Từ khi tự mình cảm nhận được niềm vui sướng khi bán xác ve kiếm tiền, đám Đại Bảo một lòng một dạ chỉ muốn đi tìm xác ve vì thế tụi nó thành lập tiểu đội tìm xác ve lâm thời.
Cái này liên lụy tới cả Nữu Nữu, nàng không ngủ trưa nhiều như trước nữa mà mỗi ngày đều như con sư tử ngửa mặt nhìn trời, ánh mắt nhìn lướt qua tán cây trên đầu tìm xác ve.
Đại Bảo khiêng một cây gậy trúc thật dài đi khắp nơi, nhanh chóng luyện được thần công mắt tới tay đi.
Phàm là xác ve tụi nó đã nhìn thấy thì tất cả đều bị chọc xuống cất vào bình.
Nếu chỗ nào cao quá gậy trúc không thể với tới thì Nhị Bảo sẽ như con khỉ nhanh nhẹn bò lên cây dùng gậy trúc đập.
Tiểu đội nghiêm khắc thực hiện chính sách ba sạch, phàm là chỗ tụi nó đã đi qua thì xác ve sạch sẽ, thứ biết bay cũng tán loạn không còn một mống, lá cây cũng rụng không còn cái nào.
Đương nhiên cái đám biết bay kia sẽ sôi nổi rắc một ít chất lỏng khó nói sau đó mới bay đi.
Một ngày này vào buổi trưa mặt trời đang lúc nóng nhất, tiếng ve kêu khàn giọng.
Tiểu phân đội bắt đầu ra quân, Tam Bảo và Tứ Bảo trợn mắt to nỗ lực tìm kiếm, cố gắng không để con cá nào lọt lưới.
Nữu Nữu cũng đứng dưới bóng cây ngửa đầu giúp đỡ tìm kiếm.
Ánh sáng chiếu trên gương mặt nhỏ bụ bẫm của đứa nhỏ quả thực đáng yêu.
Trên đầu nàng có hai búi tóc quả đào nho nhỏ buộc hoa nhung Lưu thị làm cho nàng.
Cái này càng tinh xảo hơn hoa lụa Đào Tam gia mua về.
Nữu Nữu ngửa cổ mãi thì cũng mỏi vì thế nàng ngồi xổm xuống vùi đầu vào đầu gối và nhắm mắt cho đỡ khó chịu.
Lúc nàng mở mắt ra thì thấy một cái xác ve màu nâu đậu trên phần gốc cây ngay tầm mắt nàng.
Nữu Nữu cười híp cả mắt sau đó cẩn thận gỡ xác ve kia xuống và kích động vẫy tay với đám Đại Bảo, “Ca ca, mau xem, con ve này lười tới độ còn chẳng thèm bò lên cao!”
Đám Đại Bảo quay đầu nhìn xác ve trong tay Nữu Nữu thì cười tủm tỉm khích lệ nàng một phen.
Nữu Nữu đắc ý bỏ xác ve vào bình, sau đó quyết đoán không làm sư tử nhìn trời nữa mà bắt đầu làm con heo dũi đất.
Nàng ngồi xổm người tìm kiếm xác ve trong các xó xỉnh.
Mà quả thực nàng cũng tìm được vài con thế là vui tới độ miệng không khép vào được.
Tiểu đội tìm xong quanh sân nhà mình thế là bắt đầu hành quân tới những nơi khác ngoài hàng rào.
Lúc này Kim Tỏa cõng một cái sọt không xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hắn vui tươi hớn hở hỏi Đại Bảo: “Làm gì thế? Các ngươi khiêng gậy trúc này để làm gì?!”
“Thì tìm xác ve, thế ngươi cõng sọt làm gì thế?” Đại Bảo chống cây gậy trúc hỏi Kim Tỏa.
“À, ta đi cắt chút rau ngổ.” Kim Tỏa đáp.
“Trời nóng thế này mà ngươi vẫn đi cắt rau ngổ à? Không phải có dây khoai lang đỏ rồi ư? Ngân Tỏa đâu, sao hắn không đi với ngươi?” Đại Bảo lại hỏi.
“Ngân Tỏa ngại nóng nên đang ở nhà ngủ trưa kìa! Ta muốn cắt cỏ rồi về nhanh để còn ngủ thêm một chút!” Kim Tỏa nói xong thì cõng sọt chạy mất.
Đại Bảo nhìn bóng dáng Kim Tỏa càng lúc càng xa thì hơi ngây người, mãi tới khi Nhị Bảo gọi hắn thì hắn mới hoàn hồn đưa cây gậy trúc ra.
Người lớn ngủ trưa dậy thì ai bận việc nấy.
Trường Phú và Trường Quý gánh nước tưới ruộng rau, Đào Tam gia nằm ở trường kỉ hút thuốc.
Lý thị và con dâu vội vàng quét tước chuồng heo và chuồng gà.
Đại Bảo mang theo mấy đứa em trở về, quần áo trên người đã ướt nhẹp mồ hôi.
Cả đám ôm bình nước sôi uống ừng ực sau đó thoải mái ngồi ở sân trước đếm xác ve.
“Ông nội, nóng quá, hôm nay chúng ta ra bờ sông bơi sớm một chút nhé!” Tam Bảo cũng không chê nóng mà dán tới bên người Đào Tam gia làm nũng.
Đào Tam gia cười ha hả gật đầu, “Ngày này nóng bức thì đúng rồi, chờ cha và nhị thúc của bây tưới rau xong về là chúng ta đi.”
Tam Bảo kích động nhảy dựng lên, Tứ Bảo cũng tiến đến ôm Tam Bảo cùng nhau nhảy.
“Tứ Bảo, đệ đừng có ôm ta, nóng chết mất!” Tam Bảo cáu nhưng Tứ Bảo lại ngó lơ, vẫn ôm chầm lấy hắn không bỏ.
Trong thôn đã có vài người lớn không chịu nổi nóng mà mang theo con mình ra bờ sông.
Bọn họ vừa đi vừa thét to, dụ dỗ khiến Tam Bảo và Tứ Bảo như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lúc này Lý thị ôm một rổ rau dưa tới sân trước ngồi nhặt.
Cà tím và ớt xanh được ngắt cuống, mướp hương thì phải dùng dao gọt vỏ ngoài.
Lý thị vừa gọt vỏ mướp hương vừa nói với Đào Tam gia: “Lão nhân, mấy ngày này đêm nào con cú cũng kêu không ngừng, ông có nghe thấy không?”
Đào Tam gia phun một ngụm khói và nói: “Một con chim kêu thì có gì kỳ quái, bà còn không cho nó kêu chắc?”
“Con cú này cũng không phải thứ tốt lành gì, nó mà kêu là sẽ có người chết đó!” Lý thị vừa lải nhải vừa gọt vỏ mướp hương sau đó bưng đồ ăn đi tới nhà bếp.
Đào Tam gia đáp một câu “Cả ngày chỉ lo linh tinh” sau đó tiếp tục hút thuốc.
Đại Bảo ở bên cạnh nghe thế thì cả người lại đổ mồ hôi.
Hắn tự nhiên nhớ tới Kim Tỏa mình gặp chiều nay sau đó cố gắng lắc đầu và âm thầm xem thường bản thân nghĩ linh tinh.
Tam Bảo và Tứ Bảo vẫn ở bên cạnh đùa nghịch, chờ Trường Phú và Trường Quý tưới xong cho rau thì mấy đứa lập tức túm tay Đào Tam gia cùng đi tới sông nhỏ.
Hôm nay mọi người vẫn tụ tập ồn ào bên sông nhỏ.
Vừa tới bờ sông Đại Bảo đã theo bản năng đi tìm bóng dáng Kim Tỏa.
Bình thường hắn là người nổi bật nhất, hắn sẽ đứng thẳng lộ cái mông tròn tròn và té nước vào người khác sau đó lại triển lãm tư thế bơi hắn mới học được.
Đại Bảo tinh tế nhìn lướt qua từng khuôn mặt để đảm bảo không bỏ sót nhưng vẫn không thấy Kim Tỏa đâu.
Lòng Đại Bảo tự dưng nóng nảy, hắn tìm Ngân Tỏa và nhanh chóng thấy tên kia đang chơi té nước với đám Thiết Đản.
Đại Bảo lập tức tiến lên hỏi: “Ngân Tỏa, anh ngươi đâu? Sao không thấy hắn?”
“Chiều nay ca ca một hai muốn đi cắt rau ngổ, lúc ta và cha tới bờ sông huynh ấy còn chưa về đâu!” Ngân Tỏa nói, “Ca ca ta thích bơi nhất, đợi cắt cỏ xong huynh ấy nhất định sẽ tới đây!”
“Lúc anh ngươi đi cắt cỏ ta có gặp, tính thời gian thì hẳn là hắn đã sớm về nhà rồi chứ!” Sợ hãi trong lòng Đại Bảo càng ngày càng lớn, “Ngân Tỏa, Thiết Đản, các ngươi đừng bơi nữa, chúng ta phân nhau ra tìm Kim Tỏa đi!”
Ngân Tỏa và mấy đứa còn lại thấy sắc mặt Đại Bảo ngưng trọng thì cũng bị dọa sợ.
Ngân Tỏa để mông trần, giày cũng không đi đã chạy về nhà, Thiết Đản thì theo mấy đứa khác tới chân núi tìm.
Rất nhanh Ngân Tỏa đã khóc thét chạy tới bờ sông nói là Kim Tỏa không về nhà.
Thiết Đản và mấy đứa khác cũng chạy về nói là không thấy Kim Tỏa ở chỗ cắt rau ngổ dưới chân núi.
Ngân Tỏa khóc thét lên với cha hắn: “Cha, không thấy ca ca đâu!”
Trường Phúc kinh hoàng lội lên bờ hỏi làm sao? Bờ sông vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên an tĩnh, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ngân Tỏa, Kim Tỏa làm sao, thế nào mà lại không thấy!” Trường Phúc bị dọa đến sắc mặt đều thay đổi.
Ngân Tỏa khóc ròng nói: “Không thấy ca ca, huynh ấy nói là đi cắt rau nhưng hiện tại không thấy đâu!”
Tình huống xấu nhất chính là Kim Tỏa trộm đi bơi và bị đuối nước.
Người lớn lập tức xách con nhà mình lên bờ, sau đó bọn họ đi dọc bờ sông tìm người.
Mẹ của Kim Tỏa là Chu thị nghe tin chạy như điên tới, nàng ta vừa khóc thét vừa quỳ gối dập đầu cầu xin mọi người giúp đỡ tìm con mình.
Ngân Tỏa đi qua đỡ lấy mẹ hắn, hai mẹ con ôm nhau khóc thương tâm muốn chết.
Người lớn đi dọc bờ sông tìm rồi có người phát hiện một sọt đựng đầy rau ngổ ở một khúc quanh, đúng là sọt của Kim Tỏa.
Chu thị nhìn thấy cái sọt này thì lập tức ngất xỉu, mấy phụ nhân chạy theo tới nhanh chóng ôm lấy nàng ta ấn huyệt nhân trung.
Vừa tỉnh lại Chu thị đã khóc khàn cả giọng.
Sọt của Kim Tỏa ở đây vậy nhất định hắn chết đuối ở chỗ này rồi.
Nam nhân biết bơi trong thôn đều nhảy xuống sông vớt người, bờ sông ở đây cũng sâu thế nên mọi người đều phải nín thở lặn xuống sờ soạng.
Lòng Trường Phúc đau như đao cắt, cái loại đau lòng vì phải vớt chính con mình này khiến mặt hắn nghẹn tím.
Tộc trưởng Đào Đại gia vội gọi người kéo Trường Phúc lên, lại sắp xếp mấy người trẻ tuổi xuống nước vớt người.
Trường Phúc đau lòng nắm chặt cỏ dại trên bờ.
Người làm cha như hắn không chăm sóc tốt cho con mình, nước mắt hối hận tự trách như hạt châu đứt dây rơi xuống không ngừng.
Bên bờ toàn là thôn dân nghe tin chạy tới, mấy đứa nhỏ ngày thường hay chơi với Kim Tỏa như Đại Bảo đã sớm khóc lóc nước mắt giàn giụa.
Bộ dạng sinh động của Kim Tỏa ngày thường vẫn còn ở ngay trước mặt, giống như đứa nhỏ đái vào tổ kiến, dùng tay té nước lên người tụi nó và đắc ý khoe khoang kiểu bơi chó kia vẫn còn ở bên cạnh.
Chỉ cần mấy đứa quay đầu lại là sẽ thấy hắn đứng đó cười ngây ngô.
Rốt cuộc có người hô to đã vớt được rồi.
Chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Chu thị cũng tan biến, nàng ta thét lên một tiếng rồi lại ngất đi.
Trường Phúc đứng lên đón lấy thân thể nho nhỏ của Kim Tỏa.
Chân tay đứa nhỏ rũ xuống, mềm nhũn.
Cha hắn dốc thẳng người hắn xuống mà lắc, bày tay to dùng sức đập sau lưng hắn.
(Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Nước sặc vào phổi nhanh chóng bị đẩy ra khỏi miệng mũi nhưng mãi tới khi có cả máu loãng chảy ra mà Kim Tỏa vẫn mềm nhũn không có sức sống.
Trường Phúc vừa khóc vừa vỗ lên lưng con mình, đứa nhỏ bảy tuổi bé bằng con gà con bị hắn lắc thì run lên.
Trường Phúc không ngừng gọi tên Kim Tỏa nhưng chẳng có tiếng đáp lại nào.
Cuối cùng hắn đặt đứa nhỏ trên mặt đất, Chu thị tỉnh lại thì thét lên và bổ nhào lên người Kim Tỏa mà gào khóc gọi hắn.
Ngân Tỏa và em gái út Đào Diệp cũng đứng bên cạnh khóc không ngừng.
Kim Tỏa đã sớm đi rồi.
Thôn dân xung quanh đều khóc, Đào Đại gia cũng đỏ mắt nhưng vẫn sai mấy người tiến lên hỗ trợ.
Có người mang một miếng vải dù màu đen tới căng ra che cả người Kim Tỏa.
Trường Phúc thì lảo đảo đứng lên ôm Kim Tỏa chậm rãi đi về nhà.
Danh Sách Chương: