Vào đêm trừ tịch năm ấy Đào Tam gia tuyên bố với mọi người là chỉ cần tích cóp thêm một năm nữa là đủ tiền xây nhà mới.
Qua năm ông sẽ bắt đầu đặt làm ngói đen và gạch xanh, vật liệu bằng gỗ thì ông sẽ bàn với tộc trưởng dùng lương thực tồn đổi ít gỗ trong rừng rồi sớm nhờ thợ mộc cưa đục thành phẩm.
Đây đúng là một tin tức tốt khiến người ta phấn chấn.
Cả nhà đều nghĩ tới nhà ngói đen gạch xanh nhất định sẽ rất chắc chắn lại cứng rắn, có thể che mưa chắn gió lại rộng rãi sáng ngời.
Lầu hai bằng gỗ nhất định sẽ cực kỳ bền chắc.
Người một nhà càng nghĩ càng kích động, hận không thể lập tức khởi công xây dựng nhà ở.
Tam Bảo gấp không chờ nổi nói: “Ông nội, năm nay cháu cũng muốn lên trấn trên kiếm tiền giúp trong nhà! Chúng ta kiếm nhiều tiền một chút là có thể xây nhà càng đẹp hơn.”
Đào Tam gia cười nói: “Năm nay con ở nhà nuôi thêm mấy con heo là được, một con heo cũng thu được không ít tiền đâu.”
Tam Bảo vỗ ngực nói: “Ông nội yên tâm đi, cỏ heo trong nhà cháu bao hết.”
“Còn đệ nữa!” Tứ Bảo cũng đứng bên cạnh Tam Bảo hùng hồn nói.
Nữu Nữu vừa thấy mấy thằng anh tỏ thái độ thì lập tức ngoan ngoãn nói: “Cháu sẽ chăm sóc cho Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo thật tốt, còn giúp bà nội làm việc nhà nữa! Cháu cũng kiếm tiền!”
Đào Tam gia cực kỳ vui mừng nói, “Đều ngoan, ông nghe thấy lời này thì quả thực vui mừng! Nhà ta vất vả một năm nữa là có thể xây nhà ngói!”
“Ông nội, nhà mới định xây ở đâu? Nhà cũ này của chúng ta sẽ bị phá đi ư? Nói thật là cháu thấy tiếc!” Tam Bảo hỏi.
“Không phá, chúng ta ở nhiều năm như thế sao phải phá!” Đào Tam gia đáp.
Trường Phú hỏi: “Cha, chúng ta phải hỏi thăm thợ xây nhà, thợ đóng gạch, thợ đá và thợ mộc sớm mới được!”
“Ừ, ta đều có quen những người làm mấy việc ấy, tìm lúc nào đó thích hợp nói với bọn họ một tiếng là được.
Ta nghĩ trước tiên mời thợ mộc tới xử lý gỗ đã, đợi xây xong nhà thợ mộc lại dựa theo kích cỡ phòng ốc mà làm cửa sổ và lầu hai.
Ở Phùng gia thôn có thợ mộc họ Phùng nhưng sở trường của hắn là làm quan tài.
Tốt nhất vẫn nên mời thợ mộc họ Tần thì thích hợp hơn.” Đào Tam gia nói.
Lý thị đồng ý: “Ông nói rất đúng, mời thợ mộc họ Tần đi! Còn một năm nữa, chúng ta cũng không cần gấp!”
Nhị Bảo nháy mắt với Đại Bảo, tên kia lập tức hiểu ý ngay.
Sau khi xây xong nhà ắt cha mẹ sẽ làm mai cho hắn vì thế Đại Bảo sờ đống lông tơ trên mép mình và nghĩ nghĩ về sau sẽ có nữ nhân cùng hắn ăn, ngủ thế là hắn lập tức rùng mình một cái.
Ý cười của Nhị Bảo càng sâu hơn.
Bởi vì tối trừ tịch Đào Tam gia nói một câu kia nên năm mới cả nhà đều vui vẻ.
Nghĩ tới chỉ cần nỗ lực thêm một năm nữa là có thể ở nhà ngói sáng ngời rộng rãi là trên mặt ai cũng tươi cười.
Tới ngày mùng 5 Đại Tần thị sang chơi và nói với Lý thị: “Tam tẩu tử, nhà tẩu cả ngày đều có người pha trò sao? Thế nào mà cả nhà già trẻ đều cười tươi như hoa hết vậy?”
Chuyện xây nhà Lý thị cũng chưa định nói với ai.
Chờ tới giữa năm chuẩn bị xong lại nói cũng không muộn.
Vì thế bà tìm một lý do khác để nói: “Thì chính là Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo chọc cho cả nhà cười ngặt nghẽo đấy thôi!”
Đại Tần thị vừa nghe tới chuyện bọn trẻ bày trò chọc cả nhà vui thế là tinh thần hăng hái hơn hẳn: “Quá chuẩn, trong nhà có trẻ con quả thực quá nhiều chuyện vui.
Ba đứa nghịch ngợm nhà ta cũng ngày ngày chọc ra bao trò khôi hài khiến cả nhà cười đau cả bụng!” Đại Tần thị nghĩ đến cháu nhà mình thì trên mặt không nhịn được tràn đầy tươi cười.
“Bụ Bẫm và Béo Ú nhà ngươi đúng là lắm trò, ngươi không biết đâu hôm qua hai đứa nó chạy qua đây, trên đầu úp hai cái bát làm ta cười bò!” Lý thị cười nói.
“A? Còn có chuyện này hả?!” Đại Tần thị hỏi, “Ngày hôm qua người nhà mẹ đẻ của ta tới nên ta vội quá không rảnh quan tâm cái gì.
Không ngờ hai thằng nhóc thối kia lại trộm cầm bát chạy sang bên này.”
“Ngày hôm qua cả nhà chúng ta ngồi trong sân sưởi ấm thì thấy Bụ Bẫm và Béo Ú cầm hai cái bát đội lên đầu rồi lắc lư đi tới.
Ta phải bảo Nữu Nữu nhanh chóng cầm bát đi cất chứ tết nhất mà đánh vỡ đồ thì quá là không may mắn!” Lý thị kể.
“Vậy ta phải cảm tạ tẩu.
Để lát nữa ta về sẽ cho tụi nó một trận! Thật là một ngày không đánh là leo lên nóc nhà lật ngói!” Đại Tần thị vui tươi hớn hở nói.
Nữu Nữu mang một đĩa đậu phộng rang tới và cười nói với Đại Tần thị: “Ngũ nãi nãi ăn đậu phộng!”
“Ngoan quá, cháu cứ để ở đây, Ngũ nãi nãi muốn ăn sẽ tự lấy!” Đại Tần thị khen.
Nữu Nữu đặt đĩa đậu phộng bên cạnh ghế gỗ sau đó quay lại ghế của mình ngồi.
Hầy! Không biết anh trai nàng đi đâu hết rồi, Nữu Nữu cảm thấy nhàm chán nên lấy đậu phộng chọc Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo nhưng vẫn cảm thấy không thú vị nên lại lấy gậy nhỏ chọc Đại Hoa.
Đại Hoa đã là một con mèo già rồi, trước kia chỉ cần một vật nhỏ là có thể chọc nó lăn lộn trên mặt đất kêu meo meo nhưng hiện tại nó nằm trên ghế lười không thèm nhúc nhích.
Từ lần trước nó sinh ba con mèo nhỏ thì ba năm nay nó chưa từng sinh thêm lứa mèo con nào.
Cả ngày nó cứ uể oải nằm phơi nắng và ngủ.
Nữu Nữu thấy gậy nhỏ không khiến Đại Hoa hứng thú vì thế lại đổi thành sợi chỉ hồng nhưng cũng chỉ đổi được một cái ngẩng đầu biếng nhác và một tiếng meo của nó.
Con mèo kia còn chẳng thèm nâng móng vuốt lên vì thế Nữu Nữu ôm Đại Hoa vào lòng nhẹ nhàng gãi cổ cho nó.
Lúc này Đại Hoa phát ra tiếng khò khè khò khè, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lắc.
Nữu Nữu lầm bầm nói chuyện với nó, cũng tin tưởng nó có thể nghe hiểu, “Đại Hoa, mày béo quá rồi biết không? Hoàng Hoàng mà béo là cũng không muốn vận động, mày cũng phải chạy nhiều một chút mới được!”
“Còn nữa, mày cũng không sinh mèo con nữa đều là vì mày béo quá đó.
Chờ qua năm mới này mày sẽ bắt đầu ăn kiêng nhé, biết không? Nghe được thì meo một tiếng đi!”
“Haizzz, đến kêu cũng lười kêu! Ha ha! Mặc kệ mày lười thế nào thì mày cũng là Đại Hoa của nhà chúng ta.
Mấy ngày hôm trước ta thấy Hắc Mễ nhà Nha Nha tỷ, nó là con mày đó có nhớ không? Xem ra không nhớ rồi, Hắc Mễ chạy tới trước nhà mình nhưng mày còn lười không thèm nhìn nó một cái, Đại Hoa, trí nhớ của mày kém quá!”
Nữu Nữu tiếp tục gãi cổ cho Đại Hoa còn nó thì tiếp tục khò khè.
“Đại Hoa, mày sinh lắm con thế mà mày không nhớ rõ tụi nó à? Ha ha, mày lợi hại hơn Hoàng Hoàng nhiều, tới giờ Hoàng Hoàng cũng chưa sinh được con chó con nào.” (Hoàng Hoàng: Ta là đực mà!)
Khò khè khò khè.
“Đại Hoa, ta biết mày thích ăn bí đỏ, ngày mai ta bảo bà nội chưng bí đỏ cho mày ăn nhé? Tết ăn nhiều thịt quá ngấy chết được! Kỳ thật mày cũng nên thử ăn khoai lang đỏ nữa, khoai lang chưng rất ngon.
Hoàng Hoàng ăn lắm khoai lang đỏ nên mới béo đó.
Ha ha, mày cũng béo lắm rồi!”
Nữu Nữu ôm Đại Hoa ngồi bên cạnh chậu than tự biên tự diễn, Lưu thị và Trương thị nhìn nàng và nói nàng là tiểu cô nương ngốc.
Nữu Nữu cũng không phản bác, không thể chơi với anh trai thì nàng chơi với Đại Hoa cũng được.
Sáng ngày mùng 6 Lý thị nói Đại Hoa đã chết.
Chết già.
Bọn nhỏ đều rất thương tâm, Nữu Nữu còn khóc.
Lý thị nói: “Đại Hoa ở nhà ta nhiều năm như vậy nên Đại Bảo tìm chỗ chôn nó đi.
Nó làm súc sinh gần 10 năm nay cũng nên đi đầu thai thôi!”
Lưu thị nói: “Nương, vậy lương thực trong nhà phải làm sao đây? Một khi không có mèo là chuột sẽ mò tới ngay!”
“Lúc này mới đầu xuân, còn phải đợi mấy tháng nữa mới có mèo con.
Chúng ta mượn mèo của nhà Đào Ngũ gia dùng tạm vậy.” Lý thị nói.
“Bà nội, bà để meo meo ở đâu rồi? Để bọn cháu mang nó đi chôn.” Đại Bảo hỏi.
“Nó vẫn ở trong ổ tại kho lúa, sáng sớm nay ta mang bí đỏ cho nó nhưng gọi vài tiếng không thấy động tĩnh, lên tới nơi sờ thì thấy người nó lạnh cứng rồi, hẳn là chết đêm qua.” Lý thị nói.
Đại Bảo tới kho lúa ôm Đại Hoa ra ngoài, Nhị Bảo thì cầm cái cuốc, mấy đứa nhỏ cùng ra rừng trúc sau nhà.
Nữu Nữu chỉ vào một khu đất đang mọc mầm cỏ xanh um và nói: “Đại ca, chôn Đại Hoa ở đây đi!”
Đại Bảo gật đầu, Nhị Bảo thì nhanh chóng đào một hố đất.
Đại Bảo đặt Đại Hoa vào hố rồi Nhị Bảo lại dùng cái cuốc lấp đất lại.
Nữu Nữu khóc lóc kêu, “Sẽ không còn được gặp Đại Hoa nữa, ô ô!”
Đại Bảo xoa đầu nàng nói: “Meo meo đầu thai làm người, rất nhanh nó sẽ biến thành một em bé, có thể nói, có thể cười và lớn lên.”
Nữu Nữu lau nước mắt gật đầu.
Nhị Bảo chống cái cuốc nói: “Mệnh chúng nó ngắn, nuôi mấy năm là chết.
Một ngày nào đó Hoàng Hoàng cũng sẽ rời bỏ chúng ta.
Trong nhà cũng sẽ nuôi một con mèo và một con chó khác, đến lúc đó chúng ta sẽ phải đối xử tốt với chúng như với meo meo và Hoàng Hoàng.”
Tam Bảo nói: “Đã biết, nhị ca, chúng ta đi thôi.”
Nhị Bảo gật đầu thế là anh em mấy người ủ rũ đi về nhà.
Một thời gian sau Lý thị lại bắt một con mèo con màu đen từ nhà khác về và vẫn đặt tên là Đại Hoa.
Cả nhà đều không có ý kiến gì, đặc biệt là Nữu Nữu..
Danh Sách Chương: