc ghế bành ngủ đến không biết trời đất.


Kiều Tu đứng lên, tuy rằng cả một đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại cảm thấy thoải mái. Quanh năm bởi vì linh khí tổn thương thân thể và kinh mạch mà dẫn đến đau nhức cũng đã biến mất hơn nửa, chỉ còn sót lại một chút bởi vì chưa hoàn toàn khôi phục nên vẫn còn lưu lại, nhẹ nhàng chậm chạp gây đau đớn.


Đường Tiểu Trì từ lâu đã không cần ngủ để nạp năng lượng, đây chỉ là dưỡng thành thói quen mỗi ngày nghỉ ngơi. Sau khi Kiều Tu tỉnh lại, cậu cũng xoa mắt tỉnh dậy.


"Kiều đại ca, anh tỉnh rồi ! Cảm giác thế nào?"


"Rất tốt. Cảm ơn Tiểu Trì ."


Chết mất, tu luyện khiến Kiều Tu càng thêm đẹp hơn, làm sao bây giờ !


Đường Tiểu Trì mặt ửng hồng choáng váng, chỉ cảm thấy bản thân chóng mặt, cần phải ngủ thêm.


Ngoài cửa Lý bá nghe được tiếng động, cẩn thận gõ nhẹ cửa hai tiếng.


Đường Tiểu Trì phục hồi tinh thần lại, nhớ tới dáng vẻ của tiểu sư điệt điệt lúc mới nhập môn, sau lần đầu tu luyện liền ăn như hùm như sói. Biết Kiều Tu nhất định cũng đói bụng, liền lôi kéo hắn và Lý bá đến phòng ăn.


Đầu bếp nữ Đinh đại thẩm ngày hôm qua được Đường Tiểu Trì đưa cho thịt Tinh thú, hôm nay phát huy hết năng lực của mình làm một bữa tiệc lớn.


Thịt Tinh thú vốn ngon, lại thêm trù nghệ hàng đầu của Đinh đại thẩm, hương vị đầy đủ, còn chưa tiến vào phòng ăn đã ngửi được mùi vị đó, Đường Tiểu Trì nuốt nước miếng sắp không nhịn nổi.


Đáng tiếc Đường Tiểu Trì cuối cùng vẫn thua Kiều Tu. Một bàn hoàn chất đầy thịt Tinh thú dưới nỗ lực của Đường Tiểu Trì cũng chỉ ăn được khoảng một phần tư, còn lại tất cả đều tiến vào bụng Kiều Tu.


Kiều Tu động tác ưu nhã, tư thái thanh thản, biểu tình nhàn nhã, giống như là đang đánh đàn pha trà, nhìn không giống chút nào dáng vẻ ăn như hùm như sói của tiểu sư điệt điệt, nhưng mà tốc độ hạ đũa như bay, tinh chuẩn tấn tốc, còn thỉnh thoảng săn sóc gắp đồ ăn cho Đường Tiểu Trì.


Cuối cùng sau khi kết thúc, Đường Tiểu Trì có chút kính nể liếc mắt nhìn Kiều Tu vẫn như cũ khỏe gầy eo thon.


Đợi đến cơm nước xong, cảm thấy hài lòng lại có chút lười biếng Đường Tiểu Trì ngáp nhỏ một cái, nói với Kiều Tu chuyện ngày hôm qua đi gặp Viện trưởng.


Kiều Tu nghe xong trầm tư một lúc gật đầu. Âu Lực Viện trưởng không phải là một nhân vật đơn giản, trước đó Tiểu Trì và Học viện trong lúc đó không có bất luận cái gì mâu thuẫn, đồng thời đôi bên đều có sở cầu, có thể cùng Học viện hợp tác là không thể tốt hơn .


Tiểu Trì có Học viện làm hậu thuẫn, cậu cũng có thể càng thêm thoải mái tay chân.


Kiều gia dòng dõi đơn bạc, không hề giống với mấy gia tộc có thế lực lớn khác, com cháu đầy đàn. Nhóm Khế Ước Sư được Kiều gia mời chào trước đây đều sống ẩn mình, hiện tại Kiều Tu đã trở lại Đế tinh, họ cũng nên lộ diện rồi.


Lý bá nghe theo Kiều Tu dặn dò phát ra tin tức, chỉ chốc lát sau liền có một thanh niên cao to cường tráng theo sau người máy đi vào.


Ngôn Tư Quý là người dẫn đầu nhóm Khế Ước Sư được Kiều gia mời chào, mẹ của hắn là chi thứ của Kiều gia, cả gia đình hắn đã từng được Kiều Mẫn cứu mạng, vì vậy hắn luôn luôn theo sau Kiều Tu, trung tâm như một.


Ngôn Tư Quý sau khi nhìn thấy Kiều Tu, khuôn mặt vốn nghiêm túc nở ra một nụ cười vui mừng. Ngôn Tư Quý so với Kiều Tu lớn hơn mười tuổi, cũng được coi là nhìn hắn lớn lên. Đối với cái thân thể ốm yếu này của tiểu thiếu gia, luôn luôn là quan tâm tôn kính cùng với sợ hãi, cho dù sau này thể chất đặc thù của Kiều Th lộ ra ánh sáng cũng không hề thay đổi.


Kiều Tu đối xử với Ngôn Tư Quý khác với Triệu Duệ Dương và Abner, nụ cười trên mặt rõ ràng chân thực hơn rất nhiều.


Ngôn Tư Quý hành lễ, nói: "Tiểu thiếu gia ngài đã trở lại. Thân thể ngài đã tốt hơn rồi?"


"Yên tâm đi, Ty Mùa. Đã tốt hơn rất nhiều ."


"Đây là Đường Tiểu Trì, ta. . . Sư huynh. Hãy đối xử với cậu ấy như ta."


Ngôn Tư Quý hiển nhiên không biết lúc nào Kiều Tu đã nhiều thêm một vị sư huynh, bất quá nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón tay Đường Tiểu Trì, liền lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, lúc đối mặt với Đường Tiểu Trì liền nhiều thêm mấy phần cung kính.


"Lần này ta trở về, Đế tinh hẳn là sẽ có động tĩnh gì, còn muốn làm phiền Ty Mùa chú ý thêm."


"Được! Tiểu thiếu gia yên tâm."


"Nếu ta đã trở về, các ngươi cũng có thể chuyển về trang viên, khu phía Tây Lý bá đã thu xếp xong."


"Được, ta liền về thông báo cho bọn họ."


Ngôn Tư Quý lại lần nữa hành lễ sau đó bước nhanh rời khỏi.


Đường Tiểu Trì nhìn theo bóng lưng của hắn, suy nghĩ một lúc nói: "Kiều đại ca, chuyện mở chi nhánh đã thu xếp xong rồi sao?"


"Cửa hàng đã xác định, còn có chút trang trí chưa hoàn thành. Sao vậy, Tiểu Trì có cái gì muốn sắp xếp sao?"


"A, em nghĩ, việc mở chi nhánh có thể tạm thời hoãn lại."


"Hả?"


Kiều Tu hơi nghi hoặc một chút, ban đầu hắn vẫn cho rằng mở cửa hàng Thực vật là lạc thú của Tiểu Trì, bất quá sau khi nghe xong lai lịch của hắn, cũng rõ ràng cửa hàng Bách thảo thực vật có một phần là để ký thác sự nhớ nhung của cậu với môn phái.


Đường Tiểu Trì phồng má, cậu làm sao có thể không ngại ngùng mà nói rằng nguyên nhân chủ yếu nhất khi mở cửa hàng là bởi vì không muốn ăn cơm mềm*. Người Bách thảo môn bọn họ, không hề có khái niệm nhờ nửa kia kiếm linh thạch nuôi gia đình, còn bản thân ăn không ngồi rồi.


(*ăn bám)


Bất quá, nhìn thấy Ngôn Tư Quý, biết rằng Kiều gia cũng có Khế Ước Sư mời chào, như vậy cậu liền có thể đem khế thực mà bản thân đào tạo ra trực tiếp giao phó cho Khế Ước Sư của Kiều gia.


Như vậy cũng coi như là bản thân xuất ra một phần lực, không tính là ăn  cơm mềm.


Hơn nữa kẻ địch của Kiều gia ở Đế tinh có rất nhiều, không phải là Đường Tiểu Trì muốn khoe khoang, nhưng mà sự thật rằng khế thực do cậu bồi dưỡng tuyệt đối tốt hơn của người khác, vạn nhất nếu cậu mở cửa hàng Thực vật ở đây, Khế thực tốt lại bị kẻ địch của Kiều Tu mua thì làm sao bây giờ?


Thứ tốt đương nhiên muốn giữ lại cho người của mình!


Đường Tiểu Trì tâm lý mặc dù có chút ấu trĩ, thế nhưng ý tứ giữ gìn trong lời nói của cậu lại làm cho Kiều Tu càng thêm hài lòng.


Đường Tiểu Trì biết Kiều Tu có thừa biện pháp mở cửa hàng Thực vật ở đây, hơn nữa sẽ có cách không bán cho mấy người tâm thuật bất chính như các gia tộc lớn ở tinh cầu Tangos liên thủ với nhau vậy chèn ép cậu vậy.


Thế nhưng bây giờ đã có phương pháp đơn giản giải quyết vấn đề ăn bám, vì cái gì còn phải chọn phương án phiền phức là mở cửa hàng kia?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK