Mục lục
Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mạ ở ruộng ươm đã dài hơn ngón tay, màu xanh lẫn vàng rải rác khắp nơi.
Đào Tam gia mang theo con trai tưới phân cho ruộng mạ còn đám Đại Bảo và Nhị Bảo không được xuống ruộng làm mấy việc gánh phân nặng nhọc này.

Đào Tam gia nói rõ là thân thể tụi nó còn chưa bền chắc, những việc nhẹ như làm cỏ, bón phân thu hoạch tụi nó có thể giúp, còn gánh nước, cõng khoai lang đỏ hay gánh phân thì tạm thời chưa thể làm, tránh cho bị còng lưng.
Ông lấy ví dụ rõ ràng là nhà nào đó trong thôn có đứa nhỏ mười mấy tuổi đã giúp đỡ gánh nước gánh phân.

Người nhà kia luôn khoe khoang con nhà mình có khả năng, nhưng hiện tại tới tuổi làm mai đứa nhỏ kia lại không cao lên được, lưng cũng còng rõ ràng.

Lúc này người nhà kia mới khóc lóc khắp nơi kể lể mệnh đứa nhỏ khổ, không tìm được vợ.
Đại Bảo và mấy “lao động chính” đành phải ở nhà giúp Lý thị sửa sang lại vườn rau.

Nhưng vườn rau bé tí bị mấy thằng nhóc lớn nhồng chen chúc thì nguy cơ quá cao nên Lý thị nhanh chóng gào thét đuổi mấy cái bảo ra ngoài.
“Ra ngoài ngay, giúp thì không giúp được còn thêm phiền!” Lý thị cáu tiết mắng.
Mấy đứa Đại Bảo đành phải đi ra, Tam Bảo vẫn muốn ở lại trong chốc lát, mãi tới khi Lý thị nhéo tai hắn kéo ra thì hắn mới chịu ra.

Tứ Bảo và Nữu Nữu ở một khu khác hái ớt cay lại làm đến ra dáng ra hình.
Nữu Nữu hái một đống ớt cay đỏ tươi và giơ lên trước mặt Tứ Bảo nói: “Tứ ca, chỉ hái loại đỏ này, mấy cái đỏ tím trong tay huynh thì đừng hái, để tụi nó chín thêm lại hái cũng không muộn!”

“Còn nữa, cành ớt dễ gãy, huynh cố gắng nhẹ nhàng đừng làm gãy cành.” Nữu Nữu nghiêm túc dặn dò.
Tứ Bảo nghiêm túc gật đầu và bắt đầu cẩn thận hái ớt cay màu đỏ.
Đại Bảo và Nhị Bảo không có việc gì làm nên chỉ có thể chọc Hoàng Hoàng ở sân trước.

Ai biết nó lại chỉ lắc lắc đuôi và tiếp tục nằm ì ở đó.
Nhị Bảo xoa đầu Hoàng Hoàng và thương cảm nói: “Hoàng Hoàng không còn hiếu động như trước kia nữa rồi.

Nó già rồi! Có lẽ lại quá mấy năm nó sẽ không còn nữa!”
Đại Bảo cũng thương cảm duỗi tay vuốt ve đầu Hoàng Hoàng, nó nhẹ nhàng cắn tay hắn và hừ hừ vẫy đuôi một cách vui vẻ.
Tam Bảo đi tới bế thân thể tròn vo của Hoàng Hoàng lên và lớn tiếng nói: “Già cái gì mà già? Hoàng Hoàng bây giờ là đúng lúc tráng niên đó, chẳng qua nó béo quá nên lười vận động thôi.

Các huynh xem này, một đống thịt!” Tam Bảo nhéo nhéo thịt trên người Hoàng Hoàng sau đó lại vỗ vỗ khiến cả người thịt mỡ của nó lập tức run lên.
Mặt Đại Bảo và Nhị Bảo lập tức đen sì.
“Bốn Mắt nhà Ngân Tỏa, Tiểu Hoa nhà Xuyên Tử và Tiểu Hắc nhà Cẩu Đản bằng tuổi Hoàng Hoàng nhà mình nhưng chó nhà người ta gầy hơn chó nhà mình bao nhiêu.

Ngày hôm qua Bốn Mắt còn đuổi theo cắn đệ đó, Tiểu Hoa với Tiểu Hắc cũng tung tăng nhảy nhót suốt ngày, bị đệ tẩn cho không biết bao nhiêu lần!” Tam Bảo kéo Hoàng Hoàng đi quanh viện mấy vòng thế là nó đành phải đi theo.
“Để đệ mang Hoàng Hoàng chạy quanh thôn mấy vòng cho nó gầy bớt.


Sao một con chó từng bắt được thỏ lại biến thành cái dạng này!” Tam Bảo nắm đoạn thịt mỡ trên cổ Hoàng Hoàng và kéo nó ra ngoài viện.
Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn Hoàng Hoàng dần dần bị kéo xa thì đám thương cảm mới nảy sinh trong lòng đã sớm không còn tung tích.

Hai đứa nhìn nhau nghĩ: haizzz, không có chó thì chọc mèo vậy, dù sao cũng phải tìm chuyện để làm đúng không? Vì thế hai đứa ngắt cọng cỏ đuôi chó trêu chọc ba con mèo con kêu meo meo!
Nữu Nữu và Tứ Bảo hái xong ớt cay cũng thò người qua xem anh trai chọc mèo con.
Lưu thị đi ra từ hậu viện thấy mấy đứa nhỏ thì cười mắng: “Bao lớn rồi còn trêu mèo, không có việc gì thì ra ruộng rau ở bờ sông hái ít dưa chuột về đây.”
Rốt cuộc cũng có việc để làm thế là Đại Bảo và Nhị Bảo kích động cõng sọt muốn đi, Nữu Nữu và Tứ Bảo cũng phủi tay đi theo.
Vừa ra khỏi sân bọn họ đã thấy Đản Đản chạy tới lấy lòng đưa cho Nữu Nữu một con châu chấu bằng trúc, “Nữu Nữu, cho muội chơi nè!”
Nữu Nữu vui vẻ đón lấy và nói: “Cảm ơn Đản Đản ca!”
Đản Đản thật sự là đau lòng quá mà, hắn ghét nhất là nghe Nữu Nữu gọi cái tên này, “Nữu Nữu, gọi Vĩnh Phong ca!”
“Đã biết, Đản Đản ca!”
Đại Bảo cười vỗ vai Đản Đản, “Vĩnh Phong, chúng ta ra ruộng rau ở bờ sông, ngươi thì làm gì?”
“Ta cũng không có việc gì nên muốn cùng mọi người đi!” Đản Đản nói.
“Vậy đi thôi!”
Khoảng cách giữa các luống rau ở bờ sông rất lớn, các giá rưa chuột cũng cách nhau đều, từng quả dưa chuột màu xanh non treo trên giá.

Nữu Nữu chỉ vào một quả dưa chuột đã ngả màu vàng ở góc giàn dưa và nói: “Ca, quả này là dưa chuột giống, không được hái! Dưa chuột non quá cũng không được hái!”

Đám Đại Bảo lập tức gật đầu, Nữu Nữu đưa con châu chấu trúc cho Đản Đản và nói: “Đản Đản ca cầm giúp muội cái này để muội hái dưa chuột!”
Đản Đản nói: “Ta sẽ giúp muội hái, muội cầm chơi đi!”
Nữu Nữu vẫn đặt con châu chấu trúc vào tay Đản Đản, “Huynh không biết hái đâu, tốt nhất là huynh đứng ngoài thôi!”
Đản Đản nghe lời và cầm châu chấu trúc đứng ở bờ ruộng chờ Nữu Nữu, nhìn nàng nghiêm túc hái dưa chuột, khuôn mặt nhỏ được lá xanh tôn thêm càng trắng nõn.

Đản Đản cảm thấy Nữu Nữu thật là đẹp, so với chị hắn còn đẹp hơn!
Tứ Bảo hái được một rổ dưa chuột thì bưng tới bờ ruộng và phát hiện Đản Đản ngây người nhìn con châu chấu trúc.

Hắn ngắt một cái lá dưa chuột chụp lên đầu Đản Đản và hỏi, “Hế, nghĩ gì mà thần người ra thế!”
Đản Đản cười hề hề nói, “Ta không nói cho ngươi!”
Tuy Tứ Bảo rất sợ Nha Nha nhưng hắn không coi Đản Đản ra cái đinh gỉ gì mà lập tức khom lưng cầm một quả dưa chuột từ trong rổ ra chỉ vào Đản Đản nói: “Tên nhóc kia ngươi có phục không?”
Đản Đản trợn trắng mắt, “Ta lớn hơn ngươi một tuổi đó, cái thứ không lớn không nhỏ!”
“Tới đây, chúng ta đánh một trận đi! Người thắng là đại ca!” Tứ Bảo ném quả dưa chuột trong tay cho Đản Đản còn mình thì cầm lấy một quả dưa chuột khác.
Tứ Bảo hét lớn: “Nhìn bảo kiếm dưa chuột của ta đây!”
Dưa chuột trong tay hắn đâm tới, Đản Đản thì vừa bảo vệ châu chấu trúc vừa múa may dưa chuột cùng Tứ Bảo quyết đấu.
Đại Bảo và Nhị Bảo bưng rổ của mình chui ra từ ruộng dưa đúng lúc thấy Tứ Bảo và Đản Đản đang cầm bảo kiếm dưa chuột chém giết lẫn nhau.

Đáng thương cho hai quả dưa chuột tươi non ngon miệng đã bị hai thằng ranh con này chém nát.
Nữu Nữu lo lắng Tứ Bảo dẫm nát rổ dưa chuột nên vội thét to chạy tới, “A! Cẩn thận dưa chuột!”
Hai vị kiếm khách vội dừng tay, trong tay vẫn cầm nửa thanh kiếm dưa chuột.


Tứ Bảo cười và bỏ nửa quả dưa vào miệng cắn, “Bảo kiếm dưa chuột đúng là tốt, gãy rồi vẫn ăn được!”
Đản Đản thì cầm nửa quả dưa chuột ngượng ngùng nói: “Nữu Nữu, lát nữa ta đền muội 2 quả dưa chuột!”
Nữu Nữu cầm nửa quả dưa chuột trong tay hắn và cười nói: “Không cần đâu Đản Đản ca, đưa muội quả dưa này để muội có việc!” Nói xong nàng bẻ nửa quả dưa kia ra và bắt đầu bôi nước dưa chuột lên mặt.
Nhìn biểu tình giật mình của mọi người thế là nàng cười khanh khách và giải thích: “Lần trước cùng mẹ xuống ruộng hái dưa chuột, vừa lúc có một đoạn dưa chuột cọ lên má muội.

Ban đầu muội không để ý, sau đó rửa mặt lại thấy chỗ dính nước dưa trơn mềm hơn hẳn! Nhị ca, huynh nói xem có phải dưa chuột có tác dụng tốt với làn da không?!”
Nhị Bảo nói: “Trong sách y chỉ nói dưa chuột có thể thanh nhiệt giải khát, dây, rễ và lá dưa chuột đều có thể làm thuốc, còn nước dưa chuột có tốt cho da hay không thì ta cũng không thấy nói.

Theo ý ta thì dưa chuột có thể ăn chứng tỏ không độc, nếu vậy hẳn có thể bôi lên da, còn có hiệu quả hay không thì muội cứ thử một lần xem sao!”
Đại Bảo đồng tình và cười nói: “Nhị Bảo nói có lý, ta thấy để đảm bảo muội nên thử trên tay trước, vạn nhất bôi lên mặt rồi có vấn đề gì thì hối cũng không kịp đâu!”
Mấy thiếu niên đều gật đầu thế là Nữu Nữu cũng nghe theo, vui vẻ bôi nước dưa chuột lên mu bàn tay, cả đường đi còn thường sờ sờ.

Đản Đản ở bên cạnh thì đưa con châu chấu trúc cho nàng cầm để hắn bưng rổ dưa.

Đại Bảo thấy thế thì không đồng ý nhưng tên kia lại khăng khăng muốn làm thế là Đại Bảo cũng đành kệ hắn.
Lưu thị thấy Nữu Nữu như con bướm nhỏ vui sướng chạy vào sân thì cười mắng: “Còn ra dáng tiểu cô nương không? Nhảy nhót như thế thì còn đâu nhã nhặn với lịch sự nữa!”
Lý thị lại không đồng tình: “Muốn nhã nhặn với lịch sự để làm gì, dạy ra một đứa ngốc thì ai dám lấy!”
Đại Bảo và Nhị Bảo bất đắc dĩ nhìn nhau cười, Đản Đản thì không biết nghĩ đến cái gì mà mặt đỏ lên và ném xuống một câu: “A! Tỷ tỷ gọi, ta về nhà đây!”
Nữu Nữu cẩn thận nghe một lát sau đó lẩm bẩm: “Có tiếng gọi ư? Sao ta không nghe thấy tiếng Nha Nha tỷ nhỉ?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK